← Ch.2086 | Ch.2088 → |
Hải Bình Tâm quay đầu nhìn ra sau, Diêm Tu đang mỉm cười với nàng, chỉ câu nói đơn giản làm nàng sợ tới mức dùng tay che ngực, sắc mặt của nàng tái nhợt, thiếu chút nữa nàng bị dọa khóc thét lên. Từ đó về sau lúc gặp Diêm Tu liền có tâm lý oán hận, hết lần này tới lần khác Diêm Tu còn lấy lòng nàng.
Hiện tại Diêm Tu không nói chuyện tình yêu, phương thức lấy lòng chính là mỉm cười.
Ngược lại Dương Triệu Thanh không có phản ứng gì, trong lòng của hắn hiểu rõ Diêm Tu là người sống tu luyện Âm Hồn Thông Dương Quyết. Diêm Tu biến thành người không người, quỷ không quỷ, trong lòng của hắn chỉ có đồng tình chứ không sợ hãi. Hôm nay hắn thành chân chạy câu thông bên cạnh Miêu Nghị, Diêm Tu không chạm vào chuyện gì khác, trừ phi bên người thật sự không có người, Miêu Nghị mới bảo Diêm Tu lộ diện đi một chuyến.
Bỗng thống lĩnh nội thành đi vào, sau khi lĩnh pháp chỉ liền rời đi thật nhanh.
- Đần chết, eo uốn éo, nếu muốn gặp may gả làm phu nhân của người trong sạch, eo uốn éo không tốt làm sao lăn lộn? Bờ mông vểnh lên, ngực ưỡn tới trước, đúng, ưỡn ngực xoay người, nên căng như dây cung.
Thiên Hương lâu, hơn mười giai lệ tuyệt sắc đang diễn luyện, Từ mụ mụ đang cằm chổi lông gà đi qua đi lại, khi đâm vào ngực, khi vỗ vào mông và không ngừng quát tháo.
Không có biện pháp, hoa khôi Thiên Hương lâu bị Từ Thống lĩnh tai họa, nàng chỉ có thể bồi dưỡng một đám mới, chuẩn bị từ trong đó lựa chọn ra người xuất sắc nhất thay thế Tuyết Linh Lung.
Tiếng ba giòn tan, Từ mụ mụ dùng chổi vỗ vào mông một nữ tử, tức giận nói:
- Tại sao lại vểnh lên như thế? Vểnh lên có bán được không? Ngươi làm xiếc, không phải bán mình, một khi thân thể bị nam nhân tai họa liền không đáng tiền, phải treo khẩu vị hấp dẫn nam nhân mới đáng giá, muốn bán giá tốt cũng phải có tiền vốn.
Nhìn chung quanh một chuyến, không ngừng cằn nhằn:
- Cũng đừng trách mụ mụ lòng dạ ác độc, đã tiến vào nơi này phải chịu khổ, không khổ không được, không khổ không xuất đầu, tương lai các ngươi muốn ra đường kiếm tốt, hiện tại phải ăn khổ này, không ăn được cả đời này không xong, cũng không thể làm người phối diễn cả đời, đến lúc đó đừng trách mụ mụ đẩy các ngươi ra ngoài bán nhân tình cho người ta. Hiện tại chịu khổ, sau này xuất đầu các ngươi phải cảm tạ ta, không xuất đầu có hận ta cũng vô dụng, không có tiền vốn thì không có tư cách trả thù.
Sở dĩ yêu cầu nghiêm khắc với người mới như vậy, một phương diện như nàng nói, một phương diện khác Thiên Hương lâu hôm nay đã không được, không có Tuyết Linh Lung áp tràng, sinh ý của Thiên Hương lâu rớt xuống ngàn trượng, vốn người ta nhắc tới Thiên Hương lâu là nhắc tới Tuyết Linh Lung, hiện tại ngươi hạ giá người ta chưa chắc mời Thiên Hương lâu tới hát.
Trong vòng luẩn quẩn hôm này nổi danh nhất chính là Quan Nhã Lâu Phi Hồng, cũng không biết Quan Nhã Lâu làm cách nào giúp Phi Hồng nhận được mẹ nuôi có bối cảnh, làm cho Phi Hồng tới nay không ai dám mua lần đầu của nàng, kết quả áp các nơi khác không thể ngẩng đầu lên được.
Từ mụ mụ không phục, muốn lại dạy dỗ ra một Tuyết Linh Lung đấu với Phi Hồng, chỉ cần dạy ra một Tuyết Linh Lung thứ hai, sau lưng có Tuyết Linh Lung làm chỗ dựa là có thể trấn bãi, chỉ cần quan hệ tốt với Tuyết Linh Lung và Hoàng Phủ Quân Nhu, tăng thêm sau sau lưng còn có thế lực trông coi thiên nhai nơi này làm chỗ dựa.
Tuyết Linh Lung có khả năng giúp Từ mụ mụ chỉ có như vậy, có nhiều thứ Từ Đường Nhiên vẫn kiêng kị, hắn đã trả tiền chuộc thân Tuyết Linh Lung, cũng cưới về nhà, thành chính thất phu nhân của hắn, hắn không muốn nhìn thấy Tuyết Linh Lung lại lui tới Thiên Hương lâu. Tuyết Linh Lung cũng hiểu rõ nhưng không có Từ mụ mụ sẽ không có nàng hôm nay, nàng cũng mang tích lũy nhiều năm của mình giao cho Từ mụ mụ, còn lại cũng chỉ có thể âm thầm chiếu cố, hoàn lương muốn làm người đứng đắn không phải tốt như vậy, không thể lui tới Thiên Hương lâu.
- Đi mau! Đi mau...
Đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, Từ mụ mụ nghe xong liền sững sờ, buông chổi lông gà bước ra khỏi huấn diễn sảnh, nàng chạy ra đường lớn sau đó hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Tiểu nhị trông coi cửa ra vào nhìn trái phải sau đó nói:
- Không biết! Đội ngũ Thiên đình đang xua đuổi khách tới thiên nhai.
- Đuổi khách nhân? Tình huống như thế nào?
Từ mụ mụ run lẩy bẩy, nàng ra khỏi cửa, hiếu kỳ nhìn chung quanh.
Chỉ thấy đầu đường xuất hiện một đám thiên binh thiên tướng vội vàng xua đuổi khách nhân ra khỏi thiên nhai, khách thương cau mày hối hả ra khỏi Thiên Hương lâu quan sát.
Đột nhiên có một thiên tướng hét lớn:
- Không nên lề mề, Thiên Nguyên Hầu đang uổi bắt đào phỉ, tất cả không phải người thương hộ thiên nhai nên rời khỏi, nếu không sẽ bị coi là đạo tặc.
Có khách hô:
- Tướng quân, chúng ta không phải đạo tặc ah!
Thiên tướng quát:
- Ta làm sao biết các ngươi có phải đạo tặc hay không? Chờ tra ngươi là đạo tặc cũng đã muộn rồi. Còn dám dong dài đừng trách lão tử không khách khí, thương hộ chung quanh nghe cho ta, lập tức bảo khách nhân trong cửa hàng rời đi, nếu không sẽ dùng tội thông phỉ nghiêm trị.
Thấy thiên tướng một đường đi tới bên ngoài Thiên Hương lâu, Từ mụ mụ lập tức tiến lên giữ chặt, truyền âm hỏi:
- Bành tướng quân, đây là chuyện gì?
Ở khu tây có người nào không biết quan hệ giữa Từ mù mụ và Từ thống lĩnh, thiên tướng cũng không dám đắc tội, truyền âm nói:
- Ta làm sao biết, cấp trên bảo làm như vậy, chúng ta đành phải tòng mệnh. Ngươi muốn biết nguyên nhân, hỏi thống lĩnh đại nhân mới biết.
Dứt lời tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt một lúc, trước mắt đường đi không còn người nào, không có bóng khách nhân lui tới. Còn có nhiều đội lui thiên binh thiên tướng lui tới tuần tra các con phố.
Thương hộ hai bên đường duỗi đầu ra ngoài nhìn đông nhìn tây, bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không nhìn thấy khách nhân nào, từ khi thành lập thiên nhai đến nay, đây là tình huống chưa từng thấy qua.
Tiểu nhị chạy đi nghe tin tức chung quanh liền trở về báo với Từ mụ mụ.
- Đi sạch! Tất cả khách nhân trong thiên nhai bị đuổi ra khỏi thiên nhai. Không còn một ai, đều đuổi đi, mọi người bị đưa tới cửa thành tiếp nhận kiểm tra.
Từ mụ mụ và Ngọc Hư chân nhân ở tiệm tạp hóa Chính Khí bên cạnh nhìn nhau, sau một khắc tất cả thương hộ tụ tập tới bốn cửa thành xem thế nào.
Bên ngoài thành là một đám người đông nghịt, người trong lòng có quỷ lập tức chạy đi. Nội thành chỉ còn một đám thương hội tụ tập. Cửa thành bị thiên binh thiên tướng ngăn cản.
- Thiên quan, ta thực không phải đạo tặc.
- Ngươi không phải đạo tặc là cái gì?
← Ch. 2086 | Ch. 2088 → |