Vay nóng Homecredit

Truyện:Phi Thiên - Chương 2954

Phi Thiên
Trọn bộ 3913 chương
Chương 2954: Lão tặc, ngươi xem lão tử là vật trang trí sao? (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3913)

Siêu sale Lazada


Ngọc La Sát không biết nhìn thấy cái gì, chỉ là đôi mắt sáng trưng mở lớn, trong ấy tràn đầy tơ máu, mười ngón tay run rẩy nhìn Bát Giới. Thất Giới đại sư và Huyết Yêu, giống như muốn dốc sức xông lên liều mạng vậy.

Bát Giới quay đầu nhìn Miêu Nghị và Ngọc La Sát thống khổ thỉnh thoảng lại ôm đầu, bội kiếm bên hông "bang" một tiếng thoát ra khỏi vỏ, tiếp đó bị ném ra ngoài, phanh một tiếng hung hăng đập lên vách tường của ngôi miếu.

"Đông."

Bên trong miếu bỗng nhiên vang lên một hồi chuông ầm ầm, bóng người kim quang trong cửa cũng hét lên một tiếng "a" đầy thảm thiết, lảo đảo lui về phía sau ôm lấy đầu, tựa như bị vật gì đó nện thẳng vào đầu vậy.

Huyết Yêu khoanh chân chắp tay trước ngực trong nháy mắt tiếng tụng kinh càng cao hơn.

Thất Giới đại sư cũng khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng chắp tay trước ngực, cao giọng tụng kinh.

Miêu Nghị và Ngọc La Sát có chút lung la lung lay, sắc mặt trắng bệch, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng, nhắm chặt hai mắt run rẩy.

Bát Giới ném ra một kiếm tức thì vội vàng quay người, đi đến trước mặt hai người. Tay áo rộng thùng thình vung vẩy, mười ngón tay trong tay áo vẽ ra kết ấn phật gia. Đột nhiên từ trong hay ống tay áo nẩy lên, ngón tay niêm hoa phân biệt điểm lên mi tâm của Miêu Nghị và Ngọc La Sát, miệng không ngưng lẩm nhẩm đọc chú:

- Không phải ma, không phải kiếp, không được không không, vô trần không bẩn, lớn lao anh, lớn lao từ, chớ giận chớ yêu, khó bắt đầu khó kết thúc, niêm hoa hướng quân như thể giấc chiêm bao.

Lặp lại nhiều lần, khi tiếng niệm cuối cùng vừa dứt, có thể nói là Bát Giới quả quyết hét lên một tiếng, giống như là cảnh tỉnh. Miêu Nghị và Ngọc La Sát giống như bị quán đỉnh, toàn thân khẽ run rẫy, chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt đã khôi phục lại sự thanh minh. Hơi thở khó mà bình ổn được nhìn Bát Giới, trên mặt mồ hôi lạnh vẫn không ngừng chảy xuống. Nhớ đến tình hình vừa rồi, Bát Giới cuối cùng làm như vậy lại như thể một giấc chiêm bao. Cả hai người vừa thoát ra khỏi giấc ác mộng đó.

Bát Giới buông tay, chắp tay trước ngực xướng âm:

- A di đà phật.

Miêu Nghị và Ngọc La Sát lần nữa nhìn vào trong miếu, thần hồn của Yêu Tăng Nam ba đã khoanh chân ngồi xuống, ánh kim quang trên thân cũng phai nhạt dần, trở nên như có như không, một màn mới xảy ra vừa rời vẫn làm cho lòng hai người cảm thấy sợ hai. Cả hai người đều hiểu rất rõ, mới vừa rồi kém chút nữa cả hai đều đã bị Yêu Tăng Nam Ba không chế, thiếu chút nữa đã xông ra ngoài giúp hắn đối phó với Thất Giới đại sư, Bát Giới và Huyết Yêu.

Tiếng tụng kinh của Thất Giới đại sư và Huyết Yêu mãnh liệt, cực kỳ có quy luật phập phồng một chỗ. Chẳng những làm ánh sáng của thần hồn Yêu Tăng Nam Ba dần dần trở nên lãnh đạm, cũng nhanh chóng trấn an Miêu Nghị và Ngọc La Sát vừa mới bị hù dọa.

- Không phải ngươi được xưng là Diện Ngọc Phật? Dễ dàng bị hù như vậy sao?

Bát Giới có chút xem thường nhìn chăm chăm vào Ngọc La Sát lên tiếng hỏi.

Ngọc La Sát mím môi hai cái, muốn nói gì đó với đối phương, cuối cùng cũng vô lực giải thích.

Tiếp theo Bát Giới quay người, đi đến cửa miếu, nhìn chằm chằm thần hồn đang xếp chân ngồi bên trong. Hắn cười lạnh một tiếng, vốn nhặt kiếm lên nhắt vào vỏ bọc bên hông mình, sau đó vung người đi sang bên kia chùa, tạm thời biến mất. Đợi đến lúc hắn trở về, không biết từ đâu lấy ra một thiết chùy lớn, động một tiếng đặt chùy ở cửa ra vào. Một tay hắn đỡ cán chùy, một tay chống nạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thần hồn đang xếp bằng ngồi bên trong, chỉ là dáng dấp kia phối hợp với tăng bào không được tự nhiên lắm.

Bát Giới thị uy, lên tiếng nói:

- Cho đến bây giờ còn chưa chết tâm? Lão tặc, ngươi xem lão tử đây là vật trang trí sao?

Thần hồn đang ngồi khoanh chân đột nhiên mở mắt, ánh lửa rực cháy trong máy lại hiện ra. Cả người hắn đứng lên, kim quang trên thân lần nữa tăng vọt, bay đến cửa ra vào. Khi chỉ còn cách Bát Giới một cánh tay, hắn phát ra âm thanh ù ù quanh quẩn:

- Ngươi không giết được ta, tội gì phải bỏ công vô dụng, ngươi đắc tội với ta càng sâu, tương lai ta rời khỏi nơi này rồi kết quả của ngươi sẽ càng thảm. Chẳng lẽ ngươi không hiểu? Ngươi có tin hay không ta sẽ cho ngươi đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn bị dày vò trong bể khổ?

Huyết Yêu và Thất Giới đại sư cơ hồ đều đồng thời đình chỉ tiếng tụng kinh, cả hai đều nghiêng đầu nhìn về phái Bát Giới. Thất Giới đại sư buông tiếng thở dài:

- Bát Giới.

Hình như lão ấy có ý muốn ngăn cản.

Căn bản Bát Giới không để ý đến lão, chỉ chằm chằm nhìn vào thần hồn cười lạnh:

- Lải nhải dài dòng lắm điều gì thế, sợ hãi hay là chột dạ? Quỳ xuống cầu xin ta, nếu không bần tăng ngay bây giờ sẽ cho ngươi nếm đủ sự dày vò.

Âm thanh của thần hồn lần nữa ù ù vang lên:

- Tiểu bối ngu ngốc, không biết thần uy...

Lời nói còn chưa dứt, Bát Giới đã trực tiếp nhỏ một bãi nước miếng:

- Cẩu - tạp - chủng!

Thần hồn không phản bác được, tức giận đến run người, thế nhưng hắn đã sớm lĩnh giáo qua miệng lưỡi của Bát Giới. Luận về mắng chửi người khác, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Bát Giới. Dù là khi hắn còn sống, là bá chủ trong thiên hạ thì hắn biết rõ chỉ cần mình cãi lại một tiếng, lập tức sẽ lĩnh lấy vô vàn lời khó nghe.

- Đã lưu lạc thành tù nhân rồi còn dám ở trước mặt gia gia nói cái gì mà thần uy. Ngươi nếm trước một trận của gia gia đầy rồi hãy nói đến thần uy.

Bát Giới khinh thường một tiếng, tiếp theo xách búa đi đến, hai tay vung đại chùy, không nói hai lời trực tiếp đánh vào trong viện.

Cạch cạch cạch...

Tay áo tăng bào vung lên liên tục, một chùy lại thêm một chùy.

Đông! Đông! Đông!

Tiếng nổ vang dội ù ù quanh quẩn trong chùa không dứt.

"A"

Trong nháy mắt, thần hồn ôm đầu, tiếng kêu thảm thiết, hỗn tạp như tiếng chuông vang ù ù, toàn bộ người ở bên trong chùa đều lảo đảo, bộ dạng thống khổ không chịu nổi. Kim quang trên người hắn rất nhanh trở nên ảm đạm, bộ dạng màu vàng kia hiện tại theo tiếng vang liên tục mà biến thành màu xám. Giống như là ngọn núi lửa sau khi phun nham thạch dần dần trở nên lạnh băng, tối tại, có thể thấy được vết rạn nứt từ trong ánh lửa. Thần hồn thống khổ không chịu nổi mà kêu rên, giãy giụa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3913)