← Ch.3395 | Ch.3397 → |
Có điều phu thê hai người đều tin tưởng đối phương sẽ không hại mình, hắn là có nguyên nhân gì.
- Vào phòng rồi nói.
Thiên Nguyên nghiêng đầu ra hiệu một tiếng, đồng thời đưa mắt ra hiệu với Bích Nguyệt.
Bích Nguyệt quay đầu nói với bốn tên hộ vệ- Ta tâm sự với bằng hữu, mấy vị chờ chút. Nàng bước nhanh tới chỗ Thiên Nguyên, rời khỏi.
Bốn tên hộ vệ bí mật truyền âm giao lưu, lắc mình tản ra bốn góc trang viện, đề phòng trong ngoài trang viện.
Hùng Kỳ và Hổ Lâm nhìn nhau.
Hùng Kỳ truyền âm nhắc nhở-Tiền bối, có người đi theo, động thủ e rằng đánh rắn động cỏ.
Hổ Lâm lạnh nhạt nói:
- Không sao, ta đã có tính toán. Vào trong phòng Thiên Nguyên vội vã đóng cửa phòng lại, xoay người ôm Bích Nguyệt hôn nồng nhiệt, hai tay đi khắp thân thể mềm mại của nàng.
Bích Nguyệt bị hắn hôn không thở nổi, lại thêm tình hình có phần không đúng, cho dù bị trêu chọc tới tâm hoảng ý loạn, tạm thời cũng không có tâm tình làm những chuyện này, dùng sức đẩy hắn ra, chỉnh lại quần áo bị làm nhàu, truyền âm hỏi:
- Hai người kia là ai vậy? Trước đó không phải nói đơn độc gặp mặt sao?
Thiên Nguyên.
- Việc này không nằm trong dự liệu của ta, bọn họ cũng mới tới không lâu.
Bích Nguyệt:
- Ngươi không nói, sao bọn họ biết ngươi ở đây, bọn họ là ai?
Thiên Nguyên do dự một chút, trả lời:
- Một người là Hùng Kỳ, người còn lại ta cũng không biết là ai.
Hùng Kỳ? Bích Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, giật mình không nhỏ.
Thiên Nguyên hỏi ngược lại:
- Bốn người ngươi mang tới là do đâu?
- Còn không phải là do Yêu tăng Nam Ba náo động gây ra, hiện giờ khống chế việc ra vào phủ Tổng đốc U Minh cực nghiêm, người đi ra cần có thủ dụ, ta không tiện giấu diếm, không thể làm gì khác là nói cho Ngưu Hữu Đức muốn gặp mặt ngươi. Hắn sợ ta gặp chuyện, phái mấy người tới bảo vệ ta. Ngươi yên tâm, ngươi không thể tạo thành uy hiếp với hắn, việc này hắn sẽ giả vờ không biết.
Một câu "ngươi không thể tạo thành uy hiếp với hắn" khiến Thiên Nguyên cảm thấy rất khó chịu trong lòng, nhớ năm đó Ngưu Hữu Đức ở trước mặt hắn chả là cái rắm gì, nói chung là trong lòng rất không thoải mái, cau mày nói:
- Phủ Tổng đốc là tẩm cung của Ngưu Hữu Đức, sao ngươi còn ở lại đó? Mấy người được phái theo bảo vệ tu vi không đơn giản, phái bốn cao thủ như vậy tới bảo vệ ngươi, Ngưu Hữu Đức đối xử với ngươi không tệ đi! Ta nói này Bích Nguyệt, không phải là ngươi không nhịn được cô quạnh, ngủ trên giường với Ngưu Hữu Đức rồi chứ?
Bích Nguyệt:
- Khốn kiếp!
Bích Nguyệt tức giận chửi thề, toàn thân run run, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ta ở cùng những nữ quyến Mộ Dung Tinh Hoa kia, không xâu xa như ngươi nghĩ.
Trong lòng bổ sung một câu không nói ra, chỉ e cho gưu Hữu Đức lá gan đó. Ngưu Hữu Đức cũng không dám.
Dưới cái nhìn của nàng vẫn cho rằng Miêu Nghị là thủ hạ của Hải Uyên Khách. Miêu Nghị chăm sóc đặc thù với mình là vì Hải Uyên Khách.
Từ trình độ nào đó mà nói thì xu thế phát triển của Miêu Nghị hiện giờ vượt xa tưởng tượng của nàng, cứ theo tốc độ này dư nghiệt Lục đạo phản công Thiên Đình chỉ e là chuyện trong tầm tay, chuyện này khiến nàng mơ hồ nhìn thấy hi vọng mẹ con đoàn tụ, lại mơ hồ có chút sầu lo, nếu Hải Uyên Khách và Thiên Nguyên đánh nhau, nàng sẽ phải đối mặt với nó như nào?
Thiên Nguyên:
- Chỉ là ta cảm thấy Ngưu Hữu Đức đối xử với ngươi có phân quá tốt rồi, ta đang nhắc nhở ngươi tuy rằng hiện giờ chúng ta không ở cùng nhau, nhưng ngươi là người đàn bà của ta!
Mười ngón tay giấu trong tay Nguyệt niết vào nhau, không muốn nói chuyện này, lấy ra vòng tay chứa đồ đưa ra:
- Tích trừ hiện giờ của ta chỉ có những thứ này. Lý do Thiên Nguyên liên hệ gặp mặt nàng chính là tài nguyên tu luyện có chút thiêu thôn. Ai ngờ Thiên Nguyên đẩy tay lại:
- Không cần.
Bích Nguyệt cho rằng hắn cảm thấy mất mặt, lại đẩy tới:
- Cầm đi, còn khách khí với ta làm gì, bổng lộc trong phủ Tổng đốc U Minh đủ để ta chi tiêu, để chỗ ta cũng không làm gì, huống chi thứ bên trong đại thể là đồ năm đó ngươi cho ta.
Thiên Nguyên biểu hiện có phần phức tạp, lắc đầu từ chối nói:
- Không cần đầu, tuy rằng tình hình hiện giờ của ta không bằng khi trước, nhưng không còn cần chỉ tiêu gì lớn, chỉ cần chiêu cô bản thân là được rồi. Phía bên Doanh gia còn có chút con đường, tài nguyên tu hành cơ bản vẫn có thể miễn cưỡng thỏa mãn ta, bằng không người bên đó lòng đã tản mất.
Thấy hắn kiên trì không chịu nhận, trên mặt Bích Nguyệt mang theo vẻ nghi hoặc thu lại, hoài nghi nói:
- Vậy ngươi hẹn ta tới đây làm gì?
Gò má có chút nóng lên, tên ma quỷ này không phải là hẹn mình tới đây vì muốn làm chuyện đó chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không đúng, mị lực của chính mình dường như không lớn đến mức này, hi vọng Thiên Nguyên trung trinh với nàng là không thể, Thiên Nguyên cho dù hiện giờ không bằng trước, tìm vài người phụ nữ là không có vấn đề, không đến nỗi như vậy, ngược lại nàng mới là người trống vắng, thiếu thốn.
Thiên Nguyên thở dài, kéo cánh tay nàng đi vào trong:
- Trước đó không tiện nói rõ với ngươi, bây giờ nói thật với ngươi, lần này là bên trên ép ta liên hệ ngươi, hi vọng ta có thể xúi giục ngươi... Lúc bắt đầu ta không đồng ý, nhưng hiện giờ xem ra tên Ngưu Hữu Đức này đối với ngươi không khỏi quá tốt rồi, phỏng chừng không có ý tốt, không bằng ngươi suy tính một chút chuyện bỏ trốn theo ta. Đương nhiên trước khi đi, không ngại thuận ý bọn họ.
- Ngươi.. Bích Nguyệt trừng hai mắt một cái, vừa mới nói được một chữ, phu thê hai người cùng quay đầu nhìn về phía cửa, nghe thấy có tiếng bước chân đi tới.
Kéo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra, Hùng Kỳ và Hổ Lâm xuất hiện ở cửa.
Hùng Kỳ lên tiếng nói:
- Thiên Nguyên, ngươi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với ngươi.
Thiên Nguyên hơi cau mày, khẽ gật đầu với Bích Nguyệt, ra hiệu chờ.
← Ch. 3395 | Ch. 3397 → |