← Ch.3867 | Ch.3869 → |
Nhóm lớn nhân mã trệ lưu giữa tinh không đối mặt nhìn nhau, không biết vừa rồi hai người đã thầm thì những gì.
Dương Khánh thử lên tiếng hỏi:
- Bệ hạ, cứ thế mà tha bọn họ rời đi?
Miêu Nghị hiểu y hắn, loại người phiên vẫn phục vụ như Bạch chủ nếu để cho chạy tất thành ẩn hoạn, nhưng lại không lên tiếng, không có ý định tiết lộ điều gì với Dương Khánh, cứ thế trơ mắt nhìn U Minh Long Thuyền đi xa.
Trên U Minh Long Thuyền, khung cảnh hơi rối loạn, ánh mắt Bạch chủ rơi đến đám người Ngô Trường bên dưới, chỉ thấy bọn họ đang vây chặt lấy Bạch nương tử.
Bạch chủ lách mình mà xuống, tới gần mấy người hỏi:
- Có chuyện gì?
Ngô Trường nói:
- Nàng không chịu đi cùng chúng ta.
Bạch chủ mắt nhìn Bạch nương tử, mỉm cười nói:
- Năm đó đã nói rồi, sau này sẽ mang các ngươi cùng đi, tới một nơi an bình, chẳng lẽ đổi ý?
Bạch nương tử thở dài nói:
- Đi đâu cũng thế cả, quan trọng là ở nhân tâm.
- Ừ, nơi nào có ngươi liền có ân oán.
Bạch chủ gật gật đầu, tỏ ý hiểu được tâm thái tu Phật hiện tại của nàng, có điều vẫn khuyên ngăn nói:
- Ngươi muốn ở lại thì cũng được, tùy theo ý nguyện của ngươi, chúng ta không miễn cưỡng, nhưng ngươi không thể rời thuyền ở chỗ này.
Nói rồi quay đầu mắt nhìn đại quân đằng xa, có vẻ hơi muộn phiền nói:
- Suy nghĩ của người quân lâm thiên hạ khác với cách nghĩ của chúng ta, lúc này đối với hắn mà nói là nằm ở thời điểm then chốt thành bại, một ít quy củ bị đánh vỡ còn chưa được kiến lập lại, không có bất cứ người nào có thế ước thúc hắn, hắn hiện tại đối với bất cứ người nào mà nói thì cũng đều nằm ở trạng thái cực độ nguy hiểm, lúc này hắn đang tay nắm trọng binh, tâm thái còn chưa từ trong tranh ba thiên hạ rút ra được, bất cứ điều gì trở ngại đều có khả năng khiến hắn động thủ. Tu vi đến Thần hồn cảnh của ngươi chính là cái tội, bây giờ ngươi thân thụ trọng thương, không là đối thủ của bọn họ, một khi rời thuyền, cho dù Ngưu Hữu Đức không giết ngươi, thủ hạ của hắn cũng bắt buộc hắn giết người, để trừ đi hậu hoạn! Nghe ta, tạm thời đừng nên rời thuyền, lát nữa tìm một nơi thích hợp lại thả ngươi xuống, đợi ngươi khôi phục thương thế, bằng tu vi của ngươi, thiên hạ này ngươi muốn đi đâu chẳng được!
Bạch nương trầm mặc, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, tính là đáp ứng.
Bạch chủ lách mình trở về lâu thuyền, tiến vào gian phòng tránh ra tai mắt chúng nhân, trên tay lộ ra sợi Mặc Lục Châu, chỉ thấy trên hạt châu chợt lóe u quang, một đạo nhân ảnh phù hiện, một Bạch chủ khác chợt xuất hiện.
Hai người đi tới trước mặt nhau, cuối cùng va chạm dung hợp thành một thể, Cao Quán quay đầu, thấý qua song cửa nhìn thấy tình cảnh trong gian phòng, có phần không nói, giờ mới phản ứng ra, không ngờ một đạo phân thân của vị này một mực ở trong người Ngưu Hữu Đức, một mực trải qua mọi chuyện cùng Ngưu Hữu Đức, khó trách hiểu rõ tình hình của Ngưu Hữu Đức như lòng bàn tay, không ngừng phối hợp ăn khớp với bên này, hắn còn tưởng đối phương cài cắm thám tử nào đó bên người Ngưu Hữu Đức, thì ra thám tử đó lại là chính hắn.
Ra khỏi gian phòng, Bạch chủ vươn tay thu lại cây đàn cổ.
Cao Quán nghiêng đầu nhìn hắn, truyền âm hỏi:
- Chuyện phẩn thân của ngươi ở trong người hắn, vừa rồi sao không nói?
Bạch chủ cười im lặng, quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị bên kia, có chút chuyện không thể nói với người ngoài, trước kia không nói cho Miêu Nghị, là bởi muốn dùng phân thân làm đường lui, đến hậu kỳ sự phát triển của Miêu Nghị đã khiến hắn cảm giác được nguy hiểm, nếu không cũng sẽ không ngồi nhìn Yêu Tăng tái khởi, tiến hành phương án cực độ nguy hiểm mà không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt sẽ không làm, chứ nếu thật không muốn để thần hồn Yêu Tăng xuất thế, hoàn toàn có thể mượn tay Cao Quán nhắc nhở hai người Thanh, Phật một tiếng, đương thời Nam Ba không trốn ra được phong ấn chỉ địa, tất chết không nghỉ ngờ.
Mà một khi để Miêu Nghị biết được, một khi Miêu Nghị không khống chế được, liền có khả năng cắt đứt đường lui của hắn, hắn không thể mạo hiểm như vậy.
- Hiện tại không nói cho Miêu Nghị, là bởi hắn biết rất nhiều bí mật liên quan đến Miêu Nghị, không nói cái khác, chỉ cần hắn để lộ bí mật cho Tào Mãn để Tào Mãn biết chuyên tất sẽ tiến hành điều chỉnh, để khiến Hạ Hầu gia thoát ly sự khống chế của Miêu Nghị. Miêu Nghị trả ra đại giá lớn như vậy, hy sinh tính mạng nhiều người như vậy, làm sao có thể ngồi nhìn Hạ Hầu gia thoát ly khống chế, tiếp tục hình thành nên cục diện lung túng như thời Thanh, Phật, cầm toàn bộ thiên hạ đặt cược vào một lời hứa không có gì đảm bảo của ngươi? Quả thực là trò đùa! Bởi thế một khi để Miêu Nghị biết chuyện khác gì muốn bức Miêu Nghị ngăn hắn lại, bức Miêu Nghị trở mặt cùng hắn, ít nhất phải hạn chế sự tự do của ngươi, chờ giải quyết xong chuyện nhà Hạ Hầu gia lại nói, nào có thể dễ dàng tha ngươi rời đi.
- Có chút chuyện không nói ra là kết cục tốt đẹp nhất cho cả đôi bên!
Cao Quán tựa hồ đã hiểu ra cái gì, nói:
- Là ngươi không dám nói cho hắn?
Người nơi xa đã không còn nhìn rõ, Bạch chủ nhàn nhạt nói:
- Người đó kỳ thực không xấu, nếu không đã không ra tay tương trợ chuyện ở Linh sơn.
Cao Quán:
- Người không xấu thì đã sao? Ở trong mắt một số người, chuyện xấu hắn làm còn ít ư? Hắn giết nhiều người như vậy mới đi tới cái bước ngày hôm nay, địch nhận biết hoặc không biết nhiều đến chính hắn đều đếm không xuể, hắn dám vứt bỏ quyền lực trên tay ư? Một khi thả xuống quyền lực trên tay, khoan nói những cừu nhân kia, người thay vào vị trí của hắn nếu muốn ngồi ổn cơ đồ, sợ hắn đổi ý, chuyện đầu tiên cần làm là nhổ cỏ tận gốc, hắn không có tuyển chọn...
Chiến trường còn đang quét dọn, chúng tướng nhìn quanh, trong lòng khống khái sinh ra hào tình vạn trượng, đồng thời cảm khái, xong trận chiến này, sợ là trong ngắn hạn thiên hạ khó mà có đại chiến nữa.
Không ít người khe khẽ nhìn Miêu Nghị, cũng đều hiểu được, đến đây, tứ đại Thiên vương cùng Thanh, Phật đã triệt để bình định.
Lạc Mãng bước lên hỏi một tiếng: - Bệ hạ, Quảng Lệnh Công bên kia xử trí thế nào?
Trước mắt toàn bộ thiên hạ, phóng mắt nhìn lại, cũng chỉ con Quảng Lệnh Công bên kia là vẫn tụ tập hai trăm triệu nhân mã mà chưa tỏ thái độ đầu hàng hay không. Lạc Mãng lo lắng Miêu Nghị sẽ động thỏ với Quảng Lệnh Công, nếu thật ra tay, chút nhân mã kia căn bản đồ không nổi đại quân Miêu Nghị san bằng đi qua. Không quản hắn có phản bội Quảng Lệnh Công hay không, lúc này vẫn muốn dò xét thử thái độ Miêu Nghị, muốn nói giùm Quảng Lệnh Công mấy câu.
Miêu Nghị mắt lạnh nghiêng đầu nhìn sang, bễ nghễ nói:
- Hắn còn không chịu hàng ư?
Lời này vừa ra khiến tâm lý Lạc Mãng lộp bộp một cái, làm sao lại định tính thành không chịu hàng? Lúc đói nữ nhi nhà người ta ngươi không phải loại thái độ này.
Hắn dự cảm được nguy cơ cương liệt sắp đổ tới trên đầu Quảng Lệnh Công, bèn chắp tay nói:
- Bệ hạ, hàng là khẳng định sẽ hàng, bằng không hắn đã tận lực ngăn trở chúng ta quy hàng bệ hạ.
Dưng một lúc, lại bổ sung một câu:
- Bằng không cũng đã không dâng ra thiên phi nương nương.
Hắn đang nhắc nhở Miêu Nghị, ngươi vừa mới phong Quảng Mị Nhi là An Nhạc thiên phi, bây giờ lại động thủ với Quảng Lệnh Công thì coi sao được.
Miêu Nghị đích xác đo động sát cơ với Quảng Lệnh Công, nghe nhắc tới Quảng Mị Nhi, sát cơ trong lòng dần dần hạ xuống, cũng không phải bởi vì tư sắc của Quảng Mị Nhi, mà là bởi mới phong Quảng Mị Nhi là thiên phi để ổn định quan tâm Tây quân vừa chiêu hang, quay đầu lại hạ sát thủ, sợ là người mặt dưới sẽ cho rằng hắn là kẻ vắt chanh bỏ vỏ.
Miêu Nghị hờ hững nói:
← Ch. 3867 | Ch. 3869 → |