← Ch.0220 | Ch.0222 → |
- Hay lắm hay lắm, lần đầu gặp mặt trong lúc vội vàng cũng không chuẩn bị lễ vật gì. Đây là một vò quỳnh tương ngọc dịch tỏ chút tâm ý, mong rằng Tiếu Đại ca không lấy làm phiền lòng!
Sau khi nhét một vò rượu vào trong tay đối phương, Miêu Nghị lập tức vội vã cáo từ:
- Tiểu đệ còn có chuyện, Đại ca lại bận rộn, tiểu đệ sẽ không quấy rầy. Hôm nào có rảnh hãy tới Đông Lai động tiểu đệ chơi, tiểu đệ nhất định nhiệt tình chiêu đãi, không tiễn không tiễn.
Lời nói hết sức vội vàng, cũng không cho Đại ca cơ hội đưa tiễn hay giữ lại, quay đầu lại vội vàng chạy đi, không hề nán lại chút nào, tránh cho đêm dài lắm mộng, chạy ra khỏi vườn mai thật nhanh.
Nhìn theo phương hướng Miêu đại động chủ biến mất, Tiếu Ất Chủ không biết nói gì hồi lâu, kết bái như vậy xong rồi sao?
Y nhìn thấu kỹ thuật luyện chế Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị bất phàm, còn muốn hỏi lai lịch, ai ngờ hiền đệ không cho y cơ hội, nói chạy liền chạy không thèm quay đầu lại một lần nào, quả thật là mình không theo kịp cách suy nghĩ táo bạo và phong cách hành sự của người ta.
Chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biết Miêu đại động chủ không coi lần kết bái này ra gì, hiển nhiên cũng không muốn Tiếu Ất Chủ coi trọng chuyện này. Hắn chỉ đơn thuần muốn nắm lấy sơ hở của đối phương để thoát thân, lần sau gặp lại Tiếu Ất Chủ có chịu nhận y hay không cũng là một vấn đề.
- Vị huynh đệ kết nghĩa tiện nghi này tới cũng không tránh khỏi quá đột nhiên, quả thật là từ trên trời rơi xuống, làm người ta không thể tưởng tượng nổi, chỉ một vò rượu đã muốn giải quyết vị Đại ca ta sao?
Đơn chưởng Tiếu Ất Chủ nâng vò rượu lên, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười, lẩm bẩm mấy câu.
Y nhìn lại một thứ khác trên tay, vị hiền đệ kết bái tiện nghi kia cũng không chỉ đưa cho y một vò rượu, còn trao đổi một miếng ngọc điệp kết bái, ngoài ra có hai viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Nhìn lại vò rượu trong tay, Tiếu Ất Chủ khẽ thi pháp, nắp đậy niêm phong bằng giấy trên miệng vò lập tức bay đi, một mùi thơm át cả hương thơm của vườn mai nở khiến cho mắt Tiếu Ất Chủ sáng lên, vừa ngửi liền biết rượu này nhất định không phải vật phàm.
Lập tức có một vòi ngọc dịch trong suốt óng ánh từ bên trong vò rượu bay ra, Tiếu Ất Chủ há miệng đón lấy, nếm thử nhất thời hai mắt híp lại, trên mặt hiện ra thần sắc hơi mê luyến.
Sau khi nghiền ngẫm một hồi, y chậm rãi phun ra một làn hơi rượu thơm như hoa lan, thình lình trợn trừng mắt, nhìn về phía vò rượu trong tay lộ ra vẻ kinh ngạc, chậm rãi lắc đầu, chậc chậc thành tiếng:
- Thật đúng là không hề gạt ta, thật sự là một vò quỳnh tương ngọc dịch hiếm có, màu hổ phách vàng ươm, có thể thấy được là dùng linh thảo cất nên, vị ngon như thế nếu không phải là cao thủ trong rượu sẽ không có cách nào làm ra được. Dư vị vô cùng, không biết tên này lấy đâu ra rượu ngon như vậy...
Y không biết cái gọi là cao thủ trong rượu kia, vị hiền đệ của y giết chết một hơi bảy mươi hai người. Nếu để người thích rượu biết chuyện này e rằng sẽ tặc lưỡi than dài, giậm chân đấm ngực, phí của trời!
Tiếu Ất Chủ lại hút một vòi rượu óng ánh thơm tho vào miệng, nhìn vò rượu trên tay nhớ lại tình cảnh mới vừa rồi.
- Hiền đệ...
Tiếu Ất Chủ mỉm cười lẩm bẩm một tiếng, nghe được bên ngoài vườn mơ hồ truyền tới tiếng bước chân quen thuộc bèn xoay người đi, ra khỏi vườn mai.
Cũng không biết gặp người nào ở ngoài vườn, chỉ nghe y nói:
- Nếm thử một chút xem mùi vị thế nào.
Bên ngoài truyền tới thanh âm một nữ nhân:
- Rượu ngon, Trấn Ất điện cũng không có thứ rượu nào ngon như vậy.
Thanh âm cười ha hả của Tiếu Ất Chủ truyền tới:
- Huynh đệ kết nghĩa ta tặng.
- Huynh đệ kết nghĩa ư?
Giọng của nữ nhân lộ vẻ nghi ngờ.
Hiển nhiên là hai người đã dần dần đi xa, thanh âm của Tiếu Ất Chủ kể lại chuyện đã xảy ra mới vừa rồi như có như không truyền tới. Cuối cùng theo tiếng cười có vẻ dở khóc dở cười của nữ tử cùng nhau biến mất...
Bên trong sương phòng, Hùng Khiếu vẫn ngoan ngoãn tuân theo quy củ ở yên một chỗ, không đi đâu cả.
Không làm chuyện quá đáng, cũng không nói lời quá đáng.
Bởi vì y hiểu đến nơi này, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần xảy ra chút chuyện nói không chừng mình sẽ nếm thiệt thòi đau khổ không nhẹ. Y tự biết mình chỉ là một tu sĩ chưa đạt tới cả cảnh giới Thanh Liên, ở chỗ này không là ai cả.
Có thể nói đây là kinh nghiệm do sống một đống tuổi tích lũy mà thành, không phải là Miêu đại động chủ đang vội vàng trở về có thể sánh được.
Chỉ bẻ gãy cành mai cũng xảy ra chuyện, Miêu đại động chủ nặn ra khuôn mặt tươi cười chắp tay chào tiểu thị nữ bên trong sương phòng, ngồi về chỗ cũ trước đó, lòng vẫn còn sợ hãi.
Bây giờ hắn có chút lo lắng đề phòng. Hy vọng đầu óc vị Đại ca kết bái kia sáng suốt một chút, vạn nhất gây ra chuyện như vậy còn dám báo lên trên, vậy thì thật sự là hậu quả khôn lường.
Nói thật ra, phương pháp bức bách khi nãy cũng là hạ sách giở ra trong lúc nhất thời không có cách nào khác, thật lòng không phải là cao minh gì.
Miêu Nghị còn đang thấp thỏm bất an, ngoài cửa lại xuất hiện một vị tiểu thị nữ cung trang, thanh âm ngọt ngào nói:
- Ai là Hùng Khiếu và Miêu Nghị?
Hùng Khiếu cùng Miêu Nghị tự nhiên đứng lên chắp tay ứng tiếng.
- Đại cô cô triệu kiến, các ngươi đi theo ta!
Tiểu thị nữ thốt ra một câu, sau đó xoay người rời đi.
Hai vị cừu nhân ngơ ngác nhìn nhau, Đại cô cô nơi này dĩ nhiên là Đại cô cô Trấn Ất điện, Đại cô cô muốn triệu kiến hai chúng ta ư, có ý gì?
Không giải thích được lại thêm lo lắng nơm nớp, hai người nào dám do dự, dĩ nhiên là đi theo sau người ta.
Đi xuyên qua cung uyển, đi được một đoạn đường Miêu Nghị phát hiện con đường này có vẻ quen thuộc, chính là đường mà hắn đi dạo trước đó.
Đến khi nhìn thấy cửa vòm tiến vào vườn mai, cơ mặt Miêu đại động chủ giật giật vài cái, mới vừa rời đi, tại sao lại trở lại?
Trong lòng nói không khẩn trương là giả, vì sao Đại cô cô Trấn Ất điện lại triệu kiến một động chủ Đông Lai động nho nhỏ là mình, chẳng lẽ là tên ngốc kia đã tố cáo hay sao?
Nơi cửa vòm xuất hiện một mỹ nhân dung mạo thanh nhã bất phàm, đang đứng đó nhìn bọn họ.
Tiểu thị nữ vội vàng tiến lên, khom người nói:
- Đại cô cô, người đã đến.
Thì ra vị này chính là Thiên Vũ Đại cô cô Trấn Ất điện trong lời đồn, Miêu Nghị lặng lẽ quan sát, Hùng Khiếu lại đã từng thấy qua.
Hai người cùng nhau hành lễ:
- Hùng Khiếu, Miêu Nghị, ra mắt Đại cô cô.
Thiên Vũ giơ tay lên đỡ hờ một cái, ý bảo không cần đa lễ, nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
- Ngươi chính là động chủ Đông Lai động Miêu Nghị?
- Dạ!
Miêu Nghị thành thật gật đầu một cái.
Vừa ngẩng đầu lên, kết quả phát hiện ánh mắt của vị Thiên Vũ Đại cô cô này nhìn mình tựa hồ có vẻ kỳ quái, nhìn mình từ đầu tới chân, lại từ chân lên đầu giống như nhìn quái vật.
← Ch. 0220 | Ch. 0222 → |