← Ch.0296 | Ch.0298 → |
"Hắn ấy à?" Thiếu Viêm Tú Thủy lắc đầu. "Tu luyện mới có ba mươi năm ngắn ngủi, chưa thể nào đủ tích cóp mà nổi tiếng ở đại hội Tiên Duyên được. Cơ bản là nằm mơ."
Con trai của hắn ở bên cắn răng nói: "Phụ thân, tên Kỷ Ninh này chà đạp lên thanh danh của Thiếu Viêm tộc ta. Vì thể diện Thiếu Viêm tộc, phải giết chết hắn."
"Không cần ngươi quan tâm." Thiếu Viêm Tú Thủy nhìn về phía con trai.
...
Ngay lúc Thiếu Viêm Tú Thủy, Mộc Truyền chân nhân, Tích Nguyệt quận chúa, Thanh Liễu tiên tử đều đang chú ý tới Kỷ Ninh thì khách tới Đa Bảo Phong cũng tăng lên nhiều. Những người này đều tới để tham gia 'hội Tranh Bảo'. Trong đó có một lão già hói đầu, hắn đi một mình tới một đám mây, khoanh chân ngồi xuống.
"Kỷ Ninh?" Lão già hói đầu liếc mắt một cái là đã thấy Kỷ Ninh đang ngồi trên một đám mây ở một ngọn núi.
"Giết Kỷ Ninh sau đó chuyển thế."
"Không giết được Kỷ Ninh thì ta sẽ hồn phi phách tán." Khi trước lão già hói đầu 'Phù Vân tiên nhân' đã nhận lệnh của Huyền Cơ lão tổ. Tuy rằng hắn đã rời vương đô Đại Hạ hơn vạn năm, người ở vương đô nhận ra hắn cũng rất ít, nhưng Phù Vân tiên nhân vẫn biến đổi vẻ mặt, giảm bớt hơi thở.
Phù Vân tiên nhân ngồi ở đó, tuy rằng đang uống rượu đơn giản nhưng vị trí do hắn chọn lại cực kỳ tốt, tầm nhìn hoàn toàn bao quát được chỗ của Kỷ Ninh.
"Trung ương Thiên Bảo Sơn có trùng trùng điệp điệp trận pháp cấm chế cùng đông đảo tiên nhân trấn thủ. Muốn giết Kỷ Ninh ở Thiên Bảo Sơn...Thật là khó!" Phù Vân tiên nhân suy ngẫm. Thật ra hắn chỉ cần đi tới chỗ Kỷ Ninh, sau đó nhanh chóng giết chết Kỷ Ninh, về sau hắn tự bạo chuyển thế đầu thai. Nhưng hắn rất hiểu...
Một khi hắn ra tay e là trong nháy mắt, trận pháp cấm chế ở trung ương Thiên Bảo Sơn sẽ được khởi động. Gần như là hắn không có cách nào giết chết Kỷ Ninh.
"Đợi hắn ra ngoài Thiên Bảo Sơn, chỉ cần vừa bước chân ra ngoài đường là được." Phù Vân tiên nhân suy ngẫm. "Nơi đó không có trận pháp cấm chế gì thì ta sẽ lập tức ra tay! Cấm quân có phát hiện ra mà tới ngay, mặc dù rất nhanh thì vẫn phải thêm chút thời gian nữa."
"Để ngươi sống thêm chút nữa vậy." Đạo tâm của Phù Vân tiên nhân bây giờ đã vững chắc tới mức kinh người.
Hắn không hề có một ý nghĩ nào khác.
Chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu. Đó là giết Kỷ Ninh, sau đó chuyển thế đầu thai!
...
Kỷ Ninh cẩn thân xem xét tình báo mà Ngu Kỳ đưa tới. Trong tình báo có ghi lại những 'Vạn Tượng chân nhân' có danh tiếng ở vương đô Đại Hạ. Về phần đại hội Tiên Duyên lần này cũng có vài kẻ có được công chúng công nhận là có hi vọng cao. Ví dụ như hoàng tộc Đại Hạ 'Hạ Mang Tử Sơn'. Thương Ngô tộc 'Thương Ngô Thứu', Hướng Viên tộc 'Hướng Thiên Tiếu', Thiếu Viêm tộc 'Thiếu Viêm Hiên'. Nam Hải Mộc Truyền chân nhân, Đông Hải Đan Trúc chân nhân...
Những người này đều đã có uy danh to lớn, được công nhận là Vạn Tượng chân nhân đỉnh cao.
Còn như Lạp Tháp chân nhân ở Hắc Bạch Học cung, tuy rằng cũng được ghi lại nhưng rõ ràng là xếp ở phía sau. Lạp Tháp chân nhân chỉ được coi là đỉnh cao ở quận An Thiền.
Còn Mộc Truyền chân nhân, Thương Ngô Thứu và những người kia thì đã được coi là đỉnh cao ở cả thế giới này.
"Vậy mà ta cũng có tên." Kỷ Ninh lật xem, lộ ra vẻ tươi cười. "Chủ yếu là do chiến tích giết Thiếu Viêm Nông và một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần." Nếu không phải giết chết chủ tớ Thiếu Viêm Nông thì với thời gian tu luyện ngắn ngủi của Kỷ Ninh, theo lý thuyết cũng sẽ không thể nào được viết trong tình báo.
Bỗng nhiên cô hầu gái vẫn đứng đằng sau tiến lên.
Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn.
Hầu gái cười nói: "Chân nhân, bây giờ đã sắp tiến hành hội Tranh Bảo rồi. Không biết chân nhân có muốn tham gia không? Nếu tham gia thì xin nộp một vạn cân nguyên dịch làm phần đặt cọc. Nếu không tham gia thì chân nhân sẽ phải rời khỏi nơi này."
"Hội Tranh Bảo mà còn phải nộp đặt cọc sao?" Kỷ Ninh kinh ngạc nói. "Hơn nữa lại còn một vạn cân nguyên dịch?"
"Đây là quy định ở trung ương Thiên Bảo Sơn." Hầu gái giải thích. "Tranh Bảo bình thường thì cũng sẽ không cần đặt cọc. Nhưng đây là hội Tranh Bảo được trung ương Thiên Bảo Sơn tổ chức mỗi tháng một lần, tụ tập bảo vật ở khắp vương triều Đại Hạ thậm chí là cả thế giới khác. Thông thường đều có vài thứ kỳ vật lớn, cực kỳ hiếm thấy, trân quý vô cùng. Vì đề phòng khách phát giá lung tung rồi xong lại không mua, nên mới phải đặt cọc một vạn cân nguyên dịch. Nếu ai ra giá mà không mua thì chúng ta sẽ lấy một vạn cân nguyên dịch để phạt."
Kỷ Ninh gật đầu.
"Một vạn cân nguyên dịch này sẽ vẫn là của ngài." Hầu gái nói. "Chân nhân có thể thoải mái mua bảo vật ở hội Tranh Bảo. Cuối cùng sau khi trả thì có thể trừ một vạn cân nguyên dịch này."
"Xem ra mỗi người tham gia hội Tranh Bảo, bất kể là ai thì cũng phải nộp một vạn cân nguyên dịch..." Ánh mắt của Kỷ Ninh đảo qua. "Khách ở xung quanh có hơn ngàn. Chỉ riêng đặt cọc thôi là đã hơn ngàn vạn cân rồi."
"Chúng ta cũng chuẩn bị khá nhiều bảo vật." Hầu gái nói.
"Ừ." Kỷ Ninh gật đầu rồi lấy ra thẻ nguyên dịch đưa tới. Đây là thẻ nguyên dịch mà hắn lấy được từ lần giao dịch bảo vật khi trước.
Sau khi tiếp nhận thẻ nguyên dịch, cô hầu gái liền lui ra đứng một bên.
Chỉ thấy trên đỉnh Đa Bảo Phong, từng đám mây đều có hầu gái đang nói chuyện với khách. Có vài vị khách rời đi nhưng cũng có điều ở lại cũng không ít. Thậm chí có một vài vị khách mới tới, hiển nhiên chính là vi tham gia 'hội Tranh Bảo'.
"Thiếu Viêm tộc." Kỷ Ninh nhìn về phía đám người Thiếu Viêm Tú Thủy. "Xem ra bọn chúng cũng đã phát hiện ra ta. Hừ. Lần này ta tới vương đô chính là vì để nhiều người biết tới ta. Càng nhiều người biết càng tốt."
Sở dĩ Kỷ Ninh khua chiêng gióng trống như vậy.
Chính là vì muốn nổi tiếng!
Thiếu Viêm tộc luôn luôn điều tra bản thân mình, đã sớm biết hành tung của mình. Nhưng những bộ tộc cực mạnh tầm cỡ như Thiếu Viêm tộc, ví dụ như 'Chuyên Thủy tộc' thì e là hiện tại còn chưa biết mình tới vương đô ấy chứ. Nếu thế thì mình phải nổi tiếng lên! Để đám đông khách khứa ở hội Tranh Bảo này truyền ra ngoài giúp.
"Tới lúc đó, đông đảo thế lực ở vương đô Đại Hạ sẽ biết tới sự tồn tại của ta. Nếu có ý muốn mượn sức ta thì e là sẽ tới nhờ ngay." Kỷ Ninh hiểu rất rõ. Một mình đối kháng lại cả Thiếu Viêm tộc thì sẽ cực khó. Vì thế nên mình sẽ phải nhờ cậy vào các thế lực bên ngoài khác!
Cho nên nhất định phải nổi tiếng!
Danh tiếng truyền khắp vương đô Đại Hạ thì mới tốt!
...
Một lát sau.
Chỉ thấy một đám tường vân (mây lành) màu sắc rực rỡ bay từ phía dưới lên. Một cô gái tóc đen dài đứng trên đó điều khiển đám mây bay tới giữa chín ngọn núi.
"Các vị." Cô gái tóc đen dài mỉm cười xoay người hành lễ tứ phương. "Hội Tranh Bảo một tháng một lần lại bắt đầu. Hội Tranh Bảo lần này sẽ do Vũ Không ta chủ trì. Lần này Thiên Bảo Sơn ta chuẩn bị một ngàn ba trăm sáu mươi bảo vật. Từng kiện đều không tầm thường, đều có chỗ đặc sắc riêng. Rất nhiều món được lấy về từ những nơi bí ẩn, thậm chí là cả Thiên giới và ngoài tam giới."
"Vẫn theo quy định cũ. Ngoại trừ những bảo vật mà Thiên Bảo Sơn chuẩn bị sẵn ra. Toàn bộ khách ở đây, nếu muốn bán bảo vật thì sau khi qua kiểm nghiệm của Thiên Bảo Sơn, sẽ có thể tham gia hội Tranh Bảo lần này. Hội Tranh Bảo chúng ta sẽ chỉ thu phí một nửa phần, phần phí tổn đó sẽ được trừ trực tiếp vào một vạn cân nguyên dịch."
"Tốt lắm, nói nhiều cũng vô nghĩa. Bắt đầu hội Tranh Bảo lần này bằng một bảo vật."
Cô gái tóc đen dài vung tay lên. Ở phía trước nàng lập tức có một món pháp bảo hình chiên trống kỳ dị màu vàng lơ lửng, tỏa ra từng đợt dao động.
"Chiến Hồn Cổ, pháp bảo thiên giai, có thể dùng để tấn công đối thủ, ngoài ra còn có thể giúp ngàn vạn đạo binh bên ta bộc phát ra chiến lực vượt xa lúc bình thường. Giá niêm yết là một vạn cân nguyên dịch! Mỗi lần báo giá cần tăng lên ít nhất một ngàn cân nguyên dịch." Co gái tóc đen dài cười nói.
"Một vạn một ngàn cân."
"Một vạn hai ngàn cân."
...
Các nhân vật lợi hại ở hội Tranh Bảo đã bắt đầu báo giá mua đi từng bảo vật. Có thể đặt ra một vạn cân nguyên dịch làm đặt cọc thì mỗi người cũng không phải người tu tiên bình thường. Dù cho là một Nguyên Thần đạo nhân thì cũng phải e dè khi đặt cọc tới một vạn cân nguyên dịch.
Kỷ Ninh ngồi bên uống rượu, nhàn nhã xem.
"Chủ nhân còn chưa ra tay sao?" Tiểu Thanh bị cảnh tượng náo nhiệt ở hội Tranh Bảo này kích động, trở nên cực kỳ hưng phấn.
"Đừng nóng vội." Kỷ Ninh nói. "Thiếu Viêm tộc còn chưa ra tay thì ta vội làm gì? Huống chi còn chưa thấy có bảo vật gì để ta muốn lắm cả."
Khi trước, chỗ bảo vật được Kỷ Ninh bán đi gần như đều là thứ lấy được ở trên người Thiếu Viêm Nông và Vu Giang tiên phủ. Còn những thứ thật sự là tốt nhất của Thư Hoa tiên nhân thì Kỷ Ninh đều giữ lại chứ chưa vội bán! Sau khi nhìn qua những bảo vật của Thiếu Viêm Nông, Vu Giang tiên nhân, Thư Hoa tiên nhân, Thủy Phủ, tầm mắt của Kỷ Ninh cũng cao lên nhiều.
"Bảo vật kế tiếp chính là một phần trận đồ! Trận đồ này chính là 'Quy Giải Nhị Tiên', một món đồ chơi của hai vị Thiên Tiên lão yêu. Nói vậy chắc các vị cũng biết đến. Quy Giải nhị tiên được truyền thừa từ người bản lĩnh lớn trong tam giới, cực kỳ am hiểu về trận pháp. Tuy rằng đây chỉ là đồ chơi của hai vị Thiên Tiên nhưng cũng cực kỳ phi phàm. Trong đó ẩn chứa sự huyền bí của rất nhiều trận pháp. Hai vị Quy Giải đã từng nói...chỉ cần hoàn toàn hiểu được trận đồ này thì đã có thể được coi là trận pháp tông sư rồi." Cô gái tóc đen dài cười nói. "Phần trận đồ này có giá niêm yết là năm vạn cân nguyên dịch, các vị, xin mời ra giá."
"Quy Giải nhị tiên?" Các nơi lập tức bàn tán xôn xao.
Kỷ Ninh và Bạch Thủy Trạch đều sáng mắt lên.
Bạch Thủy Trạch hoàn toàn đi theo con đường trận pháp. Mà Kỷ Ninh thì cũng có chút hiểu biết với trận pháp nên đương nhiên biết tới danh tiếng 'Quy Giải nhị tiên'. Quy Giải nhị tiên này là tồn tại trong truyền thuyết, là hai Thiên Tiên yêu tộc... Với lại, họ gần như là những kẻ có thành tựu về trận pháp cao nhất ở thế giới vương triều Đại Hạ này. Nghe đồn rằng họ đã được bái làm môn hạ của người bản lĩnh lớn trong tam giới.
"Chỉ là một món đồ chơi, nhưng nếu đã là tâm đắc của hai vị Thiên Tiên thì giá cả chắc chắn không dưới năm vạn cân nguyên dịch." Kỷ Ninh nhìn về phía Bạch thúc ở bên. Hiển nhiên là Bạch thúc rất kích động mong chờ.
Dĩ nhiên với những người đi theo con đường trận pháp thì sẽ rất khát vọng với 'trận đồ' của Quy Giải nhị tiên.
"Năm vạn một ngàn cân."
"Sáu vạn cân."
Giá của trận đồ nhanh chóng tăng lên. Tuy nói con đường trận pháp rất gian nan, những thiên tài tuyệt thế chẳng buồn sờ tới, nhưng vẫn có những người dù biết khó trở thành Thiên Tiên mà vẫn vùi đầu vào nghiên cứu trận pháp. Nhưng những người đạt tới cấp tông sư của trận pháp đều là cực kỳ đáng sợ. Thậm chí vẫn có người đi theo trận pháp lên tới tận Thiên Tiên.
Có điều, con đường trận pháp quá mù mờ, mà đây chỉ lại là một trận đồ nên giá cả cũng không thể nào quá cao được.
"Tám vạn cân nguyên dịch." Cuối cùng Thiếu Viêm Tú Thủy mở miệng. Cái giá này đã khá cao. Mà những người tới tranh bảo vật cũng rất có lý trí nên cũng không làm bừa.
"Còn có ai ra giá cao hơn không?" Cô gái tóc đen dài nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên...
Kỷ Ninh từ trước tới giờ chưa ra giá lần nào bỗng mở miệng: "Tám vạn năm ngàn cân nguyên dịch!" Một lần tăng giá lên năm ngàn cân nguyên dich là có phần hơi nhiều.
Cô gái tóc đen dài nhìn qua lộ ra vẻ tươi cười. "Tám vạn năm ngàn cân nguyên dịch, còn ai ra giá cao hơn không?"
Vù! Vù! Vù!
Trên từng ngọn núi, khách trên từng đám mây đều nhìn qua người vừa ra giá.
"Hả? Thiếu niên mặc da thú? Bạch Thủy Trạch? Không Thanh Xà?" Vì muốn nổi tiếng mà Kỷ Ninh còn bảo tiểu Thanh khôi phục lại hình hài Không Thanh Xà.
"Thiếu niên mặc da thú kia...chẳng lẽ chính là Kỷ Ninh trong truyền thuyết đã giết chết Thiếu Viêm Nông?"
"Kỷ Ninh là ai?"
"Việc 'Thiếu Viêm Nông' vương đô Đại Hạ, kẻ kế nhiệm chức Vũ Thần Công bị giết ở quận An Thiền mà ngươi không biết sao? Kẻ giết hắn chính là Kỷ Ninh! Chính là kẻ vừa rồi ra giá đó! Ngươi nhìn hai con linh thú bên cạnh, nhìn quần áo hắn mặc thì có thể chắc chắn đúng là hắn."
"Giết chết Thiếu Viêm Nông?"
"Kỷ Ninh?"
"Người ra giá trước chính là 'Thiếu Viêm Tú Thủy' của Thiếu Viêm tộc. Còn Kỷ Ninh thì lại tranh với Thiếu Viêm Tú Thủy!"
Rất nhiều khách khứa trên Đa Bảo Phòng cùng chú ý tới Kỷ Ninh rồi bàn tán không thôi.
Sắc mặt của Thiếu Viêm Tú Thủy lập tức trở nên khó coi. Thiếu Viêm Tuấn ở bên cũng đỏ sựng mặt lên, nghiến răng nghiến lợi, hai đôi mắt của y như sắp phụt lửa, hô cao giọng: "Chín vạn cân nguyên dịch!"
← Ch. 0296 | Ch. 0298 → |