← Ch.0027 | Ch.0029 → |
- Oa, Lăng Tiếu ca thật giỏi!
Lăng Linh vui sướng nhảy nhót kêu to.
Lăng Tiếu tiến lên hai bước, đem tiểu a đầu khả ái ôm vào lòng, hôn lên trán nàng nói:
- Không giỏi bằng tiểu Linh nhi nhà ta, còn nhỏ tuổi đã là võ đồ tam cấp, thêm chút sức rất nhanh sẽ thành huyền giả!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Linh đỏ hồng nói:
- Lăng Tiếu ca, huynh thật là hư hỏng! Lại chiếm nụ hôn đầu tiên của người ta, sau này người ta không gả ra được thì làm sao bây giờ?
Lời này của tiểu nha đầu làm Lăng Tiếu cùng Lăng Thao phá lên cười, trong lòng không khỏi thầm than tiểu nha đầu trưởng thành sớm.
- Tốt lắm, đi nhanh đi, đừng làm cho tộc trưởng đợi lâu!
Lăng Thao vỗ vỗ đầu Lăng Linh cười nói.
Buông Lăng Linh, Lăng Tiếu cùng Lăng Thao đi vào trong lầu các nội viện.
Trong lầu các, chín lão giả đã sớm ngồi đợi.
Ngồi trên cao nhất là gia gia của Lăng Tiếu, là tộc trưởng Lăng gia Lăng Thương, trên người mặc trường bào vàng nhạt, tóc dài thắt gọn, xen lẫn chút hoa râm, gương mặt gầy gò thoạt nhìn thật hòa ái, nhưng trong mắt mang theo cỗ sắc bén làm người không dám nhìn thẳng.
Dưới tay phải của hắn là nhị trưởng lão Lăng Mạc, thần sắc vô cùng khó chịu, một bàn tay đặt trên tay ghế, ngón tay không ngừng gõ nhẹ phát ra thanh âm đát đát khe khẽ.
Bên tay trái là tam trưởng lão Lăng Viên, thân hình như một quả bóng da đầy thịt béo, khuôn mặt béo mập khó thể nhìn thấy được ngũ quan, chỉ có khóe mắt lộ ra hai đạo lệ mang đánh giá Lăng Tiếu.
Dưới Lăng Viên cùng Lăng Mạc là tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão...
Lăng Thao hành lễ với Lăng Thương nói:
- Tộc trưởng, đã đưa Lăng Tiếu đến!
Dứt lời hắn thối lui sang một bên gương mặt không chút biểu tình đứng thẳng.
Tuy Lăng Thao là nhi tử của Lăng Thương, nhưng Lăng gia cấp bậc sâm nghiêm, còn chưa trở thành trưởng lão trong lầu các vĩnh viễn không có chỗ ngồi của hắn.
Lăng Tiếu hành lễ nói:
- Gặp qua tộc trưởng cùng chư vị trưởng lão!
- Hừ!
Lúc này ngũ trưởng lão Lăng Ngôn chợt hừ lạnh, một cỗ uy áp thật lớn hướng Lăng Tiếu tràn qua.
Lăng Thương nhướng mày, nhưng lại giãn ra, không ngăn cản hành động của Lăng Ngôn.
Nhất thời Lăng Tiếu cảm thấy có một cỗ lực lượng to lớn từ bốn phương tám hướng trấn áp người hắn, làm hơi thở của hắn càng dồn dập gian nan, thân thể như bị tảng đá lớn áp bách, chỉ cần hắn thoáng buông lỏng sẽ phải quỳ xuống đất.
Trong lòng Lăng Tiếu dâng lên cỗ lửa giận, mẹ nó, từ bên ngoài một đường tới bây giờ liên tiếp lọt vào bài xích khiêu khích, thật sự là không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Lăng Tiếu cắn răng, giận đỏ hai mắt, môi cắn vỡ, chảy ra vết máu nhè nhẹ, thân hình bị ép tới khom xuống nhưng hắn vẫn kiên trì, một tay khoát lên Cự Long kiếm sau lưng, tựa hồ chuẩn bị xuất chiêu liều mạng.
- Đủ rồi!
Nhị trưởng lão Lăng Mạc vung tay đánh uy áp của Lăng Ngôn xơ xác.
Uy áp tan biến, Lăng Tiếu cảm thấy thể xác cùng tinh thần buông lỏng, trong bụng muốn trào ra ngụm máu tươi nhưng bị tâm tính quật cường trực tiếp ngăn chặn.
Lăng Tiếu nhìn ngũ trưởng lão cười lạnh nói:
- Đánh nhỏ đến lão, ngũ trưởng lão muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Lăng Ngôn không biết chuyện Lăng Duệ bị Lăng Tiếu đánh bại, lập tức không vui nói:
- Lời này của ngươi có ý gì, ta chỉ vâng theo ý tứ của các trưởng lão, thử xem ngươi có phải thật sự trùng tu được huyền lực hay không mà thôi!
- Nga, thì ra là thế, vậy thì ta đã hiểu lầm ngũ trưởng lão!
Lăng Tiếu mỉm cười nói, tiếp theo lại hỏi:
- Ta còn tưởng rằng ngũ trưởng lão muốn ra mặt cho tôn tử của ngươi đâu, nhưng ta nghĩ ngũ trưởng lão công tư luôn rõ ràng, tin tưởng sẽ không bao che bất cứ con cháu nào bất kích đối với tộc trưởng đi?
Lăng Ngôn vẫn không biết chuyện gì, chỉ gật đầu nói:
- Đó là tự nhiên!
Lăng Tiếu cười nói:
- Như vậy thì tốt!
Tiếp theo hắn ngẩng đầu nhìn các trưởng lão cao giọng nói:
- Vừa rồi ở ngoài cửa có người nhục mạ ta, vốn cũng không có chuyện gì lớn, hai năm qua ta đã chết lặng, cũng không muốn theo người khác tính toán cái gì, nhưng ta muốn cả gan hỏi các vị trưởng lão một câu, nếu đệ tử Lăng gia dám bất kính với tộc trưởng phải bị tội gì?
Lời của Lăng Tiếu làm các trưởng lão đều đưa mắt nhìn hắn với vẻ nghiền ngẫm.
Cuối cùng tứ trưởng lão Lăng Uy chưởng quản hình phạt nói:
- Đệ tử Lăng gia bất kính với tộc trưởng hủy bỏ huyền lực, trục xuất Lăng gia!
- Tội nên hủy bỏ huyền lực, trục xuất Lăng gia!
Những lời này giống như tiếng chuông cổ mộ buổi sáng, làm ánh mắt ngũ trưởng lão Lăng Ngôn nhảy mạnh, tâm thần trở nên có chút bất an.
Lăng Tiếu đứng thẳng người, nhìn các trưởng lão, cuối cùng rơi xuống trên người Lăng Ngôn thản nhiên hỏi:
- Xin hỏi ngũ trưởng lão ta có phải là cháu ruột của tộc trưởng hay không?
Mí mắt ngũ trưởng lão nhảy lên, không thể phủ nhận gật đầu nói:
- Đây là tự nhiên, nhưng có quan hệ gì tới chuyện ngươi nói?
- Chuyện này đương nhiên có liên hệ, liên hệ thật lớn!
Lăng Tiếu bí ẩn nói.
Nhị trưởng lão Lăng Mạc mất kiên nhẫn:
- Có chuyện gì nói nhanh!
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua nhị trưởng lão, lại nhìn ngũ trưởng lão nói:
- Xin hỏi ngũ trưởng lão đường ca Lăng Duệ có phải là cháu của ngài không?
Ngũ trưởng lão Lăng Ngôn không vui nói:
- Việc này là đương nhiên, các trưởng lão đang ngồi đều tận mắt thấy hắn sinh ra!
- Nếu như có người nhục mạ Lăng Duệ là tạp chủng? Vậy...
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Hắn còn chưa nói xong, Lăng Ngôn đã vỗ bàn bật lên, phẫn nộ quát:
- Ai dám lớn mật như thế, ta giết cả nhà hắn!
- Ngũ trưởng lão đừng tức giận, ta nói chỉ là nếu như, trên thực tế trong gia tộc cũng không ai dám đắc tội ngũ trưởng lão!
Lăng Tiếu cười khan nói.
Lăng Ngôn tức giận trừng mắt nhìn Lăng Tiếu:
- Ngươi có hết hay không, đem chuyện kéo xa như thế!
Lúc này tứ trưởng lão Lăng Uy cũng trầm giọng nói:
- Lăng Tiếu, có chuyện nói thẳng, không cần quanh co nữa!
Lăng Tiếu nhìn tứ trưởng lão lên tiếng:
- Dạ!
Tiếp theo hắn nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi khi ta cùng Lăng Thao nghi trượng đi vào trong nội viện, đường ca Lăng Duệ nói năng lỗ mãng với ta, nhục mạ ta là tạp chủng, hơn nữa ngũ trưởng lão cũng thừa nhận ta là cháu ruột của tộc trưởng, tin tưởng các vị trưởng lão có mặt cũng thay ta làm chứng, xin hỏi tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, đây có phải là bất kính với tộc trưởng hay không?
Lăng Tiếu vừa nói ra lời này, thần sắc các trưởng lão biến đổi, nhất là Lăng Ngôn, bộ dáng như muốn xé xác Lăng Tiếu.
- Nói lung tung, ta không tin đứa cháu không nên thân của ta sẽ nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế!
Lăng Ngôn đứng lên quát.
- Việc này Lăng Thao nghi trượng có thể làm chứng!
Lăng Tiếu chỉ chỉ Lăng Thao đứng trong góc phòng.
Lúc này Lăng Thao bước tới đáp:
- Đúng vậy, Lăng Duệ quả thật nhục mạ Lăng Tiếu là tạp chủng!
Lời này của hắn rất có lực, chỉ nói Lăng Duệ mắng Lăng Tiếu là tạp chủng, cũng không nói người ta nhục mạ tộc trưởng, lời này của hắn có ý tứ công chứng với các vị trưởng lão, nhưng mọi người đều biết ý của hắn là như thế nào.
- Thật kỳ cục, lại còn nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy!
Tam trưởng lão Lăng Viên nhướng mắt thản nhiên nói.
← Ch. 0027 | Ch. 0029 → |