← Ch.1255 | Ch.1257 → |
Cho nên, muốn luyện chế đan dược như thế là chuyện cực kỳ khó.
Thế nhưng chuyện như vậy lại không không làm khó được Lăng Tiếu.
Bởi vì, lúc hắn ở Dược Đô đã tiếp mấy nhiệm vụ, trong đó có một đạo nhiệm vụ chính là luyện chế đan dược chữa trị Tinh Thần Giới của Huyền Đế giai.
Nhiệm vụ này cực độ gian nan, mười mấy năm qua cũng không có ai nhận lấy.
Lăng Tiếu tiếp thu trí nhớ truyền thừa của Dược Thần, trong đầu có đủ loại đan phương, mà đan phương nhằm vào chữa trị Tinh Thần Giới cũng có đến mười mấy loại, trong đó có một loại thất phẩm đan dược tên là "Tu giới đan" vừa hay có thể chữa trị Tinh Thần Giới bị thương của Huyền Đế giai.
.
Về phần linh thảo chủ yếu mà nó cần thì trong dược đỉnh vẫn có, Lăng Tiếu chỉ cần cầm linh thảo ngang giai đi đổi là được rồi.
Hoàn thành nhiệm vụ chỉ cần một khỏa đan dược là được, mà Lăng Tiếu lợi dụng Thiên Hỏa cùng với thần đỉnh luyện chế, một lần có thể luyện thành bốn khỏa, cho nên sau khi hắn giao nhiệm vụ vẫn còn thừa lại ba khỏa đan dược.
Mà đến khi Ô Phục nói thế tử Đỗ Thiết, Tống Minh Hoa cũng là Tinh Thần Giới xảy ra vấn đề thì Lăng Tiếu liền lập tức sinh ra hứng thú.
Hiện giờ Tống Minh Hoa có thể lần nữa chữa trị Tinh Thần Giới, khôi phục tinh thần ý thức, cũng chính là nhờ hiệu quả của đan dược mà Lăng Tiếu cho nàng ăn vào.
...
Đỗ Thiết tuy rằng không biết Tống Minh Hoa rốt cuộc làm sao lại khỏi, làm sao khôi phục thần trí.
Nhưng khi trông thấy Lăng Tiếu và Ô Phục ở đây liền có thể đoán được có quan hệ rất lớn đến bọn họ.
Bất kể như thế nào, Đỗ Thiết đã thiếu nhân tình của hai người, chỉ là trong lòng lại cực kỳ áy náy, trước kia mình còn muốn ra tay giết người ta nữa.
Nếu thật sự ra tay giết đối phương thì vợ hắn cũng không thể khôi phục thần trí rồi.
Chỉ là Đỗ Thiết cũng rất kinh hãi, thực lực người trẻ tuổi kia sao lại biến thái như vậy, hắn không hiểu thấu bị đánh cho không hề có lực hoàn thủ, lúc ấy cảm giác như mình sắp xong đời rồi, may mà đối phương có lưu thủ!
Đỗ Thiết sau khi tĩnh tọa hai canh giờ cũng khôi phục được chút, hắn ôn chuyện với Tống Minh Hoa một lúc sau đó đồng loạt đi tới Lăng Tiếu và Ô Phục.
Đỗ Thiết có đần hơn nữa cũng biết người trẻ tuổi kia chính là ân nhân của bọn hắn, lúc này dắt Tống Minh Hoa khom mình hành lễ với Lăng Tiếu nói:
- Đa tạ tiểu huynh đệ ân cứu mạng, hai vợ chồng chúng ta suốt đời khó quên!
Lăng Tiếu khoát tay áo nói:
- Trước tiên không cần tạ, để hắn đến nói với các ngươi nói đi, ta cũng mang theo mục đích đến đây, nếu không phải các ngươi có giá trị lợi dụng thì bản thiếu gia cũng sẽ không cứu các ngươi.
Lăng Tiếu nói lời này tuy có chút lạnh lùng, nhưng hắn là đang tỏ thái độ.
Hắn cũng không phải người tốt gì cả, xen vào việc của người khác cũng không phải việc của hắn.
Tống Minh Hoa chung quy vẫn có chút căm tức, nhưng nhìn Đỗ Thiết đưa mắt liếc qua mới áp chế được cơn giận.
Ô Phục đi tới nói:
- Đỗ đại sư, ngươi quá để khiến ta thất vọng rồi, ta hảo tâm mang thiếu gia nhà ta đến trị liệu cho phu nhân ngươi, ngươi lại ra tay với chúng ta, thật sự là không biết tốt xấu.... !
Ô Phục cũng đã thành tinh, biết rõ Đỗ Thiết để ý nhất Tống Minh Hoa, cho nên trước tiên mang nàng ra nói.
Đỗ Thiết lộ ra vẻ áy náy nói:
- Thật sự xin lỗi hai vị, Ta cũng do... sót ruột cứu thế tử!
- Thật hay cho một câu sốt ruột cứu vợ, nếu bản thiếu gia xong đời rồi thì còn ai cứu nàng nữa!
Lăng Tiếu hơi chút oán khí nói.
Nhắc tới việc này, Lăng Tiếu liền tức giận, hảo tâm cứu người còn bị người cắn ngược một cái, thật sự là khiến hắn căm tức!
- Ngươi đến cùng là muốn gì, đừng tưởng rằng trợ giúp chúng ta là có thể tùy ý lăng nhục chúng ta!
Tống Minh Hoa không rõ chuyện đã trải qua, nghe không quen ngữ khí châm chọc khiêu khích của Lăng Tiếu, trừng mắt bất mãn quát Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu chẳng muốn so đo với nữ nhân, lúc này nói với Ô Phục:
- Ô trưởng lão, nói ngắn gọn đi, ta không hi vọng đan dược của ta phí không!
Dứt lời, thân hình hắn chớp động, lướt sang hướng khác.
Tống Minh Hoa còn có chút không cam lòng nói:
- Đuối lý rồi sao, thật cho rằng chúng ta dễ khi dễ sao!
Đỗ Thiết ở cạnh nói:
- Minh Hoa bớt tranh cãi đi, chúng ta trước hết nghe nghe Ô đại sư nói đã!
Ô Phục cũng không để ý tới Tống Minh Hoa nói ý đồ đến cho Đỗ Thiết nghe, đồng thời còn cường điệu Lăng Tiếu là hắn đặc biệt mời đến trị liệu cho Tống Minh Hoa.
- Thiếu gia nhà ta là truyền nhân duy nhất của Phong Lưu Tà Đế trong truyền thuyết, đồng thời còn là Đệ Nhất Hoàng Tọa lần gần đây, hạng đầu Đan Minh Đan Hội Đại Bỉ, thất phẩm đỉnh tiêm Luyện Dược Sư hàng thật giá thật, lệnh phu nhân chính là nhờ dùng đan dược thiếu gia nhà ta đưa cho mới có thể khôi phục bình thường, bằng không..
Ô Phục thay Lăng Tiếu thổi phồng nói.
Lời hắn còn chưa dứt, Tống Minh Hoa ở một bên đã khẽ kêu nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì, ta lúc nào không bình thường chứ!
Ô Phục cũng không giải thích, nói với Đỗ Thiết:
- Đỗ đại sư, thành ý của chúng ta ngươi đã thấy được, quyết định thế nào phải xem ở ngươi rồi.
Dứt lời, cũng thối lui đến bên người Lăng Tiếu ở cách đó không xa.
Việc này vẫn cần hai vợ chồng bọn họ đi thương nghị cân nhắc.
Tống Minh Hoa không thể chờ đợi được nói
- Thiết ca, chúng ta đừng để ý đến bọn hắn, bọn hắn thực lực không được tốt lắm, có ta ở đây, bọn hắn không thể lưu chúng ta, chúng ta nhanh tìm một chỗ mai danh ẩn tích, trải qua những ngày sinh hoạt mà chúng ta muốn đi.
Đỗ Thiết nắm lấy tay Tống Minh Hoa, do dự một chút nói:
- Minh hoa, ngươi hãy tĩnh tâm nghe ta nói, có một số việc ngươi còn không rõ lắm!
Dứt lời, Đỗ Thiết liền bắt đầu nói lại đại khái những chuyện xảy ra trăm năm qua một lần, khiến Tống Minh Hoa hiểu rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện, đồng thời cũng nói chuyện hôm qua bị bọn người Vinh Hứa vây công.
- Minh Hoa, tất cả đã qua, về sau chúng ta có thể vĩnh viễn hảo hảo ở cùng một chỗ rồi!
Đỗ Thiết rất si tình nói với Tống Minh Hoa.
Tống Minh Hoa trong lúc nhất thời bị những chuyện này làm ngây dại, nàng thật không cách nào tưởng nổi trăm năm qua mình sống thế nào.
Thật lâu sau, Tống Minh Hoa ôm lấy Đỗ Thiết, nhu tình vô hạn nói:
- Thiết ca... Những năm này khổ ngươi rồi!
Đỗ Thiết một thân cứng rắn đều bị Tống Minh Hoa nhu hóa, hắn nhẹ vỗ về mái tóc Tống Minh Hoa nói:
- Không có việc gì rồi, đừng đoán mò nữa, chúng ta bây giờ không phải vẫn tốt sao? Cuộc sống sau này còn dài mà.
Tống Minh Hoa chảy nước mắt, mạnh mẽ gật gật đầu nói:
- Ân, về sau chúng ta đều hảo hảo cùng một chỗ...
Dừng chút nàng lại nói:
- Vậy vừa rồi đề nghị của bọn hắn, ngươi nghĩ như thế nào?
Đỗ Thiết lộ ra vài tia do dự nói:
- Quyết định của ngươi chính là quyết định của ta, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi là được!
← Ch. 1255 | Ch. 1257 → |