Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Khống Thiên Hạ - Chương 1882

Thần Khống Thiên Hạ
Trọn bộ 2767 chương
Chương 1882: Thư Tử Thiến cùng Phong Thanh Duyên (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2767)

Siêu sale Lazada


Huống hồ Tà Đế phong lưu, lời này nhưng không giả, tuy nói thuận theo tăng cường của tu vi, tâm tính thay đổi, nhưng mà phàm tâm vẫn là tồn tại.

Tà Đế tù binh trái tim của Thư Tử Thiến, mang theo nàng cùng nhau chạy trốn.

Hai người bọn họ đi qua nhiều nơi, lại bị truy sát vô số lần, cuối cùng Tà Đế càng là bị bức đến trốn vào trong loạn táng không gian.

Vốn là Thư Tử Thiến cũng thiếu chút nữa bị người của tộc nhân nàng bắt trở về, nhưng mà bời vì kế nhiễu địch của Lăng Tiếu, cùng với di nương của nàng âm thầm tương trợ mối có thể ẩn cư ở chỗ này, chờ Tà Đế trở về.

Nhưng mà một lần chờ đợi lại là hơn một trăm năm, không hề có tin tức!

Nếu không phải nàng có sinh mệnh ngọc đồng của Tà Đế, biết hắn còn chưa chết, nàng đều muốn vì hắn mà tuẫn tình rồi.

Đương nhiên nàng sở dĩ không tiến vào loạn táng không gian tìm Tà Đế đó là bởi vì cho dù vào rồi cũng không tìm được.

Bởi vì loạn táng không gian là một trong bát đại cấm địa, đi vào chỉ là cửu tử nhất sinh.

Vạn nhất nàng tiến vào mà có chuyện ngoài ý muốn, mà Tà Đế lại thoát khốn trở về, vậy nàng không phải là bị chết oan uổng rồi sao?

Nghe xong Thư Tử Thiến giải thích, Lăng Tiếu mới có thể khẳng định đây thật sự là một sư nương khác của mình, mà Tà Đế đã thật sự đi vào Loạn Táng không gian.

Lão phụ nhân đi cùng Thư Tử Thiến là di nương của nàng, bởi vì bà nên mới có thể an tâm ẩn cư tại nơi này.

Năm đó chính di nương cũng đồng ý Thư Tử Thiến tìm kiếm tu lữ mà không đồng ý nàng bị mang đến Tẩy Tương làm thiếp thất cho người khác.

- Ta và sư phụ ngươi từ biệt hơn trăm năm, tuy rằng ta biết hắn vẫn còn sống, nhưng mà...đúng như ngươi nói, hắn có khả năng bị vây bên trong không thể ra được, ta cũng không có biện pháp đi trợ giúp hắn, mạo muội đi vào chỉ có con đường chết mà thôi.

Đôi mắt đẹp của Thư Tử Thiến nhộn nhạo nước mắt khó sống.

Trong lòng Lăng Tiếu đau xót, biết đây cũng là một nữ nhân đang tưởng niệm sư phụ mình sâu nặng.

- Sư...sư nương đừng khó sống, sư phụ thiên phú trác tuyệt, nhất định có thể đi ra, hay là...hay là ngày mai ta vào Loạn Táng không gian đi!

Lăng Tiếu thoáng do dự cuối cùng vẫn gọi Thư Tử Thiến là sư nương.

- Ngươi...ngươi gọi ta sư nương?

Miệng của Thư Tử Thiến mở to kinh hô.

Lăng Tiếu gãi gãi đầu nói:

- Ta...ta không gọi ngài là sư nương thì phải gọi là gì?

- Hì hì...

Thư Tử Thiến cao hứng cười khúc khích.

Một lúc lâu sau nàng mới hồi phục lại nói:

- Đây là lần đầu tiên ta vui vẻ nhất từ suốt hơn trăm năm nay, đúng vậy, ta là sư nương của ngươi, sau này ngươi phải luôn xưng hô ta như vậy biết không?

Lăng Tiếu thật nhận chân gật đầu:

- Dạ, sư nương!

- Được, ngươi đã gọi ta sư nương, vậy ngươi nghe theo lời khuyên của ta, ngươi đừng đi vào Loạn Táng không gian, trừ phi có một ngày ngươi đạt tới thủy thần cảnh giới, bằng không...ai!

Thư Tử Thiến lại thở dài nói.

Lăng Tiếu hiểu được tuy thực lực mình đề thăng thật lớn, còn có một ít lá bài tẩy, nhưng hắn kiến thức qua trong Thiên Vực có thật nhiều thần vương cường giả, ngay cả họ cũng không dám đi vào Loạn Táng không gian, như vậy đã biết bên trong đáng sợ đến bao nhiêu.

Hắn cũng không tự tin đến mức nghĩ mình có thể ra vào nơi đó thật tự nhiên.

Nhưng hắn không biết làm sao giải thích với sư nương Phong Thanh Duyên đây!

Suy nghĩ một lúc lâu, Lăng Tiếu vẫn quyết định đem chuyện này giao cho Phong Thanh Duyên tính toán.

Không phải hắn không muốn đi tìm sư phụ, nhưng đúng như lời nói của Thư Tử Thiến, Loạn Táng không gian vô cùng rộng lớn, nguy hiểm trùng điệp, đừng nói tìm người, có thể tự bảo vệ mình cũng đã vô cùng lợi hại.

Sau khi Lăng Tiếu gọi về Phong Thanh Duyên, Thư Tử Thiến vẫn bị giật mình.

Lăng Tiếu tạm thời không thời gian giải thích với nàng, lập tức đơn giản giới thiệu hai người một phen, sau đó vội vàng ra khỏi phòng, lưu lại không gian cho hai vị sư nương tự mình giải quyết.

Lăng Tiếu nhìn thấy lão phụ nhân vẫn đang chờ đợi, liền nói với bà một tiếng, sau đó rời đi.

Nhưng lão phụ nhân lại gọi Lăng Tiếu, nói:

- Tiểu tử ngươi rốt cục là ai?

Lão phụ nhân lộ ra ánh mắt đề phòng, tựa hồ vô cùng nghi ngờ thân phận Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra lệnh bài thân phận Thiên Long môn, nói:

- Hiện tại ta là người của Thiên Long môn, sau này tiền bối có thể gọi ta Lăng Tiếu.

Bộc lộ thân phận Thiên Long môn, hắn muốn lão phụ nhân hiểu rõ ràng ngoại trừ hắn là đệ tử của Tà Đế, vẫn là người có thân phận cao quý, thật sự không phải là người đến lừa gạt bọn họ.

Quả nhiên tuy lão phụ nhân bất kính đối với người của Vân Cương giáo, nhưng không dám bãi đại bài với người Thiên Long môn, trên mặt lộ ra vài phần khủng hoảng, đồng thời còn mang theo ý kinh ngạc, hiển nhiên không đoán được Lăng Tiếu vẫn còn một tầng thân phận này.

Lăng Tiếu đi ra ngoài tản bộ thư gian.

Trong lòng hắn suy nghĩ nếu không đi vào Loạn Táng không gian tìm kiếm sư phụ, bước tiếp theo hắn nên đi như thế nào?

Quay về Huyền Linh đại lục đón nữ nhân của mình đến đây sao? Hay đi Thiên Huyền địa vực tìm kiếm Vân Mộng Kỳ?

Lăng Tiếu do dự hồi lâu, quyết định nên đi đến Thiên Huyền địa vực tìm Liên Hoa giáo hỏi thăm tin tức Vân Mộng Kỳ trước tiên.

Đã nhớ nàng nhiều năm, tưởng niệm đã không lời nào đủ bày tỏ.

Nếu không tìm được tung tích của nàng, cả đời này hắn sẽ bất an.

Huống hồ hắn chỉ mới đi vào Thiên Vực chưa bao lâu, tin tưởng người nhà tại Huyền Linh đại lục vẫn còn có thể chờ đợi hắn.

Mặc kệ đi tới Thiên Huyền địa vực sẽ có kết quả hay không, Lăng Tiếu nhất định phải nghĩ biện pháp quay về Huyền Linh đại lục một chuyến, đem người nhà của mình đưa đến Thiên Vực cùng sinh sống.

Không phải Lăng Tiếu không niệm tình cố hương, nhưng điều kiện của Thiên Vực thật thích hợp tu luyện, Huyền Linh đại lục đã mất nhiều bổn nguyên lực lượng, họ ở lại tối đa chỉ tu luyện tới thực lực thánh giả, không thể thành tựu thần vương, ý nghĩa không thể nào vĩnh sinh bất tử.

Lăng Tiếu yêu bọn họ, làm sao nhẫn tâm để họ rời khỏi hắn đâu?

Một lúc sau, lão phụ nhân đi ra gọi Lăng Tiếu trở vào.

Lăng Tiếu không biết hai vị sư nương rốt cục bàn bạc ra sao, mặc kệ kết quả thế nào hắn vẫn cần phải đối mặt.

Hắn chỉ cầu nguyện hai người đừng đánh nhau mới tốt, bằng không hắn chỉ có thể trợ giúp Phong Thanh Duyên.

Nhưng sau khi vào phòng, hắn phát hiện đôi mắt hai người đều sưng đỏ, hiển nhiên đều khóc qua, nhưng cả hai lại nắm tay nhau, cảnh tượng này làm Lăng Tiếu thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Phong Thanh Duyên buông tay Thư Tử Thiến, đi tới bên cạnh Lăng Tiếu nói:

- Tiếu nhi, mấy năm nay khổ cho ngươi, nếu không có ngươi dẫn ta đến Thiên Vực, ta còn chưa biết tin tức sư phụ của ngươi.

Quả thật nếu năm xưa một mình nàng đến Thiên Vực, chỉ sợ gặp phải chín tầng bích chướng không gian đã đủ làm cho nàng thất bại, làm sao còn cơ hội thuận lợi vào Thiên Vực, thành tựu lực lượng thánh hoàng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2767)