← Ch.1899 | Ch.1901 → |
Lăng Tiếu không rõ Lăng Bác vì cái gì nói như vậy, nhưng cũng phụ họa gật đầu.
Hắn rất hiểu, nội bộ Thiên Long Môn bây giờ đang chia năm xẻ bảy.
- Ngươi có phải cảm thấy những lão gia hỏa chúng ta không dùng được không? Không có ra mặt giúp Lăng Thần xử lý bọn chúng?
Lăng Bác lại hỏi.
Lăng Tiếu trầm mặc xuống, không có phát biểu ý kiến của mình.
Đây là đại sự, còn chưa tới phiên hắn giơ tay chỉ trỏ, hắn còn chưa có tư cách này.
Lăng Bác thở dài, nói:
- Tộc của ta mặt ngoài nhìn là đệ nhất đại gia tộc của Thiên Long địa vực, nhưng mà ai biết bây giờ một đời không bằng một đời, nếu như hậu bối không thành khí, luôn dựa vào những lão gia hỏa như chúng ta mở đường, vậy Thiên Long Môn không cần tồn tại nữa!
Hắn ngừng một chút, nói:
- Đến đời của các ngươi, Lăng Thần dù có cách làm, nhưng mà tính tình quá ôn hòa, thủ đoạn không đủ quả quyết, mà Lăng Phi thì quá mức kích động, suy nghĩ đơn giản, những người khác thì không có tư cách xưng hùng, nếu bọn họ không mở cục diện, chỉ sợ lại qua một đời, Thiên Long Môn sẽ nằm trong tay của người khác, đến lúc đó bọn họ chỉ sợ không phụ thuộc vào Kim tộc mà sinh tồn, càng không cam nguyện mang tài nguyên hiến cho chúng ta.
Lăng Tiếu không rõ Lăng Bác vì sao nói như vậy, nhưng mà hắn hiểu Lăng Bác nói là sự thật.
Thiên Long Môn trải qua vô số đời phát triển, rất nhiều người đã quên ai thành lập tông môn, là ai chống đỡ Thiên Long Môn.
Bọn họ cho rằng lông cánh đã cứng nên quên đi tông môn rồi!
- Lăng Tiếu ngươi từ nhỏ dù không phải lớn lên trong tộc, thế nhưng mà ngươi xác thực là người Kim tộc ta, chảy xuôi huyết mạch giống như chúng ta, ngươi bây giờ xem như đã trưởng thành, ta hy vọng ngươi ngày sau có thể giúp Lăng Thần một tay dẹp loạn cục trong tông.
Lăng Bác mang theo ngữ khí cầu khẩn.
Lăng Tiếu gật đầu, nói:
- Tộc trưởng, ta hiểu ý của ngươi, ta sẽ làm hết sức mình.
Dù hắn quay về tộc chưa bao lâu, nhưng hắn hiểu được thân tình trong tộc, hắn thích không khí sinh hoạt này, hắn cũng sớm xem mình là thành viên của Kim tộc.
Bây giờ Thiên Long Môn nội loạn, hắn thân là một thành viên, tự nhiên có nghĩa vụ gánh vách chút áp lực thay môn chủ, đồng thời cũng bàn giao với thân phận của mình.
- Ân, ngươi không giống người khác, ngươi có dùng có mưu, thành tựu ngày sau tuyệt đối trên những lão gia hỏa chúng ta, việc này giao cho ngươi ta cũng yên tâm!
Lăng Bác hài lòng nói một câu, tiếp theo mới nói:
- Lần trước ta tiến vào trong long cốc câu thông với Long Vương đôi chút, nó đã phê chuẩn cho ngươi đi qua, nhưng mà có long tộc nào nguyện đi theo ngươi hay không thì phải xem bổn sự của ngươi rồi.
- Đây không phải vấn đề, nói không chừng bọn chúng vừa ý ta, ta còn không biết nên chọn thế nào đấy.
Lăng Tiếu rất tự kỷ nói một câu.
Lăng Bác cười nhạt không nói gì, bởi vì hắn cảm thấy Lăng Tiếu nói có đạo lý của mình.
Bởi vì Lăng Tiếu có huyết mạch Kim tộc nồng đậm nhất, long tộc có bổn nguyên cảm giác được, cho nên nói không chừng long tộc thật sự thích thân cận với hắn cũng không chừng.
Lăng Tiếu thuận theo Lăng Bác đi vào không gian chi địa, đi vào long mạch sâu nhất.
Chỗ này sung túc lực lượng kim bổn nguyên, mỗi gốc linh thụ, linh thảo màu vàng đều sinh trưởng bừng bừng.
Linh thảo thất, bát giai quá nhiều, đạt tới cửu giai cũng có thể nhìn thấy.
Chỗ này còn có kim quáng nguyên thủy chưa từng bị khai thác, khiến Lăng Tiếu hai mắt tỏa sáng.
- Đó là... Đó là Kim Long Thụ, còn có Kim Long Quả!
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào đại thụ hình rồng thì kinh hô.
Kim Long Thụ cùng cấp bậc với Bất Tử Thụ trong thức hải của hắn.
Nó được long huyết gột rửa trong thời gian dài, lại nhiễm nhiều long khí, trải qua vạn năm thì trưởng thành, mà Kim Long Quả càng là cực phẩm trong thần quả, năm vạn năm khai hoa, năm vạn năm kết một quả.
Một quả Kim Long Quả này có thể giúp người ta có long khí, cường hóa thân thể, càng giúp lực lượng võ giả bình thường tăng lên mấy bậc, mà đối với Thần Vương kim thuộc tính mà nói đây là thần quả khát vọng thu được nhát, dù nó không thể giúp Thần Vương trực tiếp đột phá một giai, thế nhưng mà lại có thể để hắn đạt tới đỉnh phong trong cùng giai, tương đương giảm đi thời gian ngàn năm, vạn năm tu luyện
Cũng khó trách Lăng Tiếu nhìn thấy đỏ mắt.
Hắn hận không thể lập tức đi qua thu Kim Long Quả lại.
Chỉ một quả này có thể giúp hắn giảm tu luyện nhiều năm, lập tức đạt tới Thần Vương tháp giai đỉnh phong.
- Dừng nhìn, sau khi về trong tộc ta cho ngươi một quả, đây là người nên được!
Lăng Bác nói.
Lăng Tiếu vội vàng nói:
- Đa tạ tộc trưởng!
Lúc này hai người đi vào sơn cốc chói mắt nhất.
Trước sơn cốc có một con Giao Long dài vài trăm mét, xem dáng vẻ của nó già nua nhưng khí tức rất khổng lồ, đồng thời cũng có dấu hiệu hóa long.
Linh thú Long tộc hóa long, trừ hấp thu đại lượng long khí, long huyết và bổn nguyên long châu ra còn phải dựa vào tu luyện của bản thân, cuối cùng đột phá xiềng xích, tự hành ngưng kết long châu, cuối cùng hóa long.
Mà Giao Long trước mắt đang lợi dụng nơi này hóa long.
Một khi nó thành tựu long thân, vậy nó tuyệt đối không kém gì chân long vừa ra đời, thậm chí còn cường hãn hơn vài phần.
Nhưng mà bọn chúng cần trải qua thời gian tích lũy thật dài và kỳ ngộ mới đạt tới một bước kia, ngừng kết long uy, tự nhiên cũng cực kỳ to lớn.
Mà Lăng Bác cùng Lăng Tiếu tới gần thì Giao Long mở mắt ra.
- Tiểu Bác ngươi lại đến?
Giao Long miệng phun tiếng người.
Lăng Tiếu gương mặt co quắp, rất muốn cười lên nhưng không dám.
Đường đường tộc trưởng đệ nhất cổ tộc của Thiên Long địa vực lại bị gọi là "Tiểu Bác ", nếu có người ngoài nghe thấy thì cười rụng răng.
Thế nhưng mà Lăng Bác không có tức giận, ngược lại rất hợp thời cúi người với Giao Long và nói:
- Ngao thúc, ta mang theo vãn bối đến Long cốc, Long Vương cũng đáp ứng.
Lúc này Giao Long nhìn qua phía Lăng Tiếu, cái mũi ngửi vài cái, thân hình khổng lồ của nó lập tức đứng dậy.
- Tiểu tử này có long khí thật nồng đậm!
Giao Long vô cùng mừng rỡ nói ra.
Lăng Bác cười nói:
- Lăng Tiếu, nhanh bái kiến Ngao gia, nó đã ở nơi này mấy chục vạn năm, rất nhanh có thể hóa thành chân long.
Lăng Tiếu không nghĩ tới Giao Long này lại già như vậy, đương cung kính thi lễ với Giao Long này, nói:
- Bái kiến Ngao gia!
- Hảo hảo, vào đi, tin tưởng Long Vương sẽ thích ngươi!
Giao Long nói ra.
Lăng Bác dẫn Lăng Tiếu đi vào Long cốc địa bàn của Kim Long tộc.
Vừa mới vào Long cốc, Lăng Tiếu cảm thấy bầu trời sáng lên.
Chỗ này không như bên ngoài đầy kim quang, ngược lại là thế ngoại đào nguyên, núi xanh nước biếc, mây trắng mờ mịt, long đằng bay vọt, rộng lớn vô biên.
- Ngây ngốc sao?
Lăng Bác lên tiếng.
Lăng Tiếu mờ mịt gật đầu, hắn xác thực ngây ngốc.
Bởi vì hắn nhìn thấy từng con Kim Long lớn nhỏ bay quanh, cảm thấy thần thú nhiều không kể xiết ah!
- Đừng thấy bây giờ có rất nhiều thần long, kỳ thật cả Long cốc này không vượt qua trăm Kim Long, bây giờ đã trở nên phi thường sa sút, mà những thần thú khác, số lượng nếu hơn chúng rất nhiều!
Lăng Bác ở một bên nói ra.
← Ch. 1899 | Ch. 1901 → |