← Ch.0999 | Ch.1001 → |
Cho nên không có mấy nguyện người ý bán. Thậm chí ngay cả Đạo Minh cũng rất khó có thể điều tra ra được những đồ cuốn này rơi vào trong tay ai. Bởi vì các Thế Giới Cảnh đều giữ kín bí mật không dám tiết lộ ra bên ngoài.
- Số lẻ ta không tính, tổng cộng là một trăm tám mươi vạn phương.
Đại Mạc Đạo Quân nói:
- Lúc trước ta đã cho ngươi một trăm vạn phương, lại tiếp tế cho ngươi hai mươi vạn phương Hỗn Độn linh dịch... Hơn nữa lại thêm những bảo bối này.
Nói xong Đại Mạc Đạo Quân lập tức đưa cho Kỷ Ninh một khối ngọc thạch mượt mà, kì thực ở bên trong ẩn chứa một không gian Động Thiên.
- Đa tạ tiền bối.
Kỷ Ninh cảm kích nói.
Kim Tượng thần thông hai mươi vạn phương, Nguyên Nhất Thủy Hỏa hồ lô cần năm mươi vạn phương, hai thứ này trước kia Đại Mạc Đạo Quân đã nói giá cả rất rõ ràng. Tổng cộng là bảy mươi vạn phương.
Nói cách khác, một bức Tuyết Giám đồ quyển và năm thanh thần kiếm Tử Quang Quỳnh tổng cộng là một trăm mười vạn phương, giá tiền này khiến cho Kỷ Ninh rất là rất hài lòng. Kỳ thật nếu như Đại Mạc Đạo Quân muốn tính toán nhiều hơn một ít thì Kỷ Ninh kỳ thật cũng sẽ căn bản không biết.
Trong tĩnh thất.
Sáu thanh thần kiếm đặt ở bên trên bàn dài, khí tức lăng lệ ác liệt kia giống như đúc.
- Sáu thanh thần kiếm Tử Quang Quỳnh.
Kỷ Ninh khẽ gật đầu, đây là thứ có trợ giúp lớn nhất đối với thực lực của hắn:
- Có sáu thanh thần kiếm này, thực lực của ta sẽ tăng gấp mấy lần, đối mặt với nhất bộ Sinh Tử Đạo Quân, chí ít ta cũng có thực lực chính diện chiến một trận, mặc dù không thể địch nổi thế nhưng cũng có thể đào thoát được.
Ở trong Động Thiên của quyển thứ ba Tuyết Giám đồ, khi giao thủ cùng với ngư dân, cuối cùng hắn cũng không thể đề phòng được cái cần câu kia của đối phương.
Thế nhưng Kỷ Ninh lại rất rõ ràng, đó là bởi vì mình và đối phương đều dùng một thanh kiếm, nếu như mình có sáu thanh kiếm... Cho dù đối phương có sáu thanh, thậm chí cho dù có mười sáu thanh thì cũng rất khó có thể công kích được lên trên người mình.
Bởi vì một thanh kiếm, Kỷ Ninh có thể khiến bảo hộ chung quanh mình cẩn thận, sáu thanh kiếm liên hợp với nhau, quả thực giống như một lá chắn cực lớn trùng trùng điệp điệp vây quanh thân thể. Dùng Tâm Kiếm thức của Kỷ Ninh, khống chế tuyệt đối thì sẽ không để lại một chút sơ hở nào.
- Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô.
Trước mặt Kỷ Ninh cũng trống rỗng xuất hiện một hồ lô, là hồ lô màu đỏ thẫm. Đường vân màu đen đường vân và đường vân màu đỏ trộn lẫn hỗn tạp, thần bí mà xinh đẹp.
Sau khi Kỷ Ninh luyện hóa được pháp bảo này thì hắn cũng cảm ứng ra được Đạo Chi thần lôi cuồng bạo ở bên trong, theo thứ tự là Thủy Yên thần lôi, Hỏa Vân thần lôi. Hai đạo Đạo Chi thần lôi này đều cuồng bạo vô cùng, bất luận một loại Thần Lôi nào, dù sao cũng đều là Lôi Điện. Đều là tràn ngập tính công kích cuồng bạo, rất khó có thể khống chế được.
- Độ khó khi luyện hóa, quả thực có thể so sánh được với Hỗn Độn Thần Lôi, thậm chí còn khó khăn hơn gấp nghìn lần vạn lần.
Kỷ Ninh âm thầm cảm thán.
- Kim Tượng thần thông, phần hạ.
Kỷ Ninh lấy ra một cái ngọc giản, thần lực thẩm thấu vào bên trong, lập tức cảm ứng ra được một đoạn lời thề bản mạng. Bên trong lời thề bản mạng này còn có một mảnh quy tắc dài hẹp do Đạo Minh định ra. Vừa kỹ càng mà lại kín đáo, Kỷ Ninh nhìn qua, cảm thấy không có vấn đề, hắn cũng lập tức hạ lời thề.
Lập tức pháp môn phần hạ của Kim Tượng thần thông dũng mãnh tiến vào trong đầu của Kỷ Ninh...
...
Ngày thứ ba sau khi Kỷ Ninh đạt được những bảo bối này.
- Các ngươi muốn đi hay sao?
Đại Mạc Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh vừa mới đến bái kiến hắn.
- Vãn bối cũng muốn trở về Thiên Thương Cung rồi.
Kỷ Ninh nói:
- Những ngày này vãn bối đã làm phiền Đạo Quân rồi, sự trợ giúp của Đạo Quân, vãn bối khắc ghi trong lòng.
- Được rồi, cuối cùng ngươi vẫn phải đi tới Thiên Thương Cung a. Từ Đại Mạc vực chúng ta đi tới Thiên Thương vực... Đường xá xa xôi vô cùng, trên đường đi cũng có không ít nguy hiểm, cũng có rất nhiều đại năng. Cho nên ta cũng khó có thể suy diễn ra ở trên đường ngươi sẽ gặp phải những chuyện gì.
Đại Mạc Đạo Quân nói:
- Ngươi cần phải nhớ, chú ý cẩn thận là trên hết.
- Vãn bối hiểu rõ.
Kỷ Ninh gật đầu nói.
Thiên Thương Cung cách Đại Mạc vực rất là xa xôi, đường xá cũng cực kỳ nguy hiểm. Dùng thực lực Thế Giới Cảnh để hành tẩu cũng sẽ tràn ngập nguy hiểm. Bất quá Kỷ Ninh tự nhận thực lực của mình so với nhất bộ Sinh Tử Đạo Quân cũng không có kém quá nhiều, chí ít hắn cũng có năng lực bảo vệ tính mạng, có thể bình yên vượt qua được đoạn đường này.
- Người đi đi.
Đại Mạc Đạo Quân gật đầu.
Kỷ Ninh lập tức rời đi.
Nhìn bóng lưng Kỷ Ninh rời đi, Đại Mạc Đạo Quân như có điều suy nghĩ, thầm nói:
- Dựa theo lời của Phược Long nói, Kỷ Ninh này lúc còn là Tổ Thần đã địch nổi được Thế Giới Cảnh viên mãn, cũng coi như là yêu nghiệt rồi... Bất quá, trên đường tu hành tràn ngập nguy hiểm, không biết hắn có thể đi tới trình độ nào đây.
Yêu nghiệt?
Đại Mạc Đạo Quân cũng không có để ý, bởi vì bản thân hắn đã là nhân vật giống như yêu nghiệt rồi. Trong năm tháng dài dằng dặc hắn cũng đã gặp mặt một chút yêu nghiệt trên con đường tu hành, thế nhưng rất nhiều người trong số đó đều đã chết trên đường tu hành.
Nếu như Kỷ Ninh là đệ tử của hắn, chỉ sợ hắn sẽ không tiếc một cái giá lớn, thà rằng trọng thương cũng sẽ suy diễn một cách kỹ càng. Thế nhưng nếu là đệ tử của Thiên Thương Cung, như vậy tự nhiên hắn cũng sẽ không vô tư tới trình độ như vậy a.
...
Đại Mạc vĩnh hằng giới Thời không truyền tống trận.
- Đi Thiên Thanh vực.
Kỷ Ninh mang theo Tô Vưu Cơ, đi vào trong truyền tống trận.
- Một mình truyền tống thời không?
Một ít Tổ Thần Tổ Tiên phụ trách giữ gìn Thời không truyền tống trận âm thầm líu lưỡi, khoảng cách từ nơi này đến Thiên Thanh vực vô cùng xa. Nếu như một mình truyền tống, một lần không phải là một trăm bình, mà là trọn vẹn một phương Hỗn Độn linh dịch a.
Bất quá Kỷ Ninh thật sự không quan tâm, bởi vì từ Đại Mạc vực đến Thiên Thương vực, tối đa cũng chỉ mất hơn một ngàn phương Hỗn Độn linh dịch mà thôi! Còn có rất nhiều địa phương mà Thời không truyền tống trận cũng không có cách nào xuyên thẳng qua được. Bắt buộc phải phi hành vượt qua rất nhiều địa phương nguy hiểm.
- Đại Mạc vực...
Tô Vưu Cơ nhìn bên ngoài rồi nói:
- Rốt cuộc Tô Vưu Cơ ta cũng có thể nhìn cương vực khác rồi.
Có thể phiêu bạt cương vực cũng đã nói rõ thực lực của bản thân nàng.
← Ch. 0999 | Ch. 1001 → |