← Ch.0362 | Ch.0364 → |
- Anh à, sao anh lại tới đây?
Diệp Tử Phong nhìn thấy Diệp Mặc thì rất vui mừng. Diệp Mặc phải đến gần năm nay chưa gặp người nhà, bây giờ hắn lại chủ động tới nhà họ Diệp khiến Tử Phong thật không ngờ tới.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Để anh xem em và Diệp Lăng nào! Diệp Lăng đâu rồi, sao anh không nhìn thấy nó?
Diệp Tử Phong có phần bất đắc dĩ trả lời:
- Nó và bạn đã đi Đạp Thanh rồi, để em gọi cho nó về nhé!
Diệp Mặc liền xua tay ngăn lại:
- Thôi, Tử Phong, không cần đâu, cứ để nó đi chơi đi!
- Nếu Diệp Lăng biết anh về mà chưa được gặp anh thì nó sẽ buồn lắm đấy! Mỗi ngày nó đều hy vọng là anh sẽ về, không ngờ lúc anh về nó lại không có nhà.
Diệp Tử Phong cười nói.
Diệp Mặc nhìn bộ dạng của Diệp Tử Phong rồi hỏi:
- Tử Phong, bây giờ em ở đây cũng không tệ lắm đâu nhỉ!
Tử Phong gật đầu:
- Vâng, tốt lắm anh ạ, bây giờ họ rất tôn trọng ông nội nên không dám làm khó em đâu. Hơn nữa, em cũng đi làm rồi, ông cũng dần dần giao các việc lớn bé cho em xử lý rồi.
- Vậy thì anh yên tâm rồi!
Diệp Mặc gật đầu nói, người mà hắn lo lắng nhất chính là Diệp Tử Phong, nhưng bây giờ Tử Phong đã biết mình nên làm gì nên hắn cũng yên tâm. Nếu không, rất có thể hắn sẽ dẫn Tử Phong tới Lưu Xà.
- Anh yên tâm đi, tuy bây giờ Diệp gia không còn đứng đầu Hoa Hạ nữa nhưng cũng không dễ bị kẻ khác ức hiếp đâu. Bởi vì, không những ông Hàn và vài người đức cao vọng trọng với ông nội qua lại rất gần gũi mà Nhị lão Đàm Phong cũng hay ghé qua đây. Nhưng ông nội vẫn hy vọng anh sẽ trở về nhà họ Diệp, nếu không phải nhờ anh thì nhà ta sẽ không được như bây giờ.
Diệp Tử Phong không ngần ngại nói ra điều này.
Diệp Mặc gật đầu, đương nhiên hắn hiểu ý của Diệp Bắc Vinh, tuy nhiên hắn cũng chẳng để ý. Tử Phong và Diệp Lăng vẫn đang ở đây, cứ coi như cho họ mượn chút danh tiếng thì cũng chẳng làm sao.
Nhưng Diệp Mặc tuyệt đối không cho rằng những người này đều sợ hắn nên mới chủ động kết giao với nhà họ Diệp. Từ sau khi việc của Nhị lão Đàm Phong, hắn biết, ông ta có chút e dè nhưng tuyệt đối không phải là sợ hãi.
Nói cách khác, nếu không phải đúng lúc hắn thăng cấp lên luyện khí tầng bốn thì khi đối mặt với sự trả thù của Đàm Giác, hắn, các em hắn, thậm chí là toàn bộ Diệp gia có thể sẽ lĩnh một kết cục tàn khốc.
Với luyện khí tầng ba của hắn khi đối mặt với Đàm giác Tiên Thiên, hầu như chẳng có bất kỳ cơ hội thắng nào, muốn bỏ đi cũng không được. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng, nếu đối thủ của hắn không phải là Đàm Giác thì cho dù Hàn Tại Tân có giúp hắn đi chăng nữa cũng không thể đối nghịch với Đàm Phong. Con người ta đều rất thực dụng, hắn cũng không vì thế mà không nhìn ra con người lão Hàn. Đàm Phong đến nơi tìm phiền toái, lão ta có thể đứng ra nói chuyện là rất giỏi rồi.
Cho nên bây giờ hắn rất cẩn thận, đã có Đàm Phong, biết đâu còn có Lý Phong, Trương Phong nữa thì sao? Một quốc gia nếu không có một chút nội tình nào thì lẽ nào thực sự bị mấy ẩn môn này ngăn cản sao? Vấn đề này làm Diệp Mặc hoài nghi nhưng hắn cũng chẳng đi điều tra làm gì bởi vì, nguyên tắc sống của hắn là người khác không đắc tội với hắn thì nhất định hắn cũng không đắc tội với họ, huống hồ ở một quốc gia như thế này, hắn lại càng không muốn.
- Lão Hàn nói, nếu như anh trở về mà có thời gian thì đến nhà lão chơi. À, còn anh Trương Quật nữa, anh ấy và Lý Hồ có qua nhà tìm anh mấy lẩn đấy, tại điện thoại của anh không gọi được.
Diệp Tử Phong tiếp tục nói.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Lần này anh về đây là có chút việc, đợi sau này khi anh quay lại, nhất định anh sẽ đến thăm họ. Còn Diệp Lăng nữa, nếu nó về mà nó không thích ở lại đây nữa thì em hãy bảo nó đi Lưu Xà, anh có để lại ở đấy một chút sản nghiệp.
- A
Diệp Tử Phong vội vàng hỏi:
- Anh, anh phải đi ngay sao?
- Ừ, anh còn một số việc cần giải quyết. À đúng rồi, làn trước em bảo Diệp Lăng đem đến cho anh một chiếc vòng nói là của mẹ cho anh đúng không? Lúc ấy còn có lời muốn chuyển cho anh không?
Diệp Mặc về lần này cũng là muốn hỏi chuyện đó.
Tử Phong gật đầu đáp:
- Vâng, lúc cha gần đi, anh và Diệp Lăng đều không ở bên cạnh, cha bảo em đưa chiếc vòng cho anh, nói là của mẹ anh để lại, còn chuyện khác thì cha không nói gì.
Diệp Mặc nhíu mày:
- Cũng không nói là mẹ anh đã đi đâu sao?
Diệp Tử Phong lắc đầu:
- Không nói gì thêm cả, nhưng mà...
- Nhưng sao?
Diệp Mặc liền hỏi.
- Lúc em còn nhỏ, hình như như có lần nghe cha mẹ to tiếng với nhau, mẹ nói ba hãy ra nước ngoài mà tìm người phụ nữ kia đi. Sau đó, cha mẹ ly thân, mấy năm sau thì mẹ cũng rời khỏi nhà họ Diệp, em không biết người phụ nữ mà mẹ nhắc tới có phải là mẹ anh không?
Diệp Tử Phong có chút buồn rầu nói. Sau khi mẹ đi rồi, hai anh em Tử Phong và Diệp Lăng có tìm khắp nơi nhưng không thấy.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, sau mới lên tiếng:
- Được rồi, anh biết rồi! Giờ em cũng có khả năng rồi, em cũng dành thời gian đi tìm mẹ của mình đi. Anh sắp phải đi rồi, đợi lúc anh về hy vọng có thể gặp được bà. Còn viên đan dược này nữa, em đưa cho Diệp Lăng để nó ăn nhé!
Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Tử Phong.
Diệp Tử Phong nhận lấy bình ngọc liền giật mình hỏi:
- Anh, cái này chẳng phải là Dưỡng nhan hoàn sao?
Diệp Mặc mỉm cười bình thản đáp:
- Nói cho Diệp Lăng là, ăn viên đan dược này rồi thì không cần ăn Dưỡng nhan hoàn nữa, vì nó tốt rất nhiều so với Dưỡng nhan hoàn. Thế nhé, anh đi đây.
Diệp Mặc đã đi một lúc lâu rồi, Diệp Tử Phong vẫn còn sững sờ cầm chiếc bình ngọc này. Đan dược gì mà còn tốt hơn nhiều so với Dưỡng nhan hoàn? Sao anh ấy lại có được loại đan dược quý này? Tử Phong đột nhiên nhớ đến viên đan dược mà lần trước Diệp Lăng đã cho cậu ta ăn, vết thương của cậu lành một cách nhanh chóng. Vậy anh đã lấy viên đan dược này ở đâu?
- Tử Phong, có phải vừa rồi anh Diệp Mặc của cháu đã về không?
Tiếng của Diệp Bắc Vinh ở ngoài cửa hỏi.
Diệp Tử Phong vội đi tới cửa rồi đáp:
- Đúng vậy ông ạ. Vừa rồi anh ấy có về thăm chúng ta nhưng Diệp Lăng lại đi Đạp Thanh rồi. Anh nói là có chuyện cần giải quyết, lần sau anh sẽ tới đây. Anh còn nói, nếu Diệp Lăng không thích ở Yến Kinh nữa thì tới chỗ của anh ấy, Lưu Xà, anh ấy òn chút sản nghiệp! Phải rồi, Lưu Xà?!
Lúc này Diệp Tử Phong mới giật mình, Lưu Xà chẳng phải là dược phẩm Lạc Nguyệt sao? Đây chính là nơi sản xuất ra Dưỡng nhan hoàn mà! Tử Phong rất nhanh nhìn xuống chiếc bình ngọc trong tay mình, thiếu chút nữa thì hét lên:
- Lẽ nào dược phẩm Lạc Nguyệt chính là của anh Diệp Mặc sao?
Diệp Bắc Vinh thở dài, lão khẳng định lời của Diệp Tử Phong là hoàn toàn đúng, dược Lạc Nguyệt của Lưu Xà giờ chính là của Diệp Mặc, lão thật không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó mà hắn đã có thành tích như thế này, quả thật khiến người ta ngưỡng mộ.
May mà lúc đó dừng tay kịp nếu không giờ Diệp gia cũng giống như Tống gia, chia năm xẻ bảy rồi. Tống gia sở dĩ bị như vậy là bởi vì đã đắc tội với Diệp Mặc của nhà họ Diệp; Diệp gia cũng ra nông nỗi này là bởi vì đã coi như không có đứa con nào là Diệp Mặc.
Diệp Bắc Vinh lặng thần hồi lâu, sau lẩm bẩm:
- Kim lân vốn dĩ không phải vật trong ao, nhất ngộ phong vân liền hóa rồng... liền hóa rồng...
- Ông nội, chẳng lẽ dược Lạc nguyệt ở Lưu Xà thật sự do anh Diệp Mặc tạo dựng hay sao?
Diệp Tử Phong kinh ngạc hỏi. Cậu ta chưa từng thấy Mỹ nhan hoàn là cái gì mà có thể đem lại lợi nhuận khủng như vậy. Không ngờ đó lại là sản phẩm của anh cậu. Suy nghĩ của cậu thật quá đơn giản rồi, việc này khiến cậu không dám nghĩ thêm nữa.
Mấy ngày này, tại Yến Kinh náo nhiệt hẳn lên, cũng bởi vì dược phẩm Lạc Nguyệt đang tổ chức một buổi đấu thầu.
Diệp Bắc Vinh gật đầu nói:
- Tử Phong, cháu nói không sai, dược Lạc Nguyệt chính là của anh cháu đấy! Trừ Diệp Mặc ra, không ai có gan ở chỗ đó mà dám mở nhà máy. Cháu hãy nhớ, cháu phải học tập anh cháu, anh cháu là một người có tài, chút đề nghị này sẽ cho cháu lợi ích không nhỏ. Chỉ có điều...
Diệp Tử Phong vội gật đầu nói:
- Cháu biết rồi, ông nội, nhưng ông nói vậy là sao ạ?
Diệp Bắc Vi thở dài nói:
- Anh cháu làm việc dựa vào bản tâm, không sợ trời, không sợ đất, có ân báo ân, có thù báo thù. Tuy là người thẳng thắn nhưng cũng dễ mềm lòng. Tuy nó xã giao tốt, võ công cao thâm, nhưng cũng chỉ là một con người. Tử Phong, sau này con hãy chú ý, "cương giả dịch chiết", vừa cương, vừa nhu mới tung hoành thiên hạ được. Thật đúng là thượng thiện Nhược Thủy.
- Ông nội, ý ông là anh ấy ở lại Lưu Xà là chịu thiệt thòi?
Diệp Tử Phong gấp gáp hỏi.
Diệp Bắc Vinh gật đầu đáp:
- Tử Phong, cháu phải nhớ kỹ, Thượng thiện Nhược Thủy mới là cảnh giới cao nhất. Ở đây, chính trị là thế này, ở nơi khác cũng như thế. Nếu có cơ hội, cháu hãy khuyên nhủ anh mình, thực ra chỉ cần Dưỡng nhan hoàn thì nơi nào trong thiên hạ cũng có thể đi, không nhất thiết phải ở lại Lưu Xà. Nhưng mà, chưa chắc cháu có thể khuyên được nó đâu.
- Vì sao ạ? Cháu nghe anh Trương Quật nói, anh cháu bản lĩnh vô địch thiên hạ, sao có thể xảy ra vấn đề gì được chứ?
Diệp Tử Phong không hiểu hỏi lại. Đối với Diệp Mặc, cậu ta rất quan tâm, đương nhiên không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với hắn.
Diệp Bắc Vinh chậm rãi nói:
- Vô Địch ư? Người tài ở Hoa Hạ này còn rất nhiều mà cháu dám nói là vô địch ư? Hơn nữa, Lưu Xà lại ở chỗ giao nhau giữa mấy nước; Dược Lạc Nguyệt lại nằm trên địa bàn hổn tạp đó. Vốn dĩ, Lưu Xà là một nơi mà chim cũng chẳng thèm đậu, vậy mà bây giờ nhờ sự phát triển của dược Lạc Nguyệt mà Lưu Xà đã ngày càng phồn hoa. Một nơi như thế mà không có quân đội bảo vệ, cháu bảo sớm muộn sẽ xảy ra chuyện gì?
Diệp Tử Phong hoảng hốt đứng lên nói:
- Ông nội, ông nói là mấy nước biên giới kia dám đối đầu với Lưu Xà ư? Chẳng lẽ, họ không sợ Hoa Hạ ta sao?
Diệp Bắc Vinh thản nhiên đáp:
- Sợ Hoa Hạ ư? Dược Lạc Nguyệt thứ nhất không đăng ký ở Hoa Hạ, lại còn phát triển trên địa bàn của họ thì Hoa Hạ ta có lý do gì mà xuất binh? Hơn nữa, người chống lại anh cháu cũng nhiều, ai sẽ đồng ý giúp đỡ đây? Đương nhiên, đó chỉ là phán đoán của ông, nhưng chuyện này rất có khả năng sẽ xảy ra, mà một khi xảy ra thì rất có thể khiến cho quốc tế tranh cãi. Do đó, ta phải để ý tới những nước biên giới này
← Ch. 0362 | Ch. 0364 → |