← Ch.0419 | Ch.0421 → |
Lúc trái lựu đạn rơi xuống, thì Diệp Mặc cũng đã đứng trên mũi thuyền có cắm cờ in hình đầu lâu của bọn hải tặc rồi, nhưng hắn vừa mới bay được nửa đường, dùng thần thức quét một lượt, hắn không tin vào mắt mình, suýt nữa thì rơi xuống biển.
Ninh Khinh Tuyết, không ngờ lại là Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc không dám tin rằng lại có thể gặp lại Ninh Khinh Tuyết trong hoàn cảnh như thế này, hai chiếc thuyền giống như đang đánh nhau, vậy mà Ninh Khinh Tuyết lại đứng sừng sững trên chiếc thuyền đó, cô không biết mình đã buông súng xuống từ lúc nào.
Diệp Mặc thất thần, nhưng cũng đã kịp phản ứng lại, hắn thực sự đã tìm thấy Ninh Khinh Tuyết rồi, hắn đổi hướng trong nháy mắt, quay ngược về chiếc thuyền của Ninh Khinh Tuyết. Tốc độ của Diệp Mặc nhanh như chớp vậy, hắn bay vọt đến, rồi đáp xuống ngay trước mặt Ninh Khinh Tuyết, không ai có thể thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Khinh Tuyết giống như bị sét đánh vậy, cô ngây người nhìn về phía mũi thuyền nơi Diệp Mặc đáp xuống, cạch một tiếng, khẩu súng trong tay cô rơi xuống đất!
-Diệp Mặc, là anh đúng không? Em đã chết rồi đúng không? Sao lại có loại ảo giác này?
Ninh Khinh Tuyết lẩm bẩm một mình, cô không tin tâm niệm của cô lại có thể làm trời xanh cảm động, cho cô được gặp Diệp Mặc trước khi chết. Nhưng lúc này cô đã gặp được Diệp Mặc, ngoài là ảo giác trước khi chết, thì còn có thể là gì được nữa? Diệp Mặc sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trên thuyền của cô như thế này? Ngoài ảo giác sau khi chết thì còn có thể là cái gì?
Nhìn khuôn mặt ngây dại và dáng vẻ gầy yếu của Ninh Khinh Tuyết, trong lòng Diệp Mặc cảm thấy vô cùng đau xót, hắn biết Ninh Khinh Tuyết đã hồi phục lại được ký ức rồi, không thì cô ấy sẽ không thể có vẻ mặt như thế này được.
Diệp Mặc bước tới, vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng.
-Khinh Tuyết, là anh thật mà.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mãn nguyện, sát khí của hắn, tất cả đều biến mất trong chớp mắt khi được ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng, giữa biển cả mênh mông rộng lớn này có thể gặp được Ninh Khinh Tuyết, vậy là ước nguyện lớn nhất của hắn đã thành hiện thực rồi. Hắn thậm chí còn muốn cảm ơn mấy người Nhật đã tặng hắn cái rada, nếu như không có cái rada đó, thì hắn đã không thể tìm thấy Ninh Khinh Tuyết rồi.
-Diệp Mặc, là anh thật sao?
Ninh Khinh Tuyết đột nhiên trở nên kích động, cô ôm chặt lấy Diệp Mặc, lúc này trái tim trong ngực cô vui mừng đến nỗi muốn nhảy cả ra ngoài. Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đây là thật, là Diệp Mặc thật.
Là thật? Là giả? Thật giống như mơ, khiến cho cô không thể nào tin được.
Mơ màng, bàng hoàng, đau khổ, tuyệt vọng và nhớ nhung bây giờ lập tức biến thành kích động, sung sướng, cháy bỏng. Cái cảm giác này khiến cho cô không thể nào khống chế được bản thân mình. Ông trời vẫn còn thương cô, cuối cùng cô cũng có thể gặp được Diệp Mặc, người đàn ông của cô.
Bây giờ trong mắt của hai người chỉ còn có người kia, nói bất cứ lời nào thì cũng đều không có ý nghĩa gì hết. Hay nói cách khác, ngoài việc ôm lấy nhau để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, thì không có lời nào có thể diễn đạt hết được cảm xúc trong lòng họ lúc này, bây giờ hai người chỉ cần ôm lấy nhau, cảm nhận lẫn nhau là đủ rồi.
Thời gian như ngừng lại trong nháy mắt, cả một vùng biển đã yên tĩnh trở lại, ngoài chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ của Edern đang kêu ầm ĩ, thì tất cả những người có mặt ở đây đều đứng ngây người ra nhìn Diệp Mặc ôm Ninh Khinh Tuyết.
Những tên hải tặc ở trên thuyền, không tên nào biết được làm các nào mà Diệp Mặc lại có thể bay sang được thuyền của Ninh Khinh Tuyết, bọn chúng cũng không nghĩ đến chuyện này. Trong đầu bọn chúng lúc này chỉ có duy nhất một câu hỏi, không ngờ hai người này dám ôm nhau tình cảm như vậy giữa hòn tên mũi đạn, bọn họ là đồ ngốc sao?
Nhưng chỉ trong chốc lát, những tên hải tặc này đều sực tỉnh lại, điều khiến bọn chúng vô cùng tức giận đó là, tiên nữ như Ninh Khinh Tuyết đến tay bọn chúng cũng còn chưa thể chạm được vào, thế mà không ngờ lại xuất hiện một thằng cha nào đó dám ôm chầm cô vào lòng.
-Giết hắn cho tao.
Tên thủ lĩnh tên Sean kịp phản ứng lại đầu tiên, gã tức giận chỉ vào Diệp Mặc, trong mắt gã, Ninh Khinh Tuyết là của gã, không ngờ có người dám ôm người phụ nữ của gã.
Edern còn đang cuống cuồng điều khiển tàu đánh cá, muốn chạy khỏi phạm vi bắn của bọn hải tặc, không ngờ phát hiện ra không có viên đạn nào bắn tới, rồi lại phát hiện ra mọi thứ trở nên yên tĩnh trong một thời gian ngắn. Chớp mắt, anh ta đã nhìn thấy Diệp Mặc, anh ta thấy Diệp Mặc đang ôm một cô gái, người con gái mặc áo trắng đó không ngờ lại ở trên chiếc thuyền có treo lá cờ in hình đầu lâu.
Edern dụi mắt, anh ta không nhìn nhầm thật.
-Chẳng lẽ cô gái này chính là vợ anh ta? Là người mà anh ta muốn tìm? Cô ấy cũng bị bọn hải tặc bắt đi? Nhưng tại sao bọn hải tặc này lại không tấn công anh ta?
Edern không tài nào lí giải nổi.
"Pằng" một tiếng, tiếng súng trường phát nổ khiến Edern giật mình, không xong rồi, người đàn ông người Hoa Hạ đã cứu anh ta đã bị tấn công rồi. Đó đúng là tiếng của đạn súng trường, Edern lo lắng, anh ta đã quên rằng Diệp Mặc đã sang được chiếc thuyền có cờ in hình đầu lâu đó như thế nào.
Diệp Mặc đột nhiên giơ tay lên, chớp mắt đã bắt được viên đạn đó, sau đó quay sang nhìn Ninh Khinh Tuyết nói:
-Khinh Tuyết, nhưng tên này đã ức hiếp em sao?
Ninh Khinh Tuyết không hề cảm nhận được bất cứ chút sát khí nào của Diệp Mặc, giây phút này cô đang chìm đắm trong lòng Diệp Mặc, nhưng chuyện khác cô điều không quản nữa, thậm chí cô còn không nghe rõ là Diệp Mặc đã nói gì, càng không biết viên đạn bắn ra đã bị Diệp Mặc bắt được.
-Bắn trượt rồi sao?
Tên hải tặc Sean dường như không tin vào khẩu súng mình đang cầm trên tay, với cự li gần như vậy, gã tuyệt đối không thể nào bắn trượt được, nhưng thực tế là gã đã bắn trượt mất rồi. Gã tuyệt đối không thể ngờ được rằng viên đạn mà y bắn ra đã nằm gọn trong tay Diệp Mặc, bởi chuyện đó chỉ xảy ra trong chuyện nghìn lẻ một đêm mà thôi.
Diệp Mặc không sao, chứng tỏ là gã đã bắn trượt.
Gã bực bội bắn tiếp một phát nữa, nhưng lúc này Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết đã đứng ở trước mặt gã.
-Không cần bắn phát thứ hai nữa đâu, tao tiễn mày xuống biển.
Diệp Mặc nói rồi nhấc chân lên, tên hải tặc Sean vừa rồi còn đang chuẩn bị bắn phát súng thứ hai, bị Diệp Mặc đá cho một cước, rơi xuống biển, chỉ có điều trước khi để gã rơi xuống biển thì cũng phải biến gã thành một thi thể.
Sean đã kịp phản ứng lại, kỹ năng phi tiêu của gã rất điệu nghệ, vượt xa trình độ của những tên khác, lúc đó dường như gã đã lấy lại được tinh thần, với khoảng cách gần hai mươi mét, hắn sao có thể nói đến là đến ngay được vậy, thậm chí còn dẫn theo được cả cô ta?
Lập tức gã nhớ đến chuyện lúc đầu. Diệp Mặc lúc đó ở trên con thuyền đánh cá, cách thuyền của cô gái kia tới tận hai ba trăm mét cơ mà, sao đột nhiên hắn có thể đến được.
Gã còn chưa kịp hiểu chuyện này diễn ra như thế nào, Diệp Mặc đã đá bay hơn hai mươi tên hải tặc rồi, Diệp Mặc đương nhiên là không thể tha thứ cho những tên hải tặc này được. Không một tên nào có cơ hội dãy dụa cả.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy hai giây, bây giờ trên thuyền chỉ còn bảy tám tên, mồ hôi của Sean vã ra như tắm, gã biết là xong đời rồi, gã đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi, bây giờ đến súng gã cũng không kịp giơ lên, chẳng mấy chốc mà bị hắn giết, y cố gắng không nói lên hai chữ "nổ súng" bởi hắn biết có nói hay không nói ra hai chữ này thì cũng không còn khác nhau là mấy.
Sean và John Jay giống nhau, bọn chúng cũng hiểu đôi chút về những thứ thần bí của Hoa Hạ, khác biệt ở chỗ kỹ năng phi đao của John Jay là do học được từ người Hoa Hạ, còn kỹ năng của gã là do gã tự mày mò lấy.
-Tiền bối lưu tình...
Cũng may Sean còn biết nên gọi cao thủ của Hoa Hạ là tiền bối.
Diệp Mặc dường như nghe không hiểu gã nói gì, lúc gã nói, Diệp Mặc lại đá bay bốn tên đang chuẩn bị giơ súng lên bắn, bây giờ cả chiếc thuyền chỉ còn lại hắn và ba tên hải tặc.
Ninh Khinh Tuyết lại sực tỉnh bởi những lời này, cô ngẩng đầu lên, giờ mới phát hiện ra mình vẫn luôn ở trong lòng của Diệp Mặc, còn Diệp Mặc thì không đứng ở cái thuyền vừa nãy nữa rồi.
Ninh Khinh Tuyết biết Diệp Mặc rất lợi hại, cô dùng thần thức quét về phía chiếc thuyền của Sean, chỉ nhìn thấy ba tên hải tặc đang hoảng sợ nhìn Diệp Mặc, giống như là nhìn thấy quỷ chui lên từ địa ngục vậy, không hề ung dung vênh váo như lúc đầu cô gặp chúng.
-Gã nói anh nương tay...
Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Sean, quay sang nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói:
-Ức hiếp người phụ nữ của anh, lại còn muốn anh nương tay, đừng có mơ.
Nói rồi lại đá hai tên hải tặc xuống biển, bây giờ trên chiếc thuyền có gắn cờ hình đầu lâu, chỉ còn lại một mình Sean.
Ninh Khinh Tuyết nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, khuôn mặt hơi ửng đỏ, mặc dù những lời nói này của Diệp Mặc có hơi hống hách, nhưng cô lại không buồn, thậm chí trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào, nhưng nghĩ lại bây giờ cô cũng vẫn chưa được coi là người phụ nữ của Diệp Mặc.
Cách tầm khoảng hai ba trăm mét, Edern cuối cùng cũng đã khống chế được chiếc thuyền đánh cá, anh ta ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Mặc tung cước, đá từng tên, từng tên hải tặc xuống biển, Edern ngây người ra, tự lẩm bẩm một mình
-ÔI CHÚA ƠI!
Anh ta đoán Diệp Mặc là người dám một mình một thuyền đi tìm vợ, chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng Diệp Mặc khỏe và dũng mãnh ngoài sức tưởng tượng của anh ta, hắn sao lại có thể mạnh như thế được? Những tên hải tặc này mấy hôm trước còn như hổ như sói, bây giờ đứng trước mặt hắn dường như còn không chịu nổi một cú đá, thậm chí đến cơ hội giơ súng lên bắn cũng không có.
Edern không phải là đồ ngốc, anh lập tức nghĩ đến chuyện lúc nãy làm thế nào mà Diệp Mặc rời khỏi thuyền đánh cá được? Lúc đó có một quả lựu đạn rơi xuống bên cạnh thuyền, lúc anh ta vẫn còn đang lo lắng cho Diệp Mặc, thì người đàn ông Hoa Hạ đó đã xuất hiện trên thuyền của bọn cướp biển rồi, đợi đến lúc anh ta kịp phản ứng lại, thì người đàn ông Hoa Hạ đó đã dẫn cô gái mà anh ta đi tìm lên một con thuyền khác rồi.
-Trời ạ, thần kỳ quá. Người đàn ông Hoa Hạ này, thật là không thể tin nổi.
Edern cũng không nghĩ ra làm thế nào mà Diệp Mặc có thể đi đi lại lại được như vậy. Nhưng anh ta lập tức trở nên vui mừng, chẳng trách người này muốn mình lái tàu đến chỗ xảy ra chuyện, hóa ra hắn không hề sợ hãi. Nghĩ đến đây, Edern lập tức lái thuyền đánh cá về phía thuyền của bọn hải tặc.
Sean vô số lần muốn rút súng ra bắn thử, nhưng cuối cùng gã vẫn không dám, gã biết người đứng trước mặt là người đang nắm giữ tính mạng gã, hắn cũng chẳng phải là người rộng lượng lương thiện gì cho cam. Mà chắc chắn là còn chuyện muốn hỏi mình, đến súng trường còn không thể giết được hắn, hắn giết hết đồng bọn của mình chỉ trong vài giây đồng hồ, nên khẩu súng trong tay mình chắc chắn không thể đối phó được với hắn ta.
← Ch. 0419 | Ch. 0421 → |