← Ch.0497 | Ch.0499 → |
Diệp Mặc quay đầu lại thấy con hồ ly trắng này có chút kỳ lạ, con hồ ly này ban ngày mình không đuổi theo, sao nó lại đến đây? Chẳng lẽ sợ mình lại đuổi theo nó?
Con hồ ly kia thấy Diệp Mặc chú ý đến nó, lại quay người bỏ chạy, một lát sau liền biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, cũng không đuổi theo con hồ ly đó nữa, mà lại bước vào lều bắt đầu chữa trị đan điền của mình. Hắn vừa nãy có chút hiểu được, tận dụng cơ hội này tu luyện, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
...
Tống Ánh Túc có chút mù mờ đến vào ban ngày muốn đào móc ngôi mộ kia, cô không biết bây giờ mình nên làm gì. Tiếp tục đào ngôi mộ lên tìm cách thăng cấp, sau đó giết Diệp Mặc, hay là không giết hắn.
Cô đương nhiên biết Diệp Mặc cứu cô, nhưng cô lại không có cách nào để chịu đựng được sự hành hạ này. Lại được kẻ thù cứu giúp, hơn nữa lại thất thân cho hắn, điều này khiến Tống Ánh Trúc có chút man mác. Nhưng không đi tìm Diệp Mặc báo thù, không ngờ lại mất đi phương hướng.
Nếu như sư phụ còn đối xử với cô như ngày trước, hoặc là cô vẫn còn có thể quay trở về tiếp tục tĩnh tâm tu luyện. Sau khi sư phụ và cô bất hòa, vốn cô chỉ có động lực duy nhất là báo thù, nhưng bây giờ động lực duy nhất ấy lại trở nên mơ hồ, cô không có cách nào tìm được đáp án.
Tống Ánh Trúc không tiếp tục tu luyện nữa, cũng không ăn viên "Thăng huyền đan" kia.
Cô không muốn suy nghĩ về chuyện với Diệp Mặc nữa, thậm chí thà rằng chưa có chuyện gì xảy ra. Cô chỉ có thể đem chuyện giữa mình và Diệp Mặc dồn nén lại, chôn tận sâu trong đáy lòng, tốt nhất là mãi mãi không động vào nó nữa. Từ đáy lòng cô thậm chí còn hy vọng, tốt nhất vĩnh viễn không bao giờ gặp lại kẻ thù đã cướp đi sự trong trắng của mình.
Tống Ánh Trúc ngồi trên mộ thật lâu, lúc này mới cầm lấy dụng cụ bắt đầu đào bới. Bởi vì cô phát hiện ra rằng bây giờ ngoài việc làm những chuyện mà đã lên kế hoạch, cô cũng không biết nên làm gì nữa, cũng không biết nên đi đâu.
Dường như không biết mệt mỏi, mới có 2 tiếng đồng hồ, Tống Ánh Trúc cuối cùng cũng đào được đường ngầm thông mới ngôi mộ cổ mà trên bản đồ đã chỉ. Cô ngạc nhiên dừng lại, đường ngầm này không phải là cô đào xuyên vào được, mà đường ngầm này cũng bị người khác đào qua. Đường ngầm cô đào rõ ràng là vì bị sập mà lấp đi, thực ra chỉ cần đào chỗ bị sập này là có thể đi vào đường ngầm mà người khác đã từng đào ngày trước.
Tống Ánh Trúc đeo ba lô lên lưng, cẩn thận bò vào đường ngầm. Cô chưa từng trộm mộ bao giờ, cũng không hiểu được quy tắc trộm mộ, thậm chí đến việc vào đường ngầm thông mộ trước tiên phải kiểm tra đường ngầm có đủ khí oxy hay không cũng không biết, đừng nói đến mấy thứ như "người điểm nến, Quỷ thổi đèn, gà gáy đèn tắt không sờ kim"...
Cũng may Tống Ánh Trúc cũng còn biết ngôi mộ cổ như này có chút nguy hiểm, hơn nữa cô cũng đã trải qua một lần. Cho nên cũng biết lấy một thanh kiếm phòng thân.
Đường ngầm thông mộ cổ tối đen như mực, hình như kéo dài lên trên. Tống Ánh Trúc lấy một chiếc đèn mỏ từ trong ba lô đeo lên đầu, bởi vì có ánh sáng, không khí âm u trong đường ngầm lại trở nên càng kì dị. Tống Ánh Trúc cảm thấy da đầu có chút run lên, rõ ràng là một đường ngầm mộ cổ trong lòng núi, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được có chút luồng gió âm thổi qua.
Luồng gió âm thổi đến làm cho Tống Ánh Trúc rùng mình một cái, cô dừng bước, cô bỗng nhiên nghĩ lại mình muốn đến ngôi mộ cổ này làm cái gì? Tiếp tục nâng cao tu vi để giết Diệp Mặc sao? Nếu như nhìn thấy Diệp Mặc cô sẽ ra tay sao?
Tống Ánh Trúc nghĩ đến đây không dám nghĩ tiếp nữa, cô cảm thấy sau khi trải qua chuyện này, Diệp Mặc trong lòng cô thậm chí có chút thay đổi, cô muốn cố gắng tránh Diệp Mặc đi, không nghĩ đến hắn nữa, cô cảm nhận được dường như ý chí giết hắn đã dần dần mai một, nhưng hắn vẫn là kẻ thù của Tống gia nhà cô.
Ra ngoài vậy, cứ đi tìm một chỗ sống cả đời, vĩnh viễn sẽ không phải gặp lại hắn, vĩnh viễn không phải gặp lại những người mình quen biết.
Tống Ánh Trúc đã không còn động lực báo thù, cũng không ý tưởng để tiếp tục tìm tòi nghiên cứu mộ cổ, bây giờ cô có một suy nghĩ duy nhất đó là rời khỏi chỗ này, sau đó tìm một nơi ẩn cư cả đời.
Nhưng không đợi Tống Ánh Trúc quay đầu lại, cô liền cảm nhận được một luồng khí lạnh sau lưng truyền đến. Cô hạ quyết tâm quay đầu lại, lúc này Tống Ánh Trúc đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những anh em họ Phó năm đó.
Một tiếng thét rất nhỏ biến mất, Tống Ánh Trúc sợ đến mức toát mồ hôi, cô khẳng định thanh kiếm của mình vừa nãy hình như đã chém vào vật gì đó rồi.
Ầm ầm...
Một tiếng nổ truyền đến, Tống Ánh Trúc lại cảm giác thấy đường ngầm phía sau lưng mình lại bị sập xuống, trong lòng Tống Ánh Trúc kinh sợ, cô không kịp nghĩ gì vội vàng lấy cái xẻng từ trong ba lô ra, đào ra bên ngoài.
Nhưng không đợi đến lúc Tống Ánh Trúc đào, sau lưng cô lại có một luồng khí lạnh truyền đến. Tống Ánh Trúc buông cái xẻng xuống, quay đầu lại chém.
Khí lạnh lại biến mất, Tống Ánh Trúc không dám quay đầu đào ra bên ngoài nữa, dường như cô quay đầu lại là cái vật đấy liền tóm lấy sau lưng cô, nhìn không thấy sờ không được.
Tống Ánh Trúc không đào nữa, cô cầm lấy thanh kiếm nhìn chằm chắm vào đường ngầm mộ cổ, trong đường ngầm ngoài cô và tia sáng phát ra từ chiếc đèn của cô thì không còn có vật nào khác.
Tống Ánh Trúc cẩn thận cầm lấy cái xẻng lên, nhưng chưa cần dùng đến lực của cô, cái xẻng của cô không ngờ bị gãy. Tống Ánh Trúc ngơ ngác đứng nhìn chiếc xẻng chất lượng cao của cô, không biết tại sao lại bị gãy rồi.
Thật sự có ma sao? Cho dù đã là người tu cổ võ đẳng cấp đỉnh cao hoàng cấp rồi, nhưng Tống Ánh Trúc trống ngực đập thình thịch không ngừng. Cô nhớ lại chuyện gặp âm hồn trên đỉnh núi, ban đầu cô cứ tưởng đó là ảo giác của mình, cuối cùng vì sợ quá mà hôn mê bất tỉnh. Hôm nay xem ra đây không phải là ảo giác nữa rồi, cái đó chắc là sự thật. Hẳn là hai kẻ trộm mộ kia cũng thấy rồi, cho nên bọn họ bị dọa chết ngất.
Nhưng nếu là thật, tại sao trước khi mình bị ngất lại có thể nhìn rõ được? Còn nữa, vì sao Diệp Mặc không có chuyện gì, lại còn cứu được mình nữa?
Đứng một lúc thật lâu, Tống Ánh Trúc cảm thấy mình có chút cảm giác buồn ngủ, cô cắn đầu lưỡi, lúc này mới nghĩ ra chuyện không đủ khí oxy. Đường ngầm này nếu không đủ khí oxy, có bị chết trong này hay không?
Sao phải sợ chết? Tống Ánh Trúc bỗng nhiên có chút giật mình, mình sống thì có thể làm được gì? Đột nhiên cô không đào chỗ đường ngầm bị sập để ra ngoài nữa, mà lại men theo đường ngầm đi vào ngôi mộ cổ.
Dường như sợ thanh kiếm trong tay Tống Ánh Trúc, Tống Ánh Trúc đi được một đoạn dài rồi, cũng không gặp lại sự xâm nhập của âm khí đó nữa.
Lại men theo đường ngầm hướng lên phía trên một đoạn, Tống Ánh Trúc dường như nhìn thấy bên trong có những tia sáng mờ nhạt hắt đến, chẳng lẽ lại ra được ngoài rồi hay sao? Tống Ánh Trúc nghĩ đến đây, lại càng nện bước nhanh hơn. Cho dù là muốn chết, cô cũng không muốn chết ở chốn đường ngầm mộ cổ tối tăm như này.
Tống Ánh Trúc ngây dại nhìn về phía ánh sáng, từ lúc sinh ra đến giờ, dạ minh châu cô chỉ nghe trong truyện cổ tích, nhưng hôm nay không ngờ lại nhìn thấy thật rồi. Mà không phải là một viên, mà là tám viên dạ minh châu. Những viên dạ minh châu này được khảm trên cửa đá cổ xưa, tản ra những ánh hào quang dịu dàng, không ngờ trong một ngôi mộ cổ lại có khí chất cao quý như vậy.
Trước cửa đá có hai bộ xương khô nằm cùng một chỗ, trên mặt đất còn có những tên sắt nằm ngổn ngang. Trừ những thứ này ra, cũng không còn những dấu vết khác.
Tống Ánh Trúc theo bản năng đi về phía trước cửa đá, đưa tay ra đẩy cửa đá.
...
Khi Diệp Mặc tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng, chân khí của hắn đã khôi phục được chút ít, mặc dù bây giờ vẫn chưa đạp kiếm rời khỏi nơi này được, nhưng theo tiến độ bây giờ mà nói, có lẽ phải đợi vài ngày nữa, hắn mới hồi phục được hoàn toàn.
Đánh ra vài quả cầu lửa đốt toàn bộ thi thể trên mặt đất và lều trại, Diệp Mặc mới rời khỏi thung lũng vắng lặng này. Mặc dù hắn không biết Tống Ánh Trúc đến khu rừng thiêng nước độc này rốt cục là làm cái gì, nhưng nếu cô ấy đã đi rồi, thì cũng không phải nghĩ nữa.
Chuyện đó mặc dù lúc đó Diệp Mặc có chút bối rối, nhưng sâu trong thâm tâm hắn không có chút hổ thẹn. Nếu như hắn không làm như vậy, Tống Ánh Trúc nói không chừng đã xảy ra chuyện rồi. Nếu cô ấy đã lựa chọn rời khỏi đây, thì cứ để cô ấy đi.
Nếu như đã ở trong mai nội tuyết sơn, Diệp Mặc vẫn muốn xem xem ngôi mộ cổ mà ngày trước anh em họ Phó đã nói là ở chỗ nào. Khi hắn cầm tấm bản đồ mà ngày trước anh em họ Phó giao cho, lập tức ngây ngẩn cả người. Trên thế giới này lại có sự trùng hợp như vậy sao? Chỗ mà mình đang đứng lại chính là vị trí của ngôi mộ cổ trên bản đồ.
Nếu như ngôi mộ cổ ở chỗ khác, Diệp Mặc có lẽ sẽ không đi ngay bây giờ, nếu muốn đi, hắn cũng phải đợi vết thương của mình hồi phục hoàn toàn mới đi được. Nhưng hiện tại di chỉ của ngôi mộ cổ lại đang ở ngay dưới mắt hắn, nếu như không đi, chẳng phải là lãng phí thời gian sao.
Diệp Mặc men theo chân tuyết sơn, đi được hơn mười thước liền dừng lại, hắn nhìn thấy cửa động ngôi mộ cổ, hơn nữa cái cửa động này lại rất mới, thậm chí chỉ mới được đào cách đây vài tiếng trước.
Sao lại trùng hợp như vậy? Mình vừa mới tìm thấy chỗ này, đã có người thâm nhập vào? Không đúng, Diệp Mặc chợt nhớ đến Tống Ánh Trúc, hôm qua chỉ có cô ấy ở bên cạnh. Cô ấy đến đây làm gì? Diệp Mặc nhớ tới ngôi mộ cổ Đoạn Đỉnh sơn, Tống Ánh Trúc cùng với hai tên trộm mộ cùng nhau vào mộ cổ.
Chẳng lẽ cô ấy lại có hứng với mộ cổ? Một người con gái thích trộm mộ, đây là lần đầu Diệp Mặc gặp phải. Mình có nên đi xuống xem thế nào không?
Diệp Mặc quét thần thức vào trong, khi hắn phát hiện ra tình trạng ngôi mộ cổ, sắc mặt lập tức biển đổi, ngôi mộ cổ vừa mới đào ra đã bị sập ngay rồi. Nếu nói Tống Ánh Trúc đang ở bên trong, chẳng phải là đã bị chôn trong ngôi mộ cổ hay sao?
Nếu lúc trước, Diệp Mặc có lẽ sẽ không bước vào trong xem thế nào, nhưng chủ yếu nhất định là vào trong xem di tích mộ cổ, nhưng bây giờ, hắn lại có chút lo lắng cho Tống Ánh Trúc. Sự thay đổi nhỏ này trong lòng, Diệp Mặc thậm chí cũng không cảm giác được.
Khi hắn bắt đầu đào bới cửa động đã bị sụp xuống, Diệp Mặc mới đột nhiên nhớ ra, mình gặp Tống Ánh Trúc đã lâu như vậy, cũng không nhớ ra phải lấy ngọc giản và dương âm ngư trên người cô ấy.
...
Tuy chân khí của Diệp Mặc mới chỉ khôi phục được chút ít, nhưng tốc độ hắn đào bới còn nhanh hơn nhiều so với Tống Ánh Trúc. Chưa đến một tiếng đồng hồ, hắn đã đào xong phần đường ngầm bị sập xuống, tiến vào đường ngầm mộ cổ.
Diệp Mặc có nghe anh em họ Phó nói qua, ngôi mộ cổ này hình như có ma, thực ra đối với Diệp Mặc mà nói chỉ là âm hồn mà thôi. Những âm hồn cấp thấp, e rằng không như người thường tu luyện, chỉ cần dương khí trên người sung mãn, thì bọn chúng không dám gần người, nói gì đến Diệp Mặc là người Tu Chân tràn đầy dương khí.
← Ch. 0497 | Ch. 0499 → |