← Ch.0817 | Ch.0819 → |
Hoàng Mân thoáng nhìn về phía Diệp Mặc, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Em Yên Kỳ, hiện tại trời đã tối. Hay là đêm nay chúng ta cắm trại luôn ở đây. Sáng mai hãy lên đường có được không?
Phong Yên Kỳ có chút ý tứ hàm xúc thoáng nhìn về phía Hoàng Mân, tự nhiên cười nói:
- Tốt, vậy đêm nay cắm trại luôn ở đây. Chị Mân cũng thật biết cách quan tâm người khác, hi hi...
Nghe Phong Yên Kỳ nói xong, mấy người cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Mọi người đều lấy lều từ ba lô lớn phía sau ra.
Diệp Mặc lại phát hiện tuy rằng lều trại của bọn họ không lớn, nhưng mỗi người lại mang một cái. Bốn lều trại nhanh chóng được dựng xong. Ngoại trừ Diệp Mặc ra, mọi người đều có địa bàn của mình.
Phong Yên Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, vẻ kiều diễm vừa cười vừa nói:
- Em trai, chúng tôi còn chưa biết tên cậu? Hay là đêm nay cậu ở cùng lều trại với tôi đi.
Diệp Mặc lại lắc đầu nói:
- Tôi tên là Mạc Ảnh. Chỉ có điều tôi đã quen dã ngoại. Buổi tối ngủ ở bên ngoài cũng được.
Theo Diệp Mặc thấy, nếu như Phong Yên Kỳ là người của Vạn Cổ Môn, cho dù đuổi hắn đi, hắn cũng sẽ không đi. Hắn đang muốn đi tới Vạn Cổ Môn. Hiện tại thì hay rồi, đã có một người dẫn đường.
Phong Yên Kỳ cũng chỉ tùy tiện nói một câu, thấy Diệp Mặc không đồng ý, liền cười khanh khách nói.
- Da mặt của em trai Mạc Ảnh còn rất mỏng.
Sau đó, cô ta không mời Diệp Mặc tiến vào lều trại của cô ta nữa.
Hoàng Mân lại lấy ra một cái dù đơn giản có năm mặt đưa cho Diệp Mặc, thích hợp để Diệp Mặc qua đêm bên ngoài.
Tên đàn ông không nói chuyện lại chủ động đốt lửa, nhanh chóng nướng chín hai thỏ hoang. Lúc ăn cơm, Diệp Mặc cũng được chia một miếng thịt thỏ.
Nhưng Diệp Mặc biết năm người tu luyện cổ võ không có khả năng vô duyên vô cớ đi cùng nhau. Bọn họ có thể đi đến cùng nhau chỉ có hai nguyên nhân. Một chính là những người này muốn tìm thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Hai là những người này đều bị Phong Yên Kỳ lừa tới đây.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều vào lều của mình. Diệp Mặc cũng mở cái dù Hoàng Mân đưa cho hắn. Hắn rất muốn biết nguyên nhân những người này tới nơi đây, nhưng lại không chủ động hỏi. Hắn biết chuyện như vậy tốt nhất không nên hỏi.
Sau khi tiến vào lều trại nghỉ ngơi, năm người rất kỳ quái, không có một chút tiếng động nào. Nhưng thần thức của Diệp Mặc lại có thể quét rõ mọi người đang làm gì. Năm người không có một người nào ngủ. Người đàn ông trung niên nướng thịt thỏ sau khi tiến vào lều liền bắt đầu tu luyện. Mà Hoàng Mân lại cau mày trầm tư suy nghĩ điều gì. Hai gã người thanh niên khác một người đang tu luyện, một người khác có chút đứng ngồi không yên.
Một giờ sau, Phong Yên Kỳ bỗng nhiên đi ra khỏi lều trại. Cô ta đi tới bên ngoài lều của người thanh niên được gọi là anh Trần kia, nhỏ giọng gọi một câu.
- Anh Trần, anh đã ngủ chưa?
Anh Trần lập tức liền vén lều trại đi ra, vẻ mặt vui mừng nói:
- Không phải tôi vẫn đây sao? Yên Kỳ, cô vào ngồi một chút. Chúng ta thảo luận về tuyến đường ngày mai.
- Tốt, tốt. Tuy nhiên tôi mốn đi tiểu tiện một chút. Chỉ có điều ở đây tối quá...
Bỗng nhiên Phong Yên Kỳ nhăn nhó nói một câu.
Anh Trần lập tức liền hiểu được ý của Phong Yên Kỳ. Trong lòng y lập tức vui mừng khôn xiết. Phong Yên Kỳ muốn đi tiểu tiện không gọi Hoàng Mân, lại chủ động gọi y. Điều này không phải có ý tứ gì với y sao?
Y hầu như không hề suy nghĩ liền nói:
- Hay thề này Yên Kỳ, để tôi đưa cô đi.
- Vậy đành phải làm phiền anh.
Phong Yên Kỳ lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người ngay lập tức lặng lẽ rời khỏi lều trại. Bên ngoài lại trở nên yên tĩnh.
Thần thức của Diệp Mặc đi theo Phong Yên Kỳ và anh Trần kia. Hắn biết Phong Yên Kỳ với tu vi Huyền Cấp đỉnh phong tuyệt đối sẽ không bởi vì sợ hãi mà không dám đi tiểu tiện. Hơn nữa, chỉ đi tiện một chút, có cần thiết phải đi xa như vậy không?
Mà lúc này thần thức của Diệp Mặc lại phát hiện Hoàng Mân cũng ra khỏi lều trại. Toàn thân cô mặc y phục màu đen. Nếu không chú ý thực sự không nhìn ra được.
Diệp Mặc tưởng rằng Hoàng Mân muốn theo dõi Phong Yên Kỳ, lập tức định nhắc nhở cô một chút. Với tu vi Huyền Cấp đỉnh phong của Phong Yên Kỳ, nếu Hoàng Mân theo dõi cô ta, đó là tự tìm cái chết. Sau khi suy đoán Phong Yên Kỳ là đệ tử của Vạn Cổ Môn, Diệp Mặc biết cô ta tuyệt đối không phải một người lương thiện.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là, Hoàng Mân không theo dõi Phong Yên Kỳ, mà vào lều của Phong Yên Kỳ.
Thần thức của Diệp Mặc hơi đảo qua một chút. Hắn biết Phong Yên Kỳ đã để lại các ký hiệu trong lều trại. Tuy Hoàng Mân không phải là kẻ ngu ngốc, nhưng cô căn bản không có biện pháp nào phát hiện ra những ký hiệu này. Quả nhiên Hoàng Mân không ngừng phát hỏng những ký hiệu do Phong Yên Kỳ bố trí, cuối cùng lại thả vào một thiết bị theo dõi nhỏ bằng hạt tương trong lều của cô ta.
Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được, Hoàng Mân đã bắt đầu nghi ngờ Phong Yên Kỳ. Nhưng cô cũng không dám khẳng định, cho nên muốn tới thu thập những hành vi của Phong Yên Kỳ.
Nhưng cô đối mặt với Phong Yên Kỳ vẫn quá non nớt. Có thể nói là chờ sau khi Phong Yên Kỳ quay trở về, khẳng định cô ta sẽ biết được chuyện Hoàng Mân đã vào trong lều.
Quả nhiên Hoàng Mân đặt xong cameras, lập tức liền rời khỏi lều của Phong Yên Kỳ.
Diệp Mặc bất đắc dĩ đứng lên. Ấn tượng của hắn đối với Hoàng Mân không tệ. Hắn quyết định giúp cô một phen. Chân nguyên của hắn đã khôi phục lại một ít. Lúc này hắn có thể thi triển thuật ẩn thân, cũng tiến vào lều Phong Yên Kỳ. Hắn đặt các ký hiệu đã bị Hoàng Mân phá hỏng trở lại vị trí cũ. Những ký hiệu dưới thần thức của Diệp Mặc căn bản cũng không có biện pháp nào che giấu, hoàn toàn bị Diệp Mặc đặt từng cái lại vị trí cũ.
Diệp Mặc trở lại dù gấp, mới phát hiện Hoàng Mân cũng không trở về lều của cô, mà đi đến chỗ dù gấp của hắn.
- Hoàng tiểu thư, đã lâu không gặp.
Diệp Mặc nhìn Hoàng Mân khẽ cười nói một câu, cũng không nói về chuyện vừa rồi.
Hoàng Mân lại nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp thành chủ, sao anh lại ở đây?
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Kỳ thật tôi cũng muốn hỏi những lời này. Sao cô lại ở đây?
Hoàng Mân thở dài nói:
- Lúc trước khi tôi chuẩn bị rời khỏi San Francisco, tôi có đi tìm anh. Tôi thích mưu lược và đối chọi hai quân. Chỉ có điều tôi tìm nhầm nơi nương tự, và tìm sai người để nương tựa. Chu Hoành Sinh không phải một người làm đại sự. Tôi rời khỏi Hồng Vũ Bang chuẩn bị tìm anh để nương tựa. Chỉ có điều anh thần long thấy đầu không thấy đuôi, tôi vẫn không tìm được. Sau đó tôi bị người của Bắc Sa mang đi, không thể không đi theo làm việc cho Bắc Sa.
- Kia sao cô lại ở đây? Hình như tôi không thấy cô ở Bắc Sa?
Diệp Mặc vừa tiêu diệt Bắc Sa qua đây. Nếu như Hoàng Mân ở trong Bắc Sa, hắn chắc chắn sẽ không thể không nhìn thấy cô.
Hoàng Mân lại không biết ý của Diệp Mặc, mà cười khổ nói:
- Bản thân tôi cũng không muốn ở lại Bắc Sa. Sau đó tôi tới khu vực gần đảo Băng Khôi ở Bắc Cực chấp hành một nhiệm vụ. Qua hình ảnh theo dõi tôi mới biết được, hoá ra người cần hại trong nhiệm vụ kia chính là anh. Trong lòng tôi vẫn rất khâm phục anh, cho nên tôi rất muốn giúp anh một lần. Cuối cùng tôi giết mấy người kia. Chỉ có điều không ngờ được có một người lúc sắp chết đã cho nổ bom.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người. Hắn không thể tưởng tượng được phía sau vụ nổ đó còn có một người như vậy đã giúp hắn. Đây chính là hỗ trợ lúc cửu tử nhất sinh. Chỉ cần hơi nghĩ một chút, hắn đã biết tình cảnh của Hoàng Mân lúc đó. Tuy rằng hắn không biết Hoàng Mân làm sao chạy trốn được, nhưng hắn khẳng định những lời Hoàng Mân nói là thật. Lúc này, trong lòng Diệp Mặc cảm thấy có chút ấm áp. Hoàng Mân và hắn vốn không quen biết. Cô lại có thể giúp hắn như vậy. Bất kể cô nghĩ thế nào, đây cũng là một phần ân tình.
Cho dù lúc trước cô thật sự không giúp mình, mình cũng nhất định phải hoàn lại phần nhân tình này. Huống gì Diệp Mặc mơ hồ cảm thấy, Hoàng Mân đã giúp hắn.
- Ban đầu tôi muốn sau khi giúp anh, sẽ tới Lạc Nguyệt phát huy khát vọng của mình. Đáng tiếc tôi không giúp được anh. Tuy rằng vài năm sau, tôi biết được tin tức anh còn chưa chết trong lòng có cao hứng, nhưng cũng không đi tới Lạc Nguyệt quyết tâm thi triển khát vọng của mình. Sau đó lại nghe anh mất tích, tôi càng không còn ý tưởng...
Giọng điệu Hoàng Mân có chút thương cảm.
Bỗng nhiên Diệp Mặc đứng lên xoay người hành lễ với Hoàng Mân. Trong lòng Hoàng Mân thoáng kinh ngạc đang muốn nói chuyện, Diệp Mặc lại nói:
- Không, cô đã giúp tôi. Nếu như không phải lúc đó cô hỗ trợ tôi, có lẽ lúc này đã không còn người tên là Diệp Mặc nữa.
Rốt cuộc, Diệp Mặc đã hiểu được vì sao đối phương phải chờ hắn hoàn toàn rút lui khỏi chỗ nguy hiểm nhất hơn mười giây sau đó mới cho nổ bom. Theo lý thuyết trong nháy mắt khi hắn xoay người thì lập tức nổ bom, đó mới là hợp lý nhất. Cho dù phản ứng có nhạy bén mấy, cũng không có khả năng lùi lại mười mấy giây. Hóa ra bởi vì Hoàng Mân đã giúp hắn tranh thủ được thời gian hơn mười giây này.
Nếu như không phải nhờ Hoàng Mân, lúc ấy đã bị bom bao vây. Không thể nghi ngờ, hắn chắc chắn phải chết. Bởi vì hắn đã từng chứng kiến uy lực của loại bom kia.
Thấy bộ dạng Hoàng Mân nghi hoặc, Diệp Mặc thành khẩn nhìn Hoàng Mân nói:
- Chị Mân, chị đã cứu tôi một mạng. Lúc trước nếu như không phải nhờ chị giúp tôi lùi lại hơn mười giây, tôi khẳng định sẽ trốn không thoát khỏi động thuốc nổ kia.
Không đợi Hoàng Mân nói chuyện, Diệp Mặc lại hỏi:
- Chị Mân, chị tu luyện Cổ Võ sao?
Hoàng Mân đã biết Diệp Mặc lợi hại. Tuy rằng cô không biết vì sao Diệp Mặc bị thương, nhưng bản thân cô là người thông minh tuyệt đỉnh. Hiện tại Diệp Mặc vừa hỏi, cô biết hẳn là Diệp Mặc muốn báo đáp cho cô.
Cô lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi tu luyện Cổ Võ. Bởi vì sau khi biết anh mất tích, tôi cũng không còn ý tưởng muốn mưu lược thiên hạ. Vì thế tôi đã đi du lịch khắp nơi. Sau đó gặp cơ duyên xảo hợp nhận được một quyển công pháp tu luyện Cổ Võ. Tôi đã bắt đầu tu luyện Cổ Võ.
- Trước khi giúp cô, tôi muốn kiểm tra linh căn của cô một chút.
Diệp Mặc lấy dụng cụ thí nghiệm ra. Trong lòng hắn nghĩ, nếu như Hoàng Mân có linh căn, hắn không ngại dạy Hoàng Mân tu chân. Cho dù nói như thế nào, Hoàng Mân cũng đã cứu hắn một lần.
- Linh căn là cái gì?
Hoàng Mân theo bản năng hỏi.
Diệp Mặc vừa định trả lời Hoàng Mân, thần thức của hắn đã quét thấy Phong Yên Kỳ cởi quần ngồi xổm dưới đất, dường như thật sự đang tiểu tiện. Anh Trần kia không ngờ lại đứng ở trước mặt cô ta. Mà Phong Yên Kỳ không ngờ cũng không tránh né anh Trần kia. Hiển nhiên cô ta làm vậy là cố ý dụ dỗ anh Trần. -
Cặp mông lớn trắng như tuyết của Phong Yên Kỳ bỗng nhiên xuất hiện trong thần thức của Diệp Mặc, khiến Diệp Mặc lập tức có chút mất tự nhiên. Hắn muốn thu hồi thần thức lại, nhưng hắn biết lúc này tuyệt đối không thể thu hồi thần thức.
Nhìn cái mông trần trụi của Phong Yên Kỳ, không ngờ Diệp Mặc có một chút phản ứng. Hắn vội vàng dùng tịnh thần quyết, trong lòng thầm than đây đều là do Tống Ánh Trúc hãm hại. Mấy ngày nay sau khi quay trở về, mỗi ngày hắn đều cùng Tống Ánh Trúc lăn trên giường. Phỏng đoán Tống Ánh Trúc đè nén sự thương nhớ Diệp Mặc đã lâu, cho nên mỗi lần đều bất chấp tất cả kính dâng và đòi lấy, dường như muốn lấy lại toàn bộ thời gian đã mất.
Trong mấy người vợ của Diệp Mặc, Tống Ánh Trúc là một người to gan lớn mật nhất. Nếu như nói Lạc Ảnh điềm tĩnh, Khinh Tuyết lửa nóng, Tiểu Vận ôn thuần, vậy Tống Ánh Trúc chính là không hề cố kỵ.
Thấy sắc mặt Diệp Mặc có chút không tự nhiên, Hoàng Mân lập tức hỏi một câu.
- Anh làm sao vậy? Chỗ tôi có thuốc trị thương. Anh có cần hay không?
Diệp Mặc phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói:
- Không có gì, chỉ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện thôi.
Vẻ mặt Hoàng Mân lại trở nên nghi hoặc. Cô cảm giác Diệp Mặc có chút nhăn nhó, dường như nghĩ đến một vài chuyện rất riêng tư.
← Ch. 0817 | Ch. 0819 → |