← Ch.0925 | Ch.0927 → |
Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn đánh vỡ cấm chế kia nhìn thấy ánh mắt tham lam của mọi người xung quanh, lạnh lùng nói:
- Nơi này có bảy Dược Viên, ta chỉ mới phá vỡ một cái mà thôi, ta nghĩ các vị nên chú ý tới Dược Viên của mình đi.
Quả nhiên sau khi được tên tu sĩ Kim đan viên mãn này nhắc nhở, rất nhiều người đang đỏ mắt cũng tỉnh táo lại, càng liều mạng khống chế công kích về phía cấm chế Dược Viên. Nếu bên trong Dược Viên thứ nhất có vô số linh thảo thì Dược Viên của bọn họ sẽ không ít hơn so với Dược Viên thứ nhất kia.
Diệp Mặc đối với những linh dược kia cũng đỏ mắt, những thứ đó hắn cũng muốn, nhưng hiện tại không phải của hắn.
Không ai chú ý tới Diệp Mặc, tất cả mọi người đều chú ý Dược Viên của mình.
Cầm Mộ Tâm vẫn đang quan sát Diệp Mặc, cô thấy ánh mắt cực nóng của Diệp Mặc, lập tức biết được Diệp Mặc rất khát vọng có được những linh dược này. Nhưng trong lòng cô lại lo lắng, một khi hắn và những tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia đánh nhau, Diệp Mặc chỉ có tu vi Kim Đan tầng một, tuyệt đối không chống lại được.
Nhưng cô phát hiện Diệp Mặc không ra khỏi nhà gỗ nhỏ kia, mà lấy ra một vài trận kỳ, bố trí xung quanh căn nhà gỗ nhỏ. Hắn dường như không muốn đi ra ngoài, mà đang tính toán để cho người khác không thể tiến vào căn nhà gỗ nhỏ của hắn.
Oành, oành.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, lần lượt mấy trận pháp cấm chế bị phá vỡ. Từng tảng linh thảo cao cấp hiển lộ ra ngoài từ những trận pháp cấm chế bị phá vỡ. Diệp Mặc ngồi ở cửa căn nhà gỗ nhỏ, thần thức càng quét, ánh mắt càng nóng rực.
Xích Quang Quả, Tử Bối Thanh La, Tố Đan Thảo, Thanh Uẩn Thảo, Ngưng Thúy Đằng, Hổ Huyết Chi, ...
Diệp Mặc phát hiện những linh thảo trong Dược Viên không phải là cấp năm thì là cấp sáu, thậm chí còn có linh dược cấp bảy. Không có thứ nào hắn không muốn, nhưng trước mắt lại không có được.
Những người này sau khi phá vỡ trận pháp cấm chế trước mặt mình, chỉ trong nháy mắt liền phân chia dược liệu trong Dược Viên.
Khiến cho Diệp Mặc thất vọng chính là, sau khi bảy Dược Viên toàn bộ bị phá vỡ, linh thảo có cấp độ cao nhất là cấp bảy, trân quý nhất chính là Ngũ Thải Liên. Hoàn Hồn Quả linh thảo cấp tám mà hắn rất muốn có lại không thấy, hiển nhiên nơi này không có Hoàn Hồn Quả.
Bảy Dược Viên được phân chia rất nhanh, cho nên không có nảy sinh tranh chấp. Về phần sau khi rời khỏi đây có người động thủ cướp đoạt hay không thì hiện tại không ai biết được.
- Thật xin lỗi, Diệp Mặc, chỗ này của tôi có hai gốc Tử Bối Thanh La cấp sáu, tặng cho cậu.
Quảng Vi đi tới căn nhà gỗ nhỏ, nhìn Diệp Mặc không có được gì, trong lòng có chút khổ sở. Diệp Mặc dùng toàn sức lực tiến vào, không phải muốn có một ít linh thảo sao, nhưng hiện tại hắn không nhận được gì.
Tử Bối Thanh La là linh thảo cấp sáu, là dược liệu để luyện chế Thanh La Đan, Thanh La Đan là đan dược giúp tu sĩ Nguyên Anh đột phá bình cảnh, trân quý vô cùng. Cho nên Quảng Vi lấy ra hai gốc Tử Bối Thanh La đã là vô cùng hào phóng rồi.
- Ủa, cậu ở đây bố trí trận pháp phòng ngự sao?
Quảng Vi lập tức phát hiện cô căn bản không có biện pháp tiến vào căn nhà gỗ.
Diệp Mặc gật đầu cười nói:
- Đúng vật, nhưng tôi không cần dược liệu của chị, hai gốc dược liệu này đối với tôi căn bản không có bao nhiêu tác dụng.
- Nhưng tôi chỉ có hai gốc cấp sáu...
Quảng Vi còn muốn nói tiếp, Diệp Mặc đã khoát tay cắt đứt lời của cô, bỗng nhiên cao giọng nói:
- Các vị, tôi nghĩ mọi người sau khi đi vào liền chiếm được phần lớn dược liệu trân quý rồi. Hiện tại nhất định là rất muốn đi ra ngoài phải không
Lời nói của Diệp Mặc liền hấp dẫn toàn bộ tu sĩ, hiển nhiên hiện tại việc cấp bách là làm cách nào để ra ngoài.
- Cậu có biện pháp đi ra ngoài?
Một gã tu sĩ Kim Đan viên mãn của Nam An Châu bỗng nhiên lạnh giọng hỏi Diệp Mặc một câu.
Diệp Mặc thấy thái độ của y không tốt, căn bản không trả lời y, mà là nhìn tu sĩ còn lại, đợi có người đặt câu hỏi.
Tên tu sĩ Kim đan viên mãn kia thấy Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng một cũng dám không để ý tới y. Nhất thời tức giận, nhưng gã tu sĩ Kim Đan viên mãn ở bên cạnh y kéo y lại, nói nhỏ:
- Trước tiên xem hắn nói gì, nếu như hắn không nói được lý do, chúng ta động thủ cũng không muộn.
Lúc này dược liệu đã tới tay bọn họ, sao còn phải kiêng kỵ một gã tu sĩ Kim Đan tầng một như Diệp Mặc chứ.
Kế Trí Nguyên của Quỷ Tiên Phái chậm rãi nói:
- Diệp đạo hữu, nếu như cậu thật sự có biện pháp để ta rời khỏi đây, bản thân ta có thể đưa vài gốc dược liệu cho cậu.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn muốn chính là những lời này.
Hắn nhìn lướt qua đông đảo tu sĩ vây quanh bên ngoài căn nhà gỗ, lạnh nhạt nói:
- Căn nhà gỗ này là một Truyền Tống Trận, chỉ là đây không phải một Truyền Tống Trận đầy đủ, nhất định phải có cao thủ tinh thông trận pháp đem trận pháp này bổ sung đủ. Mà tôi đây, vừa vặn là cao thủ về trận pháp. Khi các người phát tài, ta lại dốc hết tâm huyết, qua năm ngày đêm phấn đấu, cuối cùng đã bố trí xong Truyền Tống Trận này.
Diệp Mặc còn chưa nói hết, phía bên ngoài mọi người đã trở nên ồn ào, mấy tên tu sĩ vội vàng chen lấn vào căn nhà gỗ. Nhưng khi bọn họ vừa chen lấn tới cửa, liền bị trận pháp phòng ngự mà Diệp Mặc bố trí ngăn cản bên ngoài.
Thấy mấy tên tu sĩ vội vàng muốn chui vào, sắc mặt của Diệp Mặc trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Trận pháp này là do ta dốc hết tâm huyết hoàn thiện, các người cứ như vậy ăn không chỗ tốt sao? Hiện tại Truyền Tống Trận là do ta bổ sung hoàn thiện, cho nên nếu muốn đi vào Truyền Tống Trận này, nhất định phải bỏ ra thứ đồ gì khiến ta hài lòng.
Diệp Mặc đây là công khai muốn thu phí đây mà, chỉ còn thiếu một câu "Trận này là của ta" thôi.
Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn của Nam An Châu bởi vì ban đầu Diệp Mặc không để ý tới y, sắc mặc có chút khó coi, mà hiện tại nghe Diệp Mặc nói vậy, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng khi y nghe thấy câu kế tiếp của Diệp Mặc, sắc mặt liền trầm xuống:
- Cậu chỉ là một gã tu sĩ Kim Đan tầng một, chẳng lẽ muốn tất cả chúng ta phải đưa đồ cho cậu ư? Thế cậu có nghĩ rằng nếu chúng ta hợp lực công kích, trận pháp phòng ngự của cậu có thể ngăn cản được bao lâu?
Diệp Mặc lạnh lùng cười một tiếng, lấy ra một tấm ngọc bài, không nhanh không chậm nói:
- Muốn sử dụng Truyền Tống Trận mà ta khôi phục, phải dùng thân phận ngọc bài mà ta luyện chế, nếu như không có ngọc bài, thì không người nào có thể thông qua Truyền Tống Trận, trừ phi người đó cũng là đại sư về trận pháp giống ta. Cho dù là các người đồng thời công kích thì trận pháp phòng ngự của ta cũng có thể kiên trì trong mười mấy hơi thở, trong mười mấy hơi thở này ta có thể sử dụng ngọc bài để khởi động Truyền Tống Trận năm sáu lần, ngươi nói ta có thể ngăn cản được các ngươi bao lâu.
Diệp Mặc sở dĩ không sợ hãi là vì hắn biết nơi này khẳng định không có đại sự về trận pháp. Nếu có đại sư về trận pháp thì đã sớm nhìn ra căn nhà gỗ nhỏ này là một Truyền Tống Trận, căn bản không cần chờ hắn tới đây.
Tên tu sĩ kia nghe Diệp Mặc nói vậy, nhất thời giận tím mặt, liền muốn động thủ công kích trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc, Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, hắn lấy ngọc bài ra, lập tức đứng vào Truyền Tống Trận bên trong căn nhà, lãnh đạm nói:
- Nếu ông đã tin tưởng ôngcó thể tự đi ra ngoài. Vậy ta đi trước đây, tạm biệt các vị, hẹn gặp lại sau.
- Chờ một chút.
Kế Trí Nguyên ngăn cản tên tu sĩ Kim Đan viên mãn đang tức giận, vội vàng ngăn Diệp Mặc lại. Diệp Mặc tinh thông trận pháp, bọn họ thật sự không biết, nếu quả thật như lời Diệp Mặc nói, một khi hắn rời đi, vậy không có bất kỳ ai ở đây có thể đi ra ngoài rồi.
Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn của Nam An Châu biết mình lúc này không thể động thủ, mặc dù tức giận cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Diệp Mặc dĩ nhiên là không thật sự muốn đi, nếu thật sự muốn đi, hắn sẽ không đợi tới bây giờ. Cho nên khi Kế Trí Nguyên vừa nói, hắn liền rời khỏi Truyền Tống Trận, thanh âm lãnh đạm hói:
- Ông còn gì muốn nói?
- Chúng ta làm sao biết được lời cậu nói là thật hay giả?
Trong lòng Kế Trí Nguyên đã tin tưởng lời nói của Diệp Mặc, nếu như Diệp Mặc nói dối thì rất dễ bị vạch trần, điều này đối với hắn không có chỗ nào tốt.
Diệp Mặc đương nhiên biết ý tứ của Kế Trí Nguyên. Y không phải không tin lời hắn, mà là muốn cò kè mặc cả. Hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Ta ăn quả đắng lớn như vậy, lãng phí mấy ngày, mới bổ sung hoàn thiên Truyền Tống Trận. Đã lãng phí vô số tài liệu, nếu như tin ta, chúng ta cùng nhau giao dịch, nếu không tin thì đừng tới.
Cầm Mộ Tâm nghe xong liền buồn cười, cô mấy ngày qua luôn luôn chú ý tới Diệp Mặc, Diệp Mặc chỉ là lúc bắt đầu thì luyện chế một vài trận kỳ, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian cùng tài liệu. Căn nhà gỗ nhỏ đúng là Truyền Tống Trận không sai, khẳng định vốn dĩ là có, hơn nữa còn rất đầy đủ, không quan hệ gì tới Diệp Mặc. Thế nhưng cô không nói ra, bởi vì nếu nói ra thì Diệp Mặc lập tức sẽ khiến mọi người tức giận.
Ý nghĩ của Cầm Mộ Tâm không sai, thật ra căn nhà gỗ nhỏ này vốn chính là một Truyền Tống Trận hoàn hảo, chẳng qua trận pháp này giống với trận pháp cấm chế Dược Viên bên ngoài, đều có một cấm chế ẩn hình. Người khác không nhìn ra nhưng Diệp Mặc lại nhìn ra.
Đồng dạng, Diệp Mặc đúng là thay đổi trận pháp này. Cái hắn thay đổi chính là Truyền Tống Trận này nhất định phải thông qua ngọc bài của hắn mới có thể truyền tống ra ngoài, nếu không sẽ không có cách nào truyền tống được.
Nói cách khác, nếu như không có Diệp Mặc, những người này cuối cùng vẫn có thể phát hiện căn nhà gỗ nhỏ này là Truyền Tống Trận, thậm chí không cần ngọc bài cũng có thể chuyển ra ngoài được.
- Căn nhà gỗ nhỏ này cũng không phải của cậu, cậu tại sao lại chiếm lấy?
Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám của Nam An Châu nhìn Diệp Mặc khinh thường, gào lớn một câu.
Trước đó không lâu chính là y chiếm cứ Dược Viên vốn thuộc về Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc cũng không dám nói gì, khiến cho y có chút khinh thường Diệp Mặc, theo y Diệp Mặc chính là một kẻ bắt nạt người yếu. Nhìn thấy mình là Kim Đan tầng tám liền không dám đi lên tranh đoạt, cho nên y phát tài.
- Dược Viên ở bên ngoài kia cũng không phải của ông, sao ông lại cướp đi?
Diệp Mặc châm chọc y một câu.
Nói xong hắn nhìn về phía Quảng Vi nói:
- Quảng Vi sư tỷ, nếu như chị tin tôi, chị đi vào, tôi cho chuyển chị ra ngoài trước
- Được
Quảng Vi không hề do dự đồng ý với Diệp Mặc, tiến vào căn nhà gỗ nhỏ.
Nhìn thấy Quảng Vi muốn đưa linh thảo cho mình, Diệp Mặc mỉm cười, chặn tay của Quảng Vi lại, nói:
- Không cần, vì những lời của chị, tôi miễn phí cho chị.
Quảng Vi mặt đỏ lên, nhận lấy ngọc bài trong tay Diệp Mặc, đứng vào Truyền Tống Trận.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Quảng Vi, sau khi nhìn thấy cô nhận lấy ngọc bài trong tay Diệp Mặc, đi lên Truyền Tống Trận. Truyền Tống Trận kia tựa hồ dưới sự khống chế của Diệp Mặc, trong nháy mắt hiện lên một màn ánh sáng trắng nhàn nhạt. Sau khi ánh sáng trắng thoáng hiện lên, Quảng Vi đã không còn trong căn nhà gỗ, hiển nhiên là được truyền tống ra ngoài.
Mặc dù biết Diệp Mặc sẽ không nói dối, nhưng khi nhìn thấy Truyền Tống Trận này thật sự có thể truyền tống được, tất cả mọi người đều phấn chấn. Dù sao cho Diệp Mặc một chút linh dược, so với việc ở lại sơn cốc này thì tốt hơn nhiều.
Một số người biết được nơi này khẳng định có thể đi ra, ngược lại không vội, xem xét xung quanh, xem xem có đường ra nào khác hay không.
← Ch. 0925 | Ch. 0927 → |