← Ch.1872 | Ch.1874 → |
Sau khi Diệp Mặc hạ chân lên mặt đất, lại cảm thấy nơi này không phải mặt đất, mà là pháp bảo bằng sắt cực cứng. Không đợi hắn chuẩn bị tiếp tục bỏ chạy, mấy chục đường đao xé không cũng với từng đường sét liền cuốn tới.
Nhưng chiêu đánh lén này không có thanh tức nào, Diệp Mặc thậm chí đến sát cơ cũng không cảm nhận được, liền đập lên người hắn.
Mấy tiếng xuy xuy vang lên, trên người Diệp Mặc có mấy vết máu, có một vết thậm chí còn sâu nữa.
Diệp Mặc cực kỳ kinh hãi, đồng thời lại có hơn mười đường sét hình lưỡi đao lại lao đến, hơn nữa trong đó còn có một số ánh lửa và đá vụn.
Lúc này Diệp Mặc cũng hiểu ra, đây không phải là có người đánh lén hắn, mà là trong mặt đất này đâu đâu cũng là nơi vô cùng nguy hiểm. Nói một cách khác, nếu như hắn không phải tu vi luyện thể Tiên thần thể, hắn đến nơi này, ngay lập tức sẽ bị hoàn cảnh ác liệt nơi này đánh chết rồi.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, quả nhiên, ở nơi mà thần thức của hắn có thể quét đến, trong hư không hoàn toàn là tia sét, đường đao, vết nứt không gian, ánh lửa, đá vụn.... Dường như đâu đâu cũng là nơi lấy mạng người ta, còn Tiên linh thảo, Tiên linh vật gì gì đó, những thứ đó căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ nhìn thấy.
Mặt đất nơi này giống như sắt thép vậy, không có chút thành phần bùn đất và nham thạch, những đường đao và tia sét kia đánh lên mặt đất, cũng chỉ tóe lên hoa lửa và ánh sáng trắng mà thôi.
Sau khi nhìn rõ sự nguy hiểm nơi mình đang đứng, Diệp Mặc hít một hơi lạnh, nơi này rốt cục là nơi nào? Người bình thường có thể vào được nơi này sao? Đừng nói là Tiên Vương, cho dù là Tiên tôn hậu kỳ, tiến vào nơi như này, nếu như không phải Tiên nhân luyện thể, thì cũng chết là cái chắc. Hơn nữa đẳng cấp luyện thể cũng không được quá kém, ít nhất phải là Tiên linh thể mới được.
Hoặc là chỉ có Tiên đế mới có thể náu thân được ở những nơi như này, cho dù là Tiên đế, cũng phải lúc nào cũng đối diện với sát cơ không ngừng nghỉ này.
Diệp Mặc chỉ là kinh dị trong chốc lát, rồi lại sung sướng, nơi như này chẳng phải là để nơi dành cho hắn hay sao? Lão già khốn kiếp Vô Hồi kia đuổi mình mấy tháng, bây giờ cũng đến lượt hắn tính sổ rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lại càng đứng vững, không ngờ lại không rời đi. Vô số sát cơ không gian đáng sợ trong này mặc dù lợi hại, nhưng cũng không thể nào làm thương đến Tiên thần thể của hắn được.
Diệp Mặc cũng không chờ bao lâu, lại một đường dao động không gian xuất hiện, một lát sau Vô Hồi Tiên đế xuất hiện trong không gian này.
Vô Hồi Tiên đế vừa mới hạ xuống, vô số đường đao và tia sét xen lẫn mồi lửa cực nhỏ hoàn toàn đập đến. Vô Hồi Tiên đế ngay lập tức liền cho rằng Diệp Mặc đánh lén lão, lập tức hừ lạnh một tiếng, phóng ra pháp bảo phòng ngự hình ô.
Chiếc ô lớn chỉ hơi xoay tròn một chút, đã có thể chặn lại được vô số đòn tấn công này rồi.
Diệp Mặc cười lạnh, nhưng cũng không ra tay, chỉ là đứng một bên nhìn Vô Hồi Tiên đế chặn lại các loại sát cơ không gian này. Bản thân hắn là tu vi luyện thể Tiên thần thể,
Tiên nguyên hộ thể sớm đã có thể chặn lại được những đường đao và ánh lửa này, cho dù không chặn lại nổi, đánh lên người hắn, cũng chỉ là xuất hiện vài vệt máu nhỏ mà thôi. Đối với những tia sét oanh kích kia, hắn thậm chí cũng chẳng thèm ngăn chúng lại.
Vô Hồi Tiên đế nhanh chóng liền cảm giác không đúng, khi những đường đao không gian và tia sét chằng chịt thi nhau đánh đến, lão cũng đã hiểu đây không phải là Diệp Mặc giở trò quỷ, mà là lão đến một nơi cực kỳ đáng sợ.
Nhìn Vô Hồi Tiên đế không ngừng chặn lại những đòn tấn công không gian này, Diệp Mặc cũng không nhịn được nữa, hai tay vung ra, từng tiếng nổ vang lên trong không trung, vô số đường sét màu đen viền vàng xen lẫn với lôi kích và đường đao trong không gian này, chỉ trong thời gian ngắn, những đường sét màu đen viền vàng phủ kín trời đất này hoàn toàn ngưng tụ lại, thậm chí mang theo tất cả những sát thế của khoảng không gian này, hình thành một cây lôi thương.
Cây lôi thương này trong nháy mắt kéo dài thành mấy nghìn trượng, lôi thương màu đen viền vàng này mang theo khí thế xé rách hư không, từ trong hư không đâm xuống.
Diệp Mặc không chút trở ngại có thể thi triển lôi sa đối với một Tiên đế, trong lòng vô cùng thoải mái, Tiên nguyên và thần thức lại không tiết kiệm toàn bộ ầm ầm đổ xuống.
Sát chiêu ác liệt đáng sợ này, Vô Hồi Tiên đế ngay lập tức liền phát hiện ra, lão nhìn thấy Diệp Mặc căn bản không ngăn cản những đường đao và tia sét ầm ầm đánh đến trong khoảng không gian này, làm sao không biết Diệp Mặc ít nhất cũng đã là Tiên nhân luyện thể Tiên thần thể rồi.
Trong nơi này đánh nhau cùng với Diệp Mặc, quả thực đúng là tự ăn quả đắng.
Ầm...
Lôi thương màu đen cũng đã giáng xuống, Vô Hồi Tiên đế chỉ có thể cố gắng phóng ra Dương Long kính của mình. Dương Long kính vừa mới phóng ra, lập tức phát ra từng đường hào quang, trong nháy mắt khiến khoảng không gian trong này cực kỳ rực rỡ tươi đẹp.
Lôi thương màu đen mang theo khí tức hủy diệt, đánh lên Dương Long kính của Vô Hồi Tiên đế, lập tức vang lên hàng loạt âm thanh.
Dương Long kính cực kỳ rực rỡ tươi đẹp lập tức liền mờ đi, hơn nữa nhanh chóng thu nhỏ lại, nhưng lôi thương của Diệp Mặc không ngờ cũng tiêu tán sạch.
Diệp Mặc trong lòng thầm nghiêm nghị, Tiên đế quả thực quá hung tàn, lôi thương đầu tiên của hắn bị người ta chặn lại, nửa phần lợi ích cũng không có được. Lại còn được tạo thành trong khi Vô Hồi Tiên đế bị vô số đường đao không gian và những lôi kích còn lại tấn công, nếu như không phải khoảng không gian này, thì bản thân mình căn bản cũng không có tư cách đối thoại với lão.
Vô Hồi Tiên đế lập tức tức giận ngút trời, Diệp Mặc không ngờ lại dám đứng một bên đục nước béo cò, làm sao có thể chịu được? Lão lập tức muốn phóng ra Dương Long kính cho Diệp Mặc đẹp mắt một chút, nhưng lại càng có nhiều lôi kích và đường đao dày đặc hơn phóng đến, còn xen lẫn cả dòng đá vụn và ánh lửa nữa.
Vô Hồi Tiên đế chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, tiếp tục rót Tiên nguyên vào trong ô lớn của mình, chặn lại sát cơ không gian này. Lão mặc dù là Tiên đế, nhưng cũng không phải Tiên nhân luyện thể, cũng không có thân thể cường hãn như của Diệp Mặc được. Lúc này chỉ có thể vừa ứng phó với những sát cơ không gian tự nhiên này, vừa ứng phó với Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn vậy đương nhiên sung sướng, hắn không ngại tự mình bỏ đá xuống giếng, Tử Đao cũng đã được phóng ra, lại là một chiêu Liệt ngân.
- Con chuột nhắt đáng chết này...
Vô Hồi Tiên đế tức giận như muốn hộc máu rồi, Diệp Mặc ra tay với lão ở đây, chẳng khác gì vô số người cộng với Diệp Mặc tấn công một mình lão.
Nhưng Diệp Mặc căn bản cũng không quản không hỏi, hắn sớm đã bị đuổi đến tức giận bốc khói rồi, lúc trước hắn truy sát Khai Nỉ Thánh đế cũng mấy năm, bây giờ bị một Tiên đế truy sát vài tháng rồi, hắn làm gì cam tâm được. Không mượn cơ hội này lấy lại danh dự, thì hắn không phải Diệp Mặc nữa rồi.
Ken két...
Tử Đao cuốn theo lốc xoáy sát thế hư không lại lần nữa đập vào Dương Long kính của Vô Hồi Tiên đế, lập tức cuốn toàn bộ tia sét và đường đao xung quanh.
Vô Hồi Tiên đế có chút thở gấp, ô lớn trong tay cũng đã hóa thành một cây kích cực lớn dài vạn trượng xông về phía Diệp Mặc.
Cây kích cực lớn đen nhánh giống như từ trời đâm xuống, xen lẫn với tinh mang màu đen xé rách hư không giữa Vô Hồi Tiên đế và Diệp Mặc, toàn bộ không gian chỉ có một mảng đen kịt, vô biên vô hạn, giống như cuốn động cả thiên hà mà đánh xuống vậy.
Diệp Mặc lập tức cảm thấy hít thở có chút khó khăn, một kích này của Vô Hồi Tiên đế đánh ra, Diệp Mặc mới biết, rốt cục khoảng cách giữa hắn và Vô Hồi Tiên đế là bao xa. Đây còn là dưới sự trợ giúp của khoảng không gian này, một chiêu này của Vô Hồi Tiên đế liền khiến hắn có suy nghĩ không thể nào ngăn lại nổi.
Diệp Mặc lúc này đâu còn dám do dự chút nào nữa, Hắc thạch cân cũng đã được phóng ra, thần thông Thái sơn áp đỉnh. Đây là lần đầu tiên hắn dùng thần thông tấn công để làm thủ đoạn phòng ngự. Hắc thạch cân được Diệp Mặc phóng ra, trực tiếp huyễn hóa thành ngọn núi khổng lồ chu vi trăm dặm. Ngọn núi khổng lồ này căn bản cũng không có chút trì trệ nào, liền vượt qua hư không trực tiếp đánh về phía đại kích màu đen đáng sợ kia.
Cùng một lúc, hắn lại liên tiếp đánh hai quyền ra, Liệt không thần thông liên sát.
Ầm... rầm rầm...
Đại kích màu đen khiến không gian không ngừng rung động kia bị Hắc thạch cân của Diệp Mặc đập trúng, lập tức toàn bộ không gian đều chấn động kịch liệt, từng đường kích màu đen nhánh bị Hắc thạch cân đánh bay, trong hư không phát ra những tiếng ong ong cực kỳ chói tai.
Onggg....
Hắc thạch cân của Diệp Mặc giống như ngọn núi bị đại kích màu đen đâm trúng, lập tức ảm đạm, trong chốc lát, giống như một vì sao băng bay xoẹt qua vậy, trong nháy mắt liền biến thành một tảng đá bình thường.
Đường kích màu đen chỉ là ảm đạm đi một phần, rồi lại tiếp tục đánh về phía Diệp Mặc.
- Thật lợi hại...
Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, đồng thời thần thông Liệt không liên sát cũng đã được phóng ra.
Thi triển liên tiếp hai quyền thần thông Liệt không, hơn mười đường sát thế thi triển ra, trong nháy mắt hình thành từng đường lốc xoáy sát thế, những lốc xoáy sát thế này nhanh chóng đập vào đường kích khổng lồ như dãy núi mà đại kích của Vô Hồi Tiên đế cực lớn mang đến.
Tiếng nổ vang cực lớn vô cùng đáng sợ kích động trong khoảng không gian này, đường kiếm dâng lên đầy trời và lốc xoáy quyền thế Liệt không của Diệp Mặc không ngừng nổ tung từng đường kích đen nhánh.
Lốc xoáy sát thế cùng với đường kích đen nhánh đan xen vào nhau, dường như xé rách toàn bộ nơi này.
Một tiếng nổ vang cuối cùng vang lên, Diệp Mặc trực tiếp bị đánh bay ra ngoài mấy dặm. Cho dù hắn là tu vi luyện thể Tiên thần cảnh, nắm đấm cũng bị xé tan be bét máu, thậm chí có thể nhìn thấy xương. Trong quá trình bị đánh bay, lại càng không ngừng bị các loại sát cơ không gian đánh trúng.
Còn Vô Hồi Tiên đế căn bản cũng không kịp giết chết Diệp Mặc, đại kích khổng lồ cũng đã lần nữa biến thành ô lớn, chặn lại những đường đao và tia sét không ngừng xông đến kia, cùng với dòng đá vụn và một số vết nứt hư không vụn vặt.
Vừa rồi lão trong khi đánh nhau với Diệp Mặc, nằm trong thế thượng phong tuyệt đối, thậm chí đến chút thương tích cũng không có, nhưng trong lòng gã cũng không bình tĩnh như vẻ mặt ngoài của lão. Diệp Mặc chỉ là một Tiên Vương trung kỳ, đối chiến thần thông với mình, không ngờ chỉ là bị thương rồi bị đánh bay, đến thân thể cũng không có chút thương tổn gì lớn, điều này quả thực quá mức nghe mà ghê rợn người.
Nếu như Diệp Mặc có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn, tiếp tục lằng nhằng với mình, đối với mình tuyệt đối là bất lợi. Nguyên nhân chủ yếu là do Diệp Mặc là tu vi Tiên thần cảnh, bản thân mình trong không gian này, căn bản không thể nào giết được hắn trong thời gian ngắn, còn hắn thì lại có thể lợi dụng không gian này không ngừng tạo áp lực cho mình.
Lúc đầu khả năng lão chiếm thế thượng phong tuyệt đối, thậm chí không chừng có thể khiến Diệp Mặc trọng thương, nhưng thời gian dài thì cũng khó nói. Cho dù vừa nãy lão khiến Diệp Mặc bị thương, đường đao trong không gian cũng đã khiến thân thể lão có thêm vài vết máu.
Một vết hai vết, thậm chí là tám mười vết, lão cũng không để ý. Nhưng nếu như Diệp Mặc vẫn cứ dây dưa vào lão, thì thương thế trên người lão cũng không ngừng tăng lên, vậy thì tính sao? Diệp Mặc là Tiên nhân luyện thể Tiên thần thể, hắn đương nhiên không sợ, nhưng bản thân mình không thể không cân nhắc chuyện trường kỳ tác chiến này.
Vô Hồi Tiên đế lúc này chỉ hi vọng Diệp Mặc đã bị giáo huấn, tạm thời chạy trốn, đừng gây phiền phức cho lão nữa.
Đáng tiếc là, hi vọng của lão định sẵn thất bại. Diệp Mặc lấy ra vài viên đan dược nuốt xuống, căn bản đến nghỉ ngơi cũng không nghỉ, Tử Đao cũng đã được phóng ra, mang theo đường đao màu tím xé rách hư không, lại lần nữa bổ đến, đao đạo thần thông, Liệt ngân.
← Ch. 1872 | Ch. 1874 → |