← Ch.1340 | Ch.1342 → |
Cửu Trần giáo chủ hóa thành dòng sông chảy xiết, ở trung ương của dòng sông mơ hồ hiện ra nước chảy hình người. Lại có một viên linh đan bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp bị nước chảy thôn phệ:
- Đánh lâu như vậy. Quả thực đã tiêu hao không ít thần lực của ta, ta đành phải dùng một khỏa Thiên nguyên đan để bổ sung vậy.
- Đáng chết.
- Thần thể của Cửu Trần này quá mạnh mẽ, thần thông hộ thể rất là cao minh, chúng ta đánh cả buổi cũng chỉ làm cho hắn bị thương một chút mà thôi. Mà hắn chỉ cần phục dụng một khỏa đan dược là có thể tu bổ trở lại a.
- Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, không biết khi nào mới tiêu hao hết được a.
Tư Gia Đạo Quân, Tuyết Hoan Đạo Quân, Sửu Vương đều có chút nóng nảy.
- Đến đây đi đến đây đi, tiếp tục đến đây đi. Quả thực Tâm lực Huyễn thuật của Tuế Mộng ngươi rất là lợi hại, bất quá cũng coi như là một lần tôi luyện khó có được đối với đạo tâm của ta ta.
Cửu Trần giáo chủ lại rất vui vẻ nói.
- Cửu Trần, ngươi đã bị chúng ta kiềm chế ở đây. Mà thời gian càng lâu thì sẽ có vị Đạo Quân đỉnh phong thứ năm, vị Đạo Quân đỉnh phong thứ sáu, thậm chí còn nhiều hơn chạy tới! Cuối cùng ngươi cũng sẽ không gánh được.
Tuế Mộng giáo chủ dùng thanh âm lạnh như băng nói.
- Cùng lắm thì đến lúc đó ta ném Động Minh ngọc phù ra a.
Cửu Trần cười nhạo nói:
- Tuế Mộng, Cổ Tu Hành giả chết ở trên tay ngươi có lẽ cũng có vài vị a. Sao ta phải đem Động Minh ngọc phù giao cho ngươi cơ chứ?
- Đáng chết.
Sắc mặt Tuế Mộng giáo chủ lập tức trở nên có chút khó coi.
Cần phải biết, đám người Tửu Thần cũng đã đuổi đến, một khi Tửu Thánh đến, như vậy ai có thể đoạt được đồ trước mặt Tửu Thánh cơ chứ?
- A Sửu.
Sắc mặt Tuế Mộng giáo chủ có chút khó coi, lại truyền âm cho Sửu Vương:
- Dùng Hồng tán độc dịch.
Sửu Vương không khỏi quay đầu lại nhìn Tuế Mộng giáo chủ, truyền âm nói:
- Giáo chủ, chúng ta chỉ có một lọ này mà thôi, thật sự phải dùng hay sao?
- Dùng.
Tuế Mộng giáo chủ gật đầu.
Hồng tán độc dịch là thứ mà lúc Tuế Mộng giáo chủ, Sửu Vương lưu lạc ở trong Ngu Tinh Hải lấy được, là một loại nọc độc đáng sợ nhất. Bởi vì đây là một loại kỳ độc được phối trí từ cuộc chiến Thượng Cổ, cũng là đòn sát thủ lớn nhất trong tay Tuế Mộng giáo chủ. Nọc độc bực này, đối với bất luận Đạo Quân nào cũng đều là ác mộng đáng sợ! Từ sau khi Tuế Mộng giáo chủ đạt được, cho tới bây giờ cũng chưa từng sử dụng qua. Nhưng mà lần này vì Động Minh ngọc phù, hắn cũng không từ giá nào nữa!
Oanh ...
Cửu Trần giáo chủ đã bị Tâm lực Huyễn thuật làm ảnh hưởng, nước chảy siết lập tức dừng lại. Dần dần bắt đầu tạo thành thần thể, lúc này đám người Tư Gia, Tuyết Hoan, Sửu Vương lại bắt đầu tiếp tục công kích.
Lúc Sửu Vương công kích, một bình ngọc màu đỏ thẫm bỗng nhiên xuất hiện, phanh một cái, bình ngọc lập tức vỡ vụn.
Sưu.
Một đạo chất lỏng màu đỏ sậm lập tức ăn mòn lên bên trên thần thể của Cửu Trần giáo chủ. Đạo chất lỏng này dùng mắt thường có thể thấy được, lại giống như là hư ảo, nó trực tiếp thẩm thấu vào bên trong thần thể, tiến vào trong hồn phách Chân Linh. Đây là một loại nọc độc đáng sợ được địch nhân luyện chế trong cuộc chiến Thượng Cổ.
- A...
Cửu Trần giáo chủ khôi phục thành hình người, hắn lăn lộn, tru lên một cách thê lương, mặt mày méo mó. Lúc này trên thần thể đã xuất hiện một mảnh đường vân dài hẹp, xấu xí màu đỏ sậm.
- A a a a...
Cửu Trần thê lương kêu lên, loại thống khổ đáng sợ vô cùng kia là thứ mà cả đời này của hắn chưa bao giờ trải qua.
- Cửu Trần!
Kỷ Ninh thấy thế cảm thấy, trong lòng lập tức thắt lại, hắn căn bản không có cách nào tưởng tượng ra được, rốt cuộc là loại thống khổ nào mà có thể khiến cho một gã Đạo Quân đỉnh phong rơi vào trong thống khổ, lại còn tru lên như thế.
- Thả Cửu Trần, thả Cửu Trần ra.
Kỷ Ninh lao ra, lập tức la lên:
- Động Minh ngọc phù cho các ngươi.
- Hồng tán độc dịch là thứ không có giải dược. Một khi dính vào sẽ phải chịu thống khổ dày vò trọn vẹn mười hai ngày, đây chính là thứ chuyên môn nhằm vào một ít Vĩnh Hằng Đế Quân cường đại. Dùng đạo tâm hồn phách của Cửu Trần căn bản không có cách nào phản kháng được. Hiện tại hắn ta cũng không có cách nào giữ vững được trạng thái Thủy Hành Bất tử thân. Chúng ta thừa cơ giết hắn, giết hắn cướp đi Động Minh ngọc phù.
Tuế Mộng giáo chủ cười lạnh nói.
Tư Gia Đạo Quân, Tuyết Hoan Đạo Quân nhìn nhau, trên mặt đều biến sắc.
Hồng tán độc dịch?
Bọn hắn nghe đều chưa từng nghe qua thứ này, thế nhưng sau khi nhìn thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của Cửu Trần Đạo Quân, trong lòng bọn hắn đều có chút không rét mà run.
Tiếng kêu thê lương của Cửu Trần giáo chủ quanh quẩn ở bên tai, Kỷ Ninh ở bên cạnh, thế nhưng lại không cứu được hắn. Chuyện này khiến cho Kỷ Ninh cảm giác vô cùng hối hận và áy náy.
Cửu Trần thống khổ tru lên, hắn ngẫu nhiên nhìn về phía Kỷ Ninh, trong ánh mắt bao hàm vẻ thống khổ và khát vọng. Môi của hắn đang run rẩy, mơ hồ có thể phân biệt rõ lời hắn muốn nói:
- Giết ta đi.
- Giết.
Sửu Vương phóng thẳng về phía Cửu Trần giáo chủ.
- Giết.
Tư Gia, Tuyết Hoan nhìn nhau, lúc này không thể hạ thủ lưu tình, nhất định phải cướp Động Minh ngọc phù đến tay.
Thực lực của Kỷ Ninh quá yếu, căn bản không có cách nào ngăn cản được bọn hắn. Kỷ Ninh lập tức truyền âm:
- Thiên Nhất Đại ca, Thiên Nhất Đại ca, xuất ra Động Minh ngọc phù đi.
- Thiên Nhất Đại ca!
- Thiên Nhất Đại ca!
Ở trong Động thiên pháp bảo của Kỷ Ninh, Thiên Nhất Đạo Quân đang bế quan ở trong Tiên Phủ, không bị bên ngoài quấy rầy.
- Cái gì!
Kỷ Ninh có chút khó thở, không ngờ Thiên Nhất lại bế quan vào lúc này?
- Dừng tay.
Kỷ Ninh cầm trong tay sáu thanh Bắc Hồng kiếm, trực tiếp xông lên, nhanh chóng nắm lấy người Cửu Trần giáo chủ. Cửu Trần giáo chủ thống khổ tru lên, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Ninh cũng tràn ngập khát vọng. Hắn muốn Kỷ Ninh giết hắn đi, giải thoát cho hắn. Tâm ý của Kỷ Ninh khẽ động, lập tức thu Cửu Trần giáo chủ vào trong động thiên.
Hiện tại Cửu Trần không có lực hoàn thủ nữa, bị động đánh như vậy, chỉ sợ sẽ không kháng cự được bao lâu thì sẽ phải chết. Cho nên Kỷ Ninh chỉ có thể thu hắn lại mà thôi.
- Tiểu tử, muốn chết!
Sửu Vương chém ra cái loan đao cực lớn trong tay.
Phanh...
Kỷ Ninh trực tiếp bị đánh bay ra đằng sau, mà Sửu Vương cũng lảo đảo lui về phía sau một bước.&
← Ch. 1340 | Ch. 1342 → |