← Ch.1643 | Ch.1645 → |
Hiện tại là Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo! Hầu Ngũ Thành Chủ này cũng dám mở miệng.
Kỷ Ninh ngồi cao thượng vị, nhìn Hầu Ngũ Thành Chủ quỳ lạy cúi đầu, ánh mắt cũng lạnh xuống:
- Ngươi dựa vào cái gì để cho ta thụ đạo ngươi?
- Ngươi dựa vào cái gì để cho ta thụ đạo ngươi?
Thanh âm của Kỷ Ninh lạnh như băng quanh quẩn trong điện thính yên tĩnh.
Trong lúc nhất thời toàn bộ điện thính phảng phất như đọng lại, mấy đại năng đều âm thầm nói thầm, Hầu Ngũ thành chủ này thật sự quá lỗ mãng rồi! Tuy Bắc Minh Đạo Quân này một mực có chút dễ nói chuyện, nhưng cuối cùng là một tồn tại vô cùng đáng sợ, là có thể đơn giản một kiếm giết sự hiện hữu của bọn hắn.
Đối mặt tồn tại như vậy, há có thể làm càn?
Ở đây những đại năng khác cũng không dám như vậy, cũng chỉ có Hầu Ngũ thành chủ tính cách có chút điên cuồng mới dám làm như vậy.
Hầu Ngũ thành chủ quỳ dưới đất, tâm đã phát run.
Hắn cũng có chút sợ hãi! Sợ Bắc Minh Đạo Quân giết hắn.
Nhưng hắn vẫn làm như vậy, hắn thực chất bên trong chính là dám mạo hiểm, cho nên mới dám ở Sí Dương Vực làm ra một thành thị của tu luyện giả! Toàn bộ Sí Dương Vực cũng chỉ có một cái như vậy mà thôi... Theo lý thuyết, đạt được một tòa thành lũy của Tây Tư tộc, phóng ở trong Dị Vũ Trụ hoặc Vực Giới của mình, đó là rất bình thường. Nhưng hắn lại đặt ở Sí Dương Vực, bởi vậy nhìn ra tính cách của hắn, cá tính có chút điên cuồng, dám làm chuyện thường nhân không dám làm!
Mặc dù theo Hầu Ngũ thành chủ không có thành công, trước đó mình nhiệt tâm chiêu đãi, Bắc Minh Đạo Quân này có lẽ không đến mức muốn tánh mạng hắn.
- Bẩm Đạo Quân.
Hầu Ngũ thành chủ quỳ sấp lấy, cố nén sợ hãi nói.
- Vô tận tuế nguyệt, đạo một mực không cách nào tiến bộ, ta không cam lòng. Đạo Quân xuất hiện... ta nhìn thấy hi vọng, tự nhiên không tiếc hết thảy.
- Không tiếc hết thảy?
Trên mặt vốn là lạnh như băng của Kỷ Ninh, khóe miệng có chút nhếch lên, đã có mỉm cười, bất quá Hầu Ngũ thành chủ quỳ sấp lại căn bản không thấy được.
- Vậy ngươi dùng thành thị này, cộng thêm hết thảy bảo vật, kể cả Vũ Trụ Chi Bảo của ngươi dâng lên, ta mới nguyện ý thu ngươi, hơn nữa truyền thụ cho ngươi bao nhiêu, còn phải xem tâm tình của ta, ngươi có bằng lòng hay không?
Hầu Ngũ thành chủ ngây ngẩn cả người.
Đầy đủ mọi thứ?
Hắn mạo hiểm vô số sinh tử, mới đạt được nhiều bảo vật như vậy, mới có lực lượng ở Sí Dương Vực làm ra một tòa thành thị. Nếu như không có nhiều bảo vật Tây Tư tộc, hắn ở trong rất nhiều đại năng cũng chỉ là một cái bình thường mà thôi.
Thân thể Hầu Ngũ thành chủ buông lỏng, đã có một tia chán nản.
Hắn vứt bỏ được sao?
Vứt bỏ không được! Bởi vì mặc dù đạt được Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo, chỉ sợ thực lực của hắn cũng không nhất định có thể tăng lên bao nhiêu. Nhưng mất đi nhiều bảo vật Tây Tư tộc như vậy, hắn lại không cách nào thừa nhận.
- Rất hiển nhiên, ngươi làm không được không tiếc hết thảy.
Kỷ Ninh lạnh nhạt đứng dậy, bay thẳng đến cửa hông.
- Những người khác không cần theo tới.
Nói xong nhìn Nữ Oa gật đầu.
Lúc này Nữ Oa đứng dậy cùng Kỷ Ninh tiến vào cửa hông.
Đợi Kỷ Ninh rời đi, điện sảnh này mới có chút ít thanh âm khác.
- Hô.
- Hầu Ngũ huynh, ngươi thật đúng là lớn mật, ta cũng không dám giống như ngươi.
Một ít đại năng đều đi tới.
Hầu Ngũ thành chủ cũng đứng dậy.
- Thật sự là ngu xuẩn.
Trong toàn bộ điện thính, duy nhất chỉ có Cầm Hỏa còn ăn lấy ngẩng đầu nhìn Hầu Ngũ Thành.
- Ngu xuẩn?
Hầu Ngũ thành chủ nhìn về phía hắn.
- Chủ nhân nhà ta là tính cách gì, ta biết thanh thanh sở sở. Hắn căn bản không có khả năng chiếm tiện nghi của đồ đệ người hầu mình. Nếu như ngươi thật sự nói nguyện ý dâng hết thảy, nguyện ý đi theo chủ nhân nhà ta chờ đợi phân công... lấy tính cách của chủ nhân, căn bản không có khả năng thu những bảo vật kia của ngươi.
Cầm Hỏa Thần cười nhạo lắc đầu.
- Đáng tiếc, bỏ lỡ lần này, ngươi không có cơ hội nữa.
- A.
Hầu Ngũ thành chủ lập tức lộ ra ảo não.
Bất quá thật sự là hắn chưa quen thuộc Bắc Minh Đạo Quân làm người, hơn nữa những bảo vật kia hắn hoàn toàn chính xác bỏ qua không được.
Quan trọng nhất là, mới vừa rồi thanh âm của Kỷ Ninh tự nhiên mang theo chút ít Huyễn thuật dẫn đạo, để cho Hầu Ngũ thành chủ đắm chìm trong lựa chọn.
Nếu quả thật cầu đạo chi tâm cực kiên, chỉ sợ Kỷ Ninh cũng phải gật đầu thu hắn.
Nhưng khảo nghiệm này đã chứng minh một điểm, cầu đạo chi tâm của Hầu Ngũ thành chủ, không có kiên định như vậy.
...
Trong Thiên Điện.
Chỉ có hai người, một cái Kỷ Ninh, một cái Nữ Oa.
- Ngồi đi, chúng ta từ từ nói.
Tâm tình Kỷ Ninh có chút cảm khái nhìn người con gái trước mắt này.
Nàng là truyền thuyết của cả Tam Giới.
Đương nhiên, hiện tại mình cũng là truyền thuyết của Tam Giới. Bất quá khi xưa mình còn rất nhỏ yếu, đúng là mượn nhờ Nữ Oa đồ mới đạp vào bước đầu tiên tu hành... Đảo mắt hai tu luyện giả chói mắt nhất của Tam Giới, ở Sí Dương Vực cách Tam Giới vô cùng xa xôi gặp nhau. Cái vận mệnh này thật sự là thần kỳ, khó có thể đoán trước a.
- Bắc Minh Đạo Quân, ngươi có thể nói cho ta biết, Tam Giới đến cùng ở đâu không?
Nữ Oa hỏi một vấn đề muốn hỏi nhất, tu luyện giả tuổi thọ lâu dài, nhưng nếu như ngay cả quê quán cũng tìm không thấy, sẽ thống khổ như thế nào?
Nếu như là một ít Hỗn Độn Nguyên Thú, trời sinh một mực cô độc phiêu bạt thì cũng thôi, nhưng Nữ Oa dù sao cũng là ở Bàn Cổ Hỗn Độn Thế Giới, Tam Giới sinh hoạt qua, ở chỗ kia chiến đấu qua, có rất nhiều sinh tử hảo hữu.
- Tam Giới, ở Viêm Long Vực giới.
Kỷ Ninh nói.
- Thật ở Viêm Long Vực giới.
Nữ Oa giật mình.
- Ta nghe nói Bắc Minh Đạo Quân xuất từ Viêm Long Vực giới, lại đang tìm ta, ta liền đoán... Tam Giới có phải là ở Viêm Long Vực giới hay không. Nhưng Viêm Long Vực giới cách Sí Dương Vực thực sự quá xa rồi, lúc trước ta ly khai Tam Giới, ở trong không gian thông đạo kia lâm vào Không Gian Phong Bạo, liền bị mất phương hướng, trực tiếp xuất hiện ở Sí Dương Vực, ta cũng không dám nghĩ tới ta sẽ phiêu bạt xa như vậy.
Kỷ Ninh có chút kinh ngạc:
- Ngươi thật sự là ở trong không gian thông đạo kia mất phương hướng, mới đến Sí Dương Vực?
Dựa vào Vực Giới phi thuyền cũng hao phí mấy trăm triệu năm a.
Một lần mất phương hướng, lại xa xôi như vậy? Quá thần kỳ a.
- Ân.
Nữ Oa gật đầu.
- Lúc trước ta gần kề chỉ là một Thế Giới cảnh, dựa vào chính mình, làm sao có thể từ Tam Giới đi vào Sí Dương Vực.
← Ch. 1643 | Ch. 1645 → |