← Ch.1660 | Ch.1662 → |
- Hơn nữa vĩnh viễn giam cầm vĩnh viễn tra tấn, trực tiếp giết không phải càng đơn giản sao? Hà tất tiêu phí nhiều tâm tư làm như vậy.
- Hoặc là nói, đám Chí Tôn còn có ý khác?
Kỷ Ninh âm thầm suy đoán.
Kỷ Ninh vừa nghĩ, một bên tới gần.
Lẫn nhau khoảng cách càng ngày càng gần, tám trăm vạn dặm, năm trăm vạn dặm, ba trăm vạn dặm, hai trăm vạn dặm, một trăm vạn dặm... Kỷ Ninh không chút do dự tiếp tục hành tẩu, Tây Tư tộc Tôn chủ kia có thể công kích được phạm vi trăm vạn dặm, đối với cái này, Kỷ Ninh căn bản không thèm để ý. Tuy hắn cảm thấy Tây Tư tộc Tôn chủ này mạnh mẽ hơn Sí Dương Vực chủ.
Nhưng Kỷ Ninh luận cảnh giới luận thực lực là vượt xa Sí Dương Vực chủ, chỉ sợ đã gần với Chí Tôn. Nếu như không phải Hồn Phách Chân Linh một mực tán loạn... Kỷ Ninh cũng dám cùng Chí Tôn khoa tay múa chân. Làm sao có thể sợ một Tây Tư tộc Tôn chủ bị giam cầm?
- Hả?
Tây Tư tộc Tôn chủ khoanh chân ngồi kia rút cuộc hừ nhẹ một tiếng, giáp khải màu xám cũng tựa hồ có chút cũ nát, hắn ngẩng đầu, ba cây sừng cong như trước dữ tợn. Một đôi con mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, trong cổ họng phát ra thanh âm hùng hồn.
- Ngươi cũng dám tới gần ta?
- Vì sao không dám tới gần?
Kỷ Ninh đi tới, đi đến chỗ hơn ba mươi vạn dặm mới dừng lại.
Điểm ấy khoảng cách, đối với hai bọn hắn mà nói, đều có thể rõ ràng chứng kiến làn da trên mặt.
- Ha ha, không hổ là tồn tại khống chế Vĩnh Hằng Chung Cực Chi Đạo. Ha ha, tu luyện giả các ngươi, Đa Ba Nga ta bội phục không có mấy cái, hôm nay lại thêm một cái.
Con mắt của Tây Tư tộc Tôn chủ kia nhìn Kỷ Ninh, hắn ngẫu nhiên bởi vì đau đớn mà biểu lộ run rẩy, nhưng thanh âm như cũ ổn định.
- Đáng tiếc, ngươi hợp đạo thất bại, ngươi cách thân tử đạo tiêu sợ cũng không bao lâu rồi. Thật đáng tiếc, ngươi hẳn là người thứ nhất trong tu luyện giả khống chế Vĩnh Hằng Chung Cực Chi Đạo a? Cứ như vậy muốn chết rồi.
- Có sống liền có chết.
Kỷ Ninh cười nói.
- Chết có gì phải sợ? Huống chi như ngươi, sợ là muốn chết cũng không thể a.
- Đáng chết.
Tây Tư tộc Tôn chủ phát ra gầm nhẹ, trong mắt hung quang lập loè.
- Giết ta đi, Đạo Quân, ngươi giết ta đi, ta biết, ngươi có thực lực giết chết ta.
- Chí Tôn giam cầm ngươi, có lẽ có ý tưởng của Chí Tôn. Ta làm sao dám nhúng tay xằng bậy?
Kỷ Ninh lắc đầu.
- Không nói đến Tây Tư tộc ngươi cùng chúng ta vốn là cừu địch, chỉ nói ta một Đạo Quân Hợp Đạo thất bại, muốn giết ngươi, tiêu hao chính là tuổi thọ của ta. Ta và ngươi cũng không có giao tình gì.
Trong nội tâm Tây Tư tộc Tôn chủ khẽ động, Đạo Quân đáng sợ này, tựa hồ không biết vì sao mình bị giam cầm?
- A.
Tây Tư tộc Tôn chủ phát ra một tiếng kêu đau trầm thấp ngắn ngủi, lộ ra rất thống khổ, sau đó tiếp tục đè nén thống khổ nói.
- Tây Tư tộc chúng ta thất bại, đây là song phương chúng ta chiến tranh, không phải ngươi chết chính là ta vong! Chúng ta chiến bại, chết, ta cũng nguyện ý thừa nhận, nhưng tội gì giam giữ ta tra tấn ta? như vậy
Kỷ Ninh yên lặng nghe.
- Đa Ba Nga ta, nếu như có thể tiêu diêu tự tại, ta cũng không muốn nhấc lên trận chiến tranh nhất định sẽ rất tàn khốc này. Cái chiến tranh này, là tránh không khỏi, tu luyện giả các ngươi cường thịnh, chúng ta phải huỷ diệt. Cho nên ta cũng chỉ có thể tham chiến... Chiến tranh, song phương chúng ta đều nhận hết cực khổ, các ngươi hà tất cừu hận ta như thế, tra tấn ta như thế?
- Giết ta đi.
- Để cho ta giải thoát, thời gian tra tấn không có phần cuối như vậy, ta thật sự nhận đã đủ rồi.
Tây Tư tộc Tôn chủ Đa Ba Nga nhìn Kỷ Ninh, trong mắt tràn đầy chờ đợi.
Kỷ Ninh thậm chí bị hắn nói trong nội tâm có một loại xúc động, một loại xúc động ra tay giết hắn, giúp hắn giải thoát.
Nhưng rất nhanh Kỷ Ninh liền khôi phục tỉnh táo.
- Vậy mà có thể khống chế suy nghĩ của ta?
Kỷ Ninh thất kinh nhìn tên Tây Tư tộc Tôn chủ kia, một phương diện, đối phương nói cũng có đạo lý, đứng ở góc độ của Kỷ Ninh, hoàn toàn chính xác cho rằng hai đại văn minh chiến tranh, một phương chiến bại giết là được, vĩnh viễn giam cầm tra tấn cũng không cần phải. Thế nhưng một phương diện khác, vừa rồi sở dĩ Kỷ Ninh có xúc động, chủ yếu là thanh âm của Tây Tư tộc Tôn chủ mê hoặc Kỷ Ninh, Tôn chủ này ở phương diện huyễn hoặc cảnh giới tuyệt đối đáng sợ, ngay cả Kiếm Tâm viên mãn của mình cũng bị một tia ảnh hưởng, đương nhiên lập tức liền bình phục.
Tên Tây Tư tộc Tôn chủ kia thấy thế trong mắt có vẻ thất vọng, lập tức cắn răng không cam lòng nói:
- Ngươi thật sự không muốn giúp ta giải thoát?
- Chí Tôn giam cầm ngươi, đều có nguyên nhân của bọn hắn. Chí Tôn chính là lĩnh tụ của văn minh tu luyện giả, bọn hắn làm như vậy, nói không chừng liên lụy đến một ít sự tình trọng yếu ảnh hưởng hai đại văn minh, ta tự nhiên sẽ không nhúng tay.
Kỷ Ninh nói.
- Đáng chết, còn kém một ít.
Tây Tư tộc Tôn chủ Đa Ba Nga kia lập tức có chút điên cuồng, gầm nhẹ.
- Thật không cam tâm, thật không cam tâm a, Vĩnh Hằng Chung Cực Chi Đạo? Nếu như lúc đầu ta cũng đi đến con đường Chung Cực Chi Đạo này, mặc kệ thành công hay thất bại... Đều sẽ không luân lạc tới một bước hôm nay, vận mệnh của ta chỉ sợ cũng hoàn toàn bất đồng, không cam lòng, không cam lòng a.
Kỷ Ninh có thể cảm nhận được trong tiếng hô của đối phương ẩn chứa tâm tình.
Đó là hận.
Hối hận, không cam lòng!
Kỷ Ninh nói thầm, đi đến con đường Chung Cực Chi Đạo này thì như thế nào? Trong văn minh Tây Tư tộc đi đến Chung Cực Chi Đạo, giống nhau cũng phải tham chiến a.
- Hô.
Rất đột ngột, tên Tây Tư tộc Tôn chủ vẫn còn gầm nhẹ kia đột nhiên vươn hai tay, hai tay gào thét tăng vọt, cánh tay hóa dài, một ít trận đồ lạc ấn trên cánh tay đều bởi vậy trở nên vặn vẹo quỷ dị, đồng thời Tây Tư tộc Tôn chủ kia mới phát ra gào to tràn ngập sát ý:
- Không giúp ta, vậy chết đi.
Hai cánh tay hầu như lập tức liền tăng vọt hơn ba mươi vạn dặm, đôi bàn tay càng có được lực lượng đáng sợ, mong muốn xé rách Kỷ Ninh.
Đôi bàn tay kia càng gào thét mang theo ảo diệu kỳ dị, bao phủ về phía Kỷ Ninh, để cho Kỷ Ninh muốn tránh cũng không được, tựa hồ nhất định phải cứng đối cứng chính diện chống cự.
- Hả?
Sắc mặt Kỷ Ninh đại biến, trong nội tâm càng chấn động.
Từ khi khống chế Vĩnh Hằng Chung Cực Chi Đạo, Kỷ Ninh mơ hồ có một loại cảm giác hết thảy đều ở trong khống chế, ngẫu nhiên gặp được chút ít sự tình giật mình, cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.
← Ch. 1660 | Ch. 1662 → |