← Ch.1674 | Ch.1676 → |
Thế nhưng mà chỉ cần phương mình không ra một Vũ Trụ Hỗn Độn Chưởng Khống Giả, như vậy, ở tương lai chỉ sợ cuối cùng sẽ bị diệt vong. Mặc dù không phải diệt vong ở trong tay văn minh Tây Tư tộc, cũng sẽ diệt vong ở trong tay văn minh khác.
- Cho nên làm trái quy tắc Vũ Trụ Hỗn Độn vận chuyển, cũng sẽ thương tổn đến Bản Nguyên, sự tình nghịch chuyển thời không chúng ta đều rất ít làm.
Hồng Nhiên Chí Tôn cảm khái nói.
- Như đạo lữ ngươi sau khi chết, hồn phách Chân Linh của nàng gần kề ẩn chứa một tia lực lượng của Khải Chí Tôn, nghịch chuyển thời không tổn thương đối với Bản Nguyên kỳ thật không coi vào đâu. Nhưng Bản Nguyên như trước sẽ điên cuồng phản kháng! Bởi vì nó muốn bảo trì mình đầy đủ cường đại, nó cũng sợ bị người ngoại lai xâm nhập luyện hóa.
Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
- Ha ha, khá tốt, thế cục của chúng ta cũng không ác liệt.
Ách Khổng Chí Tôn cười.
- Tuy có lẽ tương lai sẽ có văn minh khác xâm lấn. Nhưng ít nhất hiện tại, chúng ta gần kề chỉ có một đối thủ... Tây Tư tộc! Hơn nữa nơi ở của bọn hắn bị chúng ta phong tỏa, chúng ta chiếm ưu thế!
- Đừng cao hứng quá sớm.
Ba Lâm Chí Tôn lạnh nhạt nói.
- Tây Tư tộc ẩn núp lâu như vậy, nói không chừng có lực lượng của ngoại lai bổ sung, trở nên cường đại hơn.
- Nhưng chúng ta có Bắc Minh a.
Ách Khổng Chí Tôn như trước cười vui vẻ.
Hắn là ở trong năm vị Chí Tôn, một người duy nhất ở sau chiến tranh mới đột phá đến Chí Tôn, ngược lại càng thêm có tự tin.
- Bắc Minh.
Hồng Nhiên Chí Tôn cũng cười, cười nhẹ nhõm.
- Sở dĩ năm chúng ta tụ tập ở đây, cũng chỉ có Mô Cốc trường kỳ trấn thủ Tây Tư tộc tộc địa không thể tới. Chúng ta chính là có một sự tình quan hệ đến toàn bộ văn minh tu luyện giả tồn vong nhờ ngươi hỗ trợ.
- Ân.
Bốn vị Chí Tôn khác cũng nhìn Kỷ Ninh.
- Mời nói.
Kỷ Ninh gật đầu.
Minh bạch tình cảnh của văn minh, Kỷ Ninh tự nhiên sẽ không lùi bước.
Đã đứng ở chỗ cao nhất của toàn bộ văn minh, tự nhiên phải giống như Chí Tôn khác gánh vác trách nhiệm. Trời sập xuống có người cao gánh, mà bây giờ mình chính là một người cao trong đó!
- Văn minh chúng ta ra một Vũ Trụ Hỗn Độn Chưởng Khống Giả, là chân chính một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Hồng Nhiên Chí Tôn nhìn Kỷ Ninh.
- Nhưng mà muốn khống chế toàn bộ lực lượng Vũ Trụ Hỗn Độn quá khó khăn, chúng ta đều không có hi vọng gì. Nhưng có một con đường là nhất định có thể thành! Cái kia chính là... dùng Chung Cực chi đạo, thành tựu Chí Tôn!
- Thực lực của ngươi cùng chúng ta tương đương, còn là Chung Cực chi đạo thành tựu Chí Tôn, thực lực chỉ sợ so với chúng ta cao hơn rất nhiều. So với Thương Cốt, Khải thì mạnh hơn nhiều. Thương Cốt, Khải, còn có Thiên Thực, đều cảm giác được có một đường hi vọng. Chí Tôn Chung Cực chi đạo, chỉ sợ sức một mình có thể đơn giản phá hủy hang ổ của Tây Tư tộc! Nếu như lại khống chế ở lực lượng Vũ Trụ Hỗn Độn, quả thực không đâu địch nổi.
Hồng Nhiên Chí Tôn nhìn Kỷ Ninh.
- Mà cái này, liền cần ngươi hỗ trợ.
- Ta? Ta đã Hợp Đạo thất bại.
Kỷ Ninh nói.
- Nhưng ngươi ngộ ra Vĩnh Hằng Chung Cực chi đạo.
Thiên Thực Chí Tôn cũng nói.
- Có Vĩnh Hằng Chung Cực chi đạo của ngươi, tin tưởng văn minh của chúng ta, không cần quá lâu, sẽ xuất hiện Chung Cực chi đạo Đế Quân! Đế Quân đến Chí Tôn, cũng không nguy hiểm tánh mạng, vẫn có hi vọng, mặc dù một mực ở Đế Quân cảnh, thực lực cũng tương đương mấy Chí Tôn chúng ta.
Hồng Nhiên Chí Tôn chờ mong nói.
- Chúng ta ở quá khứ một mực che lấp Chung Cực chi đạo, không tận lực truyền bá. Cũng là bởi vì đạo này rất khó khăn, không muốn quá nhiều yêu nghiệt đều chết ở trên con đường này.
- Như hôm nay các Chúa Tể này, nếu như ở Thế Giới cảnh, đã biết rõ có Chung Cực chi đạo, hơn nữa có pháp môn chỉ dẫn! Dùng thiên tư ngộ tính của bọn hắn, nếu đầy đủ thời gian, vẫn có hi vọng đạp vào Chung Cực chi đạo.
- Nhưng kết quả đạp vào Chung Cực chi đạo thì sao? Hợp Đạo thất bại, bỏ mình!
- Chỉ có người ở dưới không có bất kỳ chỉ dẫn... thuần túy bằng sức một mình khai tích đạo lộ, Hợp Đạo thành công hi vọng mới càng lớn.
Hồng Nhiên Chí Tôn nói.
Kỷ Ninh đồng ý điểm này.
Không có chỉ dẫn, tu hành sẽ càng khó, cần ngộ tính càng khoa trương. Như Tam Giới lúc trước, chính là không có pháp môn chỉ dẫn, muốn trở thành Thế Giới cảnh cũng rất khó, nhưng nếu thành, mỗi người ngộ tính đều rất cao minh!
Chung Cực chi đạo càng là đạo lý này.
Có chỉ dẫn, miễn cưỡng đạp vào đạo này, cuối cùng nhất cũng Hợp Đạo thất bại.
Không có chỉ dẫn lại có thể đạp vào, thiên tư ngộ tính cao hơn nhiều! Toàn bộ Vũ Trụ Hỗn Độn, có thể dựa vào mình đi đến Chung Cực chi đạo tầng thứ tư cũng cực kỳ hiếm thấy! Mỗi người đều là thiên tài không dậy nổi, bọn hắn đi xông, hi vọng càng lớn. Cho dù thất bại, cũng chỉ tổn thất mấy sinh mệnh mà thôi. Đối với toàn bộ Hỗn Độn Bản Nguyên ảnh hưởng không lớn.
Còn nếu đại quy mô hình công khai, đại lượng thiên tài ngã vào trên này, như vậy Vũ Trụ Hỗn Độn sinh sôi nảy nở liền sẽ chịu ảnh hưởng, số lượng cường giả quá ít.
- Hiện tại bất đồng!
Hồng Nhiên Chí Tôn nói.
- Hiện tại đã có Vĩnh Hằng Chung Cực chi đạo, như vậy kẻ đến sau thì có lộ mà theo rồi.
- Như vậy, chúng ta có thể chính thức công khai Chung Cực chi đạo, để cho rất nhiều tu luyện giả ở Thế Giới cảnh liền đạp vào Chung Cực chi đạo. Lại có kinh nghiệm Hợp Đạo của ngươi, bọn hắn liền không cần đi đường quanh co. Thành công khả năng liền tăng vọt gấp mười gấp trăm lần.
Hồng Nhiên Chí Tôn nói.
Kỷ Ninh cảm thán.
Nếu như mình ở trước đó, có tiền bối mở đường, chỉ sợ mình liền thành công rồi.
Bây giờ là mình mở ra con đường.
Kẻ đến sau có thể rõ ràng chứng kiến con đường này là đi như thế nào, đã có kinh nghiệm, đã có chuẩn bị, thành công nắm chắc tự nhiên lại bất đồng.
- Chúng ta nhờ ngươi hỗ trợ.
Hồng Nhiên Chí Tôn trịnh trọng nói.
- Chính là hi vọng ngươi có thể giao Vĩnh Hằng Chung Cực chi đạo của ngươi cho chúng ta, chúng ta truyền thụ cho hậu bối đạt tới Chung Cực chi đạo tầng thứ tư. Đương nhiên, chúng ta sẽ để cho bọn hắn lập thệ ngôn, bái nhập học trò của ngươi, xem như ký danh đệ tử của Bắc Minh Đạo Quân ngươi.
- Bắc Minh.
Ba Lâm Chí Tôn, Thiên Thực Chí Tôn, Đế Thạch Chí Tôn, Ách Khổng Chí Tôn cũng đều nhìn Kỷ Ninh.
Bọn hắn đều chờ mong.
Nhưng bọn hắn cũng tinh tường, một môn tuyệt học, đó là một thành tựu tự hào nhất cả đời của tu luyện giả.
Kỷ Ninh đã trải qua bao nhiêu?
← Ch. 1674 | Ch. 1676 → |