← Ch.1791 | Ch.1793 → |
Hồng Nhiên Chí Tôn nói:
- Nó chỉ bằng một tia uy năng có thể chém giết Ba Lâm, mặc dù Ba Lâm hôm nay nắm giữ hai chủng vạn đạo bổn nguyên, hắn chỉ có thể dựa vào giả chết bảo toàn tính mạng, không dám đối kháng chính diện! Nói cách khác một đấu một, chỉ sợ chúng ta không phải đối thủ của thế giới thảo nguyên.
Kỷ Ninh rất đồng ý.
Lúc thế giới thảo nguyên bạo lộ đã sinh ra cảm giác uy hiếp lớn tới mức nội tâm Kỷ Ninh cũng phải run rẩy.
- Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta.
Hồng Nhiên Chí Tôn nói:
- Chúng ta ở trong tối, bọn chúng ở ngoài sáng! Chúng ta có thể làm ra tất cả chuẩn bị, dùng lực lượng lớn nhất của chúng ta đi đối phó ‘thế giới thảo nguyên’.
- Y Da Nhĩ đánh lén Mô Cốc cũng không có xuất ra binh khí đáng sợ cùng loại với thế giới thảo nguyên.
Ba Lâm chí tôn cũng nói:
- Hắn lúc ấy bạo lộ lần đầu tiên, nhất định sẽ dùng toàn lực, hắn không có xuất ra thế giới thảo nguyên... Ta đoán chừng cả Tây Tư tộc chỉ có một thế giới thảo nguyên mà thôi. Ta tin tưởng thế giới đáng sợ như thế, luyện chế cũng không dễ, có thể có một cái đã khó lường lắm rồi.
- Đúng, Y Da Nhĩ tùy thân không mang theo, sợ rằng cũng chỉ có một cái.
- Đánh tan thế giới thảo nguyên, diệt trừ uy hiếp lớn nhất, chúng ta cũng thắng trận chiến tranh này.
Đế Thạch Chí Tôn cũng nói:
- Hiện tại là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội thắng duy nhất của chúng ta.
- Nhất định sẽ thắng.
- Nhất định phải thắng!
Bảy tồn tại mạnh nhất văn minh người tu hành lúc này khát vọng chiến thắng không gì sánh được.
...
Trận chiến này đám người Kỷ Ninh sẽ dùng toàn lực ứng phó. Cho nên bọn họ phải tham chiến, bọn họ từ khắp nơi trong hỗn độn vũ trụ bay thẳng về phía cửu thiền thần điện, trong đó Đế Thạch Chí Tôn bởi vì tốc độ chạy đi chậm nhất, Thiên Thực chí tôn cũng chạy tới đón hắn đi cùng.
Lúc này đã qua nhiều tháng, đám người Kỷ Ninh đều hội tụ tới vị trí của cửu thiền thần điện.
Mà thế giới thảo nguyên lúc này không ngừng tiến lên, nó cuối cùng xé rách thời không chạy đi còn kém một ít.
- Chúng ta còn thơi gian một tháng.
Cửu thiền thần điện khổng lồ lơ lửng trong hư không, chín tên Tây Tư trưởng thượng chủ môn ỷ vào thần điện một lòng chống cự,đaám người Kỷ Ninh khó lòng phá vỡ trong thời gian ngắn cho nên tạm thời chỉ vây khốn thần điện.
Nhìn thần điện xa xa, nó bị phong ấn cấm chế trong hư không, Hồng Nhiên Chí Tôn hói đầu mọc ra hai xúc tu thịt tỏa ra sát ý trùng thiên, lúc này an bài:
- Thời gian gần một tháng, chúng ta có thể bố trí tất cả trận pháp, thời gian rất nhanh, chúng ta nên làm thôi.
- Tốt.
Kỷ Ninh, Ba Lâm pháp thân, Thiên Thực chí tôn, Ách Khổng chí tôn, Đế Thạch Chí Tôn, Mô Cốc Chí Tôn cùng đáp lời.
Tốc độ thời gian chung quanh trôi qua nhanh chóng.
Thiên Thực chí tôn duy trì tốc độ thời gian chung quanh biến hóa, đám người Kỷ Ninh lúc này phụ trách một bộ phận, bắt đầu nhanh chóng bố trí đại trận. Bọn họ đã xác định thế giới thảo nguyên sẽ đi tới nơi này liền dứt khoát bố trí đại trận tại đây! Phạm vi toàn bộ đại trận cực lớn, bởi vì muốn bao phủ cả thế giới thảo nguyên, vì truy cầu uy năng, trận pháp này cũng lợi dụng một ít ảo diệu của tự tại kim kiều.
Đến lúc đó sẽ tích lũy uy năng của hỗn độn vũ trụ.
Trận pháp này phân thành trong và ngoài.
Bên ngoài là bản tôn đám người Kỷ Ninh, Thiên Thực chí tôn chờ đợi, còn có pháp thân Ba Lâm chủ trì.
Bên trong là tất cả pháp thân, là pháp thân năm người Mô Cốc, Ách Khổng, Đế Thạch, Thiên Thực, Hồng Nhiên. Bởi vì bên trong là tiền tuyến đối phó thế giới thảo nguyên nên đối kháng lực lượng mạnh nhất.
- Ha ha, tốt.
- Đại trận đã bố thành.
Đám người Kỷ Ninh cũng hoàn thành, thời gian còn thừa lại hai ngày.
Kỷ Ninh đứng trong một góc hư không.
Oanh!
Lúc này uy năng hỗn độn vũ trụ xuyên thấu qua vô số khoảng cách không gian truyền vào khu vực của hắn, vị trí Kỷ Ninh đang đứng hóa thành vòng xoáy không gian. Uy năng hỗn độn vũ trụ bổn nguyên không ngừng bị dẫn đạo, vị trí của Kỷ Ninh phân thành âm dương hai cực. Hắn và Hồng Nhiên đều am hiểu trận pháp, phân biệt phụ trách một chỗ hạch tâm.
Năm người khác (có pháp thân Ba Lâm), đều phụ trợ gia tăng uy năng của trận pháp.
- Đại trận thành, thực lực của chúng ta đều phóng đại, hơn nữa chúng ta nhiều chiến lực cấp chí tôn như vậy cùng liên thủ với nhau, hợp lực phá địch có thể hủy diệt thế giới thảo nguyên.
Hồng Nhiên Chí Tôn cười vô cùng tự tin.
- Đúng thế, xiềng xích vây công ta vô cùng lợi hại.
Pháp thân Ba Lâm cũng nói:
- Chúng ta có nhiều chiến lực cấp chí tôn như thế, mặc dù mỗi chúng ta phân biệt đối phó một xiềng xích cũng dư xài.
- Đáng tiếc năm pháp thân xông lên phía trước, pháp thân của ta và Thiên Thực đều bị hủy diệt từ trước, pháp thân mới chỉ có năm thành uy lực, mặc dù trải qua cả trận pháp gia trì cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới đỉnh phong mà thôi.
Hồng Nhiên Chí Tôn lắc đầu nói một câu.
- Đủ rồi, không phải còn có chúng ta ra tay từ xa hay sao?
Mô Cốc cũng cười nói.
Bọn họ cũng rất cẩn thận.
Bọn họ đã chiếm cứ uy thế lớn trong trận chiến đấu này, bọn họ sớm chọn xong chiến trường và bố trí trận pháp, từ đó thực lực phát huy tới mức tận cùng! Dù thế bọn họ cũng không dám ‘đập nồi dìm thuyền’, dù sao nếu bọn họ chết, văn minh người tu hành không có cơ hội lật bàn. Cho nên nếu trận chiến này thấy tình thế không ổn thì đám bản tôn đám người Kỷ Ninh cũng tùy thời rút lui.
Như pháp thân Ba Lâm ở bên ngoài trận pháp là vì che giấu tung tích, nếu không sẽ Tây Tư tộc phát hiện pháp thân của Ba Lâm, chắc chắn biết rõ Ba Lâm còn chưa chết.
Đám người Kỷ Ninh vào trong trận pháp, mười hai chiến lực cấp chí tôn tề tụ tại nơi này, bọn họ dốc hết sức lực bố trí trận pháp nên vô cùng tự tin.
Có thể đối mặt binh khí thế giới thảo nguyên đáng sợ nhất của Tây Tư tộc thì ai cũng cảm giác khẩn trương không nhỏ.
- Sắp đến.
Ba Lâm chí tôn tùy thời truyền tin tức.
- Đoán chừng còn năm lần xuyên qua không gian là có thể tới nơi này.
- Đều chuẩn bị sẵn sàng.
Hồng Nhiên Chí Tôn an bài:
- Thu liễm tất cả uy năng trận pháp, đợi đến khi bọn chúng vào trận lại vận dụng.
Hồng Nhiên là người sống lâu nhất, lúc trước hắn cũng là người cường đại nhất, tất cả mọi người đã quen nghe hắn an bài, huống chi trận pháp này có phần lớn là Hồng Nhiên sáng tạo ra, đám người Kỷ Ninh chỉ bổ sung một ít mà thôi.
Tĩnh.
Trong trận pháp hoàn toàn yên tĩnh, tuyệt đối tĩnh mịch.
Đám người Kỷ Ninh lúc nhìn đều nhìn chằm chằm vào, đều khẩn trương chờ đợi trận chiến mấu chốt.
...&
← Ch. 1791 | Ch. 1793 → |