← Ch.1817 | Ch.1819 → |
- Chúng ta không thể thua.
Kỷ Ninh còn kiệt lực điều khiển Thần Kiếm Cự Nhân thi triển kiếm thuật ngăn cản, nhưng giờ phút này không có Mô Cốc, uy lực của kiếm thuật cũng đại giảm, cơ bản ngăn không nổi Y Da Nhĩ, Y Da Nhĩ lại lần nữa xỏ xuyên qua thân thể Thần Kiếm Cự Nhân, lúc này đây hắn bắt lấy chính là Thiên Thực Chí Tôn, bàn tay vung lên, Thiên Thực Chí Tôn cũng không cách nào ngăn cản chỉ có thể chôn vùi.
- Thật không cam lòng!
Thiên Thực Chí Tôn nhìn hư không, nàng tuyệt vọng, nàng không cam lòng.
Bành!
Lúc này đây thân thể Thần Kiếm Cự Nhân thật sự vỡ vụn rồi, đã mất đi hai Chí Tôn, Thần Kiếm Cự Nhân hoàn toàn phân giải.
Còn lại Kỷ Ninh, Hồng Nhiên... từng người từng người ở trong tuyệt vọng theo bản năng chạy trốn.
- Ha ha ha...
Một con Chiến Thú màu đen bay nhào về phía trước, một móng vuốt sắc bén vung lên thân thể Đế Thạch Chí Tôn, Đế Thạch Chí Tôn vô cùng thống khổ:
- Vì cái gì, tại sao phải như vậy, vì cái gì.
Bành, Đế Thạch Chí Tôn cũng trực tiếp chôn vùi, mảnh vỡ Chân Linh bị cắn nuốt sạch.
Kỷ Ninh trong lúc chạy trốn, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt.
Hắn trơ mắt nhìn từng bằng hữu chết đi.
- Chúng ta thật không thể bại, không thể bại ah.
Trong đầu Kỷ Ninh xuất hiện vô số bóng người, toàn bộ văn minh tu luyện giả vô số sinh linh, mình nhận thức từng người từng người hăm hở tu luyện, bạn tốt của mình, các đệ tử của mình, cha mẹ của mình... Vô số người mình nhận thức hoặc là không biết.
Thất bại, toàn bộ văn minh đều bị diệt.
- Thực xin lỗi.
Hồng Nhiên Chí Tôn không có giãy dụa, hắn nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, thân thể hóa thành một đoàn hào quang, nhưng móng vuốt sắc bén của Chiến Thú màu đen vung vẩy tới, như trước thôn phệ hết thảy mảnh vỡ Chân Linh, không cho hắn trở về Hỗn Độn Vũ Trụ Bản Nguyên.
- Toàn bộ giết sạch!
Y Da Nhĩ cười ha ha.
- Giết sạch bọn họ, diệt toàn bộ văn minh của bọn họ, cái Hỗn Độn Vũ Trụ này cuối cùng là của ta! Là của Y Da Nhĩ ta, ha ha ha!
Đột nhiên...
Toàn bộ Thảo Nguyên Thế Giới phảng phất như yên tĩnh, tất cả khí tức mênh mông cuồn cuộn đều thoáng cái bị áp trụ, tiếng cười của Y Da Nhĩ cũng đột nhiên đình trệ, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo trắng xa xa đã chảy xuống hai hàng nước mắt kia.
Một luồng chấn động thuần túy tối tăm từ trong thân thể Kỷ Ninh phóng thích ra, cổ chấn động tối tăm này ẩn chứa hủy diệt chi ý khiến người ta sợ hãi, đó là muốn hủy diệt hết thảy, phá hủy hết thảy, không có gì có thể ngăn cản loại hủy diệt này.
Thiếu niên áo trắng mở mắt ra, trong mắt ẩn ẩn có tràng cảnh Hỗn Độn Vũ Trụ sụp đổ hủy diệt.
Khi thấy Thần Kiếm Cự Nhân nghiền nát, chứng kiến Mô Cốc Chí Tôn, Đế Thạch Chí Tôn, Thiên Thực Chí Tôn, Hồng Nhiên Chí Tôn... cả đám liên tiếp chết trận, thậm chí mình cũng sắp chết đi, Kỷ Ninh tràn đầy không cam lòng, cũng có áy náy đối với toàn bộ văn minh, áy náy đối với nữ nhi của mình... Thật sự xin lỗi rồi.
Không cam lòng, đau lòng, áy náy.
Cùng với...
Vô tận hận.
Nhìn Y Da Nhĩ điên cuồng kia, Kỷ Ninh thật sự cực kỳ hận, dùng cách nói ở quê quán phàm tục, hóa thành Lệ Quỷ cũng không buông tha cho Y Da Nhĩ.
Nhưng nội tâm của hắn tinh tường, một khi chết trận, ngay cả mảnh vỡ Chân Linh cũng bị thôn phệ, lửa giận hận ý của mình căn bản không có tác dụng! Chính bởi vì minh bạch điểm này, Kỷ Ninh mới càng thêm đau lòng càng thêm hận.
Hận a! Hận thực lực của mình chưa đủ!
Hận, hận mình bảo hộ không được người mình quan tâm.
Thật muốn giết chết tất cả những người xâm nhập trước mắt này!
Vô tận hận tràn ngập đầy ngực, chính hắn chết cũng không cam tâm a, đám người Hồng Nhiên, Mô Cốc đều như thế, đều chết không nhắm mắt!
Ý chí mãnh liệt để cho hết thảy tư duy ý thức của Kỷ Ninh đều hóa thành sát ý trùng thiên! Ý chí hủy diệt vô tận! Ở trước mặt Hủy Diệt ý chí trước nay chưa có, Kỷ Ninh ở quá khứ có chút hoang mang về Đại Hủy Diệt chi đạo hễ quét là sạch, hết thảy nước chảy thành sông, thuận lý thành chương, Đại Hủy Diệt Kiếm Đạo, ngay ở trong đầu Kỷ Ninh va chạm tạo thành!
- Đại Hủy Diệt, ta vẫn cảm thấy ta tìm hiểu thiếu một ít linh tính, thiếu khuyết hàm súc tự nhiên mà thành, nguyên lai là như vậy.
- Kỷ Ninh hoàn toàn hiểu rõ.
Chấn động thuần túy dùng Kỷ Ninh làm trung tâm lan ra.
Trong chấn động, bất kể là Ngũ Hành vận chuyển, hay Âm Dương diễn biến, Quang Minh Hắc Ám, thậm chí thời không...... Lẫn nhau đều có Nhân Quả dây dưa, Nhân Quả ở giữa chúng chính là... Hủy Diệt ý chí thuần túy của Kỷ Ninh! Chúng bắt đầu sụp đổ hủy diệt, thậm chí tự nhiên tạo thành phản ứng liên tục, hình thành Đại Hủy Diệt cuối cùng nhất.
- Ta trước đó tích lũy, sớm đã đủ rồi, thậm chí lộ tuyến cũng đúng. Sở dĩ một mực không thành công, chính là thiếu khuyết một luồng Hủy Diệt ý chí vô cùng mãnh liệt, xỏ xuyên qua hết thảy đại đạo! Để cho ta hết thảy đều tự nhiên mà thành, hình thành Đại Hủy Diệt cuối cùng nhất!
Kỷ Ninh đã minh bạch điểm này.
- Ta không cam lòng. Không cam lòng!!!
Ách Khổng Chí Tôn quay mắt nhìn về phía Chiến Thú màu đen đánh tới, đầy ngập bi phẫn, trợn mắt muốn nứt.
- Sinh tử thay đổi liên tục, nhưng lần này văn minh hủy diệt rồi, liền thật sự hoàn toàn hủy diệt rồi.
Ba Lâm Chí Tôn cũng vô cùng bi thống.
Bỗng nhiên bọn hắn đều cảm giác được chung quanh đột nhiên an tĩnh, khí tức mãnh liệt đáng sợ của Tây Tư tộc cũng thoáng cái bị chế trụ, một luồng chấn động càng cường đại hơn làm cho lòng người vì sợ mà tâm rung động tràn ngập, để cho Ách Khổng Chí Tôn, Ba Lâm Chí Tôn đều quay đầu nhìn lại, bọn hắn thấy được thiếu niên áo trắng tản ra Hắc Ám chấn động khiến người sợ hãi kia.
- Bắc Minh!
Ách Khổng Chí Tôn, Ba Lâm Chí Tôn trong tuyệt vọng chỉ cảm thấy thiên địa thoáng cái lại có sắc thái, đều kích động rồi.
Y Da Nhĩ cùng ba Chiến Thú màu đen đồng dạng cũng chú ý tới Kỷ Ninh, trong nội tâm bọn hắn cực kỳ khó chịu.
- Đó là? Đại Hủy Diệt?
Y Da Nhĩ biến sắc, đi theo liền nghiêm nghị quát.
- Nhanh giết sạch bọn chúng, nhanh giết sạch toàn bộ bọn chúng.
- Giết.
- Giết.
Hai Chiến Thú màu đen bay nhào về phía Ba Lâm Chí Tôn, Ách Khổng Chí Tôn thoáng đình trệ, sau đó lập tức tuân theo mệnh lệnh tiếp tục động thủ. Bọn hắn rất rõ ràng bọn hắn không có đường lui. Mặc kệ Bắc Minh Đế Quân kia đến cùng đã có đột phá gì, bọn hắn cũng phải đi đến cùng!
Xa xa Kỷ Ninh mở mắt, ánh mắt quét qua liền minh bạch thế cục trên trận.
← Ch. 1817 | Ch. 1819 → |