Truyện ngôn tình hay

Truyện:Gian Khách - Chương 075

Gian Khách
Trọn bộ 774 chương
Chương 075: Lễ thành nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-774)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Hai ngày nữa là đến Song Nguyệt Vũ Hội rồi.

Mệnh phụ trong màn hình rõ ràng không bởi vì câu nói trào phúng của con mình mà nổi giận, mỉm cười nói:

- Mẹ và cha con đã gặp nhau tại một vũ hội như vậy đấy, mẹ mong con cũng có vận khí tốt như cha con vậy. Con trai, hãy hưởng thụ cho tốt đi, đến kỳ nghỉ đông sẽ gặp lại.

Thai Chi Nguyên cười đáp lại:

- Con không cho rằng vận khí của phụ thân không tồi.

Hắn là con trai nên có khả năng nói đùa mấy câu, nhưng ở trong lòng hắn còn bỏ thêm một câu nữa, cuộc sống của mình cũng chẳng có gì tốt đẹp mà hưởng thụ cả.

- Vị cô nương Trâu gia đó tuy không có khả năng là người được con chọn làm vợ, nhưng mẹ vẫn cho rằng, với tài sắc của người ta, lại có quan hệ với con năm đó, con hẳn là không ngại cùng nàng phát triển một đoạn quan hệ.

Khóe môi của mệnh phụ trên màn hình chợt hiện lên một nụ cười châm chọc:

- Huống chi mẹ vẫn cho rằng hình dáng thắt lưng và cặp mông của cô ấy rất thích hợp để sinh đẻ.

Màn hình lập tức lại biến thành màu đen và rút lên trần nhà. Nét mặt của Thai Chi Nguyên lại trở lên bình lặng, dùng giấy thấm nước lau lớp trang điểm trên mặt, tuy hắn đối với mẹ mình kính nể nhiều hơn là yêu quý, năm đó lại có quan hệ hoàn toàn bất đồng với cha, nhưng trong đầu hắn hiểu rõ, mẹ hắn làm như vậy tất cả đều vì lo lắng cho hắn, hắn là một đứa con hiếu thuận, nên không muốn làm cho Thai phu nhân lo lắng về thân thể của mình.

Khoảng cách đến Song Nguyệt Vũ Hội còn hay ngày, Thai Chi Nguyên ở trong ánh nắng giữa trưa của mùa thu lâm vào trầm mặc. Hắn không quan tâm tới vũ hội kia, Trâu Úc chạy đến Đại học Lê Hoa làm gì, hắn biết rõ, hắn có chút phiền chán khi nghĩ đến những gương mặt mà mình đã từng quen biết xuất hiện trước mặt mình, bởi vì hắn không thích bị những người đó lấy mình làm vị trí chung tâm rồi quay xung quanh.

Dựa theo thông lệ của Song Nguyệt Vũ Hội, mình hẳn là phải ở tại lầu hai, bao quanh là những đôi trai gái đang nhẹ nhàng nhảy múa. Ở trong vũ hội đó hắn sẽ chọn ra người khác phái mà hắn thích nhất, sau đó dịu dàng phát ra lời mời, mong muốn nàng có thể trở thành bạn gái trong một đoạn thời gian. Đồng thời kết thúc cuộc đời xử nam đã gắn bó18 năm.

Đúng vậy, dựa theo thông lệ đã truyền qua vô số năm của Thai gia, Song Nguyệt Vũ Hội lần này, cũng chính là Lễ Thành nhân của Thai Chi Nguyên, chỉ là trong toàn bộ Liên Bang chỉ có vài người biết, có lẽ cũng có một số người có thế lực cũng ngửi được một ít phong thanh gì đó, nhưng sẽ không bao giờ điều tra được tình tiết thực sự.

Lễ Thành nhân của Thai gia, so với Lễ Thành nhân của các đại gia tộc khác thì sớm hơn hai năm, mỗi thanh niên 18 tuổi sẽ tự lựa chọn một lễ hội nào đó vào một thời gian nào đó để tổ chức. Càng đặc biệt hơn chính là, Lễ Thành nhân của Thai gia, cũng chính là một lần thí luyện về ái tình nam nữ.

Không có cô gái nào cự tuyệt lời mời của hậu nhân Thai gia, cho dù họ không biết căn bản hắn là ai, không biết hắn đại biểu cho gia tộc được tôn kính nhất trong lịch sử Liên Bang, nhưng trong hoàn cảnh mộng ảo về vô hạn tài phú và quyền lực ngày sau. Các nàng đều trầm luân đi vào.

Ái tình chưa bao giờ là nhân vật chính trong những câu truyện xưa nay, hoặc là nói bản thân tình yêu đều được lập kế hoạch mà ra, giống như Tổng Thống là đại biểu cho quyền lực và tinh thần của nhân dân ở Liên Bang vậy.

Càng kỳ diệu hơn chính là, các truyền nhân của Thai gia, đều không biết Lễ Thành nhân của mình trở thành một cuộc thí luyện. Rất nhiều người cứ như con bươm bướm bay vào, giống như con cái của những gia đình bình thường, dũng cảm yêu đương. Có một số người chọn lựa bạn nhảy trong Lễ Thành nhân, sau đó trở thành người con gái suốt đời của mình, ví dụ như cha của Thai Chi Nguyên, có thể nói đây là một kết quả tương đối hạnh phúc.

Mà rất nhiều người trong quá trình vô vị này phát hiện ra, thì ra các cô gái xinh đẹp lạnh lùng trong ánh mắt của những thiếu niên, trước mặt quyền thế và tài lực kinh khủng của Thai gia, chỉ có thể biến thành những con cừu ngoan ngoãn đến thương cảm. Bọn họ mới hiểu được, ái tình, thì ra cũng không thánh khiết như như mình tưởng tượng.

Tổ tiên Thai gia đã đặt ra cái quy củ cổ quái như vậy, vốn là muốn cho những vị con cháu giống đực của họ hiểu rằng, ái tình là một loại vật phẩm có thể dùng tiền tài và quyền thế mua được, do đó mới có thể để cho cuộc sống sau này của bọn họ, không bởi vì những chuyện tình nam nữ thường tình làm lệch lạc không thể vãn hồi được.

Thai Chi Nguyên có may mắn là, bởi vì hắn là truyền nhân đơn truyền bảy đời, lại bởi vì cha mẹ hắn là một đôi quen nhau từ Lễ Thành nhân và yêu nhau đến cùng hiếm thấy. Nên khi hắn còn rất nhỏ, Thai phu nhân đã giảng qua cho hắn về dụng ý chân thực của Lễ Thành nhân. Đồng thời rất bình tĩnh và nghiêm túc nói cho con mình, không nên hy vọng xa vời có thể có được vận khí tốt như cha hắn. Thân là người kế thừa Thai gia, ái tình có thể có, ái tình chắc chắn phải có, nhưng không có khả năng ở trong Lễ Thành nhân.

Càng làm cho Thai Chi Nguyên không thể giải thích là, Thất Đại Gia Tộc trong đó có Thai gia, luôn luôn coi trọng quy củ được lưu lại từ thời viễn cổ, mặc dù Thai phu nhân không phải là một người trưởng giả, thậm chí còn nói cho hắn ý nghĩa chân chính của Lễ Thành nhân, nhưng vẫn yêu cầu hắn nhân cơ hội Song Nguyệt Vũ Hội này... tìm kiếm một người bạn gái trong những năm học còn là sinh viên còn lại. Theo như cách nhìn của Thai Chi Nguyên, cách làm này cực kỳ giống với một câu nói, cởi quần đánh rắm.

Thai Chi Nguyên lớn lên ở trong xã hội Liên Bang, đọc sách báo, xem các các chương trình trên TV phù hợp với thời đại này, tuy rằng từ thuở nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh phú quý tới cực hạn, chịu sự giáo dục không giống như những người bạn cùng lứa, có sự lãnh tĩnh và thành thục vượt xa tuổi tác, trong tư tưởng cũng là một người dám dũng cảm đứng ra gánh vác trách nhiệm gia tộc, nhưng vẫn không thể thích ứng được rất nhiều chi tiết. Ánh sáng của Hoàng tộc viễn cổ cách hắn quá xa, hắn không rõ vì sao thuộc hạ lại đối đãi mình như một vị Thái tử, theo cách nhìn của hắn, trong một xã hội dân chủ, căn bản là không nên tồn tại cách nghĩ như thế này.

Ngày hôm nay Thai phu nhân nói như vậy, làm cho Thai Chi Nguyên càng xác thực được thân phận và kế hoạch tương lai chói lọi từ lâu của mình. Những áp lực từ thuở nhỏ đã đi theo hắn, dường như đã biến thành thực chất, tràn đầy cả gian phòng, làm cho hắn ngột ngạt khó thở. Hắn nhắm mắt lại trầm mặc thật lâu, sau đó cầm chiếc điện thoại thân thuộc của mình, bấm một dãy số.

Dãy số này tên kia chỉ nói một lần, Thai Chi Nguyên dễ dàng nhớ kỹ, ban đầu hắn còn cho rằng cả đời này sẽ không động tới dãy số này, không nghĩ tới vừa qua nửa ngày, lại đã thay đổi chủ ý rồi.

- Tối hôm nay không cần mang đồ ăn khuya, mang một bộ quần áo. Ngoài ra, cậu có biết... một kỹ viện nào đó ở Lâm Hải Châu an tĩnh một chút không?

- Không thành vấn đề!

- Cảm ơn.

Ngắt điện thoại, Thai Chi Nguyên nhắm mắt dưỡng thần, chờ đến buổi tối ngày mai. Hắn là một người bị gò bó trong ý thức trách nhiệm về gia tộc ở phía sau, tuy đối với bầu không khí được mẫu thân an bài có chút tâm tình bài xích, nhưng hắn không lựa chọn cách chống đối hoặc trốn tránh một cách ấu trĩ. Nhưng trong lòng hắn nghĩ, chí ít loại chuyện như Lễ Thành nhân này, phải là do mình an bài.

o0o

Tương phùng ngắn ngủi. Hứa Nhạc ngây ngẩn nhìn bàn ăn trước mặt không một bóng người, nơi đó đã không còn người con gái đeo kính đen. Đã qua bốn ngày, hắn nghĩ mình đã dần dần quen với cuộc sống không có cô, bởi vì sau khi từ Đông Lâm đại khu trốn tới đây, hắn đã quen là một người trầm mặc, nhưng hắn vẫn cứ chú ý về phía chiếc bàn đối diện đã không có nàng, trên đường băng không có nàng, sông Hoa Hồng không có nàng, ban đêm không có nàng.

Bọn sinh viên bốn phía đi qua thỉnh thoảng chú ý tới hắn đang ngây ngẩn ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, người biết chuyện này, thì quăng cho hắn một ánh mắt mỉa mai kinh miệt, ở trong mắt mọi người, thiên nga thỉnh thoảng kiếm ăn trong hồ nước có thể làm bạn với con cóc, nhưng cuối cùng cũng không thể thực sự gả cho con cóc được.

Ánh nắng giữa trưa mùa thu xuyên qua cửa kính rơi trên người Hứa Nhạc, làm cho hắn cảm thấy một tia ấm áp, sau đó điện thoại di động của hắn vang lên, trên màn hình điện thoại không có hiện lên dãy số hoặc khu vực gọi. Hắn nghi hoặc bắt máy, sau đó hắn nghe thấy giọng nói mà hắn vừa nghe được gần đây, làm cho hắn lâm vào tâm tình khó có thể tin được.

Muốn tìm kỹ viện làm gì? Hứa Nhạc không biết có phải đầu óc tên nhóc họ Thai kia có xảy ra vấn đề không nữa, chỉ là lúc này hắn cũng không muốn ở Đại học Lê Hoa, nhìn ánh mắt trào phúng của đám sinh viên, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn liền đồng ý, sau đó nghiêm túc đưa ra kiến nghị:

- Tôi cũng không hiểu việc này lắm, nhưng mà tôi có một anh bạn rất hiểu chuyện này, có muốn tôi đưa hắn cùng đi không?... Không cần à? Vậy được rồi, buổi tối tôi chờ cậu ở phòng tập... Không cần cảm ơn... Không phải cậu muốn trốn nhà đi đó chứ?

o0o

Hứa Nhạc nhìn Thai Chi Nguyên, nghiêm túc hỏi. Hắn thật không có biện pháp thích ứng được với đối phương là con cái của nhà có tiền như vậy, lại còn dùng loại giọng điệu theo kiểu biện hộ, yêu cầu mình giúp hắn tìm nữ nhân, nói:

- Cho dù ở trong nhà áp lực quá lớn, nhưng đều là do cha mẹ muốn tốt cho cậu, cậu không nên làm ẩu.

Nói xong câu đó, Hứa Nhạc mới nhớ cha của cậu ta đã sớm qua đời, trên mặt lộ ra một tia xin lỗi, nhưng hắn nói mấy câu đó phát ra từ nội tâm, người nhà hắn cũng bất hạnh chết trong vụ tai nạn hầm mỏ, làm cho Hứa Nhạc khát vọng loại ấm áp này hơn bất luận kẻ nào khác.

Thai Chi Nguyên bình tĩnh đáp lại:

- Không phải mọi khi cậu vẫn trào phúng tôi là xử nam đó sao? Tôi chỉ muốn tìm một cô gái thử một chút xem xảy ra chuyện gì. Ngược lại tôi thấy kỳ quái chính là, cậu nghe xong yêu cầu của tôi như vậy, lại không thèm chớp mắt đã đáp ứng tôi rồi, tôi hoài nghi, có phải cậu thường làm chuyện này hay không nữa.

Hứa Nhạc cười khổ không trả lời, nhớ lại mấy năm ở Phố Chung Lâu, tháng nào hắn cũng phải đến trung tâm giải trí trả chi phí chơi gái cho ông chủ, dường như đã quen với loại yêu cầu này, cho nên trên điện thoại đúng là hắn đã rất tự nhiên đồng ý chuyện này.

Thai Chi Nguyên thoáng nhìn qua bộ quần áo khoác màu lục trên người, thử đem chiếc mũ chùm đội lên đầu, xác nhận thiết bị quản chế bên ngoài không có khả năng chiếu tới mặt mình, mới gật đầu thỏa mãn, lại chợt nhíu mày hỏi:

- Quân phục của Tây Lâm, cậu lấy được từ nơi nào vậy?

- Tôi quên rồi.

Hứa Nhạc không có thói quen nói dối trước mặt bằng hữu, lại không không muốn nói ra chuyện liên quan tới Tiểu Dưa Hấu, cả đời này hắn cũng không chuẩn bị phát sinh sinh quan hệ gì với Chung gia cao cao tại thượng cả, nhìn Thai Chi Nguyên trùm kín người bằng bộ áo khoác, nghi hoặc hỏi:

- Sao tôi cứ cảm thấy, chúng ta như đang chuẩn bị đi ăn trộm thế.

Thai Chi Nguyên không trả lời hắn, mà trực tiếp đi về phía bên ngoài khu H1. Bây giờ đã là 4h sáng, cả khu vực không một bóng người, hắn và Hứa Nhạc hai người vừa đi vừa tùy ý nói chuyện giết thời gian, đợi đến lúc 6 giờ sáng, các học sinh khác bắt đầu đi tới, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đi ra phía bên ngoài.

*****

Những sinh viên chăm chỉ kia, cũng không biết hai người bọn họ vừa đi ra từ trong khu đó, bọn họ chỉ cho rằng đối phương thức sớm hơn mình một chút, không khỏi sinh ra vẻ mặt kính nể. Ngay trong những vẻ mặt như vậy, Hứa Nhạc cùng với Thai Chi Nguyên đang trong bộ quần áo gió màu xanh lục, lén lút trốn ra khỏi thư viện, bước trên con đường tìm kiếm nữ nhân.

- Xem ra đúng là đang làm kẻ trộm.

Mấy hôm trước có một đợt tuyết rơi, khí trời có chút lạnh, Hứa Nhạc đem khăn quàng cổ quấn chặt thêm một ít, nhìn Thai Chi Nguyên đang trầm mặc bên người, trong lòng sinh ra một tia hiếu kì vô hạn, phải mặc trang phục cải trang mới dám ra ngoài, lẽ nào trong nhà tên tiểu tử này nghiêm khắc lắm sao?

Sáng sớm đi qua Đại học Lê Hoa, có vô số sinh viên nữ đang tập thể dục buổi sáng hoặc ăn điểm tâm, Hứa Nhạc xoa nhẹ khuôn mặt có phần uể oải, nói:

- Tỷ lệ nam nữở Thượng Lâm tương phản với Đông Lâm, nữ nhiều nam ít, nếu cậu muốn thoát khỏi thân xử nam thật sớm, khẩn trương đi tìm người yêu đi.

Khuôn mặt Thai Chi Nguyên ở trong chiếc mũ trùm, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, mỉm cười hít chút không khí trong vườn trường, nhìn đám sinh viên đi lại trong làn gió thu, không trả lời câu nói của Hứa Nhạc, mà nói:

- Không phải cậu đang thất tình à? Sao lại đồng ý theo tôi ra ngoài tìm nữ nhân? Tình yêu đó của cậu xem ra cũng hơi rẻ mạt nhỉ.

Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, đáp lại:

- Tôi chỉ đồng tình với một người đáng thương bị gia đình quản lý quá nghiêm như cậu, chứ không có ý xuống nước cùng cậu đâu.

Thai Chi Nguyên không để ý đến lời giải thích của hắn, chỉ chuyên chú hưởng thụ sự tự do và khí tức của thế tục khó có thể có được. Thời gian hắn rời khỏi nhà quá ít, Thai phu nhân ban đầu cũng muốn hắn lớn mạnh như một người thanh niên ở Liên Bang, cho nên mới đưa hắn đến một trường tiểu học bình thường ở Đặc khu Thủ đô, nhưng chưa được bao lâu, thân phận của hắn đã bị tiết lộ ra ngoài. Để an toàn và tránh những kẻ đi theo nịnh nọt lấy lòng cứ như hình với bóng, Thai phu nhân không còn cách nào khác phải từ bỏ cách nghĩ này. Thai Chi Nguyên bắt đầu không ngừng chuyển trường, bao gồm cả Khoa Dự bị đại học Đại học Thủ đô, Đại học Lê Hoa, đều là những nơi mà Thai Gia hoàn toàn có thể nắm trong tay, hơn nữa ở trong trường này hắn cũng có được sự bảo vệ đầy đủ nhất.

Cuộc sống rất nhiều năm không giống như người bình thường, Thai Chi Nguyên có chút hoài niệm lại những lúc vui đùa cùng Trâu Úc khi còn bé.

Hai người trầm mặc đi qua một rừng cây, đi qua nhà thi đấu tổng hợp tràn ngập phong cách vũ trụ của Đại học Lê Hoa, đồng thời phát hiện nhà thi đấu hôm nay náo nhiệt dị thường. Vô số xe bốc xếp hạng nặng và xe vận chuyển ở đó, các nhân viên công tác trong trường học, đang khẩn trương bố trí hội trường, một tấm băng rôn cực lớn được treo lên. Chữ viết ở mặt trên đã bị che khuất, không thể nhìn thấy.

- Ngày mai là Song Nguyệt Vũ Hội, xem ra rất long trọng.

Tâm tình của Hứa Nhạc bỗng nhiên trầm xuống. Trương Tiểu Manh chắc là sẽ tham gia vũ hội cùng vị công tử Nghị Viên kia, hắn tự nhiên sẽ không đi nữa.

- Không chỉ là vũ hội, ngày mai Học viện Quân sự I sẽ viếng thăm trường ta, nghe nói sẽ tiến hành một màn biểu diễn robot ở trong nhà thi đấu.

Thai Chi Nguyên bình tĩnh nhìn về phía nhà thi đấu thể thao, nói với Hứa Nhạc:

- Đi một vòng tròn, thì ra chúng ta vốn ở ngay phía sau nhà thi đấu.

Hắn chú ý thấy Hứa Nhạc đang trầm mặc, nói:

- Vũ hội tổ chức vào buổi tối, tất cả sinh viên đều phải tham gia, tôi cũng không thể trốn được.

- Tôi không đi.

Hứa Nhạc dừng lại một chút sau đó bình tĩnh nói:

- Tôi chỉ là một dự thính sinh. Không đi cũng không có ai nói gì.

- Có phải còn đang lưu luyến người bạn gái trước đã thay lòng hay không?

Thai Chi Nguyên ôn hòa cười nói:

- Tôi khuyên cậu nên đi một chút. Chắc là sẽ có điều kinh ngạc lẫn vui mừng đang đợi cậu đó.

Hứa Nhạc lắc đầu. Mấy ngày nay hắn xác nhận Trương Tiểu Manh đã hạ quyết tâm. Tuy hắn vẫn cho rằng chuyện này có điều gì đó cổ quái. Nhưng hắn vẫn không cam lòng. Tâm địa của nữ nhân vốn không thể nắm bắt. Không thể có điều gì kinh ngạc lẫn vui mừng ở đó cả. Hắn nhìn những nhân viên công tác và những chiếc xe tải hạng nặng đang tấp nập ra vào nhà thi đấu thể thao. Nghi hoặc hỏi:

- Học viện Quân sự I vì sao muốn viếng thăm trường chúng ta? Trường chúng ta không có chuyên ngành điều khiển robot. Đó vốn là màn trình diễn robot của quân đội mà. Tại sao lại vậy?

Hắn có chút hiếu kỳ về các học viên trong Học viện Quân sự cao cấp nhất trong Liên Bang. Nhất là về năng lực điều khiển robot. Nhưng nghĩ tới thao tác điều khiển của mình chậm tới cực điểm. Hắn không có bao nhiêu hứng thú. Về phần tính hiếu thắng. Lại càng không có một chút nào. Thai Chi Nguyên khẽ cười. Trong lòng thầm nói Học viện Quân sự I đến đây biểu diễn điều khiến robot. Tất nhiên là muốn thị uy với Đại học Lê Hoa. Đồng thời chứng minh với Thai Gia, nên trở lại Học viện Quân sự I.

Thai Chi Nguyên tất nhiên sẽ không giải thích cho Hứa Nhạc. Đi qua cổng lớn nhà thi đấu. Đi ra phía bên ngoài trường học. Hai người tùy ý dừng lại ăn một bữa sáng ở phía bên ngoài trường. Thai Chi Nguyên rất thỏa mãn với hương vịở quán ăn nhỏ này. Nhìn Hứa Nhạc khen thưởng:

- Cho cậu làm hướng dẫn viên du lịch, xem ra là một sự lựa chọn không tồi.

- Cậu là một tên nhóc đáng thương.

Hứa Nhạc đồng tình nói:

- Dừng lại một chút đi chỗ nào chơi đã, tôi mời cậu. Đi rạp chiếu phim ở công viên không?

Thai Chi Nguyên nhíu mày, nghiêm túc nói:

- Tôi chỉ muốn đi tìm nữ nhân.

Hứa Nhạc gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:

- Thật là một người còn chấp nhất hơn cả tôi, nhưng theo tôi biết, những nơi đó buổi sáng không mở cửa.

Lúc bắt taxi bên đường, Hứa Nhạc gọi điện cho Thi Thanh Hải, cầm điện thoại di động hỏi:

- Lão Thi, cậu có biết chỗ nào buổi sáng cũng mở cửa... Đương nhiên là nói tới cái nơi đó, nơi nào á?... Ách, chính là nơi có thể tìm được nữ nhân.

Thi Thanh Hải đang ôm một thiếu phụ trên giường, cơn buồn ngủ nhất thời bị quét sạch, lớn tiếng tán thưởng qua điện thoại di động:

- Thông rồi à! Xem ra làm bạn trai một ngày đã làm cho cậu thông suốt rồi! Nói bao nhiêu lần là cậu cứ theo tôi, cậu lại không đi... Yên tâm, chỉ cần có tiền, đừng nói là buổi sáng, cho dù là ngày kỉ niệm Chiến tranh Vệ quốc, tôi cũng có thể tìm được nơi mở rộng cửa cho cậu. Bây giờ cậu đang ở cửa sau Lê viên hả? Chờ đó, tôi sẽ đến đón cậu.

Thiếu phụ nửa thân trần trong lòng hắn chợt u oán nhìn hắn, lòng dạ của anh chàng đẹp trai này làm sao cô không biết. Thi Thanh Hải nhận ra ánh mắt của giai nhân trong lòng, khụ khụ hai tiếng, nói qua điện thoại:

- Lát sau gặp lại.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn Thai Chi Nguyên bên cạnh, biết đối phương không muốn gặp Thi Thanh Hải, nói qua điện thoại:

- Cậu nói cho tôi địa chỉ là được rồi, không cần đến đây.

Đầu dây bên kia điện thoại, Thi Thanh Hải ngẩn người, cho rằng da mặt của Hứa Nhạc mỏng, suy nghĩ một chút rồi vừa cười vừa nói:

- Vậy cũng được, cậu đem địa chỉ này nhớ kỹ một chút... Được rồi, buổi tối ngày mai là Song Nguyệt Vũ Hội, tôi muốn đi mua quần áo, nhân tiện mua hộ cậu một bộ, ngày mai tôi sẽ mang tới cho cậu.

Hứa Nhạc đang muốn từ chối, nói là mình cũng không muốn tham gia vũ hội, nếu muốn đi vũ hội, hắn cũng đã đi mua y phục, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến bộ quần áo đó là đi mua cùng với Trương Tiểu Manh, trong lòng có chút chua xót, lập tức trầm mặc một lúc lâu, Thi Thanh Hải đều bên kia đã ngắt điện thoại.

- Không ngờ đi tìm kỹ viện, lại phải gọi điện đi hỏi sư phụ.

Thai Chi Nguyên khẽ nhíu mày, lắc đầu.

Kỹ viện chính là nhà chứa, nghe nói ở Đế Quốc bên kia gọi là lầu xanh, vô luận là ở thời đại nào, hay đại khu quốc gia nào đi nữa, nghề nghiệp này vĩnh viễn vẫn hưng thịnh phát triển, cùng với chính trị vĩnh viễn trở thành hai đại sự nghiệp không bao giờ bị suy tàn. Ở Liên Bang, nghề mại dâm chưa từng được hợp pháp hóa, từ thời kỳ Hoàng quyền, cho đến xã hội Liên Bang gần nhất, xã hội nhân loại vẫn một mực tranh luận về vấn đề cái nghề nghiệp này cuối cùng sẽ đi về đâu. Để được Ủy ban Quản lý Liên Bang đã thông qua, các Nghị Viên đã tranh luận gần 600 năm, tương lai chắc chắn còn tranh luận không ngừng.

Nhưng nghề nghiệp này đã tồn tại, và sẽ vĩnh viễn tiếp tục tồn tại. Các Nghị Viên không cách nào thông qua dự luật, chỉ có thể thông qua một số điều lệ bổ sung, thêm vào một vài quy phạm cho nghề này, ví dụ như thời gian kinh doanh, ví dụ như số lần kiểm tra sức khỏe, ví dụ như phương pháp tính mức thuế, ví dụ như giáo dục phòng chống bệnh tật... Tóm lại, vô số điều lệnh kèm theo cho thấy từ lâu Liên Bang đã thừa nhận loại nghề nghiệp này tồn tại, nhưng không có một pháp quy rõ ràng chứng tỏ Liên Bang cho phép nghề nghiệp này được hoạt động.

Cho nên những nơi tiến hành công việc này không gọi là kỹ viện, cũng không thể gọi bằng từ lầu xanh, bởi vì họ không thể treo lên tấm biển mang phong cách cổ xưa như vậy được. Ở Đông Lâm đại khu, những nơi như thế gọi là trung tâm an dưỡng, cũng chính là nơi Phong Dư đại thúc thích đến nhất, còn ở khu vực giàu có và đông đúc như Thượng Lâm, nó được gọi là Hội Sở.

Tuyết đầu mùa đã làm thay đổi Lâm Hải Châu, làm cho nó có vẻ trong lành mát lạnh khác thường. Lúc này có một chiếc taxi đang an tĩnh đậu ở bên một con phốở Lâm Hải Châu.

Tinh Thần Hội Sở có bề ngoài không trội hơn so với các Hội Sở tư nhân khác, nhưng so sánh với các Hội Sở công cộng, không thể nghi ngờ chính là một địa phương cao cấp trong toàn bộ Lâm Hải Châu. Hai người trẻ tuổi mang dáng dấp sinh viên, mới hơn tám giờ sáng, đã đi vào Tinh Thần Hội Sở.

Tiểu thư phụ trách tiếp đón khách ngoài đại sảnh cảm thấy giật mình, nghĩ thầm thanh niên ngày nay thực sự khó lường, mình ngay cả răng còn chưa kịp đánh, thế mà đã có khách tới cửa rồi. Nàng có chút kỳ quái, nghĩ thầm hai thiếu niên này có phải là đã đi nhầm nơi rồi không?

Thai Chi Nguyên cảm thấy hứng thú nhìn các thiết bị bố trí quanh Hội Sở, trong đầu cảm thấy có vẻ tương đối thích Hội Sở này, nhất là hòn giả sơn phun nước ở đại sảnh được thiết kế tương đối tao nhã, không khí cũng không có mùi vị gì, có vẻ có chút tươi mát.

- Không cần giới thiệu, đưa thực đơn cho ta xem.

Hứa Nhạc đi tới trước sân khấu, quay về phía tiểu thư có khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười ôn hòa, rất thuần thục mở miệng.

Tiểu thư nao nao, chợt nở một nụ cười nghề nghiệp trên mặt, âm thanh mềm mại mê người vang lên:

- Được.

Trong lòng nàng sinh ra vài tia khinh thường, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã là khách quen ở đây rồi, đúng là hạng vô cùng sa ngã mà.

Hứa Nhạc đương nhiên không biết đối phương đang khinh bỉ mình, có chút buồn chán nhìn một lần trên dưới thực đơn, không ngoài dự kiến, phát hiện chi phí ở Tinh Quyển Thủ Đô quả nhiên sang quý hơn rất nhiều so với Đông Lâm đại khu. Hắn nhìn thoáng qua Thai Chi Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sô pha, nhịn không được nở nụ cười, nghĩ thầm tên nhóc này đang cố gắng bình tĩnh đây mà.

- Chọn cái này đi.

Hứa Nhạc chỉ chỉ vào các món ăn trên thực đơn, sau đó hạ giọng thành khẩn:

- Còn bằng hữu của tôi là... Cái kia, giúp tôi chọn một cô ôn nhu lão luyện, ngoài ra chọn một ít đồ ăn trong phòng nữa.

Hứa Nhạc rất lo lắng thân thể tiểu tử Thai Gia này nhiều năm mất ngủ nên gầy yếu, lần đầu tiên làm chuyện này, không biết có hôn mê thêm lần nữa không, nên rất cẩn thận tăng thêm một yêu cầu nữa.

*****

Tiểu thư tiếp tân của Tinh Thần Hội Sở lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Nhạc, mỉm cười. Làm việc lâu năm ở loại địa phương như thế này, có chuyện gì ngạc nhiên cổ quái mà nàng chưa từng thấy qua, nhưng giúp bạn học phá thân, lại còn muốn chọn Hội Sở cao cấp nhất Lâm Hải, quả thực là không có nhiều. Nghĩ đến đây, vị tiểu thư này lập tức nhận thấy đối phương có thể có chút thực lực kinh tế, nói:

- Xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp một chiêu bài, chỉ là giá cả sẽ hơi cao một ít.

Hứa Nhạc nghĩ thầm trong nhà tiểu tử Thai Chi Nguyên này có không biết có bao nhiêu là tiền, tất nhiên sẽ không quan tâm tới điều này, lập tức gật đầu. Tiểu thư tiếp tân bắt đầu thấp giọng an bài thông qua máy bộ đàm, lỗ tai của Hứa Nhạc hơi thính một chút, nghe được dường như có tiếng cười trong bộ đàm truyền đến, ngay sau đó là một loại tiếng kinh hô nhỏ.

- Tôi vẫn tưởng bây giờ là sớm, còn chưa bắt đầu đi làm.

Hứa Nhạc thuở nhỏ sống ở trong đám cô nhi, vốn là người ở tầng đáy xã hội, đối với nữ nhân làm nghề này, không có một chút ý niệm khinh bỉ hèn mọn gì trong đầu. Hắn quay về phía tiểu thư tiếp khách nhẹ nhàng cười nói:

- Không nghĩ tới còn có cả chiêu bài nữa.

Tiểu thư tiếp tân thấy dáng tươi cười của Hứa Nhạc thành thật, lại thấy biểu hiện của đối phương vô cùng thành khẩn, càng cảm thấy người thanh niên này đã sa ngã rồi lại còn càng dối trá, che miệng cười hi hi, nói:

- Các chiêu bài đều đã sớm về nhà rồi, nhưng mà các anh hôm nay vận khí tốt, vị tỷ tỷ Hồng bài cao cấp nhất của Hội Sở lại vừa lúc đang ở đây, hơn nữa lại nghe nói là một anh chàng mới, nên chủ động xin chiến.

Hứa Nhạc a một tiếng, có chút đau đầu đưa tay gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ tên nhóc Thai Chi Nguyên này ăn xong cô này liệu có tiêu hóa nổi không? Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời bình ác độc mà Thai Chi Nguyên đã từng nói với mình, hắn cười hắc hắc, nghĩ thầm chút nữa thử coi tên nhóc này có phá vỡ được chiến tích của mình ghi lại không, như vậy cũng chẳng sai.

- Còn ngài an bài làm sao?

Tiểu thư tiếp tân nói.

- Tôi không cần.

Từ khi đi vào Hội Sở Hứa Nhạc đã bắt đầu mạnh mẽ đóng vai lão đạo sĩ, giờ phút này rốt cục lộ ra chút xấu hổ, ho khụ một tiếng sau đó nói:

- Chuẩn bị cho tôi một chén trà, tôi đợi cậu ta là được rồi.

- Vâng.

Tiểu thư có chút bất ngờ khi thấy hắn yêu cầu như vậy, cung kính dẫn hai người đi về phía sau Hội Sở, một mạch xuyên qua mặt đường được lát bằng ván gỗ và được trải thảm đỏ quý báu, vòng qua hành lang bên cạnh một tiểu viện có hai chiếc ao nhỏ có hàng trúc xinh đẹp ở hai bên. Mới tới được nơi cần tới.

o0o 

Một tách trà nóng đã được rót mấy lần nước sôi, Hứa Nhạc lấy điện thoại di động ra xem thời gian, đã qua hơn nửa giờ rồi, vậy mà tên nhóc kia còn chưa đi ra, trong đầu không khỏi sinh ra tâm tình thất bại cực kỳ mãnh liệt. Lúc này hắn đang ngồi ở ghế sô pha 3 tấm trong phòng nghỉ. Đang đợi Thai Chi Nguyên chiến bại, nhưng mà thân ở trong hoàn cảnh chờ đợi như vậy, muốn không khẩn trương cũng không được, cho lên hắn uống nước trà cực nhanh, cũng đã đi toilet một lần.

Bởi vì thời gian còn quá sớm, nên cả Hội Sở to lớn như vậy nhưng không có một người khách nào. Hai người sinh viên bọn họ chính là hai vị khách duy nhất. Mà các tiểu thư cũng đã bận rộn một đêm, lúc này đều ở trong phòng ở của mình nghỉ ngơi, cho nên Tinh Thần Hội Sở trở thành một khu vực yên tĩnh. Qua một lúc nữa, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng không chịu được loại cảm giác này. Ở trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy, hắn không còn chống được được mấy đêm mấy đêm mất ngủ tích lại, tựa vào ghế sô pha chìm vào giấc ngủ.

Khi Hứa Nhạc từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh lại. Cảm thấy có vô số con chim sẻ đang không ngừng ríu rít bên tai hắn, kêu lên không ngừng, vô cùng đáng ghét. Hắn cực kỳ gian nan mở hai mắt, phất tay đuổi bọn chim sẻ này đi, không ngờ lại đụng phải một làn da thịt trắng mịn mềm mại.

Hứa Nhạc lại càng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện trong phòng nghỉ không biết đã có mười mấy cô gái, mấy cô gái này vây quanh hắn líu ríu trò chuyện không ngừng, có một ít người còn dũng cảm ngồi bên cạnh hắn, dựa vào sát người hắn, đang nhìn khuôn mặt hắn. Vừa lúc hắn tỉnh lại vung tay lên theo bản năng, lại mò ngay vào chiếc đùi xích lõa của một cô gái.

Hứa Nhạc vội ngồi dậy, kinh ngạc nhìn mấy cô gái này, phát hiện cô gái đang bị mình sờ soạn bắp đùi không có chút nổi giận, trái lại còn híp mắt tiến lại gần, hỏi:

- Cậu chính là bạn học của con trâu nhỏ kia à?

Hứa Nhạc theo bản năng cho rằng thân phận công tử công tử nhà giàu của Thai Chi Nguyên đã vị những tiểu thư này biết, nhưng sau đó hắn phát hiện không phải như vậy. Lúc này hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cười khổ nói:

- Đây là chuyện gì? Mấy giờ rồi?

Cô gái mang dép lê mặc áo ngủ trên ghế sô pha cạnh cửa ngáp một cái. Nói:

- 12 giờ.

Hội Sở buổi sáng cơ bản là không có sinh ý. Mà Hứa Nhạc lại không thể chờở trong đại sảnh cho nên vị tiểu thư tiếp tân đã an bài hắn vào trong phòng nghỉ thay ca. Ghế sô pha ở đó cũng thoải mái một chút. Thật không ngờ Hứa Nhạc ngủ một giấc đã qua 3 tiếng, ngủ thẳng tới khi các tiểu thư bắt đầu vào ca làm việc.

Các tiểu thư này cả đời còn chưa thấy qua, trên ghế sô pha lại có một thiếu niên tuổi không lớn, nên có chút bất ngờ, liền vây quanh chỉ trỏ.

Tình cảnh lúc này hương diễm không thể nói rõ được, chế độ làm việc ở Hội Sở cực kỳ nghiêm ngặt, các tiểu thư phải sớm bắt đầu làm việc rồi, nhưng trên thực tế không có người khách nào lại tới sớm như vậy. Cho nên các cô này vẫn mặc áo ngủ trên người thoải mái như trước, trên mặt còn chưa trang điểm son phấn, phần lớn các cô còn đi dép, nhìn qua như người quen nhàn rỗi ở trong nhà, chỉ là mặt mày các nàng có vẻ tiều tụy phong trần làm lộ ra nghề nghiệp chân thực của các nàng.

Tuy là như vậy, những cô nương này vẫn có thể được gọi là 'mi thanh mục tú', chiếc áo ngủ không thể che lấp được vóc người uyển chuyển của các nàng. Hứa Nhạc chỉ nhìn lướt qua, liền cảm thấy không thể rời mắt đi được, thầm nghĩ Thi Thanh Hải quả không hổ là thánh thủ hái hoa, đưa cho mình địa chỉ của Tinh Thần Hội Sở có vô số mỹ nữ, chỉ không biết chiêu bài đang ở cùng Thai Chi Nguyên có dáng dấp xinh đẹp như thế nào nữa.

Nghĩ đến Thai Chi Nguyên, Hứa Nhạc chợt giật mình, thầm kêu không xong, nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu tử kia tìm không được mình đã đi trước rồi sao? Hắn quay sang vị tiểu thưở bên cạnh áy náy hỏi?

- Xin hỏi, vị bạn học của tôi đi lúc nào?

- Gọi là Lộ Lộ tỷ.

Vị tiểu thư ngồi ở bên cạnh hắn, trên người mặc một bộ váy ngắn chỉ vừa bao trùm được cái mông, một chân để lên ghế sô pha, đang ôm đùi sơn móng chân, nói.

Hứa Nhạc liếc mắt qua, vừa thấy cặp đùi tuyết trắng đang chặn trước bộ ngực mềm mại. Lúc này trong phòng nghỉ đã không còn yên tĩnh như lúc trước, những âm thanh yêu kiều nữ tính liên tiếp vang lên, trong không khí tràn ngập mùi vị thân thể nữ nhân, hỗn hợp với hương nước hoa, cực kỳ mê người, hơn nữa hắn còn phát hiện vị tiểu thư xích lõa bắp đùi bên cạnh lại chính là người vừa nãy mình lấy tay sờ qua, không nén nổi trên ngón tay có chút giật giật, tinh thần hoảng hốt.

Hứa Nhạc làm bộ vội vàng quay mắt đi, thấp giọng thành khẩn nói:

- Lộ Lộ tỷ, bạn học của tôi đi lúc nào vậy?

Cô gái gọi là Lộ Lộ ngẩng đầu lên, ánh mắt đung đưa một vòng, vừa cười vừa nói:

- Yên tâm đi, bạn học của cậu cũng không đem cậu quăng đi đâu, hắn còn ở trong phòng.

Cô gái này không trang điểm, nhưng khuôn mặt lại toát ra một tia quyến rũ, cười ha ha ôm lấy cánh tay Hứa Nhạc, nói:

- Con trâu nhỏ đó thật lợi hại, vừa yêu cầu tăng thêm hai giờ nữa, tôi nói cậu làm sao mà chờ? Không bằng cậu chiếu cố tỷ tỷ ta một chút đi?

- Đúng vậy, thử xem anh có lợi hại như vậy không?

Hứa Nhạc trước khi dời mắt đi còn chớp mắt một cái, không thoát được ánh mắt đã duyệt qua vô số người của những cô gái này, lập tức biết người thanh niên này tuy không phải là gà con, nhưng da mặt cũng rất mỏng. Mấy cô gái này liền vây lại lần nữa, pha trò dụ dỗ một phen, coi như tiêu khiển trước khi bắt đầu làm việc.

Cảm thụ cánh tay truyền đến cảm giác mềm nhũn, trong lòng Hứa Nhạc luống cuống vô cùng, cảm thấy những thứ này nhìn thấy và tiếp xúc vào quả nhiên khác nhau, các cô gái xung quanh đều vây lại, những cặp đùi và vùng ngực trắng nõn thường xuyên xẹt qua mắt hắn, Hứa Nhạc cảm thấy miệng mình lập tức có đôi chút khô khan.

Nhưng hắn vẫn còn nhớ tới chuyện của Thai Chi Nguyên, có phần khó tin, còn tăng thêm hai tiếng nữa, đến giờ đã là hơn ba tiếng rồi, từ sáng sớm tới buổi trưa? Tên nhóc này là người mới đó, chẳng lẽ hắn... không biết thu liễm, cuối cùng tinh hết người vong chứ? Chỉ là Hứa Nhạc không nhìn thấy quá trình bên kia của Thai Chi Nguyên như thế nào, phải nghĩ biện pháp đem cục diện trước mắt này gạt sang một bên đã. Vẻ mặt hắn buồn rầu lo lắng quay về phía những cô gái đang tỏa ta vô tận mị ý nói:

- Tôi thấy tôi còn phải đi ra ngoài, các cô phải lập tức làm việc bây giờ, cũng phải thay lại quần áo, tôi ở chỗ này không tiện.

Vừa nói hắn vừa đứng lên, không ngờ bị cô gái gọi là Lộ Lộ kia kéo vai xuống, tiến đến bên vai hắn nhẹ giọng nói:

- Sợ cái gì, mấy tên sắc quỷ buổi trưa còn uống rượu tới 2 giờ, buổi chiều muốn qua đây chơi, cũng phải chờ tới lúc 3 giờ, từ giờ đến lúc đó còn dài lắm. Tiểu đệ đệ, cậu muốn ra ngoài làm gì? Các tỷ tỷ thay quần áo, cậu ở bên cạnh coi là được rồi.

Lỗ tai Hứa Nhạc bị một luồng khí ấm thổi nhẹ, trong lòng rung động, thân thể mềm nhũn, sao còn di chuyển được, vẻ mặt đau khổ nói:

- Tha cho tôi đi.

Đột nhiên hắn linh cơ khẽ động, nhìn các cô gái bốn phía đang cười đến run rẩy cả người đưa ra đề nghị:

- Dù sao các cô cũng không có việc gì, hay là đánh bài tú lơ khơ đi?

Vì vậy trong phòng nghỉ của Hội Sở cao cấp nhất Lâm Hải xuất hiện một tràng cảnh kì diệu, một sinh viên tuổi còn trẻ, cùng với các tiểu thư đang chăm chú chơi tú lơ khơ. Cô gái gọi là Lộ Lộ kia vẫn ghé sát vào sau người Hứa Nhạc, bày mưu tính kế cho hắn, bởi vì trên vai truyền đến cảm giác mềm nhũn và làn gió thơm ở bên tai, Hứa Nhạc đâu còn có thể bình tĩnh như thường ngày được, quá nửa giờ, hắn đều liên tục thua. Cũng may mọi người đều chỉ chơi vui, cũng không có thua bao nhiêu tiền.

Vừa đánh bài vừa nói chuyện phiếm chờ Thai Chi Nguyên, Hứa Nhạc bỗng nhiên cảm thấy một buổi chiều trôi qua cũng thật thoải mái. Khi nói chuyện phiếm với các cô gái này, Hứa Nhạc cũng gián tiếp biết được một số chi tiết về nghề nghiệp của các cô, cũng biết được cô gái đáng ghét đang tựa trên bờ vai mình cũng 18 tuổi, không có lớn tuổi hơn mình.

Đánh bài được hai tiếng đồng hồ, dần dần các tiểu thư đều lần lượt bị gọi ra ngoài, mà Lộ Lộ thì vẫn cứ hăng hái tràn trề tựa sát ở phía sau Hứa Nhạc, hô to gọi nhỏ đưa ra chỉ lệnh, thường lợi dụng lúc Hứa Nhạc không chú ý lại len lén nắn một cái lên cơ ngực không quá lớn nhưng cực kỳ rắn chắc của hắn, hoặc là dùng bộ ngực mềm nhũn cọ cọ vào vai Hứa Nhạc.

Cánh cửa gian phòng mở ra, cô tiểu thư tiếp tân tiến tới cúi đầu, thấy cảnh tượng trong phòng nghỉ, không khỏi le lưỡi, không ngờ lại thấy được tràng cảnh vui vẻ như vậy, có chút xấu hổ cắt ngang ván bài của Hứa Nhạc nói:

- Anh bạn học của ngài đang chờ ngài ở phòng khách.

Crypto.com Exchange

Chương (1-774)