Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phương Trượng - Chương 032

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 032: Ra thăm hậu sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong thời gian diễn ra miếu hội, tự viện có thể nhân cơ hội cổ động thu tiền, ở kiếp trước gặp phải một ít kim chủ có tiền, hàng chục hàng trăm, thậm chí hàng ngàn hàng vạn đều có.

Hơn nữa những chùa miếu kia cũng không có thần tích gì, nhưng Thiếu Lâm tự của mình có, hơn nữa thần tích ở Thiếu Lâm tự sau này đúng là chuyện thường như cơm bữa. Có được ưu thế như vậy mà vẫn không thu hút người tới, Hoắc Nguyên Chấn chỉ có thể đập đầu vào tường.

Nghĩ tới nghĩ lui, những thứ mà miếu hội cần có quả thật là không ít. Đầu tiên kiến trúc trước mặt quá ít, mặc dù có sơn môn, có Vạn Phật tháp, còn có trai đường cùng phòng ngủ, nhưng bấy nhiêu cũng chưa tạo nên dáng và hoàn chỉnh của một tự viện.

Tối thiểu cũng phải có một ít Phật điện cho khách nhân dâng hương mới được.

Hơn nữa rất nhiều pháp khí Phật giáo cũng còn đang thiếu, ngay cả kinh thư cũng còn thiếu.

Điểm cuối cùng chính là thành viên cũng còn xa chưa đủ, có vẻ mình quá coi trọng chiều thu vẽ tăng rồi. Phải biết rằng căn bản của một tự viện là phải có thật nhiều tăng chúng phổ thông có thể giảng kinh, có thể làm pháp sự, võ tăng chẳng qua là lực lượng bảo vệ tự viện, bình thời cơ hội dùng đến bọn họ cũng không nhiều.

Dĩ nhiên ngày sau Thiếu Lâm ổn định, mình muốn gây dựng danh hiệu đại phái 8 đệ nhất thiên hạ, khi đó lực lượng và tăng sẽ xuất hiện.

Bất quá trước mắt có lẽ mình phải chiều thu một ít tăng nhân phổ thông, bồi dưỡng bọn họ, tranh thủ sớm ngày làm một cuộc miếu hội, như vậy chuyện thiếu thốn tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ.

Hoắc Nguyên Chân một mình đi lại bên trong sân viện Thiếu Lâm đã ba ngày. Trong ba ngày qua, khách tới Thiếu Lâm dâng hương và ghi danh làm đệ tử tục gia đã giảm đi không ít.

Dân chúng chính là như vậy, nghe nói chỗ nào có chuyện mới mẻ lập tức đổ xô tới chỗ đó như ong vỡ tổ. Bên Pháp Vương tự hương khói thịnh vượng, rất nhiều người đều bàn tán nghị luận về Đại Hùng Bảo Điện sắp sửa khai quang (nghi thức mở vải phi tượng, điện... khai trương) xuất hiện kia.

Còn có năm ngày nữa sẽ tới mồng Tám tháng Bảy, chính là miếu hội Pháp Vương tự, Hoắc Nguyên Chân cũng rất mong đợi tới ngày đó.

- Trong vòng mấy ngày qua, trừ chuyện này ra, trong đầu Hoắc Nguyên Chân 1 vẫn còn đang lởn vởn một ý niệm, chính là nhân vật thần bí ở hậu sơn.

Sau khi Thiết Ngưu đi tới Thiếu Lâm tỏ ra hết sức ngoan ngoãn an phận, không 8 nhìn ra có điểm khác thường gì. Nhưng Hoắc Nguyên Chần chú ý thấy con hổ Đại Hoàng mà y dẫn tới đứng ở hậu sơn cả ngày, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Hoắc Nguyên Chấn thầm nhủ trong lòng, phải chăng là kẻ thần bí sau núi ẩn chứa bí mật gì...

Kể từ sau khi lấy được bí tịch khinh công Nhất Võ Độ Giang, Hoắc Nguyên Chân cho là mặc dù sức chiến đấu mình vẫn còn kém, nhưng cũng đã có được bản lãnh chạy trốn giữ mạng nhất định.

Khi đó hắn đã muốn tới hậu sơn xem thử cho biết. Hiện tại thấy con hổ kia cả ngày đứng ở phía sau núi, ý niệm này trong lòng hắn càng ngày càng thêm mãnh liệt.

Tính cách của Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ là làm, đến trưa sau khi ăn cơm xong, người của Thiếu Lâm căn bản đều đi ngủ trưa, một mình Hoắc Nguyên Chân từ cửa sau đi ra ngoài, đi thẳng ra hậu sơn.

Đi qua Âm Mã hồ, trước mặt chính là một mảnh quái thạch tạo thành một ngọn núi nhỏ hiểm trở, thật ra thì nơi này mới là chỗ cao nhất của núi Thiếu Thất.

Hoắc Nguyên Chân không thi triển khinh công, mà là chậm rãi đi trên núi. Bởi vì hắn cũng không biết vị trí cụ thể của kẻ thần bí kia, cho nên để ý quan sát khắp nơi.

Diện tích núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng có chu vi vài dặm. Sau khi đi chừng hai canh giờ, Hoắc Nguyên Chân đã đảo xung quanh núi này một vòng, nhưng không có phát hiện bất kỳ vật gì.

Ở chỗ nào vậy?

Hoắc Nguyên Chân muốn thi triển một chiêu Sư Tử Hống, nhưng lại không muốn kinh động người trong Thiếu Lâm, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên thấy chỗ nham thạch cao nhất trên đỉnh núi.

Lần này thi triển khinh công trực tiếp bay lên đỉnh núi, hắn chăm chú quan sát bốn phía.

- Kia rồi...

Xa xa, Hoắc Nguyên Chấn thấy một bóng vàng thấp thoáng, chính là con hổ Đại Hoàng kia. Lúc này kia con hổ còn chưa có phát hiện ra hắn, đang phủ phục trong một đám cỏ hoang rậm rạp.

- Chẳng lẽ là nó đang săn mồi?

Hoắc Nguyên Chấn nghi ngờ trong lòng, lặng lẽ ở tại chỗ quan sát.

Trên hậu sơn này hầu như không có động vật cỡ lớn, có lẽ những ngày qua hổ này cũng chỉ có thể bắt các loại gà rừng, chim rừng nhét kẽ răng tạm. Mà những động vật nhỏ này không thể nào lấp đầy bụng nó, cho nên nó ra sức săn mồi như vậy cũng rất là bình thường.

Con hổ chậm rãi tiến tới trong đám cỏ hoang, Hoắc Nguyên Chấn nhìn theo phương hướng nó tiến tới, thấy là một khối nham thạch to lớn, không khỏi ngạc nhiên trong lòng, nó nhắm vào tảng đá để làm gì chứ?

Đến khi con hổ còn cách khối nham thạch này chỉ có mười mấy thước, đột nhiên nó gia tăng tốc độ, phóng thẳng tới bên dưới tảng nham thạch, dường như dưới đó có mối ngon gì vậy.

- Nghiệt súc, ngươi còn dám tới?! Cút ngay!

Một trận thanh âm mơ hồ truyền tới, Hoắc Nguyên Chấn trong lòng cả kinh, thanh âm này chính là thanh âm của kẻ thần bí kia.

Thế nhưng con hổ chưa xông tới khối nham thạch dường như bị thứ gì đánh trúng, thân thể bị hất ngược ra phía sau mấy thước, sau đó lập tức cụp đuôi chạy trốn.

Hoắc Nguyên Chấn ở trên đỉnh núi liếm môi một cái, trời ơi, đây hoàn toàn là nội lực đánh ra, kình phong lăng không hất văng con hổ to lớn như vậy, đây là công lực bậc nào.

Hậu Thiên trung kỳ, nội lực lưu chuyển toàn thân, thật ra thì cũng có thể đánh ra thuần nội lực công kích, chỉ bất quá uy lực quá nhỏ, căn bản không thực dụng. Nhưng khi đạt đến hậu kỳ uy lực công kích nội lực cũng rất đáng sợ, ống tay áo vung lên hoàn toàn có thể đánh ngã một người bình thường, đánh cho một cao thủ Hậu Thiên sơ kỳ nội thương.

Chẳng qua là công kích nội lực tiêu hao rất lớn, Hậu Thiên hậu kỳ cũng không dùng nổi.

Mà cho dù là Hậu Thiên hậu kỳ, cũng không thể nào dùng nội lực làm được tới trình độ như kẻ thần bí này. Một đòn này của kẻ thần bí kia, sợ rằng ngay cả cao thủ Hậu Thiên viên mãn cũng không làm được.

Chẳng lẽ nhân vật thần bí ở hậu sơn này lại là một cao thủ Tiên Thiên hay sao?

Nhưng Hoắc Nguyên Chân ở cách xa, cũng không nhìn rõ lắm bên kia rốt cục là xảy ra chuyện gì. Sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng đã quyết, quyết định tới xem cho đến cùng.

Hắn thận trọng xuống núi, từ từ tiến về phía khối nham thạch kia.

Khi hắn đi tới đám cỏ hoang kia, dưới chân tựa hồ có gió thổi tới.

Theo lý thuyết dưới chân không nên có gió mới phải, nếu như có gió, như vậy rất có thể gần đó sẽ có một huyệt động to lớn, hơn nữa còn là huyệt động thông gió, mới có thể cảm thấy dưới chân có gió như vậy.

Nếu là như vậy, rất có thể huyệt động kia nằm dưới khối nham thạch.

Nhớ đến mới vừa rồi con hổ bị một đòn đánh bay, trong lòng Hoắc Nguyên Chấn cũng không khỏi thắc thỏm không yên, nín thở từ từ đến gần khối nham thạch.

Cảm giác gió thổi dưới chân càng ngày càng rõ ràng, hắn là Hoắc Nguyên Chân đang tiến tới gần địa động.

Những nơi này trừ một khối nham thạch trơ trọi ra, chỉ toàn là cỏ hoang cao gần a một thước. Nếu như không phải là cố ý tìm kiếm, căn bản không thể nào phát hiện nơi bí mật này.

Cách khối nham thạch càng ngày càng gần, Hoắc Nguyên Chấn lại dần dần ngửi thấy mùi thơm. Không sai, chính là mùi thơm, không phải là mùi thơm thức ăn, hình như là... mùi hoa, khả năng hình như là mùi thuốc cao hơn.

Lúc chế biến thảo dược thường là vô cùng vất vả, nhưng một khi luyện thành đan dược, như vậy thường thường sẽ có mùi thơm phát ra, đan dược càng tốt, mùi thơm càng nồng đậm.

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hiểu vì sao con hổ lặng lẽ tiến tới nơi này, thì ra là bị mùi thơm này hấp dẫn, khứu giác động vật bén nhạy hơn nhiều so với con người, tự nhiên nó có thể phát hiện nơi này.

Có mùi thơm đan dược, còn có người, chứng tỏ rất có thể là lão nhân thần bí nơi này đang luyện chế loại đan dược gì đó. Hoắc Nguyên Chân biết rõ nhìn lén người khác luyện thuốc chính là xúc phạm kiêng kỵ, hơn nữa dưới tình huống đối phương còn là một cao thủ mình tùy tiện tới đó e rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng từ trước tới nay hắn cũng không phải là một người nhát gan, có câu nói "người gan lớn biết bao, đất nhiều đặc sản biết bao, miếu nổi danh biết bao, hòa thượng nhiều nước tiểu biết bao"...

Rốt cục tới bên trên khối nham thạch, Hoắc Nguyên Chân phát hiện cửa địa động. Thì ra địa động bị khối nham thạch che lấp, chẳng qua là không biết qua bao lâu, nham thạch lại lộ ra một khe nứt rất nhỏ, có thể là hỗ kia ngửi được mùi thơm từ khe nứt này lọt ra.

Cửa địa động cũng không phải là rất sâu, thậm chí dường như bên trong còn có ánh sáng. Mới vừa rồi con hổ bị tập kích ở vị trí này, Hoắc Nguyên Chân càng thêm không dám khinh thường, suy nghĩ một chút, sau đó mọi người xuống, thò đầu ra quan sát.

Hiện tại điểm mạnh nhất của toàn thân trên dưới Hoắc Nguyên Chân chính là cái đầu. Thiết Đầu công đại thành, đao thương bất nhập, mọi việc đưa đầu ra trước, bảo đảm an toàn.

Vừa nhìn vào trong địa động, hắn không khỏi kinh hãi trong lòng, suýt nữa kêu ở thành tiếng, không nghĩ tới trong địa động này thật sự là có động thiên khác.

Địa động không sâu, nhưng diện tích không nhỏ, có hình tròn, đường kính ước chừng ba mươi trượng. Vòng ngoài động sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, rậm rạp chằng chịt, Hoắc Nguyên Chân không nhận ra hầu hết.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân làm cho hắn ngạc nhiên, chuyện thật sự làm hắn ngạc nhiên là ngay chính giữa động lại có một lò luyện đan to lớn, cao chừng hơn hai thước, bên trong lò luyện đan còn có ánh lửa.

Mà ở trên cùng lò luyện đan có một cái khóa hình tròn nổi lên, trên đó là một sợi xích sắt lớn bằng cánh tay, dài chừng vài chục trượng, hiện lên thanh quang mờ mờ, nhìn qua cũng biết không phải là sắt thép phổ thông.

Một đầu xích sắt buộc vào trên lò luyện đan, đầu kia buộc tại eo lưng lão nhân. Lào vận một thân áo đen rách nát, lúc này đang đưa lưng về phía Hoắc Nguyên Chân, dường như đang lựa chọn dược thảo gì đó.

Trên mặt đất dưới chân lão có chừng ba bốn mươi cái hồ lô to có nhỏ có, trong đó đa số đều là hồ lô vàng, thậm chí có hai hồ lô đỏ. Bên cạnh còn có nhiều miếng giống như thuốc dán đã luyện chế xong, cũng không biết là thuốc gì, chất thành một đống.

Không cần hỏi, Hoắc Nguyên Chân cũng biết những đan dược này rất tốt, nếu không sẽ không hấp dẫn con hổ cũng muốn tới ăn trộm.

Chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân không dám tiến thêm một bước, lão nhân này bị xích sắt khóa vào lò luyện đan này, không đi đâu được, nhưng sợi xích kia cũng dài chừng mấy chục trượng, lão vẫn có thể hoạt động trong phạm vi địa động này.

Nói cách khác, địa động có đường kính rộng ba mươi trượng, sợi xích của lão có chiều dài chừng mười lăm trượng, khiến cho lão có thể tùy ý tới được bất cứ địa phương nào bên trong địa động.

Đang lúc Hoắc Nguyên Chân nín thở ngưng thần quan sát, lão nhân đó đột nhiên nói một câu:

- Súc sinh đáng chết, lại muốn chạy tới trộm thuốc của lão phu, quả thật là muốn chết!

Sau khi nói xong, lão nhân cũng không quay đầu lại, trực tiếp dùng chân hất một hồ lô vàng dưới đất lên, xoay người lại đá mạnh một cái. Hồ lô này mang theo tiếng gió sắc bén, bắn thẳng về phía Hoắc Nguyên Chân.

Tốc độ thật nhanh, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng không có cả thời gian phản ứng, đã lập tức bị hồ lô này đánh trúng vào gáy.

Một tiếng rầm vang lên, gáy hắn bị hồ lô đánh trúng tê dại toàn thân. Nhưng hồ lô vàng kia cũng không bị vỡ, mà là bắn ngược trở về, sau đó rơi xuống trước người hắn ước chừng năm thước.

Mà lúc này lão nhân cũng quay đầu lại, sau khi thấy mặt Hoắc Nguyên Chấn lộ vẻ kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng sửng sốt một chút.

Phản ứng đầu tiên chậm, phản ứng thứ hai của Hoắc Nguyên Chân không thể nào chậm nữa.

Chính là bây giờ!

Hoắc Nguyên Chấn đột nhiên vọt ra ngoài, nhắm vào hồ lô vàng vừa rơi xuống đất chộp lấy bỏ chạy.

Lão nhân cũng phản ứng lại, giận quát một tiếng:

- Ngươi là con lừa trọc Thiếu Lâm tự! Hừ, để lại hồ lô cho lão phu!

Lời còn chưa dứt, lão nhân này đã lăng không nhào tới, khóa sắt quấn ở bên hông kêu loảng xoảng vang dội, tay cũng không có nhàn rỗi, cách không đánh về phía Hoắc Nguyên Chân một chưởng.

Chỉ cảm thấy một trận bình phong đánh tới, Hoắc Nguyên Chân không dám dừng lại chút nào, sau khi chộp được hồ lô lập tức thi triển khinh công Nhất Vĩ Độ Giang, thân thể nhanh chóng di chuyển phóng nhanh ra ngoài cửa động.

Rốt cuộc cũng là khinh công tuyệt đỉnh, thân thể Hoắc Nguyên Chân vừa ra khỏi sơn động, chưởng phong lão nhân đã đến, ầm ầm nổ vang ở sau lưng hắn, đánh cho bụi đất tung bay.

Nhưng lão nhân nằm mơ cũng không ngờ tới khinh công Hoắc Nguyên Chân đạt tới trình độ như thế, cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo hắn vọt ra khỏi địa động, biến mất vô ảnh vô tung.

Chộp được một hồ lô vàng, Hoắc Nguyên Chân lao xuống hậu sơn nhanh như gió lốc. Sau khi chạy một mạch tới bên Âm Mã hồ, hắn mới dừng bước.

Mới vừa rồi lão nhân kia đánh hắn một chưởng, khiến cho mãi tới bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, hiện tại coi như thật sự thấy được uy lực chưởng phong của cao thủ nội gia chân chính.

Cách nhau mấy chục trượng đánh ra một chiêu phách không chưởng, nếu không phải khinh công hắn tuyệt diệu vô song, e rằng hiện tại đã bị một chưởng kia đánh cho tan xác thành mấy mảnh.

Cho dù là đánh trúng vào đầu, phỏng đoán có lẽ Thiết Đầu công của hắn cũng không thể nào chịu nổi. Dù sao chưởng lực nội gia vẫn có khác biệt cùng ngoại lực, Thiết Đầu công có hùng mạnh hơn nữa cũng là ngoại công.

Hiện tại nhớ lại tình huống xảy ra trong sơn động vừa rồi, có thể là lão nhân kia cho rằng hắn là con hổ, cho nên chỉ cần dùng chân đá ra hồ lô cũng đủ để đánh - chết hoặc là đuổi chạy con hổ. Không ngờ rằng đánh trúng vào đầu hắn, chẳng những không làm thương tổn được hắn, ngược lại làm cho hắn thuận tay dắt dê chộp lấy hồ lô bỏ chạy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-738)