Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 74

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 74: Bằng hữu quan trọng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mấy thiếu niên đợi ở khách sạn đến tận tối, không thấy người Ma cung đến gặp, ngược lại Sử Thụy tới.

Lúc Sử Thụy ôm Hành Trì vào phòng, trừ Đường Mật ra thì tất cả đều kinh ngạc. Đặc biệt là Bạch Chỉ Vi, cô cắn môi, nhìn Đường Mật, cảm giác trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Cô biết với tốc độ đưa tin của Hành Trì cùng lộ trình của Sử Thụy từ huyện An Hưng đến Hàm Đan thì Đường Mật sai Hành Trì đưa tin từ lúc gặp Lý Lý. Từ lúc đó nó đã hình thành kế sách toàn vẹn, chỉ là sau khi đọc thư của Ma vương thì kế sách đó càng hoàn thiện mà thôi. Nhưng trước tối qua, nó không nói gì với cô, chỉ sau cùng mới bảo: "Ngươi nên kéo Sử Thụy gia nhập Ma cung."

Cô đột nhiên muốn hỏi nó: "Ngươi có nghĩ ta sẽ cự tuyệt không?"

Sử Thụy ngược lại rất vui, thậm chí nhiệt tình chào hỏi cả Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ không quen biết, rồi hỏi Trương Úy: "Ta nhận được thư của Đường Mật bảo các ngươi du ngoạn nước Triệu liền vội cưỡi khoái mã tới ngay. Bất quá nói thật, tuy là người Triệu nhưng cũng chỉ đến Hàm Đan một lần với cha từ hai năm trước, không biết nhiều chỗ để ăn chơi ở đây."

Gương mặt Trương Úy không giấu được nộ khí, lúc ở ngự hoa viên, gã xuất thủ giúp Đường Mật không phải vì tán đồng với nó mà vì lo lắng. Vốn gã cũng thấy mình nói năng quá đáng, định tìm cơ hội nhanh chóng nói chuyện với nó, không ngờ nó đã bố trí sẵn, mặc kệ cả nhóm ủng hộ hay không, cứ thực hiện theo dự tính.

Đường Mật liếc nhìn, thấy gã lạnh lùng không để ý đến Sử Thụy, định lên tiếng làm dịu bớt thì Bạch Chỉ Vi nói: "Không sao, bọn ta cũng muốn đông người vui vẻ hơn, khẩu âm ở đây ta nghe khó hiểu quá, có ngươi thì tiện hơn."

Sử Thụy không ngờ cô chủ động lên tiếng với mình, lòng vui vẻ cực độ, không để ý đến thần sắc Trương Úy, nói với Bạch Chỉ Vi: "Đúng, rồi chúng ta cùng về Thục Sơn, tốt quá."

Bạch Chỉ Vi cười đáp: "Đúng, hay lắm." Tay cô giấu trong ống tay áo, ấn lên tay Trương Úy, khẽ dụng lực, ra hiệu cho gã đừng sinh sự.

Trương Úy chạm vào bàn tay băng lạnh đó, lòng chợt mềm đi, nhớ lại rất lâu trước đây, bàn tay ấy từng viết vào lòng tay mình chữ "phủ nhận" để bảo gã không thừa nhận từng học Ma La vũ, còn cả khi gã hoang mang chạy trong biển đèn đuốc, đã nắm chặt lấy tay gã. Gã nghiến răng, cố nén lửa giận, tránh ánh mắt Sử Thụy, ừ hữ cho qua.

Ai nấy đều mang tâm sự, cười nói một hồi, Đường Mật thấy trăng dần lên giữa trời, thầm nóng lòng, dù thế nào Tôn Thành cũng là người có tiếng tăm trong Hàm Đan thành, gây lộn ở đường phố tất nhiên là tin nóng, cộng thêm nó bỏ tiền thuê người cố ý đồn đại, lẽ ra phải đến tai người Ma cung mới đúng, với khả năng liên tưởng của họ và khát khao tìm Ma vương chuyển thế, sao vẫn chưa tìm đến.

Trăng ngả dần về tây, nó bảo mọi người giải tán, nằm trên trường kỷ, dần chìm vào giấc mộng. Giờ nó biết võ công, lúc ngủ cũng giữ ba phần cảnh giác, đang lúc mông lung, chợt cảm giác có điều khác thường, định trở mình thì bị người ta điểm huyệt tê, mềm nhũn ngã vào ngực một người xức hương thơm lạ lùng.

Người đó nhấc nó lên, khẽ khàng nhảy qua cửa sổ, lướt đi trong đêm như quỷ mị.

Nó đoán người này đến tám phần mười là từ Ma cung, thầm bực tức vì không đoán được thói quen hành sự của người Ma cung. Nó vốn nghĩ, người Ma cung đoán ra được nó là Ma vương chuyển thế, nhất định sẽ lễ phép đến mời, không ngờ vẫn như lần trước, cơ hồ nhét nó vào bao mang đi, lẽ nào không sợ nhỡ nó thật sự là Ma vương chuyển thế, nóng giận lên sẽ xử trí tất cả?

Rồi nó nhận ra lần này có điểm khác, người vác bao này võ công cao hơn Thích quỷ nhiều. Võ công của nó không tệ, cộng thêm bọn Hoàn Lan ở cạnh đó thân thủ cũng bất phàm, mà người này vẫn dễ dàng lọt vào phong bắt nó đi, e rằng võ công cao hơn cả nhóm nhiều. Lẽ nào quy cách nghênh đón nó đã tăng lên? Lần này nó cũng không bị bịt mắt. Có hai cách giải thích, một là người Ma cung muốn thể hiện tôn trọng với nó, quyết định không bịt mắt, hoặc họ không định để nó còn sống trở về, nên bịt mắt hay không cũng thế. Ý niệm này loáng qua óc, hơi lạnh từ đáy lòng nó dâng lên, thân thể hơi run run.

Nhưng chỉ run lên một chút rồi chính sát na niềm khiếp sợ dấy lên đó, nó tự nhủ: "Có gì đâu, đầu rơi là cùng, dù sao ta cũng chết một lần rồi."

Lúc Đường Mật mới vạch ra kế hoạch, không phải không nghĩ đến việc này, nên bản thân nó cũng thấy kỳ quái, không hiểu từ bao giờ mình đạt được khía cạnh quyết tuyệt này. Nếu là hai năm trước, nó thấy mình không có khả năng, không, phải là không thể như vậy, nhưng hiện tại, nó thừa nhận mình đã biến đổi về mặt nào đó.

Như thế là tốt hay xấu, nó cũng không rõ. Có lẽ, dũng cảm hơn là việc tốt, nhưng trong lòng nó biết Trương Úy đúng, nó cũng quyết tuyệt tự nhủ, đến sau rốt, thủ đoạn gì cũng dám dùng. Với nó, những thiếu niên bạn bè cũng giống như ánh nắng, luôn nhắc nhở nó về khía cạnh tối tăm ở tận đáy lòng.

Chừng nửa thời thần, đến cửa một trạch viện, khẽ ho mấy tiếng, cửa hé ra, người đó lách qua viện tử đến nhà chính, đặt Đường Mật xuống ghế: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ta đưa người đến đây."

Người này lên tiếng, nó mới biết đối phương là nữ tử, một mỹ nữ người Hồ tóc vàng, mũi cao mắt sâu, cực kỳ xinh đẹp, thân thể cao ráo đầy đặn hơn nữ tử bình thường, tuy mặc áo dạ hành nhưng không che giấu được nhưng đường nét quyến rũ.

Nó lại nhìn vào hướng phát ra tiếng nói, ba nam tử đang nhìn nó chằm chằm, một người trong đó là người quen: hộ pháp Xích Ngọc cung Đông Ngao. Một trong hai người còn lại chừng trên dưới bốn mươi, thân hình gầy gò, mặt hơi vàng vọt, mắt ti hí lại vô thần khiến người ta cảm giác như đang mắc bệnh lao. Người còn lại không thể đoán ra tuổi tác, tuy trẻ hơn, chỉ chừng hai mươi nhưng Đường Mật cảm giác người này thiếu đi hơi hướm tuổi trẻ thật sự. Người này không hẳn xấu xí mà tướng mạo tương đối âm nhu, dễ coi, mái tóc dài không buộc lại, tùy ý bay theo gió, tà áo gấm tím tuy đẹp nhưng thắt lưng lăng loạn, gợi cho người đối diện cảm giác phóng đãng. Đường Mật biết nam tử trên đời chỉ trừ trẻ con và kẻ điên không buộc tóc, nên thấy nam tử rồi, nó nghĩ: Người này nếu không phải mới ngủ dậy thì là kẻ thích tạo hình giống nhân sĩ thời cổ đại tính tình kỳ quặc. Trực giác cho nó biết khả năng thứ hai cao hơn.

"Nhân sĩ thời cổ đại" nheo mắt nhìn nó thật kỳ, mũi khẽ hừ bảo: "Hài tử này hả?"

Đông Ngao cực kỳ bất mãn với khẩu khí này, cố ý trịnh trọng nói: "Đúng, đó là người cả ta và thú thần đều cho rằng là Ma vương chuyển thế."

Trong lúc hai người nói chuyện, lao bệnh quỷ đã lắc mình đến trước mặt Đường Mật, khẽ nói: "Đắc tội." Ngón tay dài mảnh điểm lên mình nó giải huyệt, rồi chộp luôn lấy cổ tay, quay lại bảo hai người kia: "Nội lực không cao lắm, nhưng ở tuổi này thì như thế là rất khá."

"Nhân sĩ thời cổ đại" ngửa mặt cười vang, ngữ điệu thể hiện rõ nét trào phúng: "Hay lắm, chúng ta chẳng phải vẫn mong chờ một Ma vương chuyển thế võ công chỉ hơn trẻ con chút ít ư? Chờ được rồi đấy."

Sắc mặt Đông Ngao càng khó coi hơn, song chưởng nắm chặt thành quyền đầu: "Hoàng Bộ Ngang, không ai bảo vương thượng chuyển thế là sức mạnh thức tỉnh ngay."

"À, ai nói nhỉ? Ma vương hay là cung chủ đời thứ nhất? Họ thậm chí không tin việc đó, thật ra ai không ngừng thêm mắm dặm muối cho lời đồn này?" Hoàng Bộ Ngang hỏi ngược, ánh mắt rõ ràng muốn gây hấn Đông Ngao.

Hai người còn lại đều biến sắc, biết tranh đấu vừa lặng lại sắp bùng phát. Gia tộc Đông Ngao đời đời phụng thị Ma vương, sau khi Ma vương chết thì luôn coi đợi Ma vương chuyển thế là sứ mệnh, Hoàng Bộ Ngang nói vậy không chỉ đối chọi với Đông Ngao mà cả gia tộc của hắn, với tính tình của Đông Ngao sao có thể nhẫn nại được?

Trán Đông Ngao nổi gân xanh, vỗ mạnh một chưởng tới. Hoàng Bộ Ngang đã chuẩn bị sẵn, lách người tránh khỏi chưởng phong, xoay tay đánh vào sườn hắn. Đông Ngao không thu chưởng mà thúc khuỷu tay, chặn đòn của Hoàng Bộ Ngang. Hai người định xuất chiêu tiếp, bị lao bệnh quỷ và nữ nhân người Hồ ngăn cản, nữ tử bảo: "Đừng đánh nhau nữa, không phải đã bảo đưa người đến rồi tính sao."

Đường Mật ở ngoài minh bạch đại khái tình hình, hiển nhiên ý kiến của người Ma cung không thống nhất, trong đó nhân vật đại biểu tha thiết tìm Ma vương chuyển thế là Đông Ngao, còn Hoàng Bộ Ngang hiển nhiên là người không tin hoặc chí ít đến giờ vẫn chưa tin Ma vương sẽ chuyển thế.

Nó không nghĩ được tình hình này từ trước, vốn cho rằng người Ma cung cũng như Thục Sơn coi Đọa Thiên chuyển thế là một dạng tín ngưỡng, vẫn tin có ngày Ma vương sẽ luân hồi chuyển thế, không ngờ lại khác hẳn, ngay cả nội bộ ma cũng cũng nhìn nhận việc này khác nhau. Muốn chứng minh mình là Ma vương chuyển thế, thuyết phục những kẻ không tin quả thật không dễ.

Kế hoạch ban đầu của Đường Mật hoàn toàn dựa theo thái độ năm trước của Đông Ngao, thầm nhủ đến thời điểm thì bản thân không cần chứng minh gì, người Ma cung sẽ giả định nó thành Ma vương chuyển thế. Tình hình hiện tại cho thấy nếu không đưa ra được bằng cứ, e rằng khó giữ mạng, nhưng làm thế nào mới tìm được chứng cớ luân hồi chuyển thế? Ngươi duy nhất nó biết được coi là luân hồi chuyển thế chính là chuyển thế đã chết của Đọa Thiên, nó lại hoàn toàn không hiểu lúc đó vì sao thân phận chuyển thế này được xác định. Kế trước mắt là phải bịa đặt gì đó cho hợp lý, đầu óc nó liền xoay chuyển nhanh chóng.

Thật ra năm xưa chuyển thế của Đọa Thiên được xác nhận bằng cách nào? Trên mình có ký hiệu, tay cầm binh khí hay là qua thân hình tướng mạo? Nếu không để nó chứng minh thì nó lấy đâu ra bằng cớ? Nó nhanh chóng suy tính, Hoàng Bộ Ngang từng bước lại gần, ánh mắt sắc bén như cắt đứt từng lớp suy nghĩ của nó, có một sát na đầu óc nó cơ hồ đình trệ, chỉ có tiếng hô hấp vang lên.

Trên đời chưa từng có ai tạo cho nó áp lực đến thế. Cảm giác này bắt nguồn từ chỗ nó không nhìn thấu Hoàng Bộ Ngang là người thế nào, trên mình lão có tà khí tự nhiên lộ ra, phảng phất mỗi nháy mắt lại biến ảo bất định, hoàn toàn không thể nắm bắt được.

"Cô nương có biết được mời đến làm gì không?" Lão hỏi, khóe môi hơi nhếch lên, thanh âm ôn hòa, ngược với thái độ lúc nãy.

"Vốn không biết, nhưng hiện tại thì đã rõ, Đông hộ pháp nhất định hiểu lầm ta có liên quan gì đó đến Ma vương." Nó đáp, đấy vốn là những từ ngữ nó nghĩ từ trước, không thừa nhận gì hết mà hoàn toàn lợi dụng tâm lý cấp thiết tìm Ma vương của bọn Đông Ngao để hắn đưa nó lên vị trí của Ma vương.

"Vậy là cô nương cho rằng mình không liên quan đến Ma vương?" Hoàng Bộ Ngang lại hỏi.

"Nếu nói có thì các ngươi thả ta đi hả?"

"Không, người Thục Sơn vào đây còn muốn ra được ư?" Giọng lão chuyển thành sắc lạnh: "Ảo ảnh ở ngự hoa viên không tệ đâu, lại tung cả tin đồn, tiếc rằng đặt tiền không đủ, mới uy hiếp hai câu là phun ra hết."

Lưng Đường Mật lạnh ngắt, nhất thời không biết lão nói thật hay giả, cố lên gân: "Xin hỏi ý ngươi là gì?"

"Ý ta là ngươi giả mạo Ma vương chuyển thế có ý đồ gì?" Giọng Hoàng Bộ Ngang càng hung hãn.

Đường Mật suýt nữa tưởng kế hoạch bại lộ, nhưng lập tức nghĩ ra, nếu bại lộ thật, chứng cứ rõ ràng như thế, người Ma cung còn định bày trò gì với nó? Hơn nữa, tiền thuê người tung tin không phải nó trả, đều do Mộ Dung Phỉ thực hiện, y là người cẩn thận, nhất định không dễ dàng bạo lộ thân phận. Dù lộ thì người Ma cung cũng chỉ tra được đến tin giao đấu ngoài phố với Tôn Thành là cố ý tung ra, còn về hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên đã qua nhiều ngày như thế, một đồn mười, mười đồn trăm, dù Ma cung có là thần tiên trên trời cũng không thể nhanh chóng tra ra nguồn tin. Vậy bọn ta cố ý tung tin thì đã sao, tung tin là phạm pháp hả?

Lòng nó yên lại, nói thản nhiên: "Xin lỗi đại thúc, xin các vị làm rõ, chính các vị ba lần bốn lượt nói ta có quan hệ với Ma vương còn ta chưa từng nói gì, càng không hề giả mạo. Ta hoàn toàn không hiểu các vị nói gì, cứ gọi người khai hết ra đây, ta sẽ đối chất trực tiếp."

Hoàng Bộ Ngang nào ngờ nó còn nhỏ mà trấn tĩnh được như thế, cũng lấy làm lạ, ngoài mặt không bớt hung hãn tí nào: "Hừ, ngươi tưởng đây là nha môn quan phủ chắc mà cho ngươi cơ hội đối chất?"

Đường Mật nhớ ra Trương Úy từng bảo mình không thể theo lẽ thường suy đoán hành vi của người Ma giáo, hiện tại quả nhiên ứng nghiệm, lần đầu tiên nó thấy mình không nhìn thấu mọi sự như gã đầu đất đó mà lại luôn tự cho mình cao cao tại thượng. Đến nước này, trừ nói cứng ra thì nó không còn đường lùi nữa: "Đúng, các ngươi muốn giết cứ việc, hà tất gán cho ta thêm tội danh."

Lúc đó Đông Ngao vốn được nữ tử người Hồ và "Lao bệnh quỷ" giữ tay đã bớt giận, nói với hai người: "Bệnh Vô Thường, Y Na, buông ta ra, ta sẽ nói năng tử tế với Hoàng Bộ Ngang."

Bệnh Vô Thường và Y Na nhìn nhau, nói với hắn: "Đồng sư tử, ngươi và Hoàng Bộ Ngang cứ thong thả nói chuyện, đừng để hài tử này cười nhạo tứ đại hộ pháp chúng ta."

Bệnh Vô Thường và Y Na buông tay, Đông Ngao lắc vai rũ hai người ra, rảo bước đến trước mặt Đường Mật và Hoàng Bộ Ngang, đưa tay ngăn Hoàng Bộ Ngang đang áp sát Đường Mật, hỏi: "Hoàng Bộ Ngang, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải ngươi không hi vọng Ma vương chuyển thế xuất hiện, trùng chấn Xích Ngọc cung?"

"Tất nhiên hi vọng, bất quá ta chờ đợi Ma vương chân chính chứ không phải trẻ con, đừng nói với ta rằng sẽ tỉnh lại gì đó, lúc nào mới tỉnh lại hả?" Hoàng Bộ Ngang thay đổi khẩu khí nhạo báng lúc trước, chuyển thành nghiêm túc.

Đông Ngao đáp: "Chuyện đó thì ta không biết nhưng ta biết hài tử này sở hữu Vị Sương, vừa đến Hàm Đan thành, ngự hoa viên liền xuất hiện quái sự. Còn mẫu đơn có phải ảo ảnh hay không, chúng ta không đủ tư cách nói, người đến điều tra là Bệnh Vô Thường và Y Na, ngươi không tin hả?"

"Ta tin nhưng vì sao ban ngày lại không thấy hoa mẫu đơn nữa, cách giải thích dễ nhất là có người tạo ra ảo ảnh, ban ngày không dễ ẩn mình, có đúng không?" Hoàng Bộ Ngang hỏi ngược.

Lòng Đường Mật dấy lên khí lạnh, đến giờ nó mới nhận ra mình tự tác thông minh thế nào, hóa ra ở cùng một toán trẻ con quá lâu, càng lúc nó càng tự cho mình là giỏi, cho rằng cả thế giới đều nằm trong tính toán của mình. Kỳ thật "sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân", dù là Hoàng Bộ Ngang hay hung thủ thật sự giết chết Mục điện giám đều cực kỳ thông minh, không dễ đối phó.

Thần sắc Đông Ngao hơi lay động, nó thầm kêu không ổn, quyết định chơi sát ván.

Đông Ngao định đáp thì Đường Mật dùng giọng nói lúc cao lúc thấp: "Hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên nở rồi hả, Anh thích mẫu đơn ở đó nhất, ta đồng ý đón muội ấy khi hoa năm nay nở."

Đông Ngao và Hoàng Bộ Ngang kinh hãi nhìn nó, mắt nó mơ hồ vô thần, vẫn nói với giọng nhạt nhẽo: "Anh nói đã chuẩn bị lễ vật cho ta, là một khối vẫn thạch hả, đâu rồi?"

Hoàng Bộ Ngang vốn không tin những việc huyền hoặc này, nhưng Đường Mật giờ đột nhiên nhắc đến vẫn thạch, bí mật này của Ma cung vô cùng trọng đại, người ngoài không thể biết được. Dù biết cũng không thể hiểu đấy là lễ vật của Hoa Anh tặng Hoa Tuyền. Lão liền nhìn nó với vẻ không tin nổi: "Cô nương nói lại xem sao, tại hạ không nghe rõ."

Đường Mật nháy mắt, biển tình linh động trở lại, hỏi: "Đại thúc bảo cháu nói gì?"

Đông Ngao không nén được kích động trong lòng, nắm cổ tay nó: "Đường cô nương không biết mình vừa nói gì hả?"

Đường Mật cố tình không hiểu nên lại nháy mắt: "Biết chứ, câu cuối cùng của ta là các vị muốn xử trí thế nào thì tùy, hà tất cho thêm một tội danh, ta làm gì cơ hội lên tiếng."

Nói xong, nó cảm giác tâm trạng tựa hồ ngưng trệ trên không, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, biết rằng sống hay chết phụ thuộc vào khoảnh khắc này, đối phương có tin mình hay không.

Hoàng Bộ Ngang kéo Đông Ngao thần sắc kích động: "Đồng sư tử, ta hiểu tâm tình ngươi, ra phía sau với ta, chúng ta bàn một chút."

Những lời này khiến trái tim Đường Mật không hiểu từ đâu đó rơi lại lồng ngực. Nó hiểu rõ sát na đó, Hoàng Bộ Ngang đã do dự, đã lay động, chí ít cũng để mình sống thêm một lúc nữa. Muốn sống sót, tất phải lợi dụng niềm tin của Đông Ngao cũng những sự tình Hoàng Bộ Ngang còn nửa tin nửa ngờ, tìm cơ hội từ mâu thuẫn giữa hai người.

Trong lúc đợi, nó nghe thấy bên ngoài có tiếng đả đấu, lòng chợt thắt lại, thầm nhủ có phải bọn Bạch Chỉ Vi đuổi tới nơi. Bất chợt nó hối hận vô cùng, giờ nó không còn là thiếu nữ đi dạo Ma cung như năm ngoái mà là con quỷ xui xẻo không biết chết lúc nào, nếu họ đến thật thì cứu được nó tuy tốt, vạn nhất không cứu được, chết uổng ở đây thì phải làm sao?

Cùng lúc, bốn vị hộ pháp Ma cung lướt ra, nhìn gương mặt họ không lộ ra hỉ nộ, nó nghiến răng nghĩ: Dù thế nào cũng phải giữ được mạng cho bằng hữu. Nó trấn tĩnh lại hỏi: "Mấy vị hộ pháp thật ra muốn gì?"

Hoàng Bộ Ngang nhìn ra cửa sổ, ngữ điệu hòa hoãn: "Mấy vị bằng hữu của Đường cô nương đến rồi, mấy hài tử này quả thật bất phàm, bám theo được đến đây."

Đường Mật nhận ra ngữ khí lão khác lúc trước, lòng hơi yên: "Đại thúc, tuy Thục Sơn và Ma cung đối đầu nhưng với địa vị của Ma cung ở giang hồ thì không nên tùy tiện giết người. Mấy vị bằng hữu đó thuần túy đến cứu ta, ta ra nói rõ với họ, bảo họ nhanh chóng lui đi là được, không cần kéo thêm nhiều người vào việc này."

Hoàng Bộ Ngang nhướng mày: "Đường cô nương niên kỷ tuy còn nhỏ nhưng là người có tình có nghĩa. Tại hạ nói với cô nương thế này, cô nương không cần lo cho họ, vì thân phận hiện tại của cô nương khả nghi, nếu bọn tại hạ xác định được cô nương là Ma vương chuyển thế, thì những người Thục Sơn đó không có gì phải bàn đến tình nghĩa với cô nương nữa, nên giết để chào đón cô nương. Còn nếu cô nương không phải, tính mạng mình còn không giữ được, lo cho người khác làm gì?"

"Được, các ngươi xác định đi, định làm thế nào?" Đường Mật không hề do dự hỏi, thầm nhủ đã thế thì liều một phen.

"Còn phải đợi, nhân vật quan trọng chưa đến, bất quá bọn lão phu đã phát tin, người đó nhanh tới thôi. Cô nương không cần nóng nảy." Hoàng Bộ Ngang đáp.

Đường Mật tuy không biết người đó là ai nhưng hiểu rằng chí ít hiện tại mọi người đều mong muốn chứng minh được thân phận của mình, tình thế đã khá hơn ban nãy nhiều, nó nắm lấy con bài tẩy duy nhất trong tay mình: "Được, ta đợi. Bất quá, nếu ta có thể là Ma vương chuyển thế, xin hỏi các vị có thể nể mặt thả cho các bằng hữu của ta con đường sống chăng?"

"Chúng ta ra đón khách cho Đường cô nương." Hoàng Bộ Ngang nói đoạn, nhảy ra ngoài, ba người kia theo sau, biến mất vào màn đêm.

Thoáng sau, tứ đại hộ pháp Ma cung áp giải năm người đi vào, quả nhiên là Bạch Chỉ Vi, Trương Úy, Mộ Dung Phỉ, Hoàn Lan và Sử Thụy. Năm người bị trói chặt, loạng choạng bước vào, cũng may y phục tuy rách nhưng không ai chảy máu thụ thương.

Đường Mật thấy đồng bạn tạm thời vô sự mới thở phào, biết sa vào cảnh này do mình cố chấp, lòng chợt ảo não, hổ thẹn tránh ánh mắt Trương Úy.

Hoàng Bộ Ngang hành sự quả thật không theo lẽ thường, vung trường kiếm cắt đứt dây trói: "Không ngờ anh hùng xuất thiếu niên, tại hạ bội phục công phu của các vị, chỉ thế thôi cũng xứng đáng là thượng khách của Xích Ngọc cung."

Đường Mật thầm nhủ lão quả thật ngang ngạnh, không nể mặt cả người có thể là Ma vương mà ngược lại, đối đãi như khách quý với mấy người vừa giao đấu kịch liệt, xem ra tính mạng cả nhóm tạm thời giữ được. Chỉ là không biết nó đang phải đợi ai, đến rồi thì thế nào, nhất định phải mau nghĩ ra cách mới được.

Các ngươi sao lại đến nhanh thế?" Đường Mật nghi hoặc hỏi.

"Việc này phải đa tạ Sử Thụy." Trương Úy lên tiếng trước: "Y vừa tỉnh dậy, thấy một bóng đen từ phòng ngươi lướt ra, chạy đến xem thì ngươi không còn trong phòng nữa. Cũng may y kịp thời gọi bọn ta dậy, ngửi thấy trong phòng ngươi còn mùi thơm thoang thoảng, hồn thú kỳ lân của ta khứu giác linh mẫn hạng nhất, dựa vào mùi thơm lưu lại trên đường mà đuổi theo." Trương Úy vốn định nói giúp cho Sử Thụy, không ngờ Đường Mật chỉ rủ mắt xuống, lạnh nhạt: "À, ra vậy." Rồi quay đi như thể không lưu tâm đến chuyện đó, hỏi Bạch Chỉ Vi: "Các ngươi nhếch nhác thế này, chắc ban nãy vừa ác chiến?"

"Đúng vậy, nữ tử đó lợi hại thật, ngọn roi vàng cứ như muốn tước y phục người ta." Bạch Chỉ Vi đượm vẻ trào phúng. Y Na nghe thấy không hề giận mà cười ha hả: "Đúng, không chỉ tước y phục tiểu cô nương mà cả mấy vị tiểu công tử, tiểu cô nương đúng là có nhãn phúc."

Mấy thiếu niên y phục rách rưới đỏ mặt, Đường Mật phản kích: "Mấy đứa trẻ thì có gì đáng xem, ngược lại chân tỷ tỷ vừa trắng vừa nõn nà, khiến người ta thật sự được hưởng nhãn phúc."

Y Na nhìn xuống chân, phát hiện y phục dạ hành không biết bị tiểu quỷ nào đâm trúng một kiếm, lộ ra làn da trắng nõn. Kỳ thật chỗ hở không lớn, lộ chút da thịt với nàng ta không đáng gì nhưng thấy con bé chỉ mười hai, mười ba nói ra những lời này, quả thật tà khí cực độ.

"Xin hỏi mấy vị vừa sử dụng Ma La vũ chăng?" Bệnh Vô Thường chen lời, ngữ điệu khá cung kinh. Mộ Dung Phỉ đáp: "Đúng."

"Đệ tử Thục Sơn sao lại biết võ công của Xích Ngọc cung?" Bệnh Vô Thường lại hỏi.

Mộ Dung Phỉ định đáp thì Đường Mật đã cướp lời: "Vì trong cung của các ngươi có gian tế, lén ra dạy bọn ta. Là ai thì bọn ta không biết, y luôn che mặt, các ngươi tự đi mà điều tra."

Hoàng Bộ Ngang hừ lạnh: "Tiểu cô nương, kế ly gián này kém quá, Ma La vũ là trấn cung chi bảo của bản cung, thất truyền rồi, vốn không ai biết cả."

Đường Mật sáng bừng cõi lòng, ban nãy nó chỉ định khuấy vũng nước đục lên, mưu kế lại trỗi dậy trong lòng: "Ta không dùng kế ly gián gì hết, biết đại thúc thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt không dễ bị ly gián. Chỉ là ta nói thật, e rằng các vị không tin, nên đành nói liều."

"Cô nương nói thật đi." Hoàng Bộ Ngang bảo.

"Thôi đi, nãy giờ cháu toàn nói thật, đại thúc không tin câu nào, lần này toàn điều lạ lùng, nói ra đại thúc cũng không tin..."

"Chưa hẳn, nói ra xem nào." Giọng Hoàng Bộ Ngang nhu hòa hẳn, như đang dỗ ngọt trẻ con. "Được, thật ra là trong một đêm ta luyện võ, luyện đi luyện lại thì thành bộ pháp này. Võ công này là ta tự sáng tạo, sau đó mấy người bọn ta sử dụng trong trò sư hí tại lễ thọ, kết quả bị điện giám cho rằng tương tự với Ma La vũ của Ma cung, bảo bọn ta không được dùng nữa, sẽ tổn hại đến danh dự phái Thục Sơn. Nhưng mỗi khi cần giữ mạng, bọn ta lại nhớ đến môn võ công này."

Nó vừa dứt lời, trừ Sử Thụy không hiểu chân tướng thì mấy thiếu niên còn lại đều toát mồ hôi lạnh. Họ biết nó đang cuống nhưng những lời bịa ra này hơi quá đà, phàm người đầu óc bình thường sẽ không tin. Không ngờ bốn vị hộ pháp Xích Ngọc cung đều tỏ vẻ kinh hỷ, xem ra tuyệt không phải không tin, mấy thiếu niên đều nghĩ: Lẽ nào đầu óc người Ma cung đều bất thường?

Khẩu khí Đông Ngao khá cung kính: "Các vị cứ ra hậu viện nghỉ ngơi mấy hôm."

Đông Ngao đưa chúng nhân vào một tòa viện đứng riêng rẽ, lúc Đường Mật định bước vào thì hắn gọi nó lại, khẽ thỉnh cầu: "Đường cô nương, Ma La vũ là trấn cung chi bảo của bản cung nhưng không có võ công đồ phổ, đời đời truyền miệng, cung chủ đời trước đột ngột qua đời chưa kịp truyền lại thành ra thất truyền. Lần trước Đông mỗ giao thủ cùng các vị cũng thấy thân pháp này quen thuộc, đã là Ma La vũ thì Đường cô nương có thể dạy cho mỗ chăng để Ma La vũ không đứt đoạn từ đời mỗ. Cô nương có điều kiện gì cứ nói."

Đường Mật bắt đầu tính toán, thầm nhủ nếu không dạy, Đông Ngao giở trò tra tấn đã đành, nếu tính mạng toán Bạch Chỉ Vi cũng mất thì sao? Nhưng nếu dạy thì chẳng phải Ma cung như hổ thêm cánh ư? Nó đang trù trừ, nghĩ đến lời Đông Ngao, hình như võ công này vốn chỉ truyền cho người kế thừa ngôi cung chủ? Nếu thật vậy, nó dạy hắn thì có thể sẽ dấy lên mâu thuẫn giữa người Ma cung.

Nó liền cười đáp: "Đông hộ pháp, dạy cũng được nhưng hộ pháp phải bảo đảm rằng dù ta có là Ma vương chuyển thế hay không thì ngươi cũng phải thả bằng hữu của ta. Vì việc này vốn là các vị sai, tuy nói rằng phái Thục Sơn và Xích Ngọc cung đối lập, nhưng bọn ta không gây chuyện với các vị, đúng không?"

Đông Ngao đáp: "Tất nhiên, năm trước đã thả các vị, Đường cô nương còn không tin Đông mỗ sao? Đông mỗ lấy mạng bảo đảm, bất luận Đường cô nương có phải Ma vương chuyển thế hay không, chỉ cần chịu dạy Ma La vũ thì sẽ an toàn rời khỏi đây."

"Đông hộ pháp, chẳng phải ta không tin ngươi, chỉ e ngươi không phải đối thủ của Hoàng Bộ Ngang, bức quá hắn trở mặt thì sao?" Đường Mật cố ý dùng lời lẽ khích bác, thấy thần sắc lão hơi động, liền tiếp tục: "Thế này đi, ta dạy ngươi một nửa trước, nửa còn lại nếu ta an toàn về được Thục Sơn thì dạy nốt. Đông hộ pháp, không cần lo ta không giữ lời, vì ngươi bắt ta thì dễ như trở bàn tay."

Đông Ngao thoáng nghĩ: "Được rồi, thế đi."

Đợi khi tất cả đều nghỉ ngơi, Đường Mật tìm cơ hội gạt Sử Thụy ra, gọi chúng nhân lại, kể sơ qua tình hình.

Mộ Dung Phỉ bật cười: "Đường Mật đừng sợ, Hoàng Bộ Ngang đang dùng kế, hắn không thể nào tra ra có người cố ý thuê người phát tin ngươi ở Hàm Đan."

"Vì sao?" Đường Mật hỏi.

"Vì tại hạ không thuê người." Mộ Dung Phỉ đáp: "Tại hạ cho rằng cô nương thuê người lần thứ hai thì hơi bất cẩn, làn này đâu phải lần đầu khi cô nương có đủ thời gian đợi cho tin tức lan đi, dù có ai đó tìm cũng không ra được. Lần này nếu người Ma cung hoài nghi thì cô nương nguy hiểm. Thành thử tại hạ lo lắng cho cô nương, không hề thuê người, gần đây tính tình cô nương không vui nên tại hạ không nói ra."

Đường Mật nghe xong, nhìn gương mặt y đang dần thoát khỏi nét trẻ con, đột nhiên nhận ra mọi người đều lặng lẽ trưởng thành, trong khi nó không phát giác thì họ biến thành bạn hữu có thể thật sự sánh vai, tin tưởng lẫn nhau. Khoảnh khắc đó, dù phải đối diện với tương lai bất định, nó cũng không sợ.

Hóa ra không phải mình nó đơn độc, nó nghĩ vậy nên mỉm cười.

Mấy ngày sau đó trôi qua thập phần bình tĩnh, người Ma cung đối đãi cực kỳ khách khí, nghiễm nhiên cho bọn nó thành khách quý. Nhưng Đường Mật biết chẳng qua vì họ đang đợi người có thể xác định thân phận đến, là ai nhỉ? Lúc dạy Đông Ngao Ma La vũ, nó định hỏi dò một số tin tức, nào ngờ hắn không phải người lắm chuyện, không đến mức không lộ nửa câu nhưng từ thái độ cho thấy, hình như hắn thật sự coi nó là Ma vương chuyển thế.

Thời gian trôi đi, nó càng lúc càng lo, ban đêm thường nằm thao thức nhìn trần nhà. Tối đó nó mất ngủ, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh gì đó, bèn nín thở, tay lần xuống Vị Sương ở dưới gối.

Cửa sổ bị chọc thủng một lỗ rồi một bàn tay nhỏ xíu thò vào, từ từ mở ra.

Lòng Đường Mật thắt lại, tay người có nhỏ đến đâu cũng không thò vào được, nhất định là --- nó chưa kịp đoán ra kết quả thì cửa sổ đã được mở ra, một con khỉ lông xanh nhỏ xíu thò đầu vào.

Đường Mật tất nhiên quá quen thuộc con khỉ lớn cỡ bàn tay này, chính là hồn thú suýt nữa hại chết nó rồi lại cứu giúp. Nó nheo mắt, ngầm vận khí phòng bị, con khỉ nhảy xuống đất, tay cầm một vật gì đó, ánh trăng xuyên qua khe hở trên cửa sổ lóe sáng, là một con dao. Con khỉ nhẹ nhàng nhảy đến trước giường, điểm vào huyệt đạo Đường Mật, không ngờ nó chuẩn bị sẵn, chém trả một kiếm, còn khỉ nhảy lùi tránh được. Đường Mật lật mình dậy, xuất liền ba kiếm, con khỉ linh xảo tránh được, nhưng không bỏ chạy mà hạ giọng: "Nghe ta này, ta không hại ngươi."

"Ngươi đến làm gì?" Nó hỏi.

"Nói khẽ thôi, chung quanh toàn người canh gác." Giọng con khỉ vẫn chật vật như lần đầu tiên nói ở Hoa Sơn.

Đường Mật hạ giọng: "Ngươi cầm dao sắc đến còn bảo không hại ta?"

Mắt con khỉ lóe lên u quang quỷ dị trong đêm: "Ta muốn lấy chút huyết dịch của ngươi, họ định dùng cách dung huyết xác nhận thân phận của ngươi. Nếu máu của ngươi và ta không thể tan vào nhau thì họ sẽ cho rằng ngươi không phải là Ma vương chuyển thế."

"Vì sao, huyết dịch của ngươi và Ma vương giống nhau?"

"Đúng, ta là một phần thân thể nàng ta."

Đường Mật cũng thấy hoang đường, dựa vào đâu mà cho rằng huyết dịch của Ma vương và chuyển thế giống nhau, nhưng nó biết không thể lý luận với người Ma cung, người tác xác định phương pháp gì thì mặc.

"Ngươi định làm gì?" Nó hỏi.

"Ta định lấy một ít huyết dịch của ngươi, giấu dưới cổ tay, đến thời điểm thì sẽ cầm dao cắt vào đó, huyết dịch chảy ra là của ngươi, tất nhiên sẽ dung hợp được." Con khỉ đáp.

Đường Mật nhất thời hoang mang, không hiểu con khỉ làm thế làm gì, có nên tin không?

Con khỉ tựa hồ nhận ra nó do dự: "Nghĩ cho kỳ đi, nếu ta muốn hại ngươi, lúc trước còn cứu làm gì."

Đường Mật cũng đã nghĩ đến việc này nhưng không hiểu vì sao con khỉ xuất thủ cứu mình, nên hỏi: "Ngươi làm vậy để đạt được điều gì?"

"Đấy là việc của ta, ngươi có muốn sống nữa hay không, chọn đi." Con khỉ bảo.

Giọng con khỉ rin rít, trong đêm khiến người nghe sởn da gà, Đường Mật nhận ra không còn lựa chọn nữa, nghiến răng đưa tay ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-87)