Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vũ Vương - Chương 088

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 088: Tinh Vân động ​
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Về phần món Đạo Khí cao phẩm "Xích Diễm kiếm" vốn thu được từ trong Hắc Ma cổ điện kia, cũng là bất tiện một mực mang ở trên người nên bị Mộ Hàn lặng lẽ chôn dấu ở trong sân. Cái sân này vốn là bị Mộ Hàn khi tu luyện đã gây sức ép đến gồ ghề mấp mô lồi lõm, cho dù có người đi vào, cũng không cần lo lắng bị phát hiện.

- Xoẹt...

Một hồi âm thanh bén nhọn vang lên ở trong phòng, giống như dòng nước chảy mà kéo dài không dứt.

Ánh nến có hơi chập chờn, ánh sáng màu da cam chiếu rọi trên thân thể Mộ Hàn vẫn không nhúc nhích, khiến cho bóng dáng của hắn có vẻ càng tỏ ra nghiêm trang.

Lúc này, sắc mặt Mộ Hàn đã trở nên có hơi tái nhợt, thế nhưng trên đầu ngón tay đang điều khiển thanh vân đao nho nhỏ lại vẫn có một vầng ánh sáng lấp lánh đang lan ra. Thanh vân đao không có chút trì trệ nào vẫn đang đi lại trôi chảy ở trên thân chiếc sừng Kim Giác dài không đầy một thước, âm thanh đẽo gọt kín đáo mà đều đều không ngừng phát ra từ mũi đao đang uốn lượn quanh co khúc khuỷu.

Lại là thêm vài phần mười canh giờ nữa, vân đao chợt bắn vọt lên. Âm thanh loẹt xoẹt của mũi đao đẽo gọt Kim Giác chợt dừng lại.

- Vút!

Ánh mắt của Mộ Hàn khẽ hạ xuống, hắn vừa mới thở một hơi thật dài thì ở giữa ngón tay liền truyền đến một tràng âm thanh "Răng rắc". Vừa cụp mắt nhìn xuống, ở trên bề mặt tầng ngoài của thanh vân đao này lại xuất hiện những vết rạn li ti. Ngón tay chỉ là nhẹ nhàng khẽ động, thanh vân đao này liền hóa thành vô số mảnh vỡ bay xuống rơi lả tả trên mặt đất.

Mộ Hàn có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, chất lượng vân đao này quả nhiên không được khá cho lắm. Khi dùng để chế luyện Đạo Khí thấp phẩm thì vẫn lại có khả năng, nhưng mà đối với Đạo Khí trung phẩm liền có vẻ hơi hơi lực bất tòng tâm.

Cũng còn may nó đã chống cự được đến một khắc cuối cùng, nên cũng không để lại trên Đạo Văn đã khắc họa những đường hoa văn loằng ngoằng như vết rạn chân chim.

Nhưng khi ánh mắt chuyển tới Kim Giác trên tay thì Mộ Hàn vừa lòng cười cười.

Hiện nay đã là ngày thứ ba hắn tiến vào viện Duệ Phong.

Trong ba ngày này, Mộ Hàn không có đến luyện võ trường tham gia tu luyện hằng ngày của viện Duệ Phong, cũng không có người đến chỗ ở của hắn để gọi hay nhắc nhở. Mộ Hàn mừng rỡ ung dung, dốc toàn bộ tinh lực vào sử dụng cho việc khắc họa đại văn trên chiếc Kim Giác này.

Chiếc sừng Kim Giác này đã được Mộ Thanh Long lấy Hỏa pháp lực rèn luyện nhiều ngày, ngưng tụ lại thành chỉ còn nhỏ như hiện nay. Có thể nói nó là tinh hoa trong tinh hoa, có khả năng trực tiếp dùng để luyện chế Đạo Khí trung phẩm.

Mộ Hàn đã chuẩn bị Văn Phổ cho chiếc sừng Kim Giác này, chỉ có năm mươi đường hoa văn tô điểm, vừa mới đủ đạt tới cấp độ Đạo Khí trung phẩm cực hạn.

Trước kia Mộ Hàn vẫn còn chưa từng thử nghiệm qua việc khắc hoa ẩn chứa nhiều đường hoa văn tô điểm Đạo Văn như vậy. Cho nên trước khi bắt tay vào làm, Mộ Hàn cố ý bỏ ra thời gian ba ngày dùng để luyện tập.

Đối với Đạo Văn Sư mà nói, pháp lực cùng chân khí là sống nhờ vào nhau. Cho nên ba ngày vừa rồi, chẳng những khiến cho chân khí của Mộ Hàn càng thêm cô đọng, pháp lực cũng càng phát ra thuần khiết. Vì vậy đến tối nay hắn mới chính thức hành động.

Thế nhưng so sánh với thanh Chủy Thủ mà Mộ Hàn đã từng luyện chế, hiện tại những đường hoa văn tô điểm trong Đạo Văn này đã tăng thêm gấp hơn bảy lần. Tuy nhiên đối với sự tiêu hao tâm lực và pháp lực lại tăng lên ít nhất thêm hai ba mươi lần. Khó trách Mộ Thanh Long lại nhấn mạnh lần nữa, phải sau khi Mộ Hàn đạt tới Yên Hà Cảnh thì mới lại luyện chế Đạo Khí trung phẩm.

Đã thế vẫn còn như Mộ Thanh Long đặc biệt nói riêng cho Mộ Hàn đó. Còn nếu như là đổi thành Đạo Văn Sư Yên Hà Cảnh khác, nếu muốn khắc họa thành công vẽ ra Văn Phổ cho Đạo Khí trung phẩm đều sẽ cực kỳ khó khăn.

Về phần chính bản thân họ sẽ chế luyện ra Văn Phổ cùng khí cụ phù hợp, cái đó càng là có muốn thì cũng không có cách nào để nghĩ cho được.

Cũng may là nhờ có sự tồn tại của "Tử Hư Thần Cung", nên mức độ nhạy cảm trong cảm ứng của Mộ Hàn đối với Đạo Văn mới đạt đến cực điểm, lúc này mới khiến cho hắn vào lúc còn đang ở cấp Nội Dưỡng Cảnh liền có được năng lực độc lập luyện chế Đạo Khí thấp phẩm.

Cần phải luyện chế Đạo Khí trung phẩm, đối với Mộ Hàn mà nói cũng là đã gặp phải những khó khăn lớn lao.

Nhưng việc vẽ ra Văn Phổ phù hợp cho Kim Giác trái lại có chút dễ dàng, mà khắc họa Đạo Văn lại tốn hao rất nhiều tâm lực của Mộ Hàn, còn pháp lực bên trong Tâm Cung đúng là đã tiêu hao hết sạch.

May là, đến cuối cùng thì cũng vẫn kịp hoàn thành.

Có điều mặc dù khắc họa thành công Đạo Văn, thế nhưng một bước cuối cùng rèn luyện Đạo Văn này thì tạm thời Mộ Hàn cũng hơi hơi không dám động thủ. Khắc họa Đạo Văn đã có chút gượng gạo, rèn luyện Đạo Văn ắt sẽ cần tiêu hao càng nhiều pháp lực, hao tổn đối với tâm lực cũng cực kỳ lớn. Nếu như là rèn luyện thất bại, chiếc sừng Kim Giác này rất có thể sẽ bị hỏng.

- Có lẽ chờ khi thực lực tăng lên tới cấp Bách Khiếu Cảnh thì mới trở lại rèn luyện.

Thu chiếc Kim Giác vào trong lòng, Mộ Hàn ngước mắt nhìn lên, mới phát hiện ngoài cửa sổ đã lộ ra ánh rạng đông. Hắn lại ngồi xếp bằng trên đệm cói để tu luyện trong chốc lát, đợi cho pháp lực trong Tâm Cung hoàn toàn khôi phục, Mộ Hàn mới lần đầu tiên đi ra khỏ căn phòng mà viện Duệ Phong phân phối dành riêng cho mình. Hắn đi về hướng tới luyện võ trường.

Viện Duệ Phong quy củ nghiêm ngặt, tu luyện hằng ngày không được vô cớ vắng mặt. Nếu không muốn tham gia cũng có thể, nhưng mà phải đi Tinh Vân động đào quặng để thay thế.

Tu luyện hằng ngày chỉ là vào sáng sớm mỗi ngày, mà đào quặng thay thế lại mất nguyên cả một ngày.

Cho nên cần phải đưa ra sự lựa chọn như thế nào, tự nhiên không cần nói cũng biết. Vì thế, trên cơ bản tất cả đệ tử của viện Duệ Phong đều là ham thích với cái trước, mà không phải đi đào quặng.

Mộ Hàn ngây người suốt ba ngày ở trong căn phòng của mình không ra khỏi cửa, trước sau lại không ai đến quấy rầy, càng không hề gọi hắn đi tham gia tu luyện hằng ngày, cũng không có phạt hắn vì bỏ tu luyện. Mấy ngày vừa rồi, Mộ Hàn đắm chìm mê muội trong Đạo Văn nên không có lưu ý, thế nhưng hiện tại lại cảm giác được có chút không được thích hợp cho lắm.

Đi ở trên con đường rộng rãi, thỉnh thoảng có khả năng nhìn thấy đệ tử của viện Duệ Phong đang túm năm tụm ba.

Bọn họ cũng giống như Mộ Hàn, đều là cùng đi tới luyện võ trường. Có điều là khi thoáng nhìn thấy bóng dáng Mộ Hàn thì cơ hồ sắc mặt của mọi người đều bắt đầu trở nên quái dị.

- Quả nhiên là có chuyện.

Mộ Hàn híp mắt âm thầm quan sát chỉ chốc lát, trong lòng tuy là cảnh giác nhưng không có chút xíu bối rối, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn mà thôi.

*****

Không có bao lâu, Mộ Hàn đã đến cuối đường.

Lúc này, trong luyện võ trường đã tụ tập được khoảng ba bốn mươi tên đệ tử của viện Duệ Phong, mọi người hoặc tụ chung một chỗ rỉ tai thì thầm, hoặc đối luyện với nhau, hoặc ngồi tĩnh tọa một mình. Phát hiện Mộ Hàn xuất hiện ở ven rìa sân bãi, không ít người đều nhìn lại đây, ánh mắt có chút cổ quái. Vừa giống như đồng tình, lại giống như nhìn có chút hả hê.

Mộ Hàn liếc mắt nhìn chung quanh, liền thu vẻ mặt tất cả bọn họ vào trong mắt.

- Mộ Tinh Hàn!

Một tiếng quát trầm trầm đột nhiên lọt vào trong tai, Mộ Hàn theo âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy ở cách hơn mười thước có một thiếu niên mặc áo trắng đang đi về hướng chính mình. Người này thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo như ngọc, đúng là tuấn tú như thiếu nữ. Chỉ là giờ phút này sắc mặt của hắn lại suýt nữa có chút nham hiểm.

- Tinh Vũ sư huynh, có gì chỉ giáo?

Mộ Hàn mỉm cười chắp tay.

Người này thì hắn đã biết. Đúng là Mộ Tinh Vũ có hôn ước với Vân Phiêu Phiêu, đương nhiên hôn ước này đã qua trở thành chuyện trước đây. Vân Phiêu Phiêu đã được trưởng lão Linh Bảo Thiên Tông thu làm đệ tử môn hạ, có được tông phái cường đại như thế làm chỗ dựa, trước khi đi khẳng định nàng sẽ giải trừ đoạn hôn ước mà chính mình không muốn này.

Bị người ta thối hôn, đối với nam nhân không nghi ngờ là một chuyện cực kỳ sỉ nhục.

Huống chi là người như Mộ Tinh Vũ vậy. Trước kia lúc hắn vẫn còn ở viện Tuyển Phong thì đã kiêu ngạo giống như một chú gà trống con, sao khi tiến vào viện Duệ Phong liền lại càng là như thế.

Thấy hắn đi về hướng chính mình, Mộ Hàn nhìn vào trong ánh mắt của hắn mà không tự giác có một chút sắc thái hơi hơi đồng tình. Thế nhưng điều khiến cho Mộ Hàn có chút kinh ngạc chính là, vào lúc này Mộ Tinh Vũ lại đang nhìn mình cứ như là nhìn chăm chú một kẻ đại cừu nhân có mối hận giết cha, mối nhục đoạt vợ.

- Chỉ giáo thì ta không dám.

Mộ Tinh Vũ hung hăng nhìn chăm chú Mộ Hàn, cười lạnh nói

- Ta chỉ là thay mặt Viện Thủ tuyên đọc một lần một điều qui định trong nội quy của viện Duệ Phong. Nếu chưa từng xin phép mà vô cớ không tham gia tu luyện hằng ngày của viện Duệ Phong một ngày, sẽ phạt vào Tinh Vân động đào quặng ba ngày; ngày thứ hai vắng mặt, số ngày bị phạt liền tăng gấp đôi; ngày thứ ba lại không đến, số ngày bị phạt lại tăng gấp đôi lần nữa...

- Cứ tính toán như vậy, ta liên tục vắng mặt ba ngày, nên số ngày bị phạt là hai mươi mốt ngày?

Mộ Hàn khẽ ngước tầm mắt lên, rồi chậm rãi mở miệng hỏi. Ngày đó Mộ Tinh Thụ giảng đến quy định này thì vừa mới nói chuyện một ngày không đến tập sẽ bị phạt ba ngày. Tức thì Mộ Hàn liền tò mò hỏi hắn về việc mạch quặng khoáng ở trong động, do đó đã chuyển hướng đề tài. Không nghĩ tới phía sau lại vẫn có thêm cách thức tiến hành việc phạt nữa. Giờ khắc này, Mộ Hàn rốt cục đã hiểu rõ ràng vì sao trước sau không có ai đến quấy rầy chính mình. Vì để mặc thời gian hắn liên tục không tham gia tu luyện hằng ngày càng dài, thì số ngày bị phạt sẽ càng nhiều.

Nếu mà Mộ Hàn năm ngày không đến luyện tập, sẽ bị phạt hơn chín mươi ngày; mười ngày không đến, thời gian bị phạt đào quặng sẽ dài đến mấy năm!

Quả nhiên là có dụng tâm ác độc!

- Không sai.

Mộ Tinh Vũ liếc mắt nhìn Mộ Hàn, gần như nghiến răng nghiến lợi mà bảo

- Tinh Hàn sư đệ ngay cả tu sĩ Bách Khiếu Cảnh Thanh Thành như vậy mà đều chỉ cần một kích đã đả thương nặng. Nên chuyện đào quặng như vậy đối với ngươi mà nói nói vậy càng như một bữa ăn sáng.

Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt Mộ Tinh Vũ đã không nhịn được xẹt qua một giọng điệu mỉa mai.

Ánh mắt của Mộ Hàn lạnh lùng, hắn đã mơ hồ hiểu được, việc này rất có thể chính là do Mộ Tinh Vũ trước mắt này giở trò.

Tại viện Duệ Phong, cực ít có người sẽ vắng mặt trong luyện tập mà không có xin phép, không có tình huống không tham gia tu luyện hằng ngày để tiến vào Tinh Vân động đào quặng, mà lại vẫn còn liên tục hai ngày. Thông thường mà nói, nếu một ngày không có tham gia liền sẽ bị gọi đi chịu phạt, mà chính mình ba ngày không có bị quấy nhiễu, hiển nhiên là có sự cố ý.

Mộ Hàn có chút nghi hoặc chính là, tại sao Mộ Tinh Vũ này cố ý chĩa mũi dùi nhằm vào chính mình. Chẳng lẽ bởi vì bị Vân Phiêu Phiêu thoái hôn, cho nên bao nhiêu oán khí đều trút hết đến trên người mình.

Nghĩ tới đây, lại dưới ánh mắt vị Mộ Tinh Vũ này nhìn chăm chú chính mình một hồi, Mộ Hàn càng cảm thấy được loại khả năng này đúng là phi thường lớn.

- Được, ta cũng đang nghĩ đi tới Tinh Vân động để mở rộng tầm mắt một phen.

Mộ Hàn gật đầu, ngay sau đó rồi lại cố ý chậm rãi cười hỏi

- Tinh Vũ sư huynh hôm nay xem ra khí sắc phi thường tốt, chẳng lẽ có việc gì vui?

Coi như là kẻ ngu đều có thể nhìn ra được, khí sắc của Mộ Tinh Vũ giờ phút này như thế nào, cũng chưa nói tới một chứ "tốt".

Những đệ tử của viện Duệ Phong ở chung quanh thấy thế, trong lòng đều có cảm giác khá buồn cười. Chỉ là tu vi Yên Hà Cảnh mà cũng dám trêu chọc Ngọc Xu Cảnh Mộ Tinh Vũ như vậy. Mộ Hàn này không chỉ có lá gan lớn, nhưng lại là chút xíu thiệt thòi cũng không chịu nhịn, nhanh như vậy liền đã bắt đầu nhè vào Mộ Tinh Vũ để trả thù.

Tuy rằng trả thù này chỉ giới hạn về mặt mồm mép, nhưng cũng đủ khiến cho Mộ Tinh Vũ uất ức một hồi.

Quả nhiên, nghe được Mộ Hàn nói ra những lời này, sắc mặt Mộ Tinh Vũ tức thời từ trắng chuyển thành xanh, lại từ xanh chuyển sang đỏ... Liền giống như con tắc kè hoa vậy, thậm chí ngay cả hơi thở đều phì phò thêm vài phần.

Thế nhưng Mộ Hàn không có tính toán liền buông tha như vậy. Hắn chớp chớp mắt, như thể mới tỉnh lại từ trong mộng mà vỗ tay:

- A, ta nhớ ra rồi, nghe nói Tinh Vũ sư huynh và Vân gia Vân Phiêu Phiêu đã định hôn ước, chẳng lẽ là mấy ngày nữa sẽ thành thân. Chậc chậc, khó trách Tinh Vũ sư huynh đầy nét hồng hào trên mặt.

- Mộ Tinh Hàn, ngươi câm mồm cho ta!

Mộ Tinh Vũ quát khẽ lên tiếng, đột nhiên hai gò má đang đỏ bừng lên "Xoẹt" một phen liền lại biến thành màu xanh mét. Cả khuôn mặt cũng bắt đầu có chút nhăn nhó, lại có vẻ cũng hơi hung ác.

Luyện võ trường thoáng chốc yên tĩnh đi không ít, tất cả mọi người có hơi ngạc nhiên.

Mấy ngày nay, tin tức Vân Phiêu Phiêu trở thành đệ tử Linh Bảo Thiên Tông, hơn nữa đến Mộ gia thoái hôn đã lan truyền ầm ĩ xôn xao ở viện Duệ Phong. Việc này bị Mộ Tinh Vũ coi là vô cùng nhục nhã. Mộ Hàn nói chuyện cùng Mộ Tinh Vũ như vậy, không phải cố ý đâm vào chỗ đau của hắn, cố ý xát thêm muối vào vết thương của hắn sao?

Có điều là Mộ Hàn này từ sau khi tiến vào viện Duệ Phong liền ở lì trong phòng không hề đi ra ngoài, rất có thể còn không biết tin tức Vân Phiêu Phiêu thoái hôn. Thế nhưng vừa mới liên tưởng đến thần sắc của Mộ Hàn trong mấy giây vừa rồi thì mọi người liền có thể biết loại khả năng sẽ cực kỳ bé nhỏ, đây tuyệt đối là hắn đang cố ý.

*****

- Cái gì? Vân Phiêu Phiêu đi Linh Bảo tông, vẫn còn thoái hôn sao?

Mộ Hàn làm bộ dựng thẳng vành tai lắng nghe, chợt liền giật mình bắt đầu la lên

- Chuyện này là xảy ra khi nào, tại sao ta chưa từng nghe qua? Tinh Vũ sư huynh không nên kích động, bỏ thì bỏ. Vân Phiêu Phiêu kia ỷ vào chính mình lúc còn tuổi nhỏ chính là tu sĩ Không Cốc Cảnh, hiện tại lại thành đệ tử của Linh Bảo Thiên Tông gì gì đó, liền lập tức bắt đầu lộ mặt tiểu nhân đắc chí. Nữ nhân như vậy thì làm thế nào xứng đôi với Tinh Vũ sư huynh anh tuấn tiêu sái của chúng ta.

- Tiểu nha đầu kia muốn cắt để cho nàng dễ dàng bay nhảy cũng được. Hẳn nàng cho là cả Thái Huyền Thiên Vực cũng chỉ có một con thiên nga như nàng sao? Với thực lực và thân phận Ngọc Xu Cảnh của Tinh Vũ sư huynh, chỉ cần tùy tiện vẫy tay là có một đàn lớn Cáp Mô (con cóc)... A không, đàn thiên nga khóc hô xông lại đòi gả.

Những đệ tử của viện Duệ Phong ở chung quanh càng nghe nói tiếp, sắc mặt liền càng thêm quái dị, Mộ Hàn này lắm mồm đi vòng vèo chăng tơ dệt lưới một đống lớn, chỉ còn thiếu chưa nói trắng ra Mộ Tinh Vũ là kẻ "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga".

Với tính tình của Mộ Tinh Vũ, làm sao có thể nhẫn nhịn được?

Sợ là sắp có trò hay cần nhìn!

Không ít người trong ánh mắt đều lộ ra ý tứ bao hàm hứng thú dạt dào.

Mộ Tinh Vũ thiên tư tốt, tu vi cao, hơn nữa lại có dung mạo làm cho nữ nhân đều phải ganh tị. Những điều kiện ưu việt này khiến cho bình thường hắn kiêu ngạo tới cực điểm. Lúc ở tại viện Duệ Phong thì quan hệ với mọi người cũng không tốt. Hắn ngấm ngầm mưu tính làm hại Mộ Hàn, nay trái lại bị Mộ Hàn chế nhạo như vậy, mọi người cũng vui vẻ được nhìn một trận náo nhiệt.

- Mộ Hàn, ta muốn luận bàn cùng ngươi!

Mộ Tinh Vũ khóe mắt giật giật, sắc mặt hung ác mà bắt đầu gào thét. Dáng vẻ anh tuấn tiêu sái đã không còn sót lại chút gì.

- Không có ý tứ, Tinh Vũ sư huynh, ta phải đi đào quặng.

Mục đích đã đạt tới, Mộ Hàn cũng không lại dài dòng, cười híp mắt mà xoay người.

- Vút!

Mộ Tinh Vũ dận chân một cái, nhanh như tia chớp chắn ngang trước người Mộ Hàn. Khí tức hào hùng từ trong cơ thể ào ra, áp lực mạnh mẽ như cơn sóng triều ập về hướng Mộ Hàn, hữu quyền cũng là dần dần giơ lên.

Nhìn Mộ Tinh Vũ giống như hung thần ác sát, ánh mắt Mộ Hàn cũng không hề chớp lấy một cái:

- Chẳng lẽ Tinh Vũ sư huynh cũng muốn đến 'Tinh Vân động' để làm bạn cùng hai vị sư huynh Thanh Thành, Thiết Đường?

Nắm đấm trong phút chốc dừng lại ở trong không trung, hai mắt Mộ Tinh Vũ nhuộm đỏ, gắt gao nhìn chăm chú Mộ Hàn, trong ngực phập phồng kịch liệt. Sau một lúc lâu mới rít ra từ hàm răng vài câu:

- Mộ Tinh Hàn, ngươi điên rồi!

- So sánh với Tinh Vũ sư huynh, sư đệ ta nhân từ hơn nhiều lắm.

Mộ Hàn nhẹ nhàng hờ hững cười cười, phảng phất như không hề thấy ánh mắt của Mộ Tinh Vũ kia như hai con độc xà nham hiểm, trực tiếp di vòng qua bên cạnh hắn.

- Mộ Hàn này, ách, Mộ Tinh Hàn thật sự là... Hắn và Mộ Tinh Vũ đã kết thù lớn rồi.

- Cũng không trách được Mộ Tinh Hàn. Mộ Tinh Vũ bị thoái hôn, lại trút oán khí lên trên người hắn, hắn vẫn không thể phản kích sao?

- Nghe nói hôm đó Mộ Hàn khi quay về viện Duệ Phong, Vân Phiêu Phiêu vẫn còn đặc biệt đến trong nhà hắn để chờ. Hai người cô nam quả nữ lại ở trong cùng một gian phòng hồi lâu, bọn họ trong lúc đó có thể có... Gian tình hay không?

- Xì xào xì xào...

Những âm thanh àn lén nho nhở vang lên tại luyện võ tràng, sắc mặt Mộ Tinh Vũ càng tỏ ra khó coi. Nhất là khi nghe được hai chữ "Gian tình" kia thì, ánh mắt liền giống như hận không thể chẻ Mộ Hàn thành mảnh nhỏ.

- Gian tình?

Mộ Hàn cảm thấy tức cười, hắn rốt cục đã hiểu rõ ràng tại sao Mộ Tinh Vũ lại chĩa mũi dùi nhằm vào chính mình. Mộ Tinh Vũ không chỉ là muốn lôi chính mình ra để làm chỗ trút giận, còn tưởng rằng giữa bản thân mình và Vân Phiêu Phiêu có quan hệ gì đó không thể cho ai biết, thậm chí còn tưởng rằng Vân Phiêu Phiêu trước lúc thoái hôn thì đã đội nón xanh cho hắn.

Có điều cũng từ mặt này mà chứng thật, ngày đó khi Mộ Hàn từ viện Duệ Phong trở về thành Liệt Sơn, đích xác có người đã âm thầm giám thị nhất cử nhất động của hắn.

Xem ra Mộ Tinh Vũ này cũng giống hệt như Mộ Tinh Lăng, đều coi chính mình là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Trong lòng Mộ Hàn cười một tiếng, tại viện Duệ Phong, Mộ Tinh Vũ cho dù có hận chính mình đến đâu thì cũng không dám làm càn, nhiều nhất chỉ là giống như hôm nay vậy, giở trò chút tiểu quỷ kế mà thôi. Nhưng mà, chỉ cần qua đi được một hai tháng thì cho dù Mộ Tinh Vũ mạnh mẽ động thủ, nhưng đến lúc đó thì thực lực của hắn cũng đủ ứng phó được rồi.

Theo ý niệm, Mộ Hàn đã trấn tĩnh tinh thần, đi dọc theo con đường quanh co khúc khuỷu về hướng tới Tinh Vân động. Tại viện Duệ Phong, cơ hồ các đệ tử đều là nói đến mấy chữ Tinh Vân động liền biến sắc.

Mộ Hàn đối với địa phương kia, cũng là càng ngày càng hiếu kì.

Tinh Vân động nằm tại phía tây viện Duệ Phong, cũng là chỗ sâu nhất bên trong hẻm núi lớn này.

Bên dưới vách đá dốc đứng cao chót vót là một tòa cung điện phong cách cổ xưa. Hẳn cũng đã được xây dựng rất nhiều năm, nước sơn đỏ trên các cột gỗ đã sớm bị bong tróc, hoàn toàn loang lổ.

Mộ Hàn đã sớm nghe Mộ Tinh Thụ nói qua, cung điện này là lối vào Tinh Vân động.

Nếu chỉ từ bên ngoài nhìn vào thì vẫn còn không cảm thấy có gì khác lạ. Thế nhưng vừa mới bước vào trong điện, Mộ Hàn liền có loại cảm giác quái dị, phảng phất như ở bốn phía có vô số con mắt cũng đang không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn chính mình.

Đảo mắt rất nhanh đánh giá chỉ chốc lát, vô số tuyến hoa văn chạm khắc bạc liền đập vào tầm mắt.

Trong tích tắc này, Mộ Hàn tức thời tỉnh ngộ lại. Cái cung điện cực lớn này rất có thể lại cũng giống như mê cung sân khảo nghiệm Mộ gia, đều là một món Đạo Khí cực lớn. Mộ Hàn không hề dừng lại nhiều hơn, mà trực tiếpđi về phía sau điện. Theo như Mộ Tinh Thụ nói, người trấn thủ Tinh Vân động đích xác là Lục trưởng lão Mộ Phi Tiên của Mộ gia.

Vừa mới vượt qua cửa điện, Mộ Hàn liền thấy một cái cửa hang động hình vòm cung tròn.

Đó chính là Tinh Vân động!

Mà ở bên trái lối vào Tinh Vân động, có một bóng người áo đỏ đang lẳng lặng ngồi ở trên đệm cói. Đó là một thiếu phụ yểu điệu áng chừng ba mươi, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mặt mũi nhu mì. Mái tóc đen ở sau đầu dài đến thắt lưng. Trong nháy mắt Mộ Hàn đi vào, đôi mắt của nàng đang đóng chặt đã bỗng nhiên mở ra.

Mộ Hàn liền bước lên phía trước mấy bước:

- Vãn bối Mộ Tinh Hàn ra mắt Phi Tiên trưởng lão.

- Mộ Tinh Hàn? Ngươi chính là Mộ Hàn kia.

*****

Mộ Phi Tiên hiển nhiên cũng đã được nghe nói đến cái tên Mộ Hàn này. Ánh mắt đảo qua một vòng trên người hắn rồi liền gật đầu hỏi

- Vì sao ngươi lại vào Tinh Vân động?

- Bị phạt vào động đào quặng hai mươi mốt ngày!

Mộ Hàn trả lời, tựa hồ nếu như nguyên nhân phải đi vào động đào quặng không giống nhau thì đãi ngộ cũng sẽ có chỗ khác nhau.

- Bị phạt đào quặng...

Mộ Phi Tiên do dự nói

- Hai mươi mốt ngày này ngươi phải nộp lên một trăm bốn mươi miếng 'Tử Tinh Thạch'. Nếu như vượt qua một trăm bốn mươi miếng thì chỗ còn lại ngươi có thể tự mình cầm đi tu luyện.

- Vâng.

Mộ Hàn đáp, nhưng trong lòng liền hung hăng nhảy dựng lên một cái. Không nghĩ tới bên trong viện Duệ Phong của Mộ gia này lại có che giấu mỏ quặng mạch khoáng Tử Tinh Thạch. Cả Việt Quốc, cũng cũng chỉ có hoàng thất có được một mỏ quặng Tử Tinh Thạch nho nhỏ. Tin tức này nếu mà lan truyền đi, Mộ gia chắc chắn sẽ bị quấy nhiễu đến không còn có yên bình.

Nếu mà đào được lên một ít Tử Tinh Thạch thì tốc độ tu luyện của chính mình nhất định sẽ tăng lên nhiều.

Mộ Hàn tinh thần đại chấn, hai ba bước liền bước vào trong động.

Nhận thấy vẻ mặt của Mộ Hàn, Mộ Phi Tiên cũng không khỏi cười một tiếng. Đệ tử của viện Duệ Phong lần đầu tiên tiến vào Tinh Vân động đào quặng đa phần đều có một dáng điệu giống như cùng Mộ Hàn. Đều cho là có thể đào được lượng lớn Tử Tinh Thạch, kết quả bọn họ cơ hồ tất cả đều là cười đi vào, khóc chạy ra, Mộ Hàn phỏng đoán cũng không phải ngoại lệ.

...

Từ bên ngoài nhìn vào, Tinh Vân động này đen sì giống như không có chút xíu luồng sáng. Tuy nhiên khi đích thực đặt mình vào trong động, Mộ Hàn cũng liền lấy làm kinh hãi. Từ bốn phía vách tường hang động đúng là lóe ra vô số vầng ánh sáng lấp lánh màu tím, đông đảo đốm sáng giống như những vì sao trên trời vào ban đêm đã làm cho cả hang động đều được chiếu rọi tựa như ảo mộng.

Điều càng làm cho Mộ Hàn ngạc nhiên chính là, ở bên trong Tinh Vân động này lại cực kỳ nóng rực.

Lúc vừa mới đi vào một bước, liền giống như đưa thân vào trong hỏa lò. Nếu như dùng phương pháp đo của kiếp trước, nhất định là nhiệt độ ở cửa hang động này liền ít nhất vượt qua ba mươi lăm độ.

- Cái gì?

Đang muốn lại bước đi tiếp, Mộ Hàn liền kinh ngạc hô nhỏ một tiếng."Tử Hư Thần Cung" kia lại có hơi rung động một cái. Loại động tĩnh này thì Mộ Hàn cũng không còn xa lạ, ngày đó tại đường Hắc Y khi gặp được khối Tử Tinh Thạch che giấu "Tử Dương Long Tinh" ở bên trong thì Tử Hư Thần Cung cũng từng có phản ứng như vậy.

Bên trong Tinh Vân động có rất nhiều quặng mạch khoáng Tử Tinh Thạch, nhất định ở đó có dấu "Tử Dương Long Tinh".

Trong mắt Mộ Hàn toát ra tia sáng hưng phấn, hắn sải bước đi về phía trước. Tinh Vân động này lúc rộng lúc hẹp, uốn lượn quanh co khúc khuỷu, không biết sâu bao nhiêu nữa. Mộ Hàn chỉ đi mấy chục thước thì nhiệt độ bốn phía chung quanh đã liền mạnh hơn rất nhiều, quần áo toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Vẫn còn chưa tới chỗ sâu trong hang động mà đã là như thế, Mộ Hàn lúc này mới có hơi hơi hiểu được vì sao nhiều đệ tử của viện Duệ Phong lại sợ như sợ hổ đối với Tinh Vân động như vậy.

Theo ý niệm, Mộ Hàn không khỏi bắt đầu vận hành "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết".

Công pháp này một khi chợt sử dụng đến, hơi nóng bốn phía sẽ cùng với linh khí ở chung quanh cuồn cuộn không ngừng mà bị hút vào Tâm Cung, sau đó sẽ bị "Tử Hư Thần Cung" nuốt chửng. Mộ Hàn cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới "Tử Hư Thần Cung" liền ngay cả vật này đều hấp thu, xem ra bầu không khí nóng rực tràn ngập không trung này cũng thuộc về một loại linh khí thiên địa nào đó.

Cái nóng áp sát vào lớp da thịt bị hấp thu nhanh nhất, quanh người Mộ Hàn lập tức thấy dìu dịu mát mẻ hơn, tốc độ bước chân tức thì nhanh hơn vài phần. Càng là đi phía trước, cái nóng bốn phía lại càng là mãnh liệt. Thế nhưng đối với Mộ Hàn cũng đã không có chút ảnh hưởng nào. Sau khi đi được vài trăm thước nữa, trước mắt Mộ Hàn lập tức thấy được dấu vết mở rộng không gian do sức người tạo ra.

Đó là một vùng không gian rộng áng chừng vài trăm thước, chiều cao cũng đến mấy chục thước.

Khắp nơi ở bốn phía đều là có thấy dấu vết mở rộng, trong vách đá ở chỗ này có những đốm nhỏ màu tím cũng trở nên càng thêm dày đặc, khiến cho không gian được thấy rõ giống như ban ngày. Có khả năng nhìn thấy rõ ràng ở trên vách đá có những con đường bậc thang nho nhỏ và vô số hố lớn hố nhỏ lồi lồi lõm lõm, những hang động hoặc nông hoặc sâu khoét vào vách đá.

Ở chính giữa không gian này thì chồng chất rất nhiều những hòn đá vứt đi, nhưng trông chúng lại cũng như những đám mây tím nhấp nháy.

Sau khi tiến vào nơi này, "Tử Hư Thần Cung" rung động đúng là kịch liệt hơn vài phần, trong lòng Mộ Hàn càng là rục rịch. Hắn tinh tế cảm ứng chỉ chốc lát, ánh mắt liền quay sang hướng bên phải phía trước.

- Sạt! Sạt!

Một hồi tiếng va đập mãnh liệt bắt đầu vang vọng, Mộ Hàn chăm chú nhìn lại. Quả nhiên ở phía dưới vách đá bên kia hắn thấy được có hai bóng người, trong đó một người khôi ngô cao lớn dị thường, đúng là Mộ Thiết Đường và Mộ Thanh Thành. Hai người đang mồ hôi như mưa, tay cầm chiếc thuổng sắt nhỏ đặc chế. Cứ một lần phóng xuống cắm vào vách đá, mảnh vỡ lại bay tán loạn.

Loại thuổng sắt này cũng là một món Đạo Khí thấp phẩm trải qua rèn luyện đặc biệt, còn các dụng cụ bằng sắt thông thường căn bản không đào khoét nổi vách đá ở nơi này.

Thế nhưng mặc dù có vũ khí lợi hại trong tay, vậy mà ở trong mỏ quặng rộng rãi như thế, cũng mới chỉ thấy được bóng dáng của hai người bọn họ. Nhiệt độ ở trong hang động này thật sự rất cao, người bình thường căn bản không thể ở lại lâu được. Tu sĩ võ đạo mặc dù là thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng khó lòng gắng sức quá lâu. Nếu như Mộ Hàn không có "Tử Hư Thần Cung" và "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết", chỉ sợ cũng lại sẽ giống hệt như Mộ Thiết Đường, Mộ Thanh Thành vào giờ phút này, mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa, sắc mặt đỏ rực như lò lửa thiêu.

Nghe thấy có tiếng bước chân đi vào, hai người theo bản năng quay đầu lại nhìn ra.

- Cái gì?

Âm thanh kinh ngạc vang vọng trong mỏ quặng, hai người đều là vô cùng ngoài ý muốn.

Bọn họ đã bị phạt đào quặng ba ngày, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thứ ba bên trong mỏ quặng. Và lại không nghĩ rằng người này còn chính là Mộ Hàn.

- Ra mắt hai vị sư huynh.

Mộ Hàn không ngừng bước chân đi tới, gương mặt tươi cười.

Ngày đó bị thua và làm nhục, khiến cho Mộ Thanh Thành hận thấu xương đối với Mộ Hàn. Lúc này nghe vậy hắn chỉ là hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tối sầm. Mộ Thiết Đường trái lại gật đầu một cái, đưa tay lau mồ hôi trên trán mà hỏi có chút tò mò:

- Tinh Hàn sư đệ cũng đúng là có hứng thú đào quặng?

Mộ Hàn cười nói:

- Ta ba ngày không có đi luyện võ tràng tham gia tu luyện hằng ngày, cho nên bị phạt đào quặng hai mươi mốt ngày.

*****

Mộ Thiết Đường không khỏi không biết nên khóc hay cười. Hắn đã vào viện Duệ Phong nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy có người bởi vì không chịu tham gia tu luyện mà bị phạt nhiều ngày như vậy.

- Tự làm tự chịu!

Mộ Thanh Thành nghe vậy, xem ra có chút hả hê mà nở nụ cười. Hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực thoải mái hơn không ít.

Mộ Hàn cũng không có hứng thú để ý tới người này, trực tiếp dựa vào "Tử Hư Thần Cung" cảm ứng rồi đi đến một chỗ ở trước vách đá cách hai người ước chừng hai thước thì dừng lại. Chỗ này để rải rác không ít thuổng sắt, Mộ Hàn tiện tay nhặt lên một cái, thúc đẩy chân khí vào trong đó. Những tia chớp sáng trắng ở trên thân thuổng sắt lập tức phóng mạnh ra.

- Sạt!

Một nhát thuổng phóng đi xuống, chỉ là cạo một lớp bột đá vụn dày không được nửa tấc.

Động tác của Mộ Hàn càng không ngừng, hắn lại lập tức huy động thuổng sắt. Những âm thanh sạt sạt liên tiếp vang lên, còn mảnh vỡ không ngừng bắn tung toé ra khắp bốn phía. Những mảnh vỡ này ẩn chứa không ít những đốm sáng nhỏ màu tím. Cùng với động tác vung thuổng của Mộ Hàn, những đám mây tím không ngừng múa lượn trên không trung. Xem ra tựa như trong mộng ảo.

Nhìn thấy dạng hành động thế này của hắn, Mộ Thanh Thành lại đùa cợt bĩu môi.

Mộ Thiết Đường chính là đang muốn nói lại thôi. Ở trong mỏ quặng Tinh Vân nhiệt độ nóng vô cùng, vách đá lại cứng rắn dị thường. Với tu vi Bách Khiếu Cảnh đỉnh cao của hắn, liên tục vung thuổng lên xuống năm mươi lần đã là cực hạn. Nhưng đó là còn phải nắm giữ được chút bí quyết nho nhỏ. Còn nếu mà khinh xuất giống như Mộ Hàn vậy, đào được ba mươi nhát đã là phi thường không tồi.

Tuy nhiên, cũng không lâu lắm, Mộ Thiết Đường liền bắt đầu kinh ngạc.

Lúc này hắn mới phát hiện, vào lúc Mộ Hàn vung thuổng để khai quật, lại vẫn đồng thời cũng hấp thu linh khí thiên địa chung quanh. Điều này làm cho hắn suýt nữa trợn trừng đến lòi cả con ngươi ra ngoài. Linh khí thiên địa ở trong mỏ quặng này đều mang theo cỗ khí tức nóng rực. Khi hấp thu vào thì ngay cả Tâm Cung cũng đều bị nóng theo đến mức như thiêu như đốt.

Đám đệ tử của viện Duệ Phong bọn họ, sau khi tiêu hao chân khí xong thì căn bản không dám mở rộng việc hấp thu linh khí thiên địa. Mỗi lần đều cần một thời gian dài mới có thể khiến cho kinh mạch đã bị trống rỗng lại trở nên tràn đầy. Có điều là, Mộ Hàn này tựa hồ căn bản không hề phải kiêng nể như vậy, hơn nữa còn giống như không có bất cứ điều khó chịu nào.

Chẳng lẽ là bởi vì Mộ Hàn có được pháp lực?

Cũng không đúng, ở trong viện Duệ Phong cũng có hai người Đạo Văn Sư thấp phẩm, nhưng so sánh với các đệ tử của viện Duệ Phong khác thì bọn họ cũng không có mạnh hơn bao nhiêu.

- Hay pháp lực của Mộ Hàn là loại trung dung không thuộc tính, chẳng lẽ là vì vậy?

Ý nghĩ của Mộ Thiết Đường nhanh chóng quay ngược trở lại, rốt cục đã tìm được nguyên nhân tự nhận là giải thích hợp lý. Từ sau khi khảo nghiệm Tuyển Phong kết thúc, chuyện Mộ Hàn có được loại pháp lực trung dung không thuộc tính cũng đã bị Đạo Văn Sư từng giao đấu cùng hắn truyền ra. Đến ngay cả bọn họ là những đệ tử của viện Duệ Phong này thì tất cả cũng có nghe thấy.

Chỉ là ước chừng một phần mười canh giờ sau, Mộ Thiết Đường lại lần trở nên kinh ngạc không hiểu ra sao cả. Không chỉ có là hắn, ngay cả Mộ Thanh Thành ở bên cạnh cũng kinh ngạc há hốc miệng.

Bởi vì ở trong thời gian kéo dài như vậy, Mộ Hàn đâu chỉ có vung thuổng lên một trăm lần?

Thế nhưng tốc độ của hắn lại không hề chậm lại chút nào.

Nhìn thấy cái hốc trên vách đá kia bị Mộ Hàn khai quật ra, Mộ Thiết Đường và Mộ Thanh Thành trao đổi ánh mắt, cũng hơi khó có thể tin nổi. Thời gian trôi qua rất nhanh, sau gần một khắc canh giờ, động tác của Mộ Hàn đột nhiên dừng lại, con ngươi đờ đẫn của hai người rốt cục chuyển động thật nhanh một phen.

- Tử Tinh Thạch!

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt sau, phát hiện ở chỗ sâu trong cái hố kia có một bóng đen màu tim tím nho nhỏ, hai người Mộ Thiết Đường và Mộ Thanh Thành cũng là khó có thể tự kiềm chế mà cùng hô to lên.

Mộ Hàn chỉ là hơi hơi dừng lại, rồi liền tiếp tục vung thuổng khai quật. Chỉ có điều là động tác lại nhẹ đi rất nhiều, dùi phải nạy trái. Không được bao lâu, sắc tím kia liền càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng nổi bật. Cuối cùng Mộ Hàn hung hăng đâm một thuổng sắt đi xuống, một hòn đá có hình chếc đĩa tròn to bằng bàn tay liền bị bật ra.

Chộp lấy nó nhìn qua một chút, trên mặt Mộ Hàn không khỏi hiện lên nụ cười có hơi vui vẻ. Cục Tử Tinh Thạch này có vẻ thật tốt, phẩm chất hẳn là cực kỳ khá đây.

Hai người nhìn không chớp mắt, trên mặt Mộ Thiết Đường tràn đầy hâm mộ, mà trong mắt Mộ Thanh Thành chính là sự ghen ghét thô thiển.

Bọn họ từ hừng đông đã bắt đầu chui vào trong động, đào đào bới bới mệt đến chết cho đến bây giờ không sai biệt lắm cũng đến một canh giờ, nhưng lại ngay cả bóng dáng của Tử Tinh Thạch cũng không nhìn thấy. Còn Mộ Hàn ngược lại, mới làm được một khắc canh giờ mà đã có thu hoạch, đặc biệt địa điểm thu hoạch lại còn cách bọn họ gần đến như thế. Nếu không phải viện Duệ Phong có quy củ nghiêm ngặt, hơn nữa bản thân cũng không phải đối thủ của Mộ Hàn, Mộ Thanh Thành e rằng ngay cả tâm tư tiến lên cướp lấy viên Tử Tinh Thạch kia làm của riêng cũng có.

Mộ Hàn nhanh chóng liền ghìm xuống sự mừng rỡ trong lòng, tiếp tục huy động thuổng sắt rất nhanh. Tiếng sạt sạt lại lần nữa bắt đầu nghe thấy rõ ràng ở chỗ sâu trong Tinh Vân động.

Hắn có thể cảm giác được món đồ kia khiến cho "Tử Hư Thần Cung" rung động chỉ cách hắn vẫn còn có một đoạn cự ly không ngắn. Một mặt khai quật, một mặt vận hành "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết", chân khí trong cơ thể Mộ Hàn bị tiêu hao lại được bổ sung cuồn cuộn không ngừng. Còn chiếc thuổng sắt kia cơ hồ liền không có dừng lại chút nào.

Thấy thế, Mộ Thiết Đường và Mộ Thanh Thành đã là có chút đờ đẫn.

Ngoài ra Mộ Thiết Đường nghĩ chính mình lúc trước còn muốn nhắc nhở Mộ Hàn, truyền thụ một chút kinh nghiệm đào quặng cho hắn thì liền không khỏi cười khổ rộ lên. Thật sự là người so sánh người, ắt giận điên người.

Mộ Thiết Đường cũng lười lại tìm tòi nghiên cứu xem Mộ Hàn bởi vì có được pháp lực trung dung không thuộc tính hay không, nên mới có thể đào bới ở trong mỏ quặng này mà coi cái nóng như không có gì. Hắn cũng tiếp bắt tay làm việc lu bù lên.

Mộ Thanh Thành cũng lại nhìn chỉ chốc lát, liền hung hăng phun ra một ngụm nướt bọt, tức giận bất bình mà vung chiếc thuổng sắt lên. Chỉ đó điều là đào được mấy chục lần đã thở hồng hộc, hắn vội vàng móc ra một viên dược màu lam ném vào trong mồm rồi ngồi xuống, dè dặt hấp thu linh khí chung quanh.

Vài phần mười canh giờ trôi qua, Mộ Thanh Thành mới mở mắt ra được. Thế nhưng vừa mới đứng lên, hai con mắt trợn tròn liền càng mở càng lớn, môi run lẩy bẩy:

- Ngươi... Ngươi lại đào được nữa?

Crypto.com Exchange

Chương (1-795)