Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Bá - Chương 020

Ác Bá
Trọn bộ 301 chương
Chương 020: Thay mặt học sinh mới phát biểu
0.00
(0 votes)


Chương (1-301)

Siêu sale Shopee


Sáng ngày thứ hai, Cường Tử vừa đến lớp đã bị cô giáo Chu gọi vào trong văn phòng. Cường Tử sợ phát run, nói không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, Cường Tử tự hỏi không làm việc gì trái với lương tâm, dù hôm trước hắn mới dọn dẹp nhà vệ sinh một lần. Quỷ gõ cửa Cường Tử cũng không sợ, hắn chỉ sợ vào văn phòng giáo viên.

Hôm nay cô giáo Chu trang điểm nhẹ, khuôn mặt vốn đã thanh tú sau khi trang điểm càng xinh hơn, hai má của cô ửng hồng, nguyên nhân có lẽ vì thời tiết nóng, nhưng khiến cho người ta nhìn tim đập thình thịch. Cường Tử bây giờ cũng không dám nhìn, không những không dám nhìn, kể cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cô giáo chu rót một cốc nước cho Cường Tử, thân thiết xoa đầu Cường Tử. Cử chỉ này khiến Cường Tử bỏ đi thấp thỏm trong lòng, không biết cướp hơn một ngàn đồng trên pháp luật phán như thế nào, là chung thânhay là lập tức hành quyết.

- Ngồi đi.

Giọng cô giáo chu nhẹ nhàng, không ngọt cũng không chán tai, khiến người nghe vui vẻ thoải mái.

Cường Tử vò vò đầu nói:

- Hay là em cứ đứng vậy, ngồi thế trong lòng thấy không ổn.

Cô giáo chu ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

Cường Tử nói:

- Bình thường học sinh có thể ngồi trong văn phòng cô giáo đều là học sinh tiêu biểu, ví dụ đại biểu khóa mỹ thuật hay là vệ sinh kiểm tra viên, em.......

Cô giáo chu cười, môi cô mở ra, hàm răng trắng noãn giống như trân châu sáng lấp lóe. Cường Tử chỉ liếc mắt nhìn thì đầu đã cháng váng, thầm nghĩ môi hồng răng trắng chính là nói về người như cô giáo Chu. Môi hồng xinh tươi hơi hé mở, có thể nhìn thấy cái lưỡi màu hồng nhạt, Cường Tử cảm thấy xao động.

- Nói xằng nói bậy gì đó, cô bảo em ngồi thì em cứ ngồi xuống!

Cô giáo chu giả vờ giận dỗi, Cường Tử khó cưỡng lại chính là...............

khó cưỡng lại được chính là điệu bộ này. Hắn liền vội vàng ngồi xuống đối diện với cô giáo Chu, giống như một học sinh vô cùng non nớt õng a õng ẹo. Cô giáo Chu nhìn điệu của hắn liền phì cười một tiếng, cô cười thật sự giống như.........Cường Tử thoáng suy nghĩ về những diễn viên xinh đẹp trong phim mà mình từng xem, ruốt cuộc đều không có ai giống, dáng điệu cô giáo Chu không phải như những diễn viên chỉ là làm dáng diễn xuất rên rỉ. Được rồi, Cường Tử tự nghĩ, tuy có chút gượng ép. Nhưng nó cảm thấy cô giáo chu cười giống như Tô Đát Kỷ, Lý Sư Sư, Trần Viên Viên......

Cô giáo Chu mỉm cười nói:

- Lâm Cường, nói cho em biết một tin vui.

Cường Tử vừa nghe là tin vui, liền định tâm lại.

- Tin vui gì? Khiến cô vui như vậy?

Cường Tử thật biết nói chuyện.

Đôi mắt cô giáo chu cười thật là đẹp, giống như Tô Đát Kỷ, Lý Sư Sư, Trần Viên Viên......

- Ngày mốt là khai mạc đại hội thể dục thể thao rồi, thông qua cuộc họp lãnh đạo trường quyết định, để em thay mặt học sinh mới phát biểu trên khán đài, đây có được cho là tin vui không?

Cường Tử vừa nghe xong cảm thấy đầu to ra, đứng giữa gần mười vạn học sinh, để hắn phát biểu trước mặt mười vạn người? Đây là tin vui hay là tin buồn đây?

- Cô Chu, em làm không được..............

Cô giáo chu hình như có dự đoán được là Cường Tử sẽ nói như thế, cô đứng dậy đi tới bên cạnh Cường Tử, vỗ nhẹ vào vai Cường Tử nói:

- Lâm Cường trong ấn tượng của cô hầu như không từng nói qua bốn chữ em không làm được, không phải sao? Nhớ có một lần khi cô khuyên em từ bỏ một số môn, em đã trả lời cô như thế nào? Em nói:

- Cô yên tâm đi, giao cho em. Là sự tự tin của em đã thuyết phục cô, bây giờ lòng tự tin của em đâu? Cô muốn nó hiện ra để thuyết phục bạn thân em! Cô hy vọng em vẫn trả lời cô bằng câu nói đó, cô yên tâm đi, cứ giao cho em.

Đôi mắt Cường Tử tán loạn hết cả lên, nghe qua lời nói nhẹ nhàng hy vọng tha thiết và sự động viên của cô giáo Chu, tinh thần Cường Tử có chút mơ hồ, bây giờ nó chỉ có một cảm giác.

Trên người cô giáo Chu....... thật thơm.

Cường Tử làm bộ cảm động, khụt khịt hít mũi. Hương thơm nhàn nhạt mát lòng mát dạ đó nháy mắt bay vào xoang mũi nó, thậm chí gân cốt toàn thân đều cảm thấy thoải mái đến gần như phát sốt. Cường Tử nghĩ bụng đây chính là mừi thơm cơ thể trong truyền thuyết nói sao, quả thật giống như trên thế giới không có bất cứ mùi thơm nào sánh được, ngửi cái rất có tinh thần, liếm liếm cái..... ách, thôi khỏi liếm. Tóm lại, Cường Tử chỉ dùng bốn chữ tổng quát chính là tinh thần thoải mái.

Cường Tử:

- Cô Chu, cô cũng biết, em có điểm yếu, không biết biểu đạt ý của mình. Em chỉ sợ nói không hay đến lúc đó làm xấu mặt lớp chúng ta, càng sợ làm xấu mặt cô.

Cô giáo Chu nói:

- Lâm Cường, nhớ lần trước giáo sư Nhật Bản đến lớp chúng ta nghe giảng bài lần đó, từ ngừ trong lời nói của em rất sắc bén. Còn nữa lúc trên lớp các bạn học nhường để em phát biểu, không phải em đã nói rất tốt sao? Mọi người đều rất cảm động, vậy sao em có thể nói mình không biết biểu đạt ý được chứ? Tự coi nhẹ mình là điều không tốt.

Cường Tử:

- Đó chính là những lời nói từ đáy lòng, tự nhiên thốt ra.

Cô giáo chu:

- Điều cô muốn chính là lời nói từ đáy lòng, chỉ có lới nói từ đáy lòng mới biểu đạt chân thành nhất, mới là thứ có thể cảm hóa nhân tâm con người nhất. Em về chuẩn bị đi, hãy nói về mấy năm nay em vừa đi làm vừa tự khắc khổ học hành, cô tin mọi người đều sẽ cảm động.

Cường Tử ngẫm nghĩ mình biết nói gì? Chẳng lẽ mình nói mỗi ngày trộm rượu của sư phụ uống? Mỗi ngày nhìn thấy những em gái xinh xinh là chảy nước bọt? Hay mỗi ngày đều ôn tập bài một lần như (Kim Bình Mai)? Hay là chuyển gạch lén nhìn ả mập tắm? Ngẫm nghĩ như thế, ngẫm nghĩ chân ả mập thô quá, nhưng bộ ngực rất to.

- Cô Chu, em chưa gặp qua trường hợp gì lớn cỡ này, cả trường nhiều người như thế, em hơi sợ.

- Đây là lời nói thật.

Cô giáo Chu lại vuốt tóc hắn lần nữa nói:

- Lấy hết dũng khí em ra, em có thể chinh phục các bạn học chúng ta, còn có cô. Như vậy em cũng có thể chinh phục toàn bộ học sinh của trường! Cô tin chắc như vậy.

Chinh phục cô giáo Chu?

Cường Tử hết sức đắc ý.

- Được rồi, em về chuẩn bị một chút.

.................

- Buổi chiều khi tan học, Cường Tử nghe theo chỉ thị của Hạng Uy mua thứ đồ cần thiết. Đều là những thứ đồ dùng hằng ngày, có mấy thứ hơi khó tìm Cường Tử cũng đã mua được trong tòa cao ốc Ngũ Kim. Những thứ đồ này đa số đều mặc hàng thông dụng dề tìm thấy, có cái mỗi ngày đều có thể tiếp xúc đến, ví dụ như pin số 1, lò xo, mặt nạ công tắc.

Ăn cơm tối xong Cường Tử bắt đầu cải tiến đôi giày thể thao của mình, đôi giày này Cường tử dùng một trăm đồng tiền còn lại của mình để mua. Vốn là không còn thừa lại, nhưng Cường Tử lấy lại một trăm đồng mà Chu Trăm Tước đã lấy đi. Nó mặt dày mày dạn nói:

- Không trả lại tiền cho cháu cháu sẽ nói cho mọi người biết chú say mê thiếu nữ chiến sĩ xinh đẹp!

Đây là một đôi giày Playboy Bunny, tuy không phải thật, cũng được coi là hàng nhái cao cấp.

Cường Tử mất thời gian nửa đêm mới cải tiến toàn bộ diện mạo đôi giày, tuy nhìn dáng vẻ có hơi khó coi, nhưng ít nhất cũng giữ được dáng vẻ đôi giày, tuy nhìn giống đôi dép lê.

Đại hội thể dục thể thao đã đúng kỳ khai mạc, ngày hôm đó ầm ĩ đông nghịt cả vạn người, cờ đỏ phất phới tung bay. Không khí đó vô cùng sôi nổi, vô cùng...

*****

Tác Giả: Trí Bạch

Đại hội thể dục thể thao đúng ngày khai mạc, ngày đó người nhiều như lá vàng thu mà mọi người đều sôi trào, cờ đỏ phấp phới cờ nhiều màu tung bay. Không khí theo đó cực kỳ nhiệt liệt, khi đó....

Toàn bộ lãnh đạo của trường đều ngồi ở đài chủ tịch, còn có lãnh đạo của bộ giáo dục thành phố, lãnh đạo cục văn hóa thành phố, lãnh đạo chính phủ thành phố, lãnh đạo khu phố, văn phòng lãnh đạo khu phố, chủ nhiệm hội dân cư, lãnh đạo phong phá bỏ và di dời nhà cửa, lãnh đạo cục cảnh sát thành phố, lãnh đạo tổ chuyên càn quét tệ nạn xã hội, lãnh đạo ban chuyên giúp đỡ, lãnh đạo ban mỹ thuật, lãnh đạo ban thể dục, đặc biệt lãnh đạo công ty giầy thể thao... không có đến.

Tóm lại khách quý tụ tập chật nhà.

Đầu tiên là hiệu trưởng của trường Nhất Trung là Ngô Vĩ Dân nói chuyện, những từ ngữ hoan nghênh và tuyên bố đại hội thể dục thể thao khai mạc. Hiệu trưởng Ngô là một vị mà ở trong giới giáo dục có thể coi là một nhân vật cấp bậc nguyên lão, không chỉ tại thành phố này, tỉnh này, thậm chí trong cả nước cũng có sức kêu gọi mãnh liệt. Học sinh của ông bao quát khắp ngũ hồ tứ hải, bao quát toàn bộ mọi nơi, trong đó có quan lớn, có người giàu có, cũng có dân chúng bình dân. Tóm lại đây là một vị hiệu trưởng mà các giai tầng nhân dân đều kính yêu.

Hiệu trưởng Ngô kích động nói:

Công tác giáo dục trong nước của chúng ta qua nhiều năm sóng gió, qua vô vàn gian nan hiểm trở, rốt cục cũng đạt được thắng lợi huy hoàng, đây không phải là sự cố gắng của một thế hệ, cũng không phải nỗ lực của chỉ một người mà là quá trình đấu tranh của cả quốc gia. Cảm ơn sự ủng hộ cực kỳ to lớn của trung ương Đảng đối với sự nghiệp giáo dục, cảm ơn các dân tộc trong cả nước ủng hộ trong sự vô tư.

Nhớ năm đó...

(phía dưới lược bỏ một vạn năm nghìn chữ, nói cái kia rất rất dài, giảm đi một vạn năm trăm rồi, tính nếu không cắt chắc đến hai vạn chữ mất, các bạn hạnh phúc không?).

Sau đó là đại biểu các giáo viên lên phát biểu, sau đó là đại biểu học sinh lên nói, cuối cùng là đại biểu học sinh mới lên nói.

Đại biểu các giáo viên lời nói đầu là:

- Gió xuân mưa phùn làm măng mới mọc, một loạt người mới thay người cũ... (trên là hành văn).

Đại biểu học sinh lời nói đầu là:

- Măng mới nảy mầm cám ơn mưa xuân, uống nước không quên người múc nước... (bài văn trên các bạn phục không?).

Khi đến phiên Cường Tử lên đài, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng của toàn bộ bạn học và nụ cười động viên của cô giáo Chu thì hắn từng bước đi lên bục phát biểu. Hắn mặc bộ đồng phục đã được giặt sạch sẽ và đi một đôi xăng đan hàng hiệu mới tinh... Trước hai vạn con mắt soi mói của học sinh trong trường, hắn mặt không đổi sắc nhưng tim đang nhảy loạn.

Cường Tử hít một hơi thật sâu, làm cho cảm xúc của mình bình ổn trở lại. Hắn hiểu được ý tốt của hiệu trưởng và cô giáo Chu, đại biểu học sinh mới có ý nghĩa như thế nào? Ý chính là bạn là nhân vật thống lĩnh toàn học sinh mới.

- Các vị lãnh đạo, các vị giáo viên, các bạn học sinh thân mến, chào mọi người.

Cường Tử cúi thật sâu, hắn ngẩng lên nhìn đám người đông nghịt phía dưới, nói ra câu đầu tiên.

Tên tôi là Lâm Cường, năm nay mười bảy tuổi, học sinh mới của cấp ba.

Phía dưới đều yên lặng hẳn ra, mọi người nghe thấy hết lời hắn nói, một nhân vật nghịch lý, học sinh nghèo khó được đặc cách nhưng mỗi ngày đi đến trường tan học bằng Audi A6.

- Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ khi đứng ở nơi này nên dùng giọng điệu thế nào để nói chuyện với mọi người? Là dùng giọng điệu của một người nghèo khó không có cái gì, hay dùng giọng điệu hạnh phúc khi được tuyển đặc cách, hay là dùng giọng điệu của một đứa bé mồ côi kích động khi có được sự giúp đỡ? Tôi nghĩ rằng những thứ trên đều không quan trọng, quan trọng ở đây là nói ra những lời trong lòng.

Ánh mắt của Cường Tử lạnh nhạt tiếp tục nói:

Mọi người đều biết tôi là một học sinh nghèo, cũng đều chứng kiến hàng ngày tôi ngồi trên một chiếc xe hơi đắt tiền đi học và tan học. Mọi người có lẽ cũng không rõ, cũng có bạn học xì mũi coi thường, có người nói tôi lừa đảo, có người nói tôi thực ra là một tay ăn chơi trác táng. Thực ra cái này cũng không thể giải thích rõ ràng, lý do duy nhất là tôi gặp được người có lòng hảo tâm.

- Thực ra có lúc bản thân tôi cũng đã từng dao động, hiện tại ở tốt, ăn ngon, mỗi ngày được ngồi xe, còn có vài trăm tệ để tiêu, đây không phải những thứ mà ngày xưa tôi từng mong đợi sao, những ngày ăn ngon ngủ kĩ rồi chờ chết?

Giọng điệu Cường Tử thay đổi, tiếp tục nói:

Nhưng mà, nghĩ như vậy thì trong nội tâm của tôi liền đau đớn! Tôi cảm thấy có một thứ gọi là lương tâm đang tra tấn lòng mình! Nếu ta thật sự sa ngã như vậy thì nếu ta bắt đầu hưởng thụ, vậy ta còn là người sao?

- Có một lão què, tôi gọi ông ấy là sư phụ, ông ấy vẫn mãi không chịu nhận tôi làm đồ đệ. Ông ấy mở một nhà hàng ba năm rồi, kiếm tiền đều đưa tôi mua sách, giấy phép buôn bán cũng không có tiền làm. Ông ấy không nhận tôi làm đồ đệ là bởi vì ông ấy thấy tôi nên tiếp tục đến trường học tập, để kiếm nhiều tiền hơn để phát tài, sao lại uất ức ở lại trong một cái nhà hàng nhỏ mà quanh năm không thấy mặt trời! Ông ấy nói với tôi rằng:

- Cường Tử, con người sống chỉ vì hai chữ, hô hấp, hít một hơi rồi tranh thủ thở một hơi.

Cường Tử dừng lại một chút nói tiếp:

- Có một người giàu có, tôi gọi ông là Lôi Tử thúc, chính ông giúp tôi một lần nữa được đến trường. Ông từ khi dẫn tôi ra khỏi nhà hàng nhỏ đó, tôi khóc không đi, ông vả cho tôi hai cái tát sau đó nói với tôi rằng:

Con nếu muốn báo đáp sư phụ của con thì đi theo chú, tên MB(money boy- trai gọi) khóc lóc sướt mướt còn là đàn ông sao? Con cho rằng đi theo sư phụ con là hiếu kính ông ấy sao? Ngươi có thể giúp ông ấy làm cái gì? Ngoại trừ giúp ông ấy xào rau rồi lau dọn bàn ghế, quét tước thì con còn giúp cái khỉ gì? Đi theo chú, mua xe đẹp, mỗi ngày dẫn sư phụ đi vòng quanh thế giới, để cho mọi người đều nhìn xem, một lão què như ông ấy cũng có một đồ đệ tốt.

Ông nói:

- Cường Tử, thế giới này rộng hơn những gì con tưởng tượng. Ánh mắt cần cao hơn, nhìn xa hơn, không cần sau mười năm, chỉ cần sau ba năm, không muốn sau ba năm, thì sau ba tháng, muốn hiếu kính sư phụ con, thì cần xem thực tế làm như thế nào, tương lai để cho sư phụ què của con khoe khoang cho cả đường phố biết đồ đệ của chính mình có bao nhiêu 'trâu bò'. Con cho rằng ngoài thôn nhỏ thì không có rượu ngon nữa phải không? Con chẳng nhẽ không muốn để sư phụ con mỗi ngày đều uống Ngũ Lương Dịch, Mao Đài?

Con mắt Cường Tử có chút đỏ, sau đó lớn tiếng nói:

- Tôi đứng tại chỗ này, không phải bởi vì tôi nghèo, không phải vì tôi là đứa trẻ mồ côi, càng không phải tôi là học sinh được đặc cách! Là bởi vì tôi đứng đầu các kì kiểm tra trong ba tháng liền! Là bởi vì tôi dùng thực lực đứng ở đây để nói chuyện! Là bởi vì tôi hiểu được bốn chữ 'tri ân đồ báo'.

Cường Tử làm tâm trạng bình tĩnh thêm một chút rồi nói:

- Lời này có chút ngông cũng có chút tầm thường, nhưng là tôi dám phát ngôn bừa bãi, tương lai tôi muốn để sư phụ ở một ngôi nhà lớn nhất, uống rượu ngon nhất, ngồi xe tốt nhất, vì mục tiêu này, mọi người các bạn đều là đối tượng siêu việt, cho nên, từ hôm nay trở đi, các bạn đều là đối thủ cạnh tranh với tôi.

Cường Tử cúi đầu thật sâu rồi nói:

- Đây hình như không phải là lời phát biểu đại biểu học sinh mới nên nói trong Nhất Trung từ trước tới nay? Tôi cảm thấy tôi đang nói lạc đề rồi, nhưng mà, đây là lời nói trong lòng của tôi. Cám ơn mọi người!

Cường Tử nhìn nhìn các học sinh, giáo viên và khách quý lặng ngắt như tờ, cười cười xin lỗi cô giáo Chu, sau đó thong dong đi xuống bục, đến bên cạnh cô giáo Chu nói:

- Thực xin lỗi cô Chu, em nói hỏng rồi.

Cô giáo Chu nắm đầu vai của hắn, nhẹ giọng khóc nức nở nói:

- Không có, em là niềm kiêu ngạo của chúng tôi.

Lúc này, dưới đài bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm! Toàn bộ học sinh và khách quý tham gia đại hội hôm nay đều đứng lên nhiệt liệt vỗ tay, dùng tiếng vỗ tay để biểu lộ sự kính trọng từ tận đáy lòng! Tiếng vỗ tay của vạn người vang tận trời xanh, tặng cho một thiếu niên mười bảy tuổi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-301)