← Ch.097 | Ch.099 → |
Xoạt!
Một cây dao sắc bén nhỏ hẹp dài xuyên qua cổ một võ giả Đông Doanh, máu tươi phun ra. Máu phun ra như một cơn mưa nhỏ, xối lên người Lân Cửu, cô ta chỉ tiện tay lau chùi khuôn mặt, lửa giận trong ánh mắt như ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đều là vì những tên heo nhật bản này không dám ra tay với hắn, lại muốn ra tay với phụ nữ của hắn! Thứ bại hoại hèn hạ vô sỉ! nếu không phải do bọn chúng bắt cóc cô ta, làm sao mình không ở bên cạnh hắn? nếu có mình ở bên cạnh hắn, thì làm sao hắn có thể bị thương nặng được!
Trên bộ váy đồng phục màu đen, cho dù là chiếc áo tinh tế hay là chiếc váy dài thẳng đều thấm đẫm máu tươi. Trên đôi giày da chế thủ công máu chảy ra thành giọt, sau mỗi một bước chân đều để lại một dấu chân màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình!
Mười chín người, còn chưa đủ!
Lông mày của Lân Cửu nhíu lại một chỗ, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sát ý, lạnh lẽo thấu xương.
Lúc nhận được điện thoải của Trần Đông Thanh, Lân Cửu bảo vệ bên cạnh Tôn Văn Văn vừa mới giải quyết xong vài tên đặc công Nhật Bản. Sau khi tiêu diệt đối phương không gây ra âm thanh nào, lúc Lân Cửu đang xử lý mấy cái xác thì nhận được điện thoại.
Sau khi biết được Cường Tử bị trọng thương, cô không giải thích cũng không nói chuyện, chỉ thản nhiên cúp điện thoại, rút ra Huyết Đao từ sau khi gia nhập Lân Tổ chưa lần nào sử dụng qua trên thắt lưng, một mình giết vào tập đoàn Cửu Nhật!
Nàng hận!
Hận bản thân không có thuật phân thân, hận Cường Tử quá cố chấp!
Vì một Tôn Văn Văn không liên quan gì đến mình, tự mình rời khỏi hắn!
Vào một buổi tối mấy hôm trước, ở dưới khung tập bóng rổ Nhất Trung, Cường Tử cười khúc khích nhìn vẻ đẹp hút hồn của Lân Cửu trong cảnh đêm, khóe miệng nhếch lên cười thô lỗ khiến Lân Cửu hận đến nghiến răng.
- Mỗi ngày đi theo phía sau em, có mệt không?
Miệng Cường Tử ngậm một ngọn cỏ, cười rất nham nhở.
Lân Cửu không nói lời nào, cô căm hận nhìn chằm chằm vào con bê đã kêu mình ra đây, cơn tức trong lòng sôi trào. Bóng đêm mê người, êm đềm tĩnh lặng, màn đêm thật đẹp để giết người. Lân Cửu hận không thể thừa cơ tát một cái quất chết con bê cười dâm tặc này.
- Chị nói đi chị là một phụ nữ của mỗi nhà, cả ngày đi theo bên cạnh gã con trai như em, không cảm thấy có đều bất tiện sao?
Điều khiến Lân Cửu buồn bực là, thuật theo dõi ẩn nấp tự mình lấy làm kiêu ngạo nhưng trong mắt Cường Tử lại không đáng một xu nào! Cho dù cô ẩn nấp ở chỗ nào, tên háo sắc này đều có thể phát hiện ra ngay lần đầu tiên, lập tức cho cô một nụ hôn gió hoặc một ánh mắt khiêu khích, loại vẻ mặt đắc chí của tiểu nhân này khiến Lân Cửu phát điên.
- Giờ em cũng không dám đi nhà vệ sinh nam, sợ những thằng đó làm bẩn đôi mắt của chị. Mấy ngày nay em luôn đi nhà vệ sinh nữ lúc không có người để giải quyết đại sự đời mình, chì vì chị coi như em đã tận tình tận nghĩa rồi. Chị nói đi chị không cảm ơn em còn trợn to mắt với em, thật không có đạo lý.
Cường Tử tiếp tục giọng điệu trêu ghẹo, dáng vẻ hắn thật trơ trẽn, có chút phong thái của bọn ăn chơi trác táng.
- Nếu cậu còn nói thêm một lời, tôi sẽ cắt đứt lưỡi của cậu!
Cuối cùng Lân Cửu cũng không nhịn được nữa, hung hăng nói.
- Ái chà........ quả nhiên lòng dạ đàn bà độc ác nhất, người ta ngưỡng mộ chị, nhân dịp đêm thanh gió mát ánh trăng sáng hẹn chị ra nói chuyện tình yêu, sao chị lại không hiểu chuyện?
Người đê tiện thì vô số, quả nhiên đều có chân lý.
Lân Cửu không nói lời nào, cô động thủ.
Một con dao bá đạo cực kỳ sắc bén bổ xuống cổ Cường Tử, doạ hắn sợ hãi nhảy dựng lên lui về sau ba thước.
- Ai da da, mưu sát chống à.
Lân Cửu kiềm không được cơn giận, ra tay trút giận. Cường Tử vừa dứt lời thân hình của cô loé lên đã bổ nhào tới, thân pháp uyển chuyển đẹp tuyệt vời. Khiến Cường Tử không thể không há to mồm nhìn chăm chú dáng vẻ xinh đẹp thướt tha của Lân Cửu, ngọn cỏ khô trong miệng rớt xuống rất có phong cách.
Một cước sắc bén quét về hướng Cường Tử, Cường Tử vừa ngồi chồm hổm người xuống né, thò tay chụp vào mông Lân Cửu một cái sau đó nhanh chóng chạy đi, một chiêu Bạch câu quá khích đã chạy đi thật xa.
- Đủ độ nhún! Đủ mềm mại!
Cương Tử cười nhám nhỡ.
- Đi chết đi!
Lân Cửu bị Cường Tử trêu chọc má đỏ ửng lên, giống như một đóa hao đào nở rộ. Lần này cô tức giận thật sự, thời khắc cái tay xấu xa của Cường Tử sờ lên mông cô ta, đã động đến sát ý của cô. Trước nay chưa từng bị ai trêu chọc như vậy, lúc trước có người đã từng khinh nhờn như thế không bị cô đánh gãy chân thì cũng bị vặn gãy cánh tay, hơn nữa những người đó chỉ là cười đùa trêu chọc mà thôi, cô đã vô cùng tức giận rồi, Càng huống chi bị Cường Tử sờ vào......
Nhấc chân lên, Lân Cửu nhanh như chớp xông vọt tới. Bay lên cao một cước bổ xuống, một cú đá này giống như một tia chớp từ trong màn đêm giáng xuống, chói loà khiến người ta khiếp sợ. Cường Tử không chút nghi ngờ nếu cú đá này bổ vào mặt hắn, vậy khuôn mặt anh tuấn phong lưu phóng khoáng mà hắn định sau này dựa vào đó để kiếm cơm sẽ bị hủy hoại.
Một hơi lăn mười tám vòng trên mặt đất thật không nhã nhặn, Cường Tử khó khăn lắm mới tránh được cứu đá của Lân Cửu. Cường Tử ngồi chồm hổm trên mặt đất giơ tay chùi mồ hôi, lầm bầm nói:
- Quả nhiên không nên sờ vào mông cọp, nhất là mông cọp cái.
Ánh mắt tức giận của Lân Cửu nếu như có thể giết người, bây giờ Cường Tử đã trở thành một con gián nướng rồi. mạng Cường có cứng đến mấy, cũng không thể mạnh bằng lửa Tam Muội Chân Hoả thiêu đốt.
Bị Cường Tử liên tục tránh được ba chiêu, trong lòng Lân Cửu càng thêm kích động, cô rất tự tin vào bản lĩnh của mình, ở trong Lân Tổ cho dù là Lân Ngũ chuyên có sở trường đánh cận chiến, cũng đều không dám đấu một mình với cô. Nhưng ba đòn tấn công trong cơn thịnh nộ, tuy ra tay nhân nhượng, nhưng không thể nói là không chính xác mạnh mẽ lại đều bị hắn ung dung tránh được.
Tuy cách né tránh của Cường Tử không mấy lịch sự, nhưng ít ra cũng né tránh được.
- Tôi xem cậu có tránh được nữa không!
Lân Cửu nghiến răng nói, khoang tay móc khẩu súng lục Desert Eagle ngay cả đàn ông cũng thầm hâm mộ từ trong ngực ra. Khẩu súng ngắn kích cỡ lớn hơn so với bàn tay thon thả mềm mại của cô càng có vẻ vô cùng khí phách. Khẩu súng màu trắng bạc loé ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, vô cùng sát khí!
Họng súng chĩa vào Cường Tử đang ngồi trên mặt đất, Lân Cửu đang chờ Cường Tử nhảy lên né tránh lần nữa nhưng phát hiện con bê non này không chút động đậy! Cường Tử giống như một con chó Nhật ngồi trên mặt đất, đôi mắt trừng lên giống như dái bò nhìn chằm chằm vào ngực Lân Cửu! Vì móc khẩu súng, cúc áo của Lân Cửu tuột ra. Hai chiếc cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi tuột ra, để lộ khe ngực thật sâu khiến người ta nhìn sướng con mắt.
- Một khẩu súng to như vậy, đừng nói là cô giấu ở trong đó nhé!
Cường Tử chăm chú nhìn bộ ngực Lân Cửu, chảy cả nước miếng.
To!
To vượt mức bình thường!
To khiến cho lòng người rung động, gan rung động, phổi rung động, dạ dày rung động, cái kia cũng rung.
- Đi chết đi!
Cuối cùng Lân Cửu đã phát hiện, cái tên biến thái này vốn không đáng để thông cảm, lúc nãy mình còn hạ thủ lưu tình thực sự là tự chuốc lấy nhục, không còn lời lẽ nào để nói với con bê con này nữa, một phát súng bắn vỡ đầu hắn mới đúng lẽ.
Ái chà....... Lân Cửu rất trong trắng, không ngờ là muốn bắn một phát súng vào đáy quần.
Lân Cửu vừa định ra tay chợt hoa hết cả mắt, còn chưa kịp nổ súng cảm giác cánh tay của mình đang bị ai đó giữ chặt lấy, vòng eo nhỏ nhắn cũng bị một ma thủ ôm chặt.
Cường Tử một tay giữ chặt tay Lân Cửu, một tay ôm ngang vòng eo của Lân Cửu, khí khái hào hùng.
- Đừng tức giận như vậy được không? Như vậy đi, chúng ta so tài, nếu em thua để mặc chị xử lý, cho dù bị chị lôi ra Ngọ môn búng vào cái kia đến chết em cũng không oán hận. Nhưng nếu chị thua thì phải chấp nhận một điều kiện của em, chỉ một điều kiện thôi không nhiều hơn!
Lân Cửu vùng vẫy vài lần, lực tay Cường Tử rất mạnh, cũng không biết là do cô giãy không ra, hay là hơi ấm từ trên bàn tay Cường Tử truyền áng khiến cô có một chút quyến luyến không muốn xa rời.
Nhìn Cường Tử nghiêm trang gần ngay trước mặt, cơn giận của Lân Cửu cũng tan biến đi một nửa.
- So tài cái gì?
Cô không muốn tỏ ra yếu thế.
- Tùy chị thôi, chỉ cần không đọ súng, em chiều chị tới cùng.
- Hừ, tự đại vô liêm sỉ, cậu cho rằng mình giỏi lắm sao?
- Thắng chị không thành vấn đề.
.......... Cuối cùng hai người họ đã đọ năm trận, Cường Tử đã thắng ba trận thua một trận, trận cuối cùng không cần thiết phải đọ nữa, có câu nói đánh ba ván thắng hai là được.
Trận thứ nhất là tốc độ, lúc đó nói thật Lân Cửu không ngờ sở trưởng của mình chẳng qua là tự chuốc lấy nhục ở trước mặt Cường Tử. So tài chạy trăm mét rất đơn giản. Cường Tử chạy nhanh hơn cô chỉ có hai giây.
Trận thứ hai, đánh nhau. Bằng vào chiêu số vô lại và cộng thêm thủ đoạn vô sỉ của Cường Tử, Lân Cửu hoàn toàn không còn sức đánh trả. Nơi con bê này xuất chiêu đều nhắm vào ngực và mông, khiến Lân Cửu than thầm rốt cuộc hắn có phải là con người không.
Trận thứ ba ba Lân Cửu thắng, cô nói so tài hóa trang, Cường Tử thẳng thắn nhận thua. Như thế có thể thấy được Lân Cửu cũng không phải người thật thà, sau khi thua hai trận bắt đầu dùng trí tuệ vĩ đại của phụ nữ.
Trận thứ tư hai người họ thương lượng cả buổi trời, Lân Cửu kiên quyết đòi đọ xem ai mặc váy xinh hơn, Cường Tử thì đọ xem ai cỡi quần áo nhanh hơn. Lân Cửu nói đọ cân nặng, Cường Tử nói đọ thân cao. Lân Cửu nói đọ vòng ba, Cường Tử nói đọ xem ai tóc dài......cuối cùng hai người họ quyết định oẳn tù tì, kết quả Cường Tử thắng.
- Giúp ta bảo vệ một người, là phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp.
Sau khi thắng Cường Tử châm một điếu thuốc, nhìn bầu trời đêm, nghiền ngẫm, vẻ mặt thâm trầm. Lân Cửu cảm thấy không quen với vẻ mặt này của hắn, nhưng lại có một chút si mê bởi vẻ trầm tĩnh thê lương của hắn.
- Không được! tôi được lệnh là phải bảo vệ cậu, một tấc không rời!
- Chị cho rằng chị mạnh hơn em? Chị cũng không phải là đối thủ của em, còn bảo vệ em cái nổi gì?
Lân Cửu......
- Em có một người huynh đệ tên là Cáp Mô, anh ta đã điều tra dùm em có người muốn ra tay với phụ nữ bên cạnh em, rất chính xác. Tính đi tính lại tính cả chị thì em mới quen biết có ba bốn người phụ nữ, mục tiêu không nhiều cho nên phòng thủ cũng dễ.
Cường Tử giả vờ sâu lắng, nhưng vẫn còn rất giả tạo.
Lân Cửu lườm hắn một cái, cô biết hắn nói không sai, tuy hắn là tên rất hèn hạ, nhưng sức mạnh của hắn cũng không tệ lắm.
- Tôn Văn Văn, là cô giáo dạy lịch sử của em. Thực ra cũng không liên quan gì đến em, tệ hại nhất chính là hôm đó lúc cảnh sát đến bắt em, cô ấy lại ưỡn ngực đứng ra.
Khi nói tới bốn chữ ưỡn ngực đứng ra, Cường Tử liếc nhìn chỗ cổ áo của Lân Cửu, rất ngay cao, rất tròn trịa.
- Coi như giúp em, em có thể tự bảo vệ mình, cô giáo Tôn thì không. Cô ấy chẳng qua chỉ là người bình thường, rơi vào cạm bẫy kỳ thật rất là vô tội. Nếu bởi vì em mà bị liên lụy, em sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Phụ nữ, bất luận là người phụ nữ như thế nào, vẫn là cần đàn ông đến bảo vệ. Nhưng đáng tiếc là tiết mục anh hùng đến cứu mỹ nhân em diễn không được, đành phải nhờ chị quan tâm một chút. Tiếp theo em phải cẩn thận diễn cảnh Dương Đại Lang để ra sức gây sự chú ý của địch, chỉ có điều Dương lão đại đối phó là cường hào Khiết Đan, còn em đối phó là mấy tên càn rỡ Nhật Bản!
- Bất luận người phụ nữ như thế nào, vẫn phải cần đàn ông đến bảo vệ.
Lân Cửu suy ngẫm câu nói này, lúc trước khi nghe đần ông nói câu này cô sẽ xì mũi coi thường, mà hôm nay lại khiến lòng cô rung động.
Chỉ vì câu nói này, cô nhận lời cầu xin của Cường Tử. vừa không thể tưởng tượng nổi, vừa không giải thích được.
- Cũng phải tự bảo vệ lấy mình, nếu chị có chuyện gì em phải làm đàn ông độc thân.
Nói xong câu nói có ý nghĩa sâu xa này, Lân Cửu chưa kịp có chút cảm động, thì nghe Cường vội nói:
- Úi úi úi thật là mỏ quạ đen, lão tử ta sao có thể làm người độc thân, ta phải làm Hoàng Thượng! bảy mươi hai phi tần tam cung lục diện cho ta mặc sức thưởng thức, còn phải có không ít giang hồ nữ hiệp chạy đến cho ta ôm ấp. Tốt nhất là có thể mỗi ngày tay ôm tay ấp lăn lộn trên giường lớn.
*****
- Chị có biết không? Em luôn mong có một người chị.
Cường Tử dựa vào khung bóng rổ, nhả ra một luồng khói dài. Ánh mắt của hắn có chút say mê, nhìn qua bóng đêm vô tận trên bầu trời, giống như giữa bầu trời sâu thẳm có cái gì thu hút hắn. Bầu trời đêm vẫn bình lặng sao sáng lấp lánh, vẫn như trước giờ không có gì thay đổi.
Lân Cửu không nói gì, cô tựa vào bên kia khung bóng rổ, bắt trước Cường Tử ngẩng đầu nhìn sao sang chói lọi.
- Mẹ em chết từ khi nào tôi cũng không nhớ rõ, cũng không ai nói cho em biết. Trong nhà em kể cả một bức ảnh của mẹ cũng không có, nghĩ nát cả ốc cũng không hình dung ra được hình dáng mẹ như thế nào. Từ khi em bắt đầu hiểu chuyện, cha tôi chưa bao giờ quản thúc em. Cuộc đời của ông ấy gắn liền trên mặt bàn, một bàn rượu một bàn cờ bạc, trong trí ức của em ông ấy trừ đi tiểu đi đại tiện ra chưa di chuyển đi đâu khác. Về sau không phụ lòng kỳ vọng của mọi người ông ấy chết trên bàn mạt chược, bởi vì ông ấy được một ván bài đẹp, quá kích động đau tim mà chết. Cũng không thể trách do ông quá kích động, cả đời ông ấy chưa từng có ván bài đẹp. Những người đánh mạt chược gần nữa đời người với ông ấy không ai để ý đến ông ấy, chỉ gọi em từ trường học trở về đến để vác cái sát lạnh như băng đó đi.
Cường Tử hít một hơi thuốc, cười giễu cợt.
- Em luôn suy nghĩ, nếu lúc đó có người có lòng tốt gọi xe cấp cứu đến, có thể ông ấy đã không chết. Lúc em đến thì ông ấy đã nằm úp trên bàn, trong tay còn nắm chặt con tnăm vạn mà chính mình nặn ra, nắm chặt đến nỗi em dùng hết sức lực cũng không mở tay ông ấy ra được, cuối cùng không còn cách nào lúc hỏa tán vẫn còn nắm quân bài đó. Năm đó em mười bốn tuổi, bán ngôi nhà cũ ngày xưa của em để lo ma chay cho ông ta, ngôi nhà năm phòng bán được ba ngàn đồng, giá tiền bán chỉ bằng một phần mười. Không còn cách nào khác, ai kêu em tuổi còn nhỏ mà còn là trẻ mồ côi.
- Thực ra ông ấy cũng không tệ lắm, mặc dù chưa từng quan tâm em ăn uống tiểu tiện đại tiện và giờ giấc ngủ, nhưng tiền học phí mỗi năm vẫn đưa em không thiếu một xu. Sau mỗi lần uống rượu say ông ấy đều sẽ nói: 'Con trai à, con là thằng nhóc không có cái gì tốt nhưng được cái dễ nuôi. Đợi sau này cha được ván bài đẹp thắng nhiều tiền, mua cho con một cái cặp sách mới mua một hộp bút chì mới. Con thi lấy hạng nhất về cho ba xem xem nó như thế nào? Ba tự tin về dòng giống của mình, lấy hạng nhất là không thành vấn đề, con thông minh giống ba, haha!
- Ông ấy đã bắt được ván bài đẹp rồi, kết quả tiền không thắng về được. Thực ra, hôm ông ấy chết em thật sự đã đoạt hạng nhất toàn trường, không cần cặp sách mới, không cần hộp bút chì mới, em vẫn đạt hạng nhất. Lúc đó em muốn chứng minh cho ông ấy biết, thật ra em còn thông minh hơn ông ấy.
- Tên Nhị béo hàng xóm cùng lớp với ta, điều kiện gia đình nhà cậu ta tốt, luôn luôn ăn thịt. lúc đó em suy nghĩ, nếu ngày nào mình cũng có thịt ăn, mình cũng đổi tên gọi là Nhị béo cũng được. Nhị béo có người chị, em không biết tên gọi là gì, bố mẹ chị ấy gọi chị là Đại Nha, Nhị béo gọi chị là Đường lão nha, chỉ nhớ chị ấy có một đôi mắt rất to và rất sáng, thích để đầu tóc ngắn.
Cường Tử liếc nhìn Lân Cửu, khẽ mỉm cười.
- Giống như mái tóc của chị, nhìn rất đẹp.
Ngoảnh lại thấy ánh mắt Cường Tử đang nhìn mình, Lân Cửu giả vờ lảng tránh đi, như có chút bối rối.
- Em nhớ mỗi lần khí em nấp ở cửa sổ nhìn lén gia đình họ ăn cơm, chị của Nhị béo luôn là người phát hiện thấy em sau đó cười với em. Nụ cười của chị ấy luôn khiến em có cảm giác ấp áp, một khi thấy chị cười bụng ta hầu như không còn đói như trước nữa. Chị ấy có một chiếc răng khểnh, khi cười lộ ra rất đẹp.
Lân Cửu xấu hổ quay đầu đi, bặm chặt miệng lại, bởi vì bên trong cái miệng xinh xắn đỏ hồng của cô, cũng có một chiếc răng khểnh nhỏ nhắn xinh xắn.
- Mỗi lần ăn cơm chị ấy đều trộm giấu lại một ít, đợi lúc người nhà chị không có ai đặt cơm ở trên cửa sổ nhà em. Sau đó nhè nhẹ gõ ba cái, chị ấy từng nói, gõ ba cái ý nói là: 'đã đến giờ ăn cơm. ' Ha ha, em giống như những kẻ tù tội, còn chị ấy, chính là người duy nhất đưa cơm đến cho em ăn.
- Sau đó mẹ chị ấy phát hiện sao thức ăn luôn bị ít đi, nghĩ rằng có tên ăn mày vào nhà trộm ăn. Lặng lẽ nấp vào một chỗ chuẩn bị bắt trộm, kết quả chính là bắt được đứa con gái của mình. Nhà chị ấy mổ lợn, ba chị ấy sợ máu, chị nghĩ đi mẹ chị ấy là người hung hãn như nào?
Cường Tử hỏi.
Lân Cửu vẫn không để ý đến hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên khó mà phát hiện ra cô đang mỉm cười. Đôi mắt cô thật mê hoặc người, nhất là lúc cười, giống như một vành trăng lưỡi liềm.
- Mẹ chị ấy hỏi chị ấy, con mới vừa ăn cơm xong còn muốn mang cơm đi đâu? Chị ấy không trả lời, chỉ giấu đồ ăn đằng sau lưng, nhưng vẫn không nói. EM nấp ở phía của sổ nhà mình nhìn sang, em nhìn thấy mà nóng ruột, nóng ruột giống như thiêu như đốt. Sau đó mẹ chị ấy định véo lỗ tai chị ấy, em nóng ruốt quá liền phóng từ cửa sổ chạy ra, bị trẹo cả chân. Em liều mạng đập cửa nhà chị ấy, em hô đừng đánh chị ấy đừng đánh chị của cháu! Chị ấy lấy đồ ăn là mang cho cháu ăn!
- Ta ra sức đập cửa chính nhà chị, tiếng đập rầm rầm. Sau đó em nghe tiếng chị khóc, khóc xé ruột xé gan. Em nghĩ mẹ chị ấy đánh chị rồi, em liền cuống lên, nhặt một cục gạch ném vào trong sân, rầm một tiếng vỡ nát kính nhà chị ấy.
Lân Cửu không dám quay đầu lại, để che giấu cảm xúc của mình.
- Sau đó mẹ chị ấy liền kéo cửa ra, trong tay cầm một con dao mổ lợn. lúc đó em luống cuống, chị chưa tiếng kêu sắc bén lúc mẹ chị ấy giết lợn đâu, đao đỏ tiến vào máu trắng bắn ra, ......À không, nhằm, phải là đao sáng tiến vào máu đỏ bắn ra.
Phì một tiếng, Lân Cửu bị hắn chọc cười, mượn cơ hội lau đi những giọt nước mắt của mình, giả vờ như mới bật cười.
- Mẹ chị ấy một tay cầm dao, tay còn lại tóm lấy em kéo vào trong nhà. Chị không biết đâu, mẹ chị ấy mạnh như nào đâu... không phải em mắng chửi người khác, ý của em là nói mẹ chị ấy rất mạnh... Thôi đi, chị hiểu là được rồi. Lúc đó em có suy nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi, nhất định mổ mình ra như mổ lợn, lột da rút gân lóc xương cắt miếng, ngày hôm sau sẽ đem bày ra chợ bán cho người ta mua về hầm ăn. Em liền bật khóc, vừa hô vừa gào khóc ầm lên, hình như còn cắn mẹ chị ấy một cái, tay mẹ chị ấy rất thô, Em cắn không thắm vào đâu.
- Sau đó chị ấy chạy tới kéo em ra nói, Tiểu Cường đừng như vậy, mẹ chị định nấu cho em một bát thịt kho tàu. Mẹ chị có ý tốt, em không được cắn mẹ chị.
- Lúc chị ấy nói đôi mắt còn đỏ hoe, nhưng trên nét mặt lại cười.
- Mẹ chị ấy thở dài, lắc lắc đầu rồi đi vào nhà bếp nấu cho em một bát thịt kho tàu to. Chị không biết đâu, trước kia em chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình được ăn một bát thịt to như vậy!
- Nói thật, lúc đó em chảy cả nước miếng, chảy đầy bàn.
- Hai tay chị ấy chống cằm như thế này xem em ăn thịt, chị không biết bộ dạng em lúc đó đâu, ăn ngon lành không ngừng đến mỡ chảy chảy ra từ miệng, ăn một hơi hết sạch một bát thịt to đầy! Chị ấy cứ nhìn em ăn, vừa nhìn vừa cười, chị ấy cười để lộ ra chiếc răng khểnh đó, đó là nụ cười đẹp nhất mà mà cả cuộc đời này em từng thấy, khoảnh khắc đó mãi mãi khắc ghi, giống như đã đóng dấu vào trong lòng em.
- Ăn xong chị ấy dùng chiếc khăn tay trắng bạch lau miệng cho em, chiếc khăn trắng bạch đã bị lau bẩn hết. Em nhớ khăn tay chị ấy đặc biệt thơm, em ngửi thấy rất dễ chịu, em tham lam ngửi, giống như định ngửi cái khăn đó vào trong lỗ mũi.
- Về sau chị ấy và Nhị béo còn có em cùng nhau đến lớp, năm đó chị ấy học lớp sau, em học lớp hai. Sau đó em dùng tiền kiếm được trong hai tháng nhặt đồng nát muốn tặng chị một chiếc khăn tay đắt tiền nhất. Em nghĩ phải đắt nhất mới xứng với chị ấy.
- Nhưng tiếc rằng......
Cường Tử hút xong điếu thuốc, giơ tay cầm tàn thuốc vứt đi, ánh mắt lóe lên nhiều nỗi niềm phức tạp, tuy ngắn ngủi nhưng lại sâu sắc như vậy. Giây phút đó khiến một người dễ xúc động như Lân Cửu tim đau nhói, đau đến tận xương tủy.
- Nhưng tiếc rằng, đến cuối cùng vẫn không thể tặng chiếc khăn tay cho chị ấy.
- Tại sao?
Lần đầu Lân Cửu nói chen vào, Cường Tử nói rất lâu, cô ta luôn làm một người nghe rất chăm chú.
- Chết mất rồi, còn có thể như thế nào nữa.
Cường Tử cười cười, vẻ mặt đau khổ. Lại châm một điếu thuốc nữa, ngẩng đầu nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Nét mặt của hắn rất bình thản, như không có một chút sóng gió nào. Nhưng Lân Cửu lại cảm nhận được đau khổ trong lòng hắn, nỗi đau khổ đó khiến cô đau lòng, có lúc nổi khổ kìm nén trong lòng mới là nổi đau khổ thật sự. nhìn vẻ mặt nôn nóng thắc mắc và sự ngạc nhiên của Lân Cửu, Cường Tử nhún vai nói:
- Bệnh ung thư máu, đến khi tóc chị ấy rụng hết em mới biết được, lúc ấy em còn suy nghĩ tại sao chị ấy không cùng em đi học? Hay là ghét mình nên không thèm để ý đến mình? Em thì nghĩ nhanh chóng kiếm tiền mua chiếc khăn tay cho chị ấy, nói câu xin lỗi, để ý đến em có được không.
- Trước lúc chị ấy chết em mới thấy mặt chị ấy một lần cuối cùng, là Nhị béo lén nói cho em biết. Chị ấy không cho Nhị béo nói, em biết chị ấy sợ em nhìn thấy bộ dạng đầu không có tóc của chị ấy. Nhưng chị đâu biết rằng trong lòng em cho dù chị..... không có tóc, nhưng chị vẫn đẹp nhất.
- Em không khóc, mãi cho đến tang lễ chị ấy em vẫn không khóc.
- Chỉ lén lút đem thiêu chiếc khăn đi, không biết chị ấy có nhận được chưa. Đã nhiều năm rồi, cũng không báo mộng cho em biết một tiếng, thật là vô tình, chiếc khăn đó rất đắt.
- Sau khi kết thúc tang lễ mọi người đều đi hết em mới lén lén chạy tới nhìn chị ấy, tấm hình chị trên bia mộ vẫn có tóc, rất ngắn rất dày, rất đẹp.
- Em nói, ngươi chết thì chết đi, tại sao còn mang chị ta theo?
- Chị chết rồi, ai làm chị em đây?
- Ai?
- Ai?
Cường Tử không kìm nén được gào lên, hướng lên ngôi sao óng ánh nhất trên bầu trời. Hình như là đang trút ra hết mọi thứ, hình như là cũng đang thổ lộ ra hết. Nước mắt chảy ra, chảy xuống gò má Cường Tử.
- Mẹ chết rồi, ba thì bỏ mặc, chỉ yêu cầu có một người chị như chị của Nhị béo. Kết quả mới vừa cảm nhận được hạnh phúc có chị, thì chị ấy lạnh lùng ra đi rồi, kể cả một chút hy vọng cũng không cho em.
- Ha ha, con người em chính là khắc tinh, ai gần gũi em thì khắc mệnh. Khắc chết từng người một, trước là mẹ kế tiếp là ba, sau đó là người chị yêu thương lo lắng em nửa năm. Sau khi chị ấy chết đi, em liên tục nằm mơ thấy chị ấy mấy đêm, mơ thấy một chiếc khăn trắng bay trên bầu trời, bay không ngừng. Em chạy đuổi theo, nhưng vẫn không bắt được.
Nước mắt làm ướt hết điếu thuốc, Cường Tử đau khổ kéo một hơi.
Một chiếc khăn trắng tinh không chút tì vết phát hương thơm nhè nhẹ đưa sang quơ nhẹ nhẹ ở ngay trước mặt Cường Tử.
- Có phải đàn ông không? Còn khóc nữa!
Đôi mắt Lân Cửu đỏ hoe, hai dòng nước mắt trong suốt, nội dung trong quy tắc điều lệnh của đặc công sau khi gặp Cường Tử cô đều phạm vào hết, yêu cầu cơ bản là lúc thi hành nhiệm vụ không được lẫn lộn tình cảm cá nhân. Trước kia cô ta chưa bao giờ nghĩ qua mình sẽ bị câu chuyện bình thường của một người đàn ông mà khiến cô phải khóc, cô ta cho rằng người phụ nữ dễ nước mắt là người mềm yếu bi thương nhất, cô ta tin chắc mình là một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ.
- Không có lời nào định nói với chị sao? Chị cho em thêm một cơ hội, quá thời gian đùng hối hận.
Cô nói.
Cường Tử nhận lấy chiếc khăn, đặt ở mũi ra sức ngửi, sau đó ra sức lau mặt, lau mắt, lau mũi, làm chiếc khăn lau bẩn như cái giẻ lau nhà.
- Làm chị em được không?
Cường Tử nói.
- Được!
*****
Trong hành lang của tòa nhà tập đoàn Cửu Nhật, vô số thi thể nằm ngổn ngang vẫn còn chưa lạnh ở đó. Từng võ giả Đông Doanh mặc áo nhẫn giả màu đen bị cùng một thanh đao sắc nhọn lấy đi sinh mạng, một đao mất mạng lạnh lùng vô tình. Trên hàng lang khắp nơi đều là vết máu tươi, những vết máu này men theo bậc cầu thang chảy xuống dưới tạo thành một dòng chảy nhỏ, trông chẳng khác gì một thác nước thu nhỏ.
Ba mươi mốt người, chưa đủ! Vẫn còn chưa đủ!
Lại một Nhẫn giả nữa bị thanh Huyết Nhận trong tay Lân Cửu cắt đứt cổ họng. Y chết rồi, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt y, bởi vì đồng tử co rút lại mà được phóng to lên hết cỡ. In hình trong đôi mắt đó, Lân Cửu là một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp như tiên nữ nhưng khắp người cô lại thấm đẫm máu, lúc này trông cô chẳng khác gì một La Sát vừa mới thoát khỏi địa ngục, giết người không chớp mắt.
Lân Cửu bước từng bước lên bậc thang. Tòa nhà có tổng cộng ba mươi ba tầng thì cô đã đi qua được mười tầng, giết chết ba mươi mốt người, càng lúc càng có thêm những vũng máu loang lổ trên sàn nhà.
Tiểu Dã Tam Mộc đứng trước màn hình quan sát, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chăm chú vào thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều nhưng lại ngùn ngụt sát khí trên màn hình. Trong mắt của gã là một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, không có cách nào để che giấu được, dường như ngọn lửa này sắp phóng ra ngoài. Người phụ nữ trên màn hình quả thực rất xinh đẹp và mỹ miều, cô đẹp đến mức khiến cho người đối diện phải ngừng thở, nhưng tại sao cô ta lại có thể lạnh lùng, giết người tàn bạo như vậy.
Nhìn thấy từng tên thuộc hạ của mình bị Lân Cửu giết chết một cách không thương tiếc, hô hấp của Tiểu Dã Tam Mộc càng ngày càng gấp. Sự chuyển động của vòng eo khi Lân Cửu giết người, khiến cho gã nhớ đến một xà nữ mà mấy hôm trước Trịnh kiến Huy đã tặng cho gã. Mặc dù ả này mới có mười bốn tuổi, nhưng cơ thể lại rất phổng phao, đầy đặn khiến cho người gã nóng lên, không sao mà kìm lòng được. Ả xà nữ này có thể dễ dàng làm ra một động tác với độ khó vô cùng cao, thậm chí gã còn có thể, uốn cong cơ thể của con bé này thành một vòng tròn rồi mới tiến hành ân ái. Để cho đầu của ả này nằm dưới mông của gã, thỉnh thoảng gã lại rút ra đút vào giữa hai cái lỗ xinh xắn.
Động tác giết người của Lân Cửu vô cùng lạnh lùng và tàn khốc, nhưng cơ thể của cô lại rất hoàn mỹ, thậm chí là mỗi một cử động, mỗi một động tác cũng đều vô cùng bắt mắt. Vòng eo con kiến, đôi mông căng tròn, cặp đùi trắng, thon dài thẳng tắp, tất cả những thứ này đều khiến Tiểu Dã Tam Mộc cảm thấy hưng phấn.
Máu, thuốc phiện và đàn bà.
Ba thứ này chính là ba thứ dễ khiến đàn ông si mê nhất.
- Để cho cô ta lên, ta muốn đích thân tiếp đón cô ta!
Tiểu Dã Tam Mộc hạ lệnh, một hàng những người mặc áo đen đứng sau lưng y liền khom người gật đầu. Trong tập đoàn Cửu Nhật này, Tiểu Dã tam Mộc chính là Hoàng đế, cho nên lời của gã chính là thánh chỉ. Gã không cho phép bất kỳ ai được phép nghi ngờ quyền uy tuyệt đối của gã.
- Để cho cô đi lên đây, ta rất muốn xem, dưới lớp áo đen kia, liệu làn da, cơ thể của cô có lạnh lùng vô cảm như khuôn mặt này không?
Lân Cửu kéo lê thanh Huyết Nhận vừa dài vừa nhỏ dưới sàn nhà, bước từng bước về phía cầu thang. Những tên Nhẫn Giả đứng canh giữ ở những góc cầu thang dường như đều đã nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt tất cả đều đã lui hết xuống, không còn bất cứ ai hay bất cứ trở ngại này cản trở bước đi của cô.
Lân Cửu cau mày, trong ánh mắt ánh lên một tia sát khí.
- Để cho ta đi lên ư?
Vậy thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!
Lân Cửu bước nhanh hơn, ba mươi mốt mạng người vẫn không thể nào bù đắp được những tổn thương mà hắn phải chịu đựng. Trong mắt của Lân Cửu, sinh mạng của người Nhật Bản còn không quý giá bằng một sợi tóc của cô, cho dù người đó có là Thiên hoàng của Nhật Bản thì cũng vậy thôi!
- Chủ tịch!
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đứng phía sau Tiểu Dã Tam Mộc khẽ lên tiếng.
- Ừ?
- Hãy để cho tôi đi tiếp đón cô ta trước, đợi đến khi cô ta đã thấm mệt, đến lúc đó ngài hãy từ từ mà chơi đùa với cô ta?
Người thanh niên này mặc một bộ quần áo của Nhẫn Giả màu bạc, đeo một mặt nạ bạc chỉ để lộ ra có hai con măt u ám. Lông mày của y rất thô và rậm, nhưng hai con mắt lại nhỏ, so với tổng thể của khuôn mặt thì hai con mắt này chẳng khác gì hai khe hở nhỏ ở trên sống mũi.
Dáng người của y cũng không cao, chắc cũng chỉ khoảng một thước sáu, thậm chí còn thấp hơn Lân Cửu nửa cái đầu. Nhưng người này đứng ở đó, trông chẳng khác gì một con sói đang đói ngấu nghiến, nhẫn nại nằm mai phục chờ đợi con mồi xuất hiện, khắp người y tỏa ra một luồng khí tức nguy hiểm.
- Cũng được, đi đi! Không được làm hỏng con mồi của ta đó!
- Ngài yên tâm đi! Tôi sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người của cô ta đâu.
- Được!
Tiểu Dã Tam Mộc nhẹ nhàng gật đầu, một cơ thể hoàn mỹ đến như vậy, nhất định là không được có bất cứ một dấu vết gì, mà giả sử có thì cũng phải do gã đích thân, tự tay để lại.
Người đàn ông mặc bộ quần áo Nhẫn Giả màu bạc này tên là Nại Lương, cao thủ kiệt xuất đời thứ ba của lưu phái Giáp Hạ.
Nại Lương nhẹ nhàng cử động bả vai rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Kỹ thuật độn thổ và ẩn nấp ám sát của y, đến ngay cả chủ môn lưu phái Giáp Hạ Điền Chính Hùng cũng phải khen ngợi không ngớt.
Sau khi bước lên tầng hai mươi mốt, người đàn ông mặc bộ quần áo nhẫn giả màu bạc đã thu hút được sự chú ý của Lân Cửu. Cô không tiếp tục bước tiếp lên cầu thang nữa mà chuyển hướng bước vào đại sảnh của tầng thứ hai mươi mốt.
Nhìn thấy Lân Cửu đã bị dụ tới, khuôn mặt đằng sau tấm nặt nạ của Nại Lương liền lộ ra một nụ cười đầy thâm ý. Người con gái này thật là mạnh mẽ và kiên cường, nó đã khơi dậy sự hứng thú của y. Nhưng chỉ là, từ phản ứng của Tiểu Dã Tam Mộc, y có thể nhìn ra ngay được ý đồ của gã đối với người con gái này, cho nên y chỉ còn biết khống chế ham muốn của bản thân, nếu như đã không thể cùng với người con gái này lên giường thì đánh nhau một trận cũng không tồi.
- Vì sao cô lại muốn đến nơi đây?
Nại Lương lên tiếng hỏi cô.
Lân Cửu không đáp lại, chỉ tiếp tục tiến về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa cô và Nại Lương. Khi mà khoảng cách của hai người càng ngày càng được rút ngắn thì Nại Lương lại càng cảm nhận rõ ràng áp lực mà Lân Cửu dành cho y. Đó chính là sát ý đang được hiện thực hóa bằng hành động.
Không biết vì sao, một người từ trước tới giờ luôn tự phụ như Nại Lương, trong lúc này đây tâm trạng lại trở nên bất an như vậy. Vốn dĩ khi mới bắt đầu, y chính là người có ý định muốn chơi đùa với người con gái này, nhưng bây giờ y lại bắt đầu cảm thấy bực bội.
- Nếu như cô còn dám tiến về phía trước một bước nữa thì ta sẽ giết chết cô!
Nại Lương lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo. Y không muốn bản thân trở nên yếu thế trước mặt một ai đó, mà đặc biết là phụ nữ. Trong mắt của y, phụ nữ dù có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, y tuyệt đối không cho phép phụ nữ được mạnh mẽ, giỏi giang hơn y!
Lân Cửu vẫn không nói gì, con ngươi của cô hiện lên những tia máu màu đỏ chằn chịt. Đó chính là sát ý ngập trời, lúc này trông cô như sắp bước vào ma đạo.
Giơ thanh Huyết Nhận trong tay lên, Lân Cửu đột nhiên hét lớn lên một tiếng rồi phi người qua chỗ y. Mũi đao dính đầy máu tươi vẽ một đường cong tuyệt mỹ vào không trung. Đao của cô rất sắc nhọn.
Giống như một tia chớp màu máu lóe lên, xé toạc bầu không khí hướng thẳng vào cổ họng của Nại Lương.
Nại Lương thấy vậy khẽ mắng chửi một câu "Nữ nhân này quả là một con mụ điên. Nói ra tay là ta tay luôn, đến một câu cũng không nói. Đây mà là Nhật Bản thì Nại lương ta đã sớm cho ăn một cái bạt tai rồi."
Bộ áo nhẫn giả màu bạc tung lên một đường vô cùng quỷ dị, Nại Lương dùng một động tác uốn người vượt xa sức tưởng tượng của con người để né tránh nhát đao đang bổ xuống Lân Cửu. Từ trước đến giờ, y luôn tự hào với đời về tốc độ cũng như sự dẻo dai của cơ thể mình, y có thể ẩn nấp trong chiếc ngăn kéo cả một ngày mà không nhúc nhích động đậy, cũng có thể bắt được con chó săn chạy nhanh nhất.
Lân Cửu ý thức được chuyện bản thân cô đã gặp phải đối thủ xứng tầm. Bởi vì thân pháp của đối phương khiến cho cô cảm thấy bất an, trong lòng thấp thỏm lo âu. Cơ thể dẻo dai, tốc độ chớp nhoáng đó, cô không thể nào bằng y được.
Thoát một cái, Nại Lương đã đứng ở đằng sau Lân Cửu, một tay cầm đao định bổ vào sau gáy của Lân Cửu. Nhưng Lân Cửu không hề xoay người quay đầu lại, ngược lại, cô chuyển tay cầm đao rồi vung mạnh lên. Thanh Huyết Nhận tỏa ra một luồng sát khí rồi lại vẽ lên một vệt sáng vào trong không trung. Phản ứng nhanh như vậy đã nằm ngoài dự đoán của Nại Lương, y lại uốn éo vặn vẹo người một lần nữa để né tránh nhát đao này, ngay sau khi thoát hiểm, y lập tức nhún người bật lên cao.
Sau khi Lân Cửu lướt thanh đao ngang qua thì cơ thể của Nại Lương đã ở trên không cách xa khỏi mặt đất rồi. Lân Cửu xoay người, đá móc một cái hướng vào cằm của nại Lương. Gót giày cao vẫn còn dính ít máu tươi, lúc này với một gót giày vừa cao như vậy thì nó đã trở thành một vũ khí giết người vô cùng lợi hại! Nếu như bị cô đá trúng thì không còn nghi ngờ gì nữa, gót giày kia sẽ đâm thủng cằm của Nại Lương.
Liên tục bị tấn công mà chưa phản kháng lại được lần nào, Nại Lương đã bắt đầu tức giận. Nhất thời y quên đi mất lời hứa với Tiểu Dã Tam Mộc là không được để lại bất cứ dấu vết gì trên người của Lân Cửu. Cho nên tay phải của y giống như một thanh đao sắc nhọn nhằm thẳng vào cổ chân của Lân Cửu mà giáng xuống.
Chân của Lân Cửu đã không thể thu về được rồi, nhưng ngay từ đầu bản thân cô cũng không có ý định thu chân về.
Cho dù chưởng này của đối phương có thể giáng đúng vào chân cô thì cô cũng đã dùng chân đạp thủng cằm của y trước rồi. Gót giày cao nhọn hiện tại đã trở thành một vũ khí giết người đầy uy lực. Đây chính xác là một cuộc đánh lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị thương), nhưng về cơ bản Lân Cửu cũng không muốn để cho người này được tiếp tục sống, cho dù sau khi giết chết y, bản thân cô sẽ bị thương thì cũng không có gì phải nuối tiếc.
Nại Lương ý thức được rằng chưởng đánh này của bản thân cũng không thể nào ngăn cản được đối phương cho nên y đành phải cắn chặt răng thu tay về, sau đó thì cố gắng vặn người giống như một cái bánh quai chèo, khó khăn chật vật lắm mới y mới có thể thoát được cú đá này của Lân Cửu.
Mặc dù đã né tránh được nhưng cơ hội thì đã mất, Nại Lương có muốn hành động lại thì Lân Cửu đã quay người đi rồi. Thanh Huyết Đao vung ra, mùi máu tươi tỏa ra, lại một lần nữa chém xuống, trực tiếp hướng vào đầu của Nại Lương!
Cơ thể mềm dẻo của Nại Lương đã vượt qua sức tưởng tượng và dự đoán của Lân Cửu. Cô thực sự không ngờ được rằng y lại có thể uốn cong cơ thể về đằng sau, rồi đưa đầu chui qua háng của chính hắn để né tránh nhát đao này. Đúng lúc Lân Cửu đang có chút kinh ngạc thì Nại Lương đã nhanh trí nắm bắt lấy cơ hội ngàn năm hiếm có này. Giữ nguyên tư thế biến thái này, hai tay của Nại Lương chống xuống đất, hai chân giống như chiếc lò xo bị nén lại bật ra, đạp trúng vào ngực của Lân Cửu.
Lân Cửu phải lùi lại một chút, nhưng mũi chân của Nại Lương vẫn cứ chạm vào ngực của cô. Bộ ngực mềm căng lập tức cảm nhận được sự đau đớn. Lông mày Lân Cửu càng cau chặt hơn.
Tức giận, tức giận càng phình to hơn đã khiến cho những tia máu trong con ngươi của Lân Cửu càng trở nên đỏ và dày hơn. Cô cắn chặt răng nhất định không lùi xuống. Sau khi dùng tay bắt được cổ chân của Nại Lương cô liền kéo thẳng lên, rung cả người bé nhỏ của Nại Lương rồi ném vào không trung.
Vung đao chém vào phía eo của Nại Lương, cô muốn chém đứt đôi người cái tên Nhật Bản đáng ghét này. Nhát đao này của Lân Cửu khiến cho Nại Lương lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là cái chết cận kề. Trong thời khắc quan trọng y không thể không dốc toàn bộ tinh thần và sức lực. Trên không trung y mạnh mẽ vặn người, cơ thể của y giống như một chiếc lo xo bị nén tới cực hạn rồi mạnh mẽ bật ra, dễ dàng biến đổi vị trí ở giữa không trung.
Sau khi chém hụt nhát đao đó, Lân Cửu lại tiếp tục đuổi theo, tiếp tục vung đao lên chém về phía Nại lương. Nại Lương vừa tiếp đất thì hai ngón tai của y bật "tách" một tiếng, ngay lập tức một đám khỏi trắng bốc lên, y liền biến mất trong đám khói đó và cũng biến mất khỏi tầm nhìn của Lân Cửu.
Lân Cửu biết rằng đây chính là thuật độn thổ của nhẫn giả, cô quay người lại và lia ngang thanh đao trong vô thức, nhưng sau lưng cô lại không hề có bóng dáng của Nại Lương. Đột nhiên! Lân Cửu cảm thấy cổ chân của bản thân đang bị ai đó nắm chặt, cô không cúi đầu xuống nhìn mà nhanh chóng đâm một nhát xuống.
Nại Lương ẩn mình dưới đất rồi đưa tay lên nắm chặt lấy cổ chân của Lân Cửu mà lắc. Dùng sức thật mạnh ném Lân Cửu ra ngoài. Sau khi Lân Cửu ngã xuống đất thì Nại Lương liền hiện thân, sau đó dùng chân dẫm mạnh lên ngực của Lân Cửu.
Ánh mắt Lân Cửu lay động, không hề có ý trốn tránh hay sợ hãi gì hết.
Lân Cửu hứng đựng một cước cực mạnh của Nại Lương trên ngực, cắn chặt răng dùng đao đâm thẳng vào bụng của Nại Lương.
Nại Lương không ngờ rằng cô gái này lại có thể mạnh mẽ và hung dữ như vậy. Lực mà y dồn vào một một cước này tự tin rằng có thể giẫm nát một viên đá! Nhưng cô gái này lại gồng mình lên chịu đựng, thậm chí ngay sau đó lại còn có thể phản công lại. Hơn nữa chọn thời cơ phản công vô cùng chính xác. Chính thời điểm mà Nại Lương vừa mới cảm thấy đắc ý thì thanh Huyết Nhận giống như một con rắn độc đâm thẳng vào bụng của y.
- Chết đi!
Lân Cử tức giận hét lên một tiếng
← Ch. 097 | Ch. 099 → |