← Ch.143 | Ch.145 → |
Cường Tử đi một vòng lớn mới quay về Húc Nhật Nhất Phẩm, việc liên quan đến lão già hắn dự định tạm thời không nói cho bọn Chu Bách Tước biết, dù sao cũng ngẫu nhiên gặp gỡ, có phải cơ duyên lớn hay không còn phải xem thái độ sau này của lão già.
Tính ra cách lần đầu tiên còn có hơn mười ngày, về mặt thời gian còn rất dư giả. Ngược lại hôm nay là thứ hai, là ngày tổ chức lễ chào đón tân sinh viên nhập học, điều này khiến cho Cường Tử hết sức không yên lòng. Mấy ngày trước cô gái đại học Cát Lâm quen biết trong video kia, nét cười tà ác đầy mặt trước khi sắp đi khiến cho hắn hết sức lo lắng, hắn cũng cảm thấy kẻ kia không có lòng tốt gì.
Dự cảm này sau khi Cường Tử đến trường đã được chứng thực, Mộc Vãn Đình mặc một bộ váy áo rất hợp mốt xuất hiện hào phóng tự nhiên ở trước mặt hắn. Sau khi giao một tờ giấy photo trong tay cho Cường Tử xoay thân rời đi lưu lại mùi hương phiêu lãng nhẹ nhàng như tiên trên váy áo.
Ngay sau khi Cường Tử nhìn thấy nội dung trên tờ giấy hắn không khỏi giận điên nguyền rủa một câu.
- Nha đầu chết tiệt kia ta mong sao cô làm xử nữ cả đời! (ế cả đời)
Điều này có được coi là oán chú hay không?
Nội dung trên giấy rất đơn giản, là một tờ đơn tiết mục trong nghi thức chào đón tân sinh viên. Tiết mục đầu tiên mở màn chính là do Cường Tử lên biểu diễn, đằng sau tiết mục biểu diễn là một dấu ngoặc, bên trong có hai chứ.
- Tự chọn.
Điều này làm cho Cường Tử có loại xúc động muốn đem cô gái còn chưa biết tên này X lại X sau đó XX.
Sắp vị trí đầu tiên, hiển nhiên là muốn khiến cho Cường Tử xấu mặt. Nếu như sắp xếp vào tiết mục kế tiếp, Cường Tử còn có thời gian làm một số chuẩn bị, nhưng là người đầu tiên, Cường Tử hết chỗ nói rồi.
Buổi lễ chào đón tổ chức ở đại lễ đường, sau khi đại biểu tân sinh viên phát biểu chính là tiết mục biểu diễn.
Khi Cường Tử tiến vào đại lễ đường, đã rất nhanh ngồi không còn chỗ trống.
Tuỳ tiện tìm vị trí ngồi xuống, Cường Tử nhìn xung quanh, số mệnh không tốt, toàn là nam.
Người hội sinh viên đang có mặt duy trì trật tự, có một học khóa trên ở phía trước chỉ chỉ trỏ trỏ bảo tất cả ngồi xong không được lộn xộn. Cường Tử nhìn y đã mệt, Lục Tiểu Phụng ở trong phim ảnh chỉ chỉ trỏ trỏ cuối cùng luyện thành công Linh Tê Nhất Chỉ thiên hạ vô song, y chỉ chỉ trỏ trỏ ngoại trừ thu được vô số ánh mắt khinh bỉ thật không được tích sự gì.
Bên cạnh Cường Tử còn có một chỗ trống, ban đầu ảo tưởng một mỹ nữ mặc váy siêu ngắn có một đôi chân đẹp tốt nhất mặc thêm một chiếc áo hở ngực ngồi xuống, kết quả trông tới trông lui lại là một vị tráng hán có thể so với Lý Vạn Thanh.
Thân thể người này cao lớn hoàn toàn có thể đóng gói Cường Tử lại, cơ bắp u lên toàn thân khiến cho người ta không rét mà run. Hơn nữa tướng mạo y cực kỳ thô bạo, râu ria xồm xoàng cả mặt vô cùng khí phách. Nhưng vừa mở miệng nói chuyện với Cường Tử khiến Cường Tử nhảy dựng, thần kinh của hắn tiếp nhận một lần được tắm rửa sạch sẽ.
- Này... Vị bạn... bạn học... Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?
Mẹ nó, y không ngờ nói chuyện còn đỏ mặt lúng túng!
Trong lòng Cường Tử mắng thầm.
Bạn à xin lỗi cơ ngực của bạn, xin lỗi râu của bạn, xin lỗi chiều cao một thước chín của bạn được không?
- Ái chà... chỗ này có người đặt trước rồi, thôi thì bạn đổi chỗ ngồi được không?
Cường Tử mặt không đỏ tim không nhảy nói.
Mặt đại hắn lại hồng thêm một chút, thần sắc y vô cùng nhăn nhó nói:
- Tôi đi mệt rồi, muốn ngồi ở chỗ này thôi... người đặt trước kia... Nơi này cũng cần phải đặt trước sao?
Rõ ràng đại hán không đần chút nào.
- Khục khục... Bạn ngồi đi, mình nói đùa thôi.
Cường Tử cười thật thà, trong lòng ngược lại muốn nôn mửa.
Người này thể hiện quá mức nha, chẳng những nói chuyện có thể đỏ mặt, ngay cả giọng nói cũng yểu điệu khúm núm giống như con gái. Thật không biết cuống họng anh ta chưa có bể tiếng xong hay là uống quá nhiều sữa bột nhiễm Melamine ảnh hưởng tới hormone. Khuôn mặt râu quái nón không ngờ có giọng nói cũng ẻo lả, mẹ nó cấu tạo thân thể thật sự quá thần kỳ quá mâu thuẫn.
- Bạn thật xấu...
Đại hán che miệng vừa cười vừa nói.
Cường Tử trong nháy mắt suy sụp!
Hắn thật muốn đổi chỗ ngồi, kết quả đứng lên quét mắt một vòng phát hiện không còn chỗ nào, tất cả đều có người ngồi. Điều này khiến cho hắn không biết nói gì, ngồi xuống vững vàng nhắm mắt dưỡng thần, giống như lão tăng nhập định. Cường Tử tự bảo với mình, bình tĩnh, đừng xúc động.
- Bạn học, tên của bạn là gì?
Đại hán sau khi ngồi xong dùng cùi chỏ chọc Cường Tử một cái hỏi.
Cường Tử thật sự cảm thấy ngượng không giả bộ một cao nhân đắc đạo ngồi một cục nữa, hắn mở to mắt liếc nhìn đại hán. Tại sao muốn nhìn?
Hắn vừa nãy trông mong cái gì? Mỹ nữ, váy ngắn, áo hở ngực.
Bây giờ đến đây, mãnh nam, quần cộc lớn siêu ngắn, tấm lưng lớn hở ngực.
Còn lông đầy chân, rậm hơn cả đầu của Cường Tử.
Vẫn là quăn xoắn, Cường Tử nhớ đến lông ở chỗ đó.
- Mình gọi là Lâm Cường, bạn tên gì?
Cường Tử nói lễ độ.
- Mình gọi là Trương Hoa Hoa... A đây là tiểu danh mẹ của mình cho mình. Đại danh của mình gọi là Trương Tiêu Đình, chữ trương trong họ Trương, chữ tiêu trong Linh tiêu bảo điện, chữ đình trong đình đài lầu các.
Khoé miệng Cường Tử co giật một hồi...
Trương Hoa Hoa...
Hắn thật muốn nói:
- Người anh em, mẹ của anh là một vĩ nhân, anh cũng là người hiền triết!
Nhưng tiếc rằng, Cường Tử không dám.
- Kính đã lâu kính đã lâu.
Cường Tử dùng sức nhịn cười trong lòng đến lật sông cạn biển, tự làm cho mình trông có vẻ rất vui vẻ...
Bạn Trương Tiêu Đình là đứa bé tốt, mặc dù nói chuyện rất đỏ mặt, nhưng anh ta một khi bắt đầu nói chuyện thì dừng không được, bắt đầu nói từ mình đến nhà trẻ, dùng mười lăm phút cuối cùng nói đến năm thứ nhất tiểu học. Cường Tử tự nhủ anh tại sao không đi viết tiểu thuyết trên mạng, với tài hoa này của anh toàn bộ cuốn sách trăm vạn chữ của người khác anh cũng đã vừa mới viết xong cái tựa. Dựa theo đại thần Thiên Tự năm trăm năm trước công nguyên tính toán, đừng nói làm giàu thật tốt, một cuốn sách của anh có thể đóng cửa trang web.
Vậy được bao nhiều người vỗ tay tán dương a.
Cường Tử bỗng muốn hỏi y, tên trên mạng của anh có phải gọi là Lôi Vân Phong Bạo hay không?
Trương Tiêu Đình cái miệng không ngừng mở ra khép vào kia có thể so với miệng rộng của sư tử, phun ra mùi giống như hành tây, Cường Tử ngửi ra được rồi, hành tây là hành lớn loại tốt, chỉ duy nhất có ở Sơn Đông.
- Bạn học, bạn là người nơi nào?
Cường Tử hỏi.
- Thanh Đảo!
Cường Tử:...
Trương Tiêu Đình:
- Bạn từng đi Thanh Đảo của chúng tôi sao? Đó đúng là chỗ tốt nha, chúng tôi nơi kia là địa linh nhân kiệt, tực ngữ nói trên có thiên đường, dưới nó Thanh Đảo...
Cường Tử:...
Trương Tiêu Đình:
- Con người của chúng tôi ở nơi đó đều thật thà phúc hậu, đều giống như tôi. Bạn xem mình cao lớn như thế này, thực ra mình là người hướng nội, cùng người xa lạ nói chuyện mình sẽ đỏ mặt, nếu nói chuyện với con nít có thể càng xấu, mình còn nói lắp!
Cường Tử:...
Hắn nguyền rủa trong lòng.
- Bạn miệng lắp không có gì, lão nhị của ngươi bị lắp mới phải đấy!
Trương Tiêu Đinh:
- Lâm Cường dáng vẻ của bạn thật là đẹp trai, hình dạng đàn ông Sơn Đông chúng tôi xinh xắn như vậy rất ít. Mình nhìn bạn dường như giống với diễn viên nổi tiếng của Hong Kong, Trương Quốc Vinh đó nha! Khục! Thật giống!
Cường Tử đen cả não, hắn thấp giọng nói thầm:
- Anh mới là Trương Quốc Vinh, cả nhà của anh đều là Trương Quốc Vinh!
*****
Lúc này một nữ sinh viên chen chúc khó khăn đi tới, khi đến bên cạnh Trương Tiêu Đình nhíu đầu lông mày, trên mặt ghế ngồi vốn dĩ không lớn thật giống như một con gấu chó ngồi trên bàn, ngay cả lối đi đều chiếm hết.
- Vị bạn học này, xin bạn nhường mộ chút được không? Mình muốn đi qua.
Nữ đồng học lễ độ nói với Trương Tiêu Đình.
Mặt Trương Tiêu Đình một thoáng đã đỏ, thật giống như mông con khi hình chữ thiên, trong hồng lộ ra tím, trong tím lộ ra đen, đặc biệt giống rau chua ngăm giấm.
-Q.. u... a
Sinh viên nữ ở phía trước nhúc nhích, Trương Tiêu Đình chưa nhường lối, mặt cô ta có chút đỏ. Đợi một lát nhìn Trương Tiêu Đình liên tục nói rất nhiều chữ qua, giãy dụa tới lui cũng chịu đứng lên nhường lối, mặt của cô ta thoáng chút đã đỏ đậm, vẫn cho rằng gặp phải người tính tán tỉnh trong lời đồn.
- Bạn nhường lối được hay không?
Sinh viên nữ thấy y còn nhăn nhó giẫy dụa tại chỗ, không khỏi có chút tức giận.
- Q...u...a qua không được a!
Trương Tiêu Đình cuối cùng nói được toàn bộ, Cường Tử cười phì một tiếng.
- Bạn đứng lên cô ta không qua được hay sao?
Cường Tử vừa cười vừa nói.
Trương Tiêu Đình vỗ đầu sực tỉnh, khẩn trương đứng lên nhường sinh viên nữ đi qua. Sinh viên nữ nói tiếng cảm ơn, đi qua được một đoạn nhịn không được quay đầu liếc nhìn Trương Tiêu Đình, chỉ thấy kẻ kia chăm chú nhìn cặp mông của cô ta nói:
- Mỹ... Mỹ... Mỹ...
Nữ đồng học nói thầm một câu:
- Đồ lưu manh!
Xoay người rời đi.
Lúc này Trương Tiêu Đình mới nói xong:
- Không có gì!
Lúc này chính là đại biểu tân sinh viên đang phát ngôn, Cường Tử nghiêng tai nghe, không có ý mới gì cũng cho nó trôi qua. Nói chuyện trên dài không có gì khác nhau ngàn lần như một, cảm ơn cái này cảm ơn cái kia, cũng không biết anh ta cảm tạ những người đó trừ cha mẹ ai cho anh ta ăn cơm, hay là thêm điểm cho anh ta khi thi đại học.
Nói thật nghe nói chuyện phía trên, thật đúng không bằng nghe Trương Tiêu Đình hồ ngôn loạn ngữ còn hay hơn.
Trương Tiêu Đình:
- Bạn chưa đi qua Sơn Đông của chúng tôi coi như là đáng tiếc, mình nói với bạn nha, hồi trước ở Sơn Đông chúng tôi đúng là xảy ra việc lớn. Trên một cái hải đảo nhỏ bên trong lãnh địa Sơn Đông chúng ta, rõ ràng không biết từ khi nào bị rất nhiều quỷ Nhật Bản lén lút chiếm lấy! Về sau hai bang đảng xã hội đen sống mái với nhau trên hải đạo, khi đó mới phát hiện phía trên đảo không ngờ cắm quốc kỳ Nhật Bản! Bạn nói đáng hận hay không?! Lúc ấy mình nghe nói giận dữ muốn giết... giết...giết...
Cường Tử nghiêng người, một sinh viên nữ từ nơi đó đi qua. Sinh viên nữ cười cảm ơn với Cường Tử, nhìn thấy Trương Tiêu Đình vội vàng đứng lên trong miệng không ngừng nói:
- Ngốc... ngốc... ngốc...
- Có bệnh à!
Sinh viên nữ hung hăng thấp giọng nói một câu, sau đó bước nhanh đi qua.
Trương Tiêu Đình không ngờ có mắt không tròng ngồi xuống bình thường, lập tức không hề nói lắp.
- Giết đua đến Nhật Bản, giết đến Tokyo!
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Rất tốt!
- Bạn không biết, cũng bởi vì chuyện này hải quân Nhật Trung khai chiến! Hải quân của nước chúng ta từ sau cuộc hải chiến Giáp Nhọ rốt cuộc hãnh diện một lần, thoáng cái xoá sạch một hạm đội hạng trung của lũ quỷ nhỏ! Thật uy võ!
Trương Tiêu Đình dùng sức khua tay nói.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng êm ái trên khan đài chính:
- Kế tiếp là thời gian biểu diễn tiết mục văn nghệ, tất cả tiết mục đều là do tân sinh viên chuẩn bị tỉ mỉ tiến hành, tôi tin tưởng chúng ta hôm nay đều sẽ mở rộng tầm mắt bõ công một chuyến, bởi vì tôi thấy giới tân sinh viên nay đều đặc biệt lợi hại!
- Thí dụ như trong giới tân sinh viên này có một bạn học tên gọi Lâm Cường, hắn vốn là học sinh lớp khối cấp ba. Nhưng sau vượt cấp tham gia kỳ thi đại học, không ngờ lấy được đầu bảng khoa học tự nhiên thành tích huy hoàng như vậy, đây là việc không thể suy nghĩ nghi ngờ nhiều a! Từ trên người anh ta chúng ta chó thể nhìn ra bản lĩnh của giới tân sinh viên nay cứng cáp đến cỡ nào!
Người nói chuyện trên đài chính là dẫn chương trình Mộc Vãn Đình.
Cô ta dưới sự phụ trợ của váy áo hợp thời trang có vẻ càng phát ra vẻ xinh đẹp thoát tục, duyên dáng thanh nhã.
- Tất cả muốn làm quen quen biết một chút với bạn học Lâm Cường hay không?
Mộc Vãn Đình ở trên đài hỏi.
Phía dưới vang lên một mảnh tiếng hô.
- Muốn!
Không ngờ nữ sinh chiếm đa số.
Cường Tử thầm nói:
- Mẹ nó, đều là lừa gạt!
- Tốt lắm, bây giờ xin mời bạn học Lâm Cường lên đài để biểu diễn tiết mục đầu tiên cho chúng ta, tiết mục tên là... Giữ bí mật nha. Tiếp theo xin mời đồng học Lâm Cường vì tất cả bày ra tài nghệ của bạn!
Dưới đài một mảng tiếng cười và tiếng vỗ tay, Mộc Vãn Đình lượn lờ xuống đài.
Cường Tử đứng lên sửa soạn quần áo một chút, nói với Trương Tiêu Đình cả mặt trợn mắt há mồm nhìn mình.
- Thực xin lỗi, mình xin lỗi không tiếp được trong chốc lát.
Khi đi qua trước sân khấu. Cường Tử cúi người cháo hỏi những người lãnh đạo đang ngồi. Sau đó hắn đi đến một nữ đồng học ôm đàn ghi-ta nhẹ giọng hỏi:
- Bạn học, cô chuẩn bị tiết mục gì?
Sinh viên nữ bị hỏi bất thình lình thoáng chốc đã đỏ mặt lên, cô ta có chút ngượng cúi đầu xuống nói:
- Đàn hát bài Trên con đường về quê đó.
- Biết hát bài ca chặt cây không?
Cường Tử mỉm cười hỏi.
- Biết mấy đoạn...
Cô gái có chút không biết làm sao, cô ta theo phản xạ trả lời.
- Hoa nhi thì thế nào?
- Được!
Cô gái đỏ mặt nhẹ gật đầu.
Cường Tử lập tức cười một tay kéo cô gái ngượng ngùng, vừa đi vừa nói:
- Mình đàn, bạn hát, mình hoà thanh với bạn.
Cũng mặc kệ cô gái vẻ mặt kinh ngạc kỳ dị, Cường Tử kéo tay cô gái đi thẳng lên sân khấu. Dưới sự soi mói của trên ngàn ánh mắt hắn thong dong đẩy cái ghế, sau đó nhận đàn ghi-ta từ trong tay cô gái đã ngây ngẩn cả người, vẻ mặt ôn hoà vui vẻ hỏi cô gái:
- Có thể bắt đầu được hay chưa?
Cô gái nhìn thấy sự động viên trong trong vẻ mặt và đôi mắt thanh tịnh của Cường Tử, không biết từ nơi nào dấy lên một cỗ dũng khí. Sau khi hít thở thật sâu hai lần cô ta dùng sức gật nhẹ đầu, một bộ tóc dài lập tức bay múa vài cái từ trên xuống dưới.
Cường Tử gẩy nhẹ đàn ghi-ta, tiếng nhạc nhẹ nhàng tao nhã.
- Những bông hoa kia mảng tiếng cười kia khiến cho tôi nhớ đến anh.
Sinh mạng của tôi mỗi góc lặng lẽ vắng lặng để tôi mở ra
Tôi từng cho rằng tôi sẽ mãi mãi giữ bên cạnh anh
Hôm nay chúng ta đã rời đi ở biển người mênh mông
Bọn họ đều già rồi a?!
Bọn họ ở nơi nào nha?!
Chúng ta đã riêng phần mình chạy đến vách núi như thế
A ... muốn nàng.
A... Nàng còn đang mở sao?
A... Đi nha!
Thật sự đã khiến cho Cường Tử bất ngờ chính là, giọng hát cô gái không ngờ êm ái như vậy. Hơi hơi có chút khàn khàn, lại thanh khiết như nước suối. Nhạc nền đàn ghi-ta mượt mà hơn nữa tiếng ca cô gái như âm thanh của thiên nhiên kỳ ảo uyển chuyển, hơn nữa Cường Tử vốn thích hợp với giọng ca hơi chút thanh trầm của bài hát này hoà thanh với cô ta, quả thực chính là sự hưởng thụ của thính giác! Hai người tuy rằng là tạm thời tổ hợp, nhưng lại không chút nào không lưu loát! Xoay tròn như ý, hồn nhiên thiên thành!
Một khúc ca đã dứt, toàn trường yên lặng sau mười mấy giây cũng không biết là người mạnh mẽ nào đứng lên trước rống lên từ trong cổ họng.
- Hay lắm!
Tiếng vỗ tay như sấm động!
← Ch. 143 | Ch. 145 → |