← Ch.149 | Ch.151 → |
Cường Tử đi theo Hoắc Anh Cách đến chỗ ở của Lão Phật gia, một ngôi biệt thự tên Liễu Lục Sơn Trang. Nơi đây dựa theo núi mà xây, hương sắc cổ kính.
Hắn thật không ngờ ở nơi này sẽ gặp được Liên Ngân, kẻ kia cũng giống như vậy tràn đầy nghi hoặc và kinh ngạc khi hắn đến. Trong thư phòng bà lão đốt đàn hương, Liên Ngân và Cường Tử bắt tay hết sức hoảng hốt.
- Nơi nào trong cuộc đời không gặp gỡ, lại gặp ở đây.
Liên Ngân nói.
Cường Tử mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng đúng là nghĩ như vậy.
Lão Phật gia Đoan Mộc Tú cảm thấy bất ngờ, bà dựa vào trên ghế bằng gỗ đàn điêu khắc hoa văn nhìn hai hậu sinh bắt tay nhau. Tầm mắt có chút mê loạn, lập tức thoải mái cười.
- Các anh hoá ra quen biết nhau rồi sao?
Bà lão hỏi.
Cường Tử vuốt tóc nói:
- Gặp qua một lần, chẳng qua Liên ca lần trước trợ giúp rất lớn cho con. Nếu như không có anh ấy, việc lần đó sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.
Liên Ngân vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cùng chung chí hướng mà thôi, chưa nói giúp đỡ cái gì.
Cường Tử nói:
- Anh đoán đúng rồi, tôi không dự định nói cảm ơn. Anh cũng không phải thay tôi làm việc gì...
Liên Ngân trên mặt đỏ ửng, trong lòng mắng:
- Con chó mẹ nhà anh, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Bà lão khẽ cười nói:
- Ha ha, tiểu tử kia anh hình như chịu ân huệ của người ta còn không nói tình cảm sao? Điều này thật không tốt, nếu như anh là sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa, ta vẫn thật phải suy xét một chút việc thu hồi quyền lợi tưới nước nhổ cỏ vườn rau kia của ta, làm không tốt còn phải đánh cái mông của anh.
Cường Tử cười khúc khích nói:
- Bà nội theo như bà nói, con là người như thế phải không?
Nói xong Cường Tử nghiêm trang khom người lạy Liên Ngân:
- Đại ân đại đức suốt đời khó quên, sau khi về nhà tôi nhất định lập cho ngài một cái bài vị trường sinh ở trong nhà, còn phải nói cho con cháu chút chít muôn đời sau của tôi biết, sẽ nói Liên Ngân là ân nhân lớn của nhà chúng ta ngàn vạn lần không thể dứt nhang khói...
- Còn ba hoa nữa ta sai người lột quần đánh anh bây giờ!
Bà lão nghiêm mặt nói, chỉ là trong giọng nói nào có một chút nghiêm khắc.
Lúc trước Mạc Địch bị bà thu nhận nghĩa tử, bởi vì nguyên nhân khác ban đầu cảm thấy thua thiệt Mạc Địch bà lão lúc ấy yêu ai yêu cả đường đi, không được mấy phần cưng chiều như đối với Cường Tử. Khi mới ban đầu gặp mặt, một ít điểm tâm kia của Cường Tử quả thật làm xúc động bà lão, chỉ là cũng vẫn chưa tới mức độ như hôm nay. Bà lão được xã hội đen Đông Bắc tôn xưng là Lão Phật gia, không hề chỉ là bởi vì con trai của bà Hách Liên Xuân Mộ là ông trùm ba tỉnh Đông Bắc.
Lão Phật gia nổi tiếng che chở cho con, nếu như Cường Tử thật lọt vào mắt xanh, vậy chỉ sợ người trong xã hội đen ba tỉnh Đông Bắc không còn ai dám động một cọng lông của Cường Tử. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có nhân duyên trước đây của Mạc Địch, cho dù Cường Tử nắm được cơ hội trước đây, nhưng muốn để cho bà lão nhanh như vậy tiếp nhận hắn không khác người si nói mộng.
Mà Liên Ngân thời khắc ấy trong lòng cũng sóng cuộn ngập trời!
Trước mặt người thiếu niên tóc bạc có duyên gặp qua một lần hơn nữa cũng coi như từng sóng vai chiến đấu này, rõ ràng kêu Lão Phật gia làm bà nội? Hơn nữa bà lão cũng không chối bỏ, phần này quá nặng rồi. Nặng đến khiến cho Liên Ngân cần phải sắp xếp một kế hoạch mới, cũng phải lần nữa xem kỹ một chút tên Lâm Cường này.
Liên Ngân biết rõ chuyện cũ của Cường Tử ở Đông Đỉnh, một học sinh trung học làm ra một xã đoàn tên tuổi rầm rộ chấn động tên gọi là Liên minh chấp pháp Trung Hoa, hơn nữa trong thời gian hơn một năm nhanh chóng lớn mạnh trở thành thực lực số một thành phố Đông Đỉnh, thậm chí ở Đông Bắc đều lờ mờ có xu thế lộ mặt, điều này đã khiến cho anh ta phải lau mắt mà nhìn. Bây giờ Cường Tử gọi Lão Phật gia một tiếng bà nội, đã khiến cho Liên Ngân vốn đã hy vọng vì mục đích này mà chạy đến hầu như đã thất bại.
Bản thân dè dặt biểu hiện cho phù hợp, làm sao không bằng một tên côn đồ cà lơ phất phơ có vẻ không có chút phẩm hạnh nào? Ở trước mặt Lão Phật gia, sự nghiêm túc và câu nệ của mình ngược lại rơi xuống đứng hàng thứ hai, thân thiết không bằng Cường Tử bộ dạng tuỳ tiện lang thang không ai kiềm hãm.
Liên Ngân trong lòng cảm thán một hơi, tự nhủ sớm biết Lão Phật gia thích dẻo miệng như thế, mình sao phải mệt mỏi giả vờ như vậy.
Bà lão trừng mắt liếc Cường Tử, vẫy tay gọi hắn đến trước mặt nói:
- Cậu vừa nãy gọi ta là ba nội, đây là danh không chính, ngôn không thuận anh mở miệng ngậm miệng đều kêu bà nội bà nội, cũng không sợ bà nội ruột của nhà cậu ghen tị sao?
Cường Tử lắc đầu nói:
- Đừng nói bà nội ruột của con không ghen tị, còn có cha mẹ ruột của con cũng không có ghen tị. Từ mười bốn tuổi đã không còn một người nào có quan hệ huyết thống với con nữa chạy ra ghen tức con. Con ngược lại nghĩ, đáng tiếc rằng bên dưới và bên trên còn chưa lập quan hệ ngoại giao, đoán chừng thị thực không dễ làm cho nên những năm qua không đến hưởng quả rồi.
Cường Tử nói hời hợt, bà lão lại nhịn không được trên mặt biến sắc. Bà vốn tu phật nghe thiền tâm tình đã bình lặng xuống, lại bị vài câu nói của Cường Tử tưởng chừng lời nói trêu chọc dí dỏm lại hết sức chua xót.
- Sau mười bốn tuổi, cậu đi theo sư phụ của cậu rồi à?
Bà lão hỏi.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, bà làm sao mà biết được? Ặc... cũng đúng, nếu như bà muốn biết, trên đời này xem chừng cũng không có việc gì có thể che giấu được bà.
- Miệng lưỡi trơn tru lắm!
Bà lão khẽ quát một câu.
- Chỗ này kỳ thật còn một tiểu tử nữa ở, nửa năm trước hắn đi dạo cả người bị thương ở ba tỉnh Đông Bắc. Ta và gia tộc của hắn có chút quan hệ sâu xa nhìn không được đón hắn sang đây ở. Bây giờ thương thế tốt rồi, hắn một mực nói muốn đi. Một lát ba người các anh đều làm quen với nhau, đều là tiểu tử có duyên phận với ta, thân cận hơn nhiều.
- Ai vậy ạ?
Cường Tử hỏi.
- Nói cậu cũng không quen, đợi lát nữa ta gọi người đó kêu cậu sang.
Bà lão ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường cao gần một người bày biện tôn trọng ở đó, nói với Cường Tử:
- Ta đói rồi, cậu đi xuống bếp làm cho ta một chén canh trứng gà, làm giống như lần trước đây là được. Từ sau khi ăn lần trước ta vẫn luôn thèm, lớn tuổi rồi ngược lại càng lúc càng quản không được cái miệng.
Cường Tử cười nói:
- Được, bà chờ một lát, con xào thêm hai món rau khai vị cho bà.
Bà lão phất phất tay ý bảo Cường Tử đi, Cường Tử cười với Liên Ngân sau đó lui ra ngoài. Sau khi đi ra khỏi thư phòng Cường Tử thở phào một cái, trong lòng đoán xem Liên Ngân thế nào xuất hiện ở nơi này. Hắn đến Đông Bắc không có ý đồ to lớn gì, cũng không muốn giống như một con lợn hoang không tự chủ ra ngoài gây chuyện thị phi, đoạt tiền đoạt lương đoạt phụ nữ việc này hắn thật chưa nghĩ qua, yên ổn đạt được văn bằng đại học đến tay khiến cho trong lòng lão Mạc què kia ngọt như mật là ước nguyện ban đầu của hắn.
Chỉ chẳng qua đến nơi này Cường Tử mới phát hiện, mình đã không biết từ lúc nào đi lên một mức độ cao trước nay chưa từng có. Rất nhiều chuyện không phải bạn không nghĩ là nó không đến, đến rồi, mình phải binh đến tướng ngăn nước tới đất chặn.
Đợi Cường Tử đi rồi bà lão ra hiệu bằng tay với Liên Ngân bào anh ta ngồi xuống bên mình. , Liên Ngân vẫn dè dặt như trước. Bà lão vừa cười vừa nói:
- Đừng gò bó, hãy giống như tên tiểu tử kia. Hách Liên Xuân Mộ không từng làm được việc tích sự gì cho nên đến bây giờ cũng chưa có khiến ta ẵm được cháu nội. Xem các anh những tiểu tử này trong lòng ta đau đớn, anh gò bó như vậy ngược lại khiến cho ta cũng không được tự nhiên.
Liên Ngân gật đầu cười, trộm thở dài một cái.
Bào lão nói với Hoắc Anh Cách đứng bên cửa:
- Đi gọi ông chủ của anh đến, nói ta có việc nói với hắn.
Khuôn mặt hiền từ với Cường Tử và Liên Ngân, nhưng lại giọng nói nghiêm túc với Hoắc Anh Cách.
Hoắc Anh Cách không dám nói lời nào, khom người rời đi sau đó gọi điện thoại cho Hách Liên Xuân Mộ.
Sau khi Hoắc Anh Cách rời khỏi đột nhiên bà lão thấp giọng hỏi Liên Ngân:
- Phụ thân của anh có phải có lời gì bảo anh truyền lại không?
Liên Ngân ngơ ngác một chút, bỗng nhiên thần sắc nghiêm túc nói:
- Dạ, cha con nói, kỳ hạn mười năm đã đến, ba tỉnh Đông Bắc chỉ sợ sống không được yên ổn nữa, ông ấy bảo con đến xem xem có thể giúp được cái gì hay không?
Bà lão nghe vậy nhẹ gật đầu nói:
- Luận đầu óc, ngoại trừ con nuôi của ta Mạc Địch, cũng chỉ có phụ thân của anh thông minh đến mức này.
Bà dường như hết sức chán chường, lại phảng phất hết sức chua xót.
- Hoài bão của bọn ta không dõi theo tiếp được, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào các anh những tiểu tử này. Ta đã già, Hách Liên gia cũng già rồi...
Giọng nói chán nản.
Hách Liên Xuân Mộ đang một mình ở thư phòng tâm tình có chút không tập trung sau khi nhận được điện thoại hỏi thăm hai câu, lập tức cười khổ nói với Bùi Đông Lai:
- Đi thôi, theo tôi về nhà một chuyến. Lão Phật gia bảo tôi về, chỉ sợ muốn thêm người cho nhà chúng ta.
Bùi Đông Lai chưa hiểu rõ, cũng không hỏi gì. Y xoay người đi ra ngoài chuẩn bị xe, không có để ý trong ánh mắt Hách Liên Xuân Mộ có ánh nhìn lạnh lẽo lập loè dữ dội. Đợi Bùi Đông Lai biến mất trong tầm mắt, Hách Liên Xuân Mộ tự nói với mình:
- Xem ra mình vẫn thật là nhìn không sai hắn, hắn mười năm tới là người trẻ tuổi thứ ba khiến cho ta phải lau mắt mà nhìn. Cả giang sơn có nhân tài xuất hiện, lãnh đạo các nơi nhàn nhã mấy trăm năm, lẽ nào mình thật sự già rồi?
Cường Tử làm một bàn điểm tâm cực tinh tế, mấy thứ đồ ăn xào nấu bình thường cũng không có gì đặc biệt, toàn bộ hương vị màu sắc thức ăn hoàn toàn dẫn dụ sự thèm ăn của bà lão. Mà sau khi Cường Tử trở lại mới phát hiện, ở trong phòng đã có thêm một người nữa.
Chính là người đó lần trước đã khiến cho Cường Tử rung động một chút, sau khi hắn đặt đồ ăn từ trong tay xuống chạy đến trước mặt người này, thần sắc trang trọng nói một câu:
- Cám ơn!
- Lần trước nếu không có ngươi hỗ trợ, chỉ sợ là ta đã chết rồi.
Cường Tử chân thành nói.
Đứng trước mặt hắn là một thanh niên, mặc một bộ áo dài tách rời rõ ràng với thời đại. Một bộ tóc dài đen nhánh buộc ở sau ót, khuôn mặt gầy hơi chút hết sức mệt mỏi. Y như bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt có chút khó coi. Chỉ là thân thể của hắn vẫn thẳng thóm như cũ, sống lưng vẫn thẳng cứng.
Sau lưng y vác hai thanh cổ kiếm, đều dùng vải bông bao bọc, hai thanh kiếm một tên Trạm Lô, một tên Thừa Ảnh.
Cừu Thiên!
Cừu Thiên nhìn thấy Cường Tử ánh mắt cũng sáng ngời, trên mặt hắn sắc da khá đen, càng lộ ra một cặp ngươi thần thái sáng láng. Y nhìn thấy Cường Tử hé môi khẽ cười, lộ ra cái miệng trắng nõn có thể dùng hàm răng để làm quảng cáo kem đánh răng. Dù rằng gần sát nhau cười một cái như vậy lại như nắng xuân trong ngày tuyết trắng khiến người ta ấm lòng.
- Không cần khách khí, tiện tay mà thôi.
Cường Tử liếc nhìn Liên Ngân, ý là ngươi xem thử khí độ của người này.
Cừu Thiên nói:
- Lấy một địch trăm còn không lùi, kể về đảm lược thân thủ, tôi đều không bằng anh.
Cường Tử khoát tay nói:
- Đừng nói như vậy, lần đó nếu như không phải anh giúp đỡ, tôi sớm đã bị đám trứng thối đó vây đánh. Mặc kệ nói như thế nào, anh là ân nhân cứu mạng của tôi!
Cừu Thiên nói:
- Cùng chung mối thù, đừng có nói những thứ này.
Y nói chuyện hết sức e dè, dường như không giỏi lắm về giao tế.
- Như thế nào hai người các anh quen biết nhau?
Bà lão kinh ngạc hỏi một câu.
Cường Tử gật gật nói:
- Có duyên gặp một lần, hơn nữa lần đó quá ngắn rồi.
Bà lão cười nói:
- Tại sao tiểu tử nào có quan hệ với lão bà tử ta đều có qua lại? Chẳng lẽ trong u minh quả thật số trời đã định. Hôm nay ba người các anh tụ lại ở nơi này của ta, cũng là phúc khí của ta.
Cường Tử đỡ bà lão ngồi ở trên bàn ăn, múc cho bà lão một chén nhỏ canh trứng gà mùi hương thơm ngát bốn phía. Vốn bà lão thân thể cường tráng, nhưng bà lại dường như rất hưởng thụ sự vịn đỡ của Cường Tử. Sau khi ngồi xuống bà lão ngửi một thoáng mùi hương canh trứng gà bay ra, lập tức bưng chén nhỏ lên từng ngụm từng ngụm bắt đầu húp.
- Tiểu tử kia, cũng bởi vì ăn nghiện món canh trứng gà này của cậu làm, tôi cũng đành cho cậu danh phận.
Đúng lúc này Hách Liên Xuân Mộ bước đi mạnh mẽ như rồng đi hổ bước từ bên ngoài đi vào. Ông ta dù rằng tuổi tác đã qua sáu mươi, nhưng uy thế của người bề trên ngược lại bằng thân thể cao gầy nổi bật ra uy thế cao vời.
- Mẹ.
Hách Liên Xuân Mộ cung kính gọi một tiếng.
- Ừ!
Bà lão lên tiếng, dùng tay chỉ Cường Tử nói:
- Ta dự định thu nó làm cháu nuôi, anh có ý kiến gì không?
Hách Liên Xuân Mộ không ngờ được bà lão trực tiếp như vậy, vốn còn muốn tìm thử cơ hội khiến bà lão áp chế ý niệm này về, bây giờ xem ra đã chậm. Từ chỗ tiếp xúc của Cường Tử và bà lão, đến Mạc Địch đột nhiên đến Đông Bắc, Hách Liên Xuân Mộ đã dự cảm được bà lão sẽ có hành động này.
- Mẹ, có phải có chút gấp gáp không? Mẹ suy nghĩ thêm tí nữa được không?
Hoàng đế Đông Bắc, Hách Liên Xuân Mộ ở trước mặt bà lão cũng phải cung kính, ngôn ngữ dè dặt.
- Suy nghĩ thêm một chút? Cũng được!
Bà lão thả chén trong tay xuống, lần nữa chỉ Cường Tử nói:
- Tôi dự định thu nó là con nuôi, anh có ý kiến gì không?
Hách Liên Xuân Mộ thân thể run rẩy một chút, lập tức cười khổ một tiếng nói:
- Vẫn là cái trước tốt hơn... Con không có ý kiến...
Bà lão vung tay lên nói:
- Tôi không có ép anh, anh không có ý kiến thì định như vậy nhé. Nến làm cái gì thì làm cái đó đi, nhớ rõ tìm chỗ tốt bày bàn tiệc rượu đón gió cho cháu tôi!
Hách Liên Xuân Mộ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Cường Tử, lập tức nói:
- Nghe theo lời mẹ.
Sau khi tầm mắt của ông ta và Cường Tử chạm nhau lập tức né ra, ông ta biết rõ bây giờ không phải lúc mình bộc lộ tài năng. Cây kim so với cọng rau, không phải lúc a...
← Ch. 149 | Ch. 151 → |