Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Bá - Chương 156

Ác Bá
Trọn bộ 301 chương
Chương 156: Hận!
0.00
(0 votes)


Chương (1-301)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cường Tử vừa về đến cửa ra vào đã thấy xe chuyên dùng của Lão Phật gia, sau đó lại thấy Cáp Mô Nã cầm một cái tuốc nơ vít xoay tới xoay lui cạnh cái bánh xe, xem ra đang muốn đâm thủng lốp, nhưng lại không dám xuống tay... vươn tay ra, lại rụt lại, lại vươn tay, lại rụt lại..

Gã tài xế ngồi trong xe xem báo, rõ ràng không thấy hành động mờ ám một cách công khai của Cáp Mô, sau đó còn cầm công cụ gây án do do dự dự mất nửa ngày. Phỏng chừng trong đầu Cáp Mô đang có một trận chiến kinh thiên động địa, một bên là kẻ đeo cánh trắng đầu đội hào quang đại chiến với một kẻ cánh đen đầu có hai cái sừng.

Vẫn nguyên, vẫn chưa chọc sao?

Cường Tử nở một nụ cười cực kỳ thâm ảo, thấy thì ra đôi khi Cáp Mô ca cũng đẹp trai man rợ...

Chỉ là xếp vào hạng đẹp trai chút chút vậy thôi, không rõ...

Thấy Cường Tử cười, Cáp Mô quay đầu nhìn hắn một cái sau đó vội vàng giơ tay quơ túa lua xua ra hiệu...

Cường Tử bước một chân chọc vào mông Cáp Mô, cười ha hả:

- Phân bua cọng lông, Cáp Mô ca, tôi vẫn cho rằng anh là hán tử quang minh chính đại, sao có thể làm việc này?

Sắc mặt Cáp Mô hơi hồng lên một chút, ngượng ngùng cười nói:

- Tôi mới đang đụng tay đụng chân một tí, còn chưa có hành vi phạm tội mà, không phải sao?

- Hiểu lầm rồi, ý tôi là, muốn ra tay thì phải làm cho gọn gàng, do do dự dự như anh không phải giống bọn đàn ông. Nhớ hồi đó, tôi vào cấp hai có con bê non mỗi ngày mang theo mỹ nữ đến trường, tôi chọc săm của y còn dứt khoát hơn anh nhiều.

- Lần đầu tiên làm chuyện xấu, là chọc xử nữ à.

Cáp Mô giải thích.

Cường Tử không hiểu, ngây ngô hỏi:

- Cái gì là chọc xử nữ?

Thấy Cường Tử không hiểu gì, Cáp Mô bất giác cảm thấy mình to lớn hơn, hất tóc giải thích:

- Cậu đọc sách nhiều như vậy mà không thấy ư? Lần đầu viết sách gọi là sách xử nữ, nơi khai hoang lần đầu gọi là nơi xử nữ. Đây là lần đầu tiên tôi chọc săm người ta, không phải gọi là chọc xử nữ sao?

Vẻ mặt anh ta đầy đắc ý. Cáp Mô ca uy vũ.

Cường Tử bừng tỉnh đại ngộ:

- Vậy, mai anh đi làm cái mặt nạ mà mang vào.

Cáp Mô kéo kéo sờ sờ da mặt mình, hỏi lại:

- Da mặt tôi rất tốt, làm mặt làm gì?

Cường Tử vừa cười vừa đáp:

- Để ngươi có mặt xử nữ.

-...

Gã lái xe nghe thấy có tiếng nói chuyện bèn thò cổ ra nhìn nhìn, vừa thấy là Cường Tử bèn vội xuống xe chào hỏi.

- Chào thiếu gia, ngài đã về rồi. Lão phật gia ở trong kia.

Cường Tử hơi lúng túng đáp:

- Sư phụ, ngàn vạn lần ngài đừng nói với con như vậy. Con là kẻ trời sinh nhiều bệnh hiểm nghèo, ngài đừng gọi ta thiếu gia thiếu gia như thế, cứ gọi con là Cường Tử đi, bạn bè đều gọi con như vậy.

Gã lái xe thật thà phúc hậu cười:

- Cái này thì không được. Quy củ không thể loạn.

Cường Tử không nói gì nữa. Hắn cũng không muốn làm bộ, vì hắn biết, hắn càng kiên trì lại càng làm khó người ta. Theo hắn, cứ thoải mái là tốt, không cần nhiều quy củ như thế, nhưng với người lái xe, không nhiều quy củ mới lại là không thoải mái.

Tạm biệt người lái xe, cùng Cáp Mô một trước một sau vào Húc Nhật Nhất Phẩm, vừa vào cửa, hắn đã thấy Triệu Long Tượng, Đại Hùng, Chu Bách Thước đứng trong đó, dù đang trò chuyện nhưng dường như đang cố ý chờ hắn. Vừa vào cửa hắn đã nhận ra bầu không khí ở đây hơi lạ.

Quả nhiên, hắn vừa vào cửa, mấy đôi mắt đều dồn hết trên người hắn, khiến cho hắn không thoải mái.

- Làm sao?

Cường Tử hỏi.

- Không sao, vào đi thôi. Có một lão thái thái rất phú quý đến đây, cao giọng nói anh là cháu nội của bà ấy đấy.

Chu Bách Thước nghiêm trang nói.

Cường Tử bĩu môi, thầm nhủ lời này không sai, nhưng sao không dễ nghe?

Cáp Mô vội bổ sung:

- Đúng rồi đúng rồi, lão thái thái nói, Cường Tử là cháu ta. Các cháu đều là cháu của ta... Nếu không, làm sao tôi dám nghĩ đến việc chọc lốp xe của bà ấy.

Vẫn là Triệu Long Tượng đáng tin.

- Mau vào đi thôi, lão thái thái chờ anh đã lâu. Dù thế nào đi nữa, để lão nhân gia lớn tuổi như vậy gọi một tiếng cháu nội anh cũng không thiệt đâu, thực sự không muốn làm cháu nội cũng phải giả bộ một chút...

Cường Tử thầm nghĩ: anh mới là cháu nội giả ấy, tất cả bọn Kháo Sơn Truân các anh đều là cháu nội giả...

Vẫn là Đại Hùng là người tốt, luôn thật thà phúc hậu, không nói gì cả. Cường Tử đi tới, nắm tay cậu ta:

- Đại Hùng Huynh đệ, anh vẫn là người tốt thật sự...

Đại Hùng:

- Ủa? Nói cái gì đó?

- Hử? Nói gì?

Cường Tử nhìn nhìn lại một chút, thì ra cậu ta đang nhét đeo tai nghe radio...

Hung hăng khách sáo với đám người đang làm bộ thật thà phúc hậu này một lượt, Cường Tử phát hiện, so với bọn họ, mình vẫn cao thượng, thuần khiêt...

Vừa vào cửa, hắn đã thấy lão Phật gia Đoan Mộc Tú ngồi trên ghế, ánh mắt chăm chú nhìn hắn một cách đầy cưng chiều, khuôn mặt hiền lành vẫn lưu giữ phần nào nhan sắc nhàn nhạt. Mạc Địch ngồi trên ghế đối diện bà đang uống trà, lim dim mắt, có vẻ rất thư thái.

Nhưng bất ngờ là Yêu Ma đang ở đó, ngay cả Triệu Long Tượng và Chu Bách Thước cũng ở bên ngoài, thực sự Cường Tử không tưởng tượng nổi tại sao Yêu Ma lại được Lão Phật gia ưu ái cho ngồi trong phòng. Vừa vặn người này cho Cường Tử một đại ân, hai người hợp tác diễn trò lừa Lý Mặc.

Từ tướng mạo mà nhìn thì Cường Tử và Yêu Ma cũng có sáu bảy phần giống nhau, nhìn từ xa, lại qua cửa sổ, thì càng khó phân biệt. Đừng nói Lý Mặc, ngay cả Tôn văn Văn cũng không phân biệt được.

Nói đến Tôn Văn Văn, hắn lại bực bội.

Cô giáo Tôn đoan trang xinh đẹp ở trường học hiện đang đứng sau lưng lão phật gia như một cô vợ trẻ sau tân hôn. Nàng đang nhè nhẹ xoa xoa bả vai cho bà, khuôn mặt hơi ửng đỏ, thi thoảng ngẩng đầu liếc trộm Cường Tử, không khác mấy nàng dâu sau động phòng thỉnh an bố mẹ chồng.

Cường Tử cố gắng tiến lại, cung kính gọi một tiếng "Bà nội", lại gọi một tiếng "Sư phụ", sau đó cùng Yêu Ma nhìn nhau một cái đầy ẩn ý. Cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua Tôn Văn Văn, nhưng khi ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì vội tránh né, dáng vẻ rất thẹn thùng.

- Tiểu Văn, con tránh mắt trước đi. Chúng ta nói chuyện với Cường Tử một chút.

Bà lão vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Tôn Văn Văn, sau đó kéo tay nàng dặn dò mấy câu. Sắc mặt Tôn Văn Văn lại ửng lên, gật đầu thưa vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn lên lầu.

Cường Tử thầm hô một tiếng "Trời xanh à! Đạo trời gì thế này?"

Lần đầu tiên đến nhà, lão nhân gần như tuyệt đối chiếm vị trí chủ đạo, nghiễm nhiên thể hiện mình là chủ nhà. Tôn Văn Văn chính là một đại yêu tinh, trước mặt bà lão ấy lại ngoan ngoãn như một con chim non, đủ biết tu luyện ngàn năm và tu luyện trăm năm chênh lệch lớn thế nào.

- Ngồi đi.

Bà lão chỉ.

Cường Tử khẽ gật đầu ngồi xuống, nhìn khuôn mặt lão nhân trở nên nghiêm túc, thầm đoán chắc có chuyện quan trọng gì xảy ra, lập tức không nghĩ linh tinh nữa, im lặng ngồi đó.

*****

- Tôi ra ngoài, hai người nói chuyện đi.

Mạc Địch thở dài đứng lên.

Hình như ông hơi giận hờn gì đó, Cường Tử đứng lên định nói gì, ông vỗ vỗ vai hắn:

- Việc này rất quan trọng, Dù ta cảm thấy không phải lúc nói với con, nhưng đã tới mức này, ta có cố gắng cầu cho con yên ổn cũng không nổi. Con ngồi xuống, nghe cho kỹ, ta ra ngoài một chút.

Lúc này, Cường Tử mới đột nhiên nhận ra sư phụ mình rất cao lớn, cao lớn tới mức mình ngưỡng mộ không hết.

Đây là một loại khí thế sao?

Lúc này Cường Tử hơi hoảng hốt. Sư phụ của hắn, lão Mạc què, lúc này lạ như một ngọn núi nguy nga mà xa vời vợi.

Mạc Địch cười cười với hắn, rất khoan dung.

Sau đó ông thong thả rời khỏi phòng, nháy mắt, Cường Tử như bị ảo giác dường như chân của sư phụ lão Mạc què hoàn toàn không bị thương gì hết.

Lão phật gia ra ý cho hắn ngồi xuống, lại như đang đắn đo suy nghĩ cách nói chuyện. Xem ra Yêu Ma biết nhiều hơn Cường Tử, vì xem thái độ của gã không hề có chút bất an nào, thậm chí còn hơi có phần hưng phấn nhàn nhạt.

- Việc này nói ra rất dài dòng, cho dù nói gần lại cũng là chuyện từ vài chục năm trước. Bà kể về một người, và kể lại toàn bộ sự kiện cho cháu, để cháu có thể hiểu rõ toàn bộ. Được rồi, giờ bà sẽ nói với cháu, người này là ông chồng đã chết cách đây mười năm của bà, Hách Liên Thiết Thụ.

***

Tầng hai mươi chín, tòa nhà Phong Đình, Lý Nham nhăn nhó khổ sở cố tiến lại gần người đàn ông trung niên đang hôn mê ngồi co quắp dưới đất. Có lẽ là vì bị thương, toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, cảm giác mệt mỏi thấm thật sâu vào cơ thể.

Phất phất tay, nói với Trần Tử Ngư..

- Trần tỷ, em nhắc lại với chị một lần nữa. Hôm nay, em mới nhận ra được em ngây thơ đến mức đáng thương, đáng thương đến mức đối thủ của em chưa bao giờ buồn đối diện với em. Ha ha, cuộc đời này thực con mẹ nó thú vị, bởi vì y luôn chơi ta vào những lúc lơ đãng.

Trần Tử Ngư nhìn đôi mắt mỹ lệ rủ kín rèm mi của Lệ Nham, bỗng cô sinh ra một cảm giác như đồng bệnh tương liên vô cùng sâu sắc. Ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Lý Nham, cô dịu dàng dỗ dành:

- Đừng nói vậy, anh thất bại không có nghĩa là anh không có khả năng, có lẽ là vì hắn quá mạnh mẽ. Có lẽ hắn nói không sai, anh nên quay về Đông Đỉnh đi thôi.

- Thế còn cô?

Lý Nham hỏi.

- Tôi? Ha ha, tôi ở đâu cũng vậy mà, ở đâu cũng không phải nhà của tôi. Không sao, tôi phải ở lại đây, ở lại đây xem hắn, không giết được hắn thì theo dõi hắn, xem xem rốt cuộc hắn là thứ yêu nghiệt gì! Có lẽ nhìn kẻ thù bước từng bước lên thiên đường cũng là một việc rất thú vị.

Cô cười lên thảm thiết, phong tình vạn chủng.

- Tôi đi, sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại. Đừng chán nản như vậy, nhớ kỹ, đừng mong đuổi theo tôi đánh ngã tôi, tôi cũng không phải một thằng trẻ con để bị bắt nạt.

Trần Tử Ngư hôn nhẹ lên má Lý Nham, vừa chạm vào đã rời môi.

- Quay về đi, cậu không giống tôi. Cậu còn có.... nhà.

Đứng dậy, cười cười, sau đó ngẩng đầu rời đi.

Lý Nham xoa xoa má mình, như đang nghĩ gì đó.

Cũng không biết qua bao lâu, người đàn ông trung niên được gọi là Tuyệt thúc hơi nhúc nhích một chút, dường như đang tỉnh lại. Lý Nham ngồi bên cạnh, nhìn ông ta, có vẻ hơi áy náy.

- Nếu cứ ngồi như vậy cả đời, không làm gì, không nói gì, cũng không nhất định đối thủ của anh sẽ chết trước anh.

Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, Lý Nham hơi giật mình hốt hoảng.

Một thanh niên cao gầy như một sào trúc đột nhiên xuất hiện trên hành lang, trên mặt y có một vết sẹo kéo dài từ trên xuống dưới, khiến cho toàn thân y vô cùng dữ dằn đáng sợ. Trong tay y cầm theo một thanh đao dài bản nhỏ, thân đao đầy yêu dị, rất bức người.

- Anh là ai?

Lý Nham bật dậy hỏi.

- Lý Nham quân, tôi tên Tiểu Dã Tam Mộc, có cùng một kẻ thù với anh.

Người kia chầm chậm bước tới bên cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ bị vết sẹo lớn phá hỏng hết. Người này chính là Tiểu Dã Tam Mộc đã lợi dụng khi náo loạn mà chạy thoát khỏi thành phố Đông Điỉnh, sau trận chiến với Cừu Thiên ẩn nhẫn dưỡng bệnh trong nước. Trận chém giết đó khiến cả hai đều bị thương nặng, một chiêu hiểm cuối cùng của Cừu Thiên lại không giết được gã, chỉ cướp được Thừa Ảnh kiếm.

Mà Tiểu Dã Tam Mộc, sau trận chém giết đó, gần như bị Cừu Thiên một kiếm xém mất mạng.

Vết sẹo to tướng trên mặt chính là dấu ấn sỉ nhục lớn nhất đời gã. Sau đó, gã kết luận một cách chắc chắn và tin tưởng rằng, mình thất bại vì kiếm của Cừu Thiên hơn người, chứ không phải vì tài nghệ không bằng người. Trạm Lô Kiếm nhân đạo quả nhiên thiên hạ vô song!

- Người Nhật Bản sao? Hừ! Tôi không có chung kẻ địch với các người!

Lý Nham lạnh lùng từ chối:

- Bời vì, cho tới giờ, cả đời tôi, hận nhất là người Nhật Bản!

Tiểu Dã Tam Mộc cười âm u:

- Lý Nham quân, đừng có ôm địch ý như thế. Có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, tôi nhận được tin hơi trễ nên không tới giúp cậu được. Trước kia, anh của cậu và tôi vốn là bạn rất tốt, anh ta chết, tôi rất đau lòng. Thực ra, trong lòng tôi cũng đã coi cậu là em trai, hiện giờ, chúng ta đều muốn giết chết Lâm Cường, cho nên chúng ta là minh hữu, chứ không phải địch nhân. Phải không?

Lý Nham siết chặt nắm tay, nhìn trừng trừng gã:

- Cừu hận của tôi và Lâm Cường là chuyện của nhà chúng tôi, còn không đến lượt ông nói bậy nói bạ đâu! Lý Bát Nhất chết là vì tự anh ta gây nghiệt. Tôi giết Lâm Cường cũng được, không giết cũng được, ông không xứng đứng nói chuyện trước mặt tôi!

Ánh mắt Tiểu Dã Tam Mộc lạnh đi, nhưng lại lập tức hòa hoãn lại:

- Cần gì phải như vậy, hai chúng ta liên thủ có thể cùng đạt được mục tiêu. Anh của cậu thông minh hơn cậu nhiều.

- Câm miệng!

Lý Nham cả giận.

- Con chó nhà có tang như ông có tư cách gì nói chuyện với tôi? Lý Bát Nhất mù mắt mới cấu kết với ông làm bậy! Nói thật, nếu hôm nay ông không đến, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi tìm ông. Nói về cừu hận, tôi muốn giết ông nhiều hơn muốn giết Lâm Cường nhiều!

Lý Nham nổi điên gào lên:

- Ông đi chết đi!

Y bắn lên, chân quét ngang một cái thế như chẻ tre! Từ nhỏ y đã thường tập đánh nhau với Diệp Tuyệt, dù chưa bao giờ trải qua thực chiến nhưng không có nghĩa là y không biết giết người thế nào! Y không ra tay với Cường Tử không có nghĩa là y cũng sẽ chần chừ với Tiểu Dã Tam Mộc.

Cú quét chân này thực sắc bén, thực mạnh, có thể nói, đối với một Lý Nham chưa từng thực chiến lại tấn công khi đang nổi giận đã thể hiện rõ trình độ của y.

Chỉ là, y mạnh như thế, cũng làm sao so nổi với Tiểu Dã Tam Mộc cao thủ Kim Bảng?

Tiểu Dã Tam Mộc lách mình tránh thế công của Lý Nham, chăm chú nhìn y, nhe răng cười nói:

- Đã không có chỗ để ta dùng. Vậy anh đi chết đi!

Tiểu Dã Tam Mộc vọt ra đằng sau Lý Nham, giơ đao bổ xuống!

***

Lau vết máu trên thân đao, Tiểu Dã Tam Mộc nhìn thanh niên dưới đất đang mất dần sự sống, âm tàn nói:

- Lần này ta mang thần đao đến, anh là người Trung Quốc đầu tiên được chết dưới đao của ta đấy, nên cảm thấy mình may mắn và vinh dự đi. Anh quá nhỏ bé, nhỏ bé tới mức đao của ta cũng không thấy thỏa mãn!

Tới tận hơi thở cuối cùng, trong đáy mắt của thiếu niên kia đều là phẫn hận! Y hận mình không thể giết kẻ ngoại tộc, không thể hãnh diện. Hận! Hận! Hận!

Khi sợi dây sinh mạng sắp bị cắt đứt, y thầm gào không ra tiếng:

- Lâm Cường! Báo thù cho tôi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-301)