← Ch.159 | Ch.161 → |
Lúc Cường Tử đến toàn nhà Đông Đỉnh Quốc Tế nơi này đã bị phía cảnh sát phong tỏa, hắn ở trước cửa do dự một lúc cuối cùng không có xông vào. Hắn một tay nhấc Diệp Tuyệt xoay người đi thẳng, người lính đặc công xuất ngũ này ở trong tay Cường Tử thật giống nhưu một con chim cút không có tí sức chống trả.
Mang Diệp Tuyệt chạy như bay thẳng một mạch về đến Húc Nhật Nhất Phẩm, sau khi vào cửa Cường Tử nhìn thấy Tôn Văn Văn đã đứng ở trước cửa đợi hắn. Vốn đang nổi giận đùng đùng nhìn thấy người phụ nữ của mình giống như một hòn vọng phu đứng sừng sững chờ mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác ấm áp khiến cho hắn ổn định lại tâm trạng.
Tôn Văn Văn đón Cường Tử đi vào giữ chặt cánh tay của hắn sau đó cười ôn hòa, nàng không có hỏi dò Cường Tử đi làm cái gì, chỉ nói một câu.
- Đừng nóng vội, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.
Đây là chỗ thông minh của Tôn Văn Văn, nàng từ biểu lộ trên mặt của Cường Tử khi vào cửa đã biết người đàn ông của mình gặp phải chuyện không giải quyết được, từ đầu lông màu nhíu chặt của Cường Tử nàng biết người đàn ông của mình bây giờ trong lòng chắc chắc rất nóng nảy. Dù rằng nàng cũng lớn hơn mấy tuổi so với Cường Tử nhưng nếu như đã chấp nhận Cường Tử là người đàn ông của mình, vậy thì việc Tôn Văn Văn lo lắng sẽ do đó mà đứng về phía suy nghĩ của Cường Tử.
Nàng ra vẻ thản nhiên cười nói với Diệp Tuyệt:
- Mời vào!
Hai chữ đã khiến trong lòng Diệp Tuyệt cắn rứt, cũng không chỉ ý nghĩa trong từng chữ, còn có thái độ bên trong đó, đó chính là Tôn Văn Văn đang nói tôi không có để ý đến thái độ lỗ mãng của anh. Khi một người phụ nữ biểu hiện ra đầy đủ khí phách, thường cần phải chủ ý tới đàn ông như thế nào mới có thể có được phụ nữ như vậy.
Diệp Tuyệt nói thật xin lỗi rất áy náy, sau đó cúi đầu đi vào phòng khách Húc Nhật Nhất Phẩm.
Sau khi vào cửa mấy người bọn Chu Bách Tước đều ra nghênh đón, Cáp Mô ca chạy ra ra sức kéo Cường Từ nhìn qua một lượt sau đó mới yên tâm. Anh ta nhìn lướt qua Diệp Tuyệt đằng sau Cường Tử, vẻ mặt thù địch. Hai người Chu Bách Tước và Triệu Long Tượng, không có biểu lộ ra cái gì. Vẫn là Triệu Bá thẳng thắn nhất, cậu ta chạy tới một tay nắm áo Diệp Tuyệt xách lên quát:
- Chính là ngươi muốn giết Cường Tử?
Thân thể và cân nặng đã cho Triệu Bá khí phách không ai sáng nổi, ở thời khắc này cậu ta không còn khờ ngốc ôn hòa hiền hậu như ngày xưa. Một đôi mắt hổ nhìn trừng trừng thẳng vào Diệp Tuyệt làm cho kẻ kia có áp lực nặng như núi lớn đè xuống, còn có một luồng sát ý ngập trời.
Đã khiến cho một người như Triệu Bá động sát cơ, rõ ràng có thể thấy được địa của Cường Tử trong suy nghĩ của cậu ta.
Cường Tử đi sang giữ chặt ta Triệu Bá nói khẽ:
- Đại Hùng, buông anh ta ra, chẳng qua là hiểu lầm.
Triệu Bá ừ một tiếng thuận tay ném Diệp Tuyệt trên đất, Diệp Tuyệt lùi về sau đúng hai bước mới đứng vững đôi chân. Thời khắc này y bỗng nảy sinh một cảm giác vô lực đè nặng trong người. Khi còn trong quân đội đặc công y là nhân vật mũi nhọn, nhưng sau khi gặp được Cường Tử y mới phát hiện mình chẳng qua là giống một kẻ vẫn luôn cho rằng mình mạnh mẽ mà thôi.
Mỗi người trong phòng này, bao gồm cả Tôn Văn Văn trông có vẻ mềm mại uyển chuyển không có một người nào bình thường. Đương nhiên đây chỉ là cảm giác sai lệch của y, hoặc có thể nói bị nỗi tự ti hoàn toàn khuất phục.
Cường Tử ra hiệu với hai người Chu Bách Tước và Triệu Long Tượng mình không có việc gì, hắn sau khi uống một chén nước ngồi ở ghế sô pha châm một điếu thuốc, lúc này mới ngẩng đầu nới với Diệp Tuyệt:
- Ngồi đi, vừa nãy thái độ tôi không tốt. anh đừng để trong lòng nhé.
Diệp Tuyệt do dự một chút không có ngồi xuống, y nhìn chăm chú khuôn mặt Cường Tử hỏi:
- Thật không phải là cậu giết tiểu Nham?
Cường Tử khoát tay nói:
- Vấn đề này không cần phải hỏi lại, ta nếu như thật có thể hạ thủ giết cậu ta, chú bây giờ cũng chẳng còn sống. Bây giờ chú nói hết mọi chuyện xảy ra, tôi muốn biết tất cả chi tiết.
Chu Bách Tước ngồi xuống kế bên Cường Tử nhẹ giọng hỏi:
- Lý Nham chết rồi sao?
Cường Tử nhẹ gật đầu sao đó nói với Tôn Văn Văn:
- Em về phòng trước đi, được không?
Tôn Văn Văn rót cho mỗi người một tách trà nóng kể cả Diệp Tuyệt, sau dịu dàng cười nói với Cường Tử:
- Ừ, em đi trước, nếu như anh khuya mới trở lại, em sẽ đi ngủ trước không đợi anh đâu.
Cường Tử áy náy nới với nàng:
- Ừ, em ngủ trước đi.
Tôn Văn Văn nói với Diệp Tuyệt đang sắp xếp suy nghi rối rắm hết sức mờ mịt của mình:
- Có một số việc dễ dàng bị xem nhẹ bỏ đi chính là bởi vì nguyên nhân suy nghĩ theo thói quen. Anh có thể suy ngược lại, vậy thì có thể dễ dàng nhớ lại.
Diệp Tuyệt cảm động liếc nhìn Tôn Văn Văn nói cám ơn.
Tôn Văn Văn mỉm cười gật đầu sai đó lên lầu, nàng từ rất lâu đã biết Cường Tử cũng không phải một học sinh bình thường, mà bây giờ lời nàng nói với Diệp Tuyệt, chỉ là muốn giúp đỡ cho người đàn ông của mình, cũng không có gút mắc gì khác cả.
Đây là Tôn Văn Văn cô gái thuần khiết nhưng cũng không phải là một bình hoa, nhưng trái lại, nếu như nàng chị vận dụng đầu óc của mình đi làm thứ gì đó, chỉ sợ có rất ít đàn ông có thể là đối thủ của nàng.
Vì trà nóng trong tay và ánh mắt dịu dàng của Tôn Văn Văn, Diệp Tuyệt dần dần ổn định lại. Y cẩn thận nhớ lại sau đó nói với Cường Tử:
- Sau khi tôi bị cậu đánh ngất xỉu, tỉnh lại mắt nhìn thấy đầu tiên là xác của tiểu Nham. Đầu của nó đã bị người ta cắt mang đi mất, chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu đã lạnh cứng. Tôi quan sát qua vết thương trí mạng của nó là ở sau lưng, là bị người ta đam một đao nát tim mà mất mạng.
- Người giết nó nhất định là cao thủ, Tiểu Nham theo tôi tập luyện cách chiến đấu gần mười năm. Nó tuy rằng chưa bao giờ so tài ra tay với người khác, nhưng tôi tin rằng luận và bản lãnh nó bây giờ đã ở trên tôi. Trên người nó chỉ có một vết thương lấy đi tánh mạng, nói cách khác thực lực của đối phương hơn xa so với nó, cho nên tôi mới có thể nghĩ đến người giết nó trước tiên là cậu.
Diệp Tuyệt nhìn Cường Tử nói:
- Dù sao sau khi đến Đông Bắc cậu là người có bản lãnh giỏi nhất tôi từng thấy qua. Có thể một chiêu đánh ngất xỉu tôi, đáng phải nghi ngờ nhất, cho nên xin cậu tứ lỗi.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Sau khi các người đến Đông Bắc có từng liên hệ với người nào khác không? Có đắc tội với người nào hay không?
Diệp Tuyệt sau khi suy ngẫm một chút nói rất chắc chắn:
- Không có, Tiểu Nham từ khi đến đây người nó vẫn luôn chú ý tới là cậu. Ngoại trừ tiểu thư họ Trần kia cũng không có liên hệ qua với người nào khác, hơn nữa lần này chúng tôi tới rất bí mật đến ngay cả người nhà họ Lý cũng không biết, cho nên...
Y chưa nói hết, Cường Tử biết rõ ý của y. Cho nên đến bây giờ vẫn chỉ có Cường Từ là kẻ bị hiềm nghi lớn nhất giết chết Lý Nham, đây không phải sự thật không thể thừa nhận. Điều này cũng khó trách Diệp Tuyệt liều lĩnh chạy tới đánh lén Cường Tử, đổi lại một người nào khác cũng đều sẽ coi Cường Tử là hung thủ giết người.
Lông mày Cường Tử nhíu lại hỏi:
- Ý của chú là nói chú lúc tỉnh lại chỉ có thi thể Lý Nham, Trần Tử Ngư cũng không còn ở đó?
Diệp Tuyệt nhẹ gật đầu nói:
- Vâng, không còn ở đó.
Trong lòng Cường Tử căng thẳng hẳn lên, hắn đứng phắt dậy nới với Cáp Mô:
- Cáp Mô ca theo tôi ra ngoài một chút!
Sau đó hắn vừa đi vừa nói với Diệp Tuyệt:
- Chú suy nghĩ tiếp đi, nghĩ được điều gì thì nói với bọn họ!
Hắn chỉ vào bọn Chu Bách Tước nói.
Triệu Long Tượng đứng lên hỏi:
- Cường Tử cậu đi đâu vậy?
Cường Tử lúc này đã lao ra khỏi nhà, giọng nói truyền lại từ phía xa:
- Đi cứu người!
Đợi giọng nói biến mất hai người Cáp Mô và Cường Từ đã biến mất ở trong bóng đêm, kể ra về mặt tốc độ thân pháp trong mấy người ở đây có thể miễn cưỡng đánh đồng cùng Cường Tử chỉ có mỗi Cáp Mô, hơn nữa kỹ thuật truy tìm dấu vết và tìm kiếm độc nhất vô nhị của Cáp Mô, chỉ một mình anh ta đi theo cũng đủ rồi, những người khác để ở nhà ngược lại còn tốt hơn.
Tình hình bây giờ không có gì ở trong lòng bàn tay, mặc kệ đối phương là ai có thể ra tay giết người trong khoảng thời gian Diệp Tuyệt bất bỉnh sau khi hắn đi, chỉ có thể nói rõ còn có một kẻ thứ ba theo dõi Lý Nham ngoài hắn ra. Cường Tử chỉ mang theo Cáp Mô nguyên nhân khác còn là bởi vì Tôn Văn Văn, có Đại Hùng, Triệu Long Tượng và Chu Bách Tước cũng coi như có thể ứng phó được chuyện đột ngột xảy ra.
Bây giờ Cường Tử hết sức hối hận không có giữ lại cái tên Yêu Ma kia, với cơ thể cứng cáp thể chất biến thái của tên đó, an toàn của mọi người ở Húc Nhật Nhất Phẩm không chỉ tăng lên một bậc.
- Còn nhớ được Trần Tử Ngư sống ở nơi nào không?
Cường Tử vừa bay vừa hỏi Cáp Mô.
Cáp Mô trả lời:
- Nhớ rõ, cậu bảo tôi đi theo cô ta vài ngày. Cô gái này có ba chỗ ở thành phố Trường Xuân, rõ ràng cô ta không tin bất cứ người nào. Nếu không phải đi theo mấy ngày như vậy, tôi cũng sẽ không nhận ra cô ta chơi trò thỏ khôn có ba hang.
Cường Tử nhướn mày, trong lòng dâng lên một nỗi dự cảm không hay.
Thỏ khôn có ba hang quả thật có chỗ tốt, nhưng cũng có chỗ sai lầm, đó chính là anh gặp phải nguy hiểm, ngay cả bạn bè của anh cũng koong thể xuất hiện ở trước mặt anh trước tiên.
Không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, cũng không có nghĩ có thể giữ được tính mạng của mình!
Cáp Mô nói ba chỗ ẩn nấu của Trần Tử Ngư, Cường Tử hơi do dự nói:
- Chia nhau ra đi, anh đi chỗ thứ nhất, tôi đi chỗ thứ hai, nếu như đều không có thì tập chung ở chỗ thứ ba, thấy cô ta hãy gọi điện thoại cho tôi!
Cáp Mô gật đầu đáp một tiếng, thân thể nghiêng một cái chạy như bay về phía khác.
Ở trong bóng đêm Cường Tử thật giống như một con hùng ưng vỗ cánh bay lượn, hắn mặc dù không có cố gắng ẩn tàng thân hình nhưng vì tốc đô thật sự quá nhanh, hơn nữa tung người bay lên cao ở trên sân thượng các tòa nhà cao tầng không có ai chú ý đến thân hình lóe lên rồi biến mất của hắn. Mục tiêu của hắn là một căn nhà trọ hạng xoàng ngoài năm dặm. Điều này khiến cho Cường tử bất ngờ, Trần Tử Ngư một cô gái theo đuổi cuộc sống đầy đủ không ngờ sống ở một chỗ nhà trọ hạng xoàng như vậy.
Năm dặm, Cường Tử dốc hết tốc độ cực hạn bay chạy thẳng trên nóc tòa nhà còn phải xa hơn, nhanh hơn so với lái xe. Sau gần vài phút đồng hồ Cường Tử đã rơi trên nóc căn nhà trọ đó. Đây là một tòa nhà cũ kỹ năm tầng, cho dù trông có vẻ cũng không cũ nát lắm nhưng ít nhất cũng đã lâu hơn ba mươi năm rồi.
Cáp Mô nói qua gian phòng Trần Tử Ngư với hắn, cho nên Cường Tử nhảy thẳng từ tầng năm xuống một tay nắm lấy tấm phiên che ở tầng ba treo lủng lẳng trên ngoài cửa sổ, động tác linh hoặt còn nhanh nhẹn.
Một quyền đánh nát cửa sổ, Cường Tử cũng không có xem xét xung quanh hoặc đi vào gõ cửa, bây giờ vốn không phải nói chuyện lịch sự cái gì giả vờ đàn ông lịch lãm cái gì, hắn không có thời gian lo lắng hậu quả.
Thân thể lắc nhẹ nhảy vào trong nhà, Cường Tử lục soát một vòng không có phất hiện hình bóng Trần Tử Ngư, dù còn sống hay đã chết, đều không có.
Nhưng không có thấy người cũng không thể khiến cho Cường Tử có chút yên lòng, ngược lại khiến cho trong lòng của hắn nóng vội và lo lắng càng thểm nặng nề.
Không chút do dự Cường Tử tung người nhảy từ lầu ba nhảy xuống, sau đó hướng phía chỗ ẩn nấu thứ ba của Trần Tử Ngư. Trên đường khi nhận được điện thoại của Cáp Mô, ở chỗ thứ nhất cũng không thấy tung tích Trần Tử Ngư.
Cường Tử nghiến răng mắng một câu kỹ nữ điên khùng, sau đó lại tăng thêm tốc độ.
Chỗ ở tạm thời thứ ba của Trần Tử Ngư là một căn nhà bình thường, không ngờ là ở một khu vực ngoài thành phố. Từ trong thành phố đến khu vực ngoài thành phố lái xe chạy như điên thẳng một mạch cũng mất hai giờ, trong lòng Cường Tử càng nóng vội phát ra càng lúc càng nóng.
Mặc dù hắn có tốc độ không phải người bình thường nào cũng có, nhưng khoảng cách dài như vậy khó bảo đảm sẽ không phát sinh ra cái gì.
Cường Tử không tiếc hao phí chân lực bức hết tiềm lực bẩn thân ra ngoài, thân hình của hắn đã hóa thành một bức màn ánh sáng. Cho dù người đi đường nhìn thấy thoáng quá, kẻ đó cũng chỉ có cảm giác có một làn gió thổi qua bên cạnh mà thôi.
Ngay khi Cường Tử rơi người ở trong sân ngôi nhà có năm gian ngói đất, vừa hay hắn nhìn thấy một cảnh tượng làm cho tim gan muốn nứt ra!
Trần Tử Ngư ở trong sân.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |