Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Bá - Chương 162

Ác Bá
Trọn bộ 301 chương
Chương 162: Doạ lui
0.00
(0 votes)


Chương (1-301)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cường Tử ở giữa không trung vặn người mạnh mẽ chớp một cái, nửa vầng trăng lạnh như băng trùng trùng kia sượt lướt ngang thân thể của hắn. Mặc dù là không có tiếp xúc thân thể của hắn, nhưng khí tức sắc bén vẫn chém rách quần áo của hắn!

Cường Tử khẽ đảo người về phía sau ngã trên mặt đất, hắn ngắm nhìn đao trong tay Tiểu Dã Tam Mộc, mục quang lạnh lẽo.

Hắn cởi áo trên của mình trở tay vứt cho Trần Tử Ngư ngã trên mặt đất, hắn không quay đầu lại, bởi vì hắn biết bản thân một khi quay đầu thanh đao dài sắc bén kỳ dị trong tay Tiểu Dã Tam Mộc sẽ như rắn độc đánh lén sang.

- Tôi tới chậm, thật có lỗi.

Cường Tử nói.

Trần Tử Ngư được Cường Tử che chở bảo vệ thân thể ở sau lưng cười buồn thảm, cô ta cầm quần áo Cường Tử do dự một chút cuối cùng mặc trên người, hít một hơi thật sâu mùi hương Cường Tử trên quần áo, không biết tại làm sao cô ta lúc này rất muốn ôm ấp đứa bé lớn còn ít hơn mình sáu bảy tuổi trước mặt này, sau đó ghé vào trên vai của hắn khóc thoải mái thống khoái một hồi.

Thỉnh thoảng khóc hết sức, đối với phụ nữ mà nói cũng không phải một việc dễ dàng gì cho cam.

- Không coi là muộn.

Lời phía sau Trần Tử Ngư chưa có nói ra, cô ta chợt phát hiện mình dường như muốn giải thích gì đó với Cường Tử, cảm giác này loé lên lập tức lại khiến cho cô ta có chút mất tự nhiên.

Cường Tử ừ một tiếng nói:

- Chạy đi, đi Húc Nhật Nhất Phẩm.

Trần Tử Ngư nghĩ ngợi sau đó gật đầu, nàng nói:

- Được! Tôi chạy!

Cô ta đứng lên muốn chạy, nhưng bụng và trên ngực còn có ngón tay gẫy nát ở thời điểm này không biết tại làm sao đau khó thể chịu đựng được, mới chạy một bước thân thể cô ta trong một thoáng chốc không tự chủ được gần như muốn té ngã. Nhưng Trần Tử Ngư không có lên tiếng cũng không có quay đầu, cô ta ổn định thân thể một chút tiếp tục chạy về phía cửa.

Cô ta không quản Cường Tử có phải đối thủ của gã đàn ông tà ác có một thanh yêu đao trong tay kia hay không, Cắn răng nhịn đau bước thấp bước cao chạy đi. Bởi vì cô ta biết rõ mình ở ngốc nhiều thêm một phút Cường Tử đối mặt nguy hiểm nhiều thêm một phút, cô ta không muốn trở thành gánh nặng của hắn.

Cô ta không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ một gã đàn ông nào.

Nỗi đau đớn trên thân thể cô ta gần như đánh bại chính mình, đây là bởi vì thời khắc này cô ta trở nên yên tâm. Khi Cường Tử đứng ở phía trước cô ta dùng thân thể che chở cô ta ở phía sau, ngay lúc ấy hắn không hề cố kỵ sau lưng mình đối với cô ta, trong lòng cô ta trở nên yên tĩnh, chính bởi vì một chút thoải mái này cho nên cơn đau xót ngược lại khó thể chống cự được.

Tiểu Dã Tam Mộc nhìn Trần Tử Ngư chạy tới cửa ra vào, khoé miệng của gã mắng một câu thật ác độc sau đó đuổi về phía của cô ta. Gã mới nhúc nhích Cường Tử đã như quỷ ma trong nháy mắt ngăn ở trước mặt của gã, Tiểu Dã Tam Mộc trở tay một đao bổ đến, nửa vầng trăng bỗng nhiên xuất hiện lần nữa.

Cường Tử lách mình né qua ánh đao khát máu kia, sau đó chùn thân xuống mạnh mẽ đâm từ dưới lên như một quả pháo thông thiên hướng vào cằm Tiểu Dã Tam Mộc!

Tiểu Dã Tam Mộc bị Cường Tử ngăn trở một chút trong lòng bùng lên lửa giận, gã rống giận một tiếng xoay ngang yêu đao Thôn Chính của mình, một đường ánh đao sáng trắng chém về cánh tay Cường Tử, ánh sáng trắng này như một tia chớp nổ bung ra giữa hai người, nhanh chóng mà lạnh lùng.

Cường Tử vung nắm đấm ra bỗng nhiên dừng lại, nắm tay trái xuất kỳ bất ý từ bên hông đánh thẳng đến huyệt thái dương của Tiểu Dã Tam Mộc!

Tiểu Dã Tam Mộc đao phong chuyển hướng cắt về hướng tay trái Cường Tử, tích tắc ánh đao sắp tiếp xúc đến nắm đấm Cường Tử, nắm tay trái Cường Tử lập tức thu về, hắn nắm được chỗ sơ hở của đao phong Tiểu Dã Tam Mộc hướng một bên lách ra mãnh mẽ phóng lên, một tiếng thét vang lên, như sấm nổ vang giữa bầu trời đêm!

Phích sơn kháo!

Tiểu Dã Tam Mộc không hổ là có thực lực có thể so với cao thủ Kim Bảng, đao phong của gã sau khi liên tiếp bị hai hư chiêu của Cường Tử thu hút hết sang một phía vẫn có thể đưa ra cách đối phó trong thời gian rất ngắn, phần thực lực này đã đến cảnh giới thân theo ý mà hành động. Không thể phủ nhận là ở tuổi tác của gã có thể có được thành tựu như vậy, quả thật có tư cách tự phủ!

Một chiêu Phích sơn kháo sức mạnh kinh người của Cường Tử đã đến lúc phát huy ra hết, Tiểu Dã Tam Mộc lập tức lui về phía sau đồng thời thu hổi đao phong lại, cổ tay dùng một loại động tác xoay vòng không thể tưởng tượng đao phong xoay tròn bổ về phía đầu của Cường Tử!

Cường Tử vốn cho rằng một chiêu dụ địch này của mình dĩ nhiên có hiệu quả, kết quả lúc thắng lợi sắp đến tay lại thất bại trong gang tấc. Hắn vẫn đánh giá thấp thực lực Tiểu Dã Tam Mộc, hai người chưa bao giờ giao thủ qua cho nên tới bây giờ thực ra vẫn đang không ngừng thăm dò đối phương.

Một chiêu Phích sơn kháo phát ra như tiếng sấm bùng nổ cam chịu rơi vào hư không, nội lực hùng hậu gần như chạm được vào ngực Tiểu Dã Tam Mộc.

Cường Tử dùng một chiêu cũ muốn tránh né lần nữa đao phong như tia chớp từ trên bổ xuống sẽ rất khó, hắn không lùi mà tiến tới dồn sức vào chân lần nữa tiếp tục đánh vào ngực Tiểu Dã Tam Mộc!

Chỉ là cú đánh này Cường Tử đã là cung cứng giương hết đà, cho dù chạm vào trên thân thể đối phương cũng còn xa mới bằng được uy lực chiêu Phích sơn kháo vừa rồi. Hắn chỉ đang tránh né quỷ đao của Tiểu Dã Tam Mộc, bằng cách lấy tiến làm lùi quả thật có hiệu quả.

Hai người quá sát nhau, trường đao Tiểu Dã Tam Mộc ngược lại mất đi phần lớn ưu thế.

Cường Tử ôm sát nhằm mục đích không cho đối phương ra đao, một quyền tiếp theo một quyền không ngừng nện ở trên người Tiểu Dã Tam Mộc. Trong nháy mắt hắn đánh ra không dưới mười lăm mười sáu quyền, mỗi một quyền đều mang theo tiếng gió vù vù như vạn mã phi nước đại.

Chỗ dựa vào lớn nhất của Cường Tử là tốc độ của mình, hắn không thể kéo khoảng cách ra với Tiểu Dã Tam Mộc. Yêu đao trong tay đối phương uy hiếp quá lớn đối với hắn. Một khi để cho Tiểu Dã Tam Mộc thi triển đao pháp ra, Cường Tử tuyệt đối rơi vào tình thế bị động.

Bị Cường Tử liên tục tấn công làm cho có chút luống cuống tay chân, sự tự phụ trong ánh mắt Tiểu Dã Tam Mộc hung quang đại thịnh! Gã rít gào một tiếng giơ trường đao trong tay ra sau đó kéo mạnh về phía ngực, đao phong sắc bén giống như máy gặt đập liên hợp cắt vào sau lưng Cường Tử!

Cường Tử cảm giác được khí tức lành lạnh sau lưng, hắn mạnh mẽ cong eo để cho đao phong từ phía sau vạch sang, cùng lúc hắn xoay người Tiểu Dã Tam Mộc nhấc chân đá lên, đầu gối hung hăng tấn công về phía dưới cằm Cường Tử!

Hai tay Cường Tử ở trước ngực xếp chồng lên nhau chặn chân của Tiểu Dã Tam Mộc, sau đó hắn lách người tránh khỏi đao phong lần nữa bổ tới của Tiểu Dã Tam Mộc. Chỉ là tuy rằng hắn tránh qua khỏi một đao này. Nhưng trạng thái hai người áp sát thân thể vào nhau đã bị Tiểu Dã Tam Mộc đánh tan! Tiểu Dã Tam Mộc cười dữ tợn, lập tức đao pháp bắt đầu thi triển!

Gã khoả thân, sẹo trên mặt chằn chịt làm cho gã trông dữ tợn như ác quỷ! Gã mạnh mẽ xoay tròn một cái, sau đó yêu đao trong tay từ một góc độ không thể suy nghĩ chém xéo trảm vào cổ họng Cường Tử!

Một tiếng gầm gừ khàn khàn từ trong miệng Tiểu Dã Tam Mộc thoát ra.

- Bán nguyệt chi vũ! (điệu múa hình bán nguyệt) ở trong tích tắc này, nửa vầng trăng bỗng nhiên bay lên!

Một mảnh ánh trăng lãnh lẽo rơi xuống, nửa vầng trăng toả sáng chói mắt quét ngang vào cổ họng Cường Tử!

Thân thể Tiểu Dã Tam Mộc động tác quỷ dị, đặc biệt là cánh tay cầm đao kia trở nên cứng rồi lại mềm, giống như một con độc xả theo dõi con mồi, vặn vẹo vạch từ một góc độ người thường căn bản không cách nào làm được!

Ánh trăng bay lên, đao phong sắc bén như cắt ra tia chớp giữa trời xanh.

*****

Cường Tử đột nhiên dừng thân hình lại, hắn nhanh chóng né ra một hướng khác, nửa vầng trăng gần như sượt qua sát cổ họng của hắn! Hắn vừa mới điều chỉnh xong thân hình, lại chợt phát hiện một nửa vầng trăng khác bỗng nhiên xuất hiện từ bên cạnh hắn.

Hai đường ánh trăng!

Cường Tử một chiêu Thiết bản kiều tránh về phía sau trong lúc đó ở bên cạnh của mình xuất hiện nửa vầng trăng, đao khí sắc bén vạch ra chiếc áo trên ngực hắn một cái lỗ lớn!

Quần áo trên ngực hắn bị nửa vầng trăng của Tiểu Dã Tam Mộc cắt nát, chiếc áo màu trắng vỡ vụn giống như hồ điệp ở trong gió đêm nhẹ nhàng nhảy múa, làm cho người ta một loại cảm giác sai lệch yêu dị!

Ngay khi Cường Tử khó khăn lắm tránh thoát vầng trăng thứ hai, hắn ngược lại không có phát hiện sau lưng hắn thình lình xuất hiện vầng trăng thứ ba!

Nửa vầng trăng xuất hiện lần nữa không một tiếng động chém về phía Cường Tử, giờ đây Cường Tử xoay lưng về phía sau dùng thân pháp Thiết bảng kiều vừa vặn tránh qua vầng trăng thứ hai, từ phía sau hắn đột nhiên xuất hiện vầng trăng thứ ba lập tức bổ từ trên xuống vào ngực Cường Tử! Ánh trăng khuyết lần ba như loan đao, lạnh lùng chém xuống!

Cường Tử giờ đây hoàn toàn lâm vào bị động, hắn né tránh được vầng trăng thứ hai đã gập thân thể của mình về phía sau thành chín mươi độ. Vầng trăng thứ ba ngược lại coi như phán đoán được động tác của Cường Tử, ngay khi Cường Tử xoay người thì bổ xuống!

Hoàn toàn không có dự đoán trước đến một tầng bán nguyệt chi vũ của đối phương bất ngờ lợi hại đến mức độ này! Bán nguyệt chi vũ của Tiểu Dã Tam Mộc dường như có thể phát huy uy lực yêu đao trong tay đến cực điểm, không ngờ có thể phát ra như nửa vầng trăng thật sự ánh đao đã hoàn toàn hoá thành thực chất!

Ánh mắt Cường Tử run rẩy mạnh mẽ, hắn trong lúc gập về phía sau chín mươi độ thốt nhiên một quyền tấn công về phía nửa vầng trăng trảm xuống, đánh thật mạnh một cái về phía ánh trăng!

Một quyền này chẳng những sức lực giống như đánh không khí nổ vang, hơn nữa góc độ vừa hay nắm chuẩn điểm mấu chốt!

Quyền kình hùng hậu nện vào nửa vần trăng, đập ánh đao đã hoá thành thực chất bẻ cong một cái. Mượn một chút cơ hội này, Cường Tử vượt ra ngoài giữa lúc dầu sôi lửa bỏng

Thân thể hắn lăn ngang trên không liên tục ba vòng, né ra khỏi trong phạm vi khống chế của ba vòng loan nguyệt

Cường Tử sau khi ổn định lại thân hình không còn mạo muột phát động tấn công lần nữa, hắn liên tục chuyển hướng vài cái sau khi tránh thoát rời khỏi ba đạo nguyệt hoa tập sát. Sau khi thân thể trụ vững hắn nhìn Tiểu Dã Tam Mộc cách đó mấy mét đầu lông mày nhíu chặt, thật sự không thế tin nổi đao pháp Tiểu Dã Tam Mộc đã đến mức nghịch thiên như vậy!

Cao thủ Kim Bảng, quả nhiên lợi hại.

Ba vòng loan nguyệt xoay chuyển chung quanh Tiểu Dã Tam Mộc, gã khoả thân đứng đó theo dõi Cường Tử. Trên mặt của gã còn treo lửa giận, sau khi bại bởi kiếm nhân đạo Trảm Lô trong tay Cừu Thiên tâm tình của gã hoàn toàn méo mó. Ba vòng loan nguyệt sáng ngời rực rỡ, mà Tiểu Dã Tam Mộc ngược lại dữ tợn như quỷ ma!

Đây là một cảnh tượng yêu dị đến cực điểm, hoàn toàn thoát ly hiện thực!

- Lâm Cường, bán nguyệt chi vũ của ta như thế nào? Ta lại muốn nhìn thử anh còn có thể kiên trì bao lâu, hôm nay để cho anh lãnh giáo một chút uy lực Ngạo quyết của tôi!

Ngạo quyết! Tiểu Dã Tam Mộc mặc dù không có lấy được Trảm Lô Kiếm vẫn là có được bộ công pháp này!

Bán nguyệt chi vũ chính là một bộ công thủ trong ngạo quyết chiêu số cũng cực kỳ lợi hại, bộ võ thuật này sau khi hoàn toàn thi triển, nghe nói ở trước đây rất lâu môt vị tuyệt thế cao thủ của Nhật Bản có thể biến hoá đao ở trong tay ra hình cửu luân loan nguyệt!

Tiểu Dã Tam Mộc quát mạnh, gã bỗng nhiên lăng không một đao trảm vào đầu Cường Tử!

Ba vòng loan nguyệt cũng lập tức phát động, rõ ràng giống như tự có suy nghĩ của mình phối hợp thân pháp Tiểu Dã Tam Mộc cùng lúc công về phía Cường Tử! Một đạo đao quang như dải lụa dưới sự toả sáng của ba vòng loan nguyệt, giống như điện mang vạch nát bầu trời đêm trảm về phía Cường Tử.

Cường Tử cắn răng, bỗng nhiên thi triển tốc độ cực hạn.

Điểm dưới chân một cái, sức mạnh cực đại giẫm hẳn ra một cái hố to trên mặt bê tông cứng rắn dưới chân! Mảnh vụn bay tán loạn hắn thật giống như một con côn bằng giương cánh, một lần đập cánh bay chín vạn dặm!

Tiểu Dã Tam Mộc thấy trước mặt hoa lên đã mất đi tăm hơi Cường Tử, sau khi gã bổ một đao vào hư không lập tức đưa ra tư thế phòng ngự, ba vòng loan nguyệt lập tức tựu xung quanh không ngừng xoay tròn bên cạnh hắn, giống như thần khí tự động bảo vệ chủ!

Xoạt!

Một tiếng vang trầm từ phía sau Tiểu Dã Tam Mộc vang lên, đây là thanh âm đao phong cắt phá da thịt!

Tiểu Dã Tam Mộc quay mạnh đầu lại đã nhìn thấy trên vòng loan nguyệt phía sau lưng kia, một đại hoa máu rơi xuống! Khoé miệng của gã co giật, biết rõ Cường Tử vừa mới rồi đánh lén từ phía sau bị nửa vầng trăng của mình làm cho bị thương. Huyết hoa vẫn chưa có rơi xuống đất, thân ảnh Cường Tử ngược lại đã mất tiêu, bởi vậy đủ thấy tốc độ Cường Tử đã nhanh đến mức độ như thế nào!

Xoạt!

Bên trái Tiểu Dã Tam Mộc lần nữa truyền ra một tiếng vang động, gã lập tức xoay người cung đao hướng đến chỗ tiếng vang bổ tới!

- Đi chết đi!

Gã quát giận một tiếng.

Ánh đao loé lên ngược lại nào có thấy được bóng người ở đâu?

Bỗng nhiên, một nỗi bất an dấy lên mãnh liệt từ trong lòng Tiểu Dã Tam Mộc, gã có dự cảm vội vàng tiện vạch đao trong tay về phía sau, chỉ là vẫn chậm một bước!

Cường Tử không tiếc thân trúng hai đao thu hút chú ý của Tiểu Dã Tam Mộc, lúc này thình lình xuất hiện ở phía sau Tiểu Dã Tam Mộc. Hắn bước chân loạng choạng, đế giày và mặt đất ma sát kịch liệt phát ra một tiếng vang bén nhọn!

Bước chân loạng choạng, eo đẩy vai, bỗng nhiên phát lực!

Phích sơn kháo!

Cường Tử quát to một tiếng!

Lần này không có thất thủ, sức mạnh rất lớn trúng ngay sau lưng Tiểu Dã Tam Mộc!

Một chiêu Phích sơn kháo này tích tụ mà phát ra uy lực kinh người! Dù là thân thể Tiểu Dã Tam Mộc có thể cứng hơn kim loại cũng bị một cú đánh này như một con diều đứt dây bay ra ngoài! Xương cột sống gã phát ra một hồi tiếng động răng rắc, rõ ràng nhận lấy tổn thương không nhẹ!

Nhưng, mặc dù là trong tình hình bị động như vậy, gã vẫn có thể đánh trả!

Theo phản xạ vạch một đao về phía sau vẫn làm bị thương được Cường Tử, cùng lúc Cường Tử đánh bay gã, một vết đao quang kia vũng vạch ra một vệt máu dài trên bả vai Cường Tử!

- Đại Hùng anh từ mặt phải lên, Bách Tước anh từ mặt trái, tôi từ phía sau hắn cùng nhau làm sạch hắn!

Một tiếng la hô từ phía ngoài bức tường nhà vang lên, ngay sau đó một bóng người nhảy ngay lên tường. Tiểu Dã Tam Mộc cố nén nỗi đau đớn khủng khiếp giơ tay vẫy, ba đạo loan nguyệt xoay tròn bay vào trong tay gã biến mất không thấy gì, gã trợn trừng mắt liếc nhìn Cường Tử lập tức đẩy mạnh mặt đất đứng dậy, sau khi nhảy lên nóc nhà nhanh chóng chạy thoát.

Cáp Mô từ trên tường nhảy xuống rơi bên cạnh Cường Tử. Nhìn trên người Cường Tử ba đường vết thương máu chảy như suối không khỏi nhíu chặt lông mày.

- Cậu thế nào rồi?

Cáp Mô ân cần hỏi thăm.

Cường Tử khoé miệng nhíu lại nói:

- Hắn không tốt hơn tôi.

Cáp Mô trách cứ:

- Đấu pháp của cậu là lấy mạng đổi mạng! Nếu không tôi cái khó ló cái không doạ hắn chạy đi, chỉ bằng hai món đồ thần khí này trong tay hắn đến cuối cùng chịu thiệt vẫn là cậu!

Cường Tử ánh mắt sáng ngời, hắn nhìn Cáp Mô hỏi:

- Anh cũng nhìn ra rồi à?

Crypto.com Exchange

Chương (1-301)