← Ch.190 | Ch.192 → |
Một con rắn màu đen khổng lồ nhanh chóng thoát ra khỏi ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, trông nó lúc này chẳng khác gì một con rồng tức giận, đang vùng vẫy gây ra sóng gió trong biển rộng. Con rắn đen này bị ngọn lửa bao quanh người cho nên chốc chốc nó lại kêu lên những tiếng kêu ghê người và chói tai.
Con rắn mang theo ngọn lửa từ trên ngọn cây trườn xuống, trực tiếp nhằm thẳng về phía con xe cảnh sát hiệu Santana. Nhưng lúc đó, tài xế lái xe dường như đã bị mất hết thần trí, ông ta đã quên mất rằng bản thân phải nhanh chóng khởi động xe và rời khỏi chỗ này.
Con rắn đen này dường như đã nhận ra rằng chính chiếc xe này chính là kẻ thù của nó cho nên thoắt một cái nó đã dùng cả người quấn chặt lấy chiếc xe. Càng ngày con rắn khổng lồ càng quấn chặt chiếc xe hơn, chặt đến mức tất cả cảnh sát ngồi trong xe đều nghe thấy những tiếng kim loại bị gãy răng rắc do không chịu nổi sức nặng và bị siết quá chặt.
Sở trưởng đồn công an đang ngồi ở ghế đằng sau, đối mặt với kẻ thù nguy hiểm này, ông không hề sợ hãi, quả quyết mở cửa chiếc xe và hướng nòng súng về phía con rắn. Mặc dù khẩu súng lục đã bị bắn hết băng đạn nhưng ông vẫn không thể nào bắn chết con rắn.
Phải biết rằng trong đồn cảnh sát chỉ có một mình sở trưởng là có súng lục, hơn nữa nói không chừng cả đời này, ông cũng không có cơ hội để nổ súng một lần, cho nên sau khi ông bắn hết đạn ở trong băng, ông liền cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì bản thân đã không mang thêm bất cứ một băng đạn dự bị nào.
Đúng lúc mà tất cả mấy cảnh sát ngồi trong xe cảm thấy tuyệt vọng thì không biết từ nơi nào đột ngột xuất hiện một người. Người này giống như một ngôi sao băng màu đen rơi xuống bên cạnh chiếc xe cảnh sát. Người này giơ tay lên một cái, một luồng sáng chói mắt xuất hiện. Đến tận bây giờ, khi mọi chuyện đã trôi qua được rất lâu rồi nhưng Cường Tử vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc đó, những kí ức này dường như chỉ vừa mới xảy ra trước mặt hắn, đó chính là một luồng sáng rực rỡ đến chói lóa!
Giống như một tia chớp màu trắng xoẹt qua, sau đó thì mọi người ngỡ ngàng nhận ra cái đầu của con rắn khổng lồ kia đã rơi xuống đất.
Thời khắc đó tựa như một thời khắc vĩnh hằng, mãi mãi khắc ghi trong lòng của Cường Tử.
Sau này, mọi người đều bàn luận sôi nổi về chuyện này, mặc dù là không một ai nhìn thấy được khuôn mặt của người đã chém rơi đầu con rắn màu đen khổng lồ kia, thậm chí ngay cả dáng người của người này, mọi người còn không nhìn rõ nữa, và cũng có không ít người không được chứng kiến quá trình xảy ra sự việc.
Có người nói rằng, người bí ẩn đó thực ra chính là một người ăn xin hành nghề ở mấy thôn xung quanh, tên là Hoa Tử. Họ đồn rằng, những người như thế đều có một môn võ thuật chuyên dùng để đối phó với rắn. Nhưng cũng có người lại nói rằng, người đó chính là thần tiên hạ phàm, nếu không thì tại sao không có một ai nhìn thấy người ấy đến lúc nào, đi ra làm sao? Bất luận như thế nào đi chăng nữa thì sau khi giết chết được con rắn đen, người này đã biến mất và không để lại bất cứ dấu vết gì.
Lúc còn nhỏ, Cường Tử vẫn đinh ninh rằng người này chính là một vị thần tiên, hơn nữa bản thân hắn lại luôn có cảm giác rằng bản thân nhất định sẽ có cơ hội gặp lại vị anh hùng này một lần nữa. Nhưng đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại chuyện này thì Cường Tử đều có một cảm giác tán thưởng từ tận sâu trong đáy lòng: " Đó chính là một thanh kiếm sắc bén và lợi hại, đó chính là một kiếm khách không ai sánh được."
Cho nên khi Cường Tử nhìn thấy trong sân có trồng một cây hòe già thì hắn lại nhớ ngay đến câu chuyện cũ của ngày xưa. Hắn đứng bên cạnh gốc cây hòe, cẩn thận quan sát một lúc. Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, trên ngọn cây hòe già dường như có một thứ gì đó đang động đậy.
Cường Tử khẽ cười một tiếng rồi giơ tay lên làm vài động tác.
Phì phì!
Chính mình còn phối âm cho động tác của mình, rồi hắn hất mái tóc của mình lên, điệu bộ giống y như một vị kiếm khách đắc thắng, khí phách và oai phong bước vào trong căn phòng. Không biết hắn có để ý hay không, nhưng bộ dạng lúc này của hắn đã để lại cho ba người Cáp Mô một cái bóng lưng đổ dài trên mặt đất và ba cái đầu mê muội, không hiểu gì hết.
Người tiếp đãi bốn người Cường Tử đã lui xuống, và căn phòng này cũng có thể coi là khá sạch sẽ và ngăn nắp. Trong phòng có một chiếc ghế sô pha, trên chiếc bàn đặt chính giữa căn phòng được bày biện rất nhiều mỳ ăn liền và cả mấy thứ nước uống như là nước khoáng. Xem ra người phục vụ cũng khá chu đáo, Cường Tử gật đầu vài cái tỏ ý hài lòng.
Cáp Mô duỗi lưng một cái rồi nói:
- Ăn một chút đi, ta đây đói gần chết rồi, ăn xong thì chúng ta sẽ ngủ một giấc, mọi người không có ý kiến gì chứ.
Cường Tử đưa tay ra và mở một hộp mỳ ăn liền rồi đưa cho Cáp Mô:
- Sau khi ăn xong thì mọi người được ngủ tầm ba bốn tiếng, đợi sau khi ta gọi mọi người tỉnh dậy thì sẽ nhờ Yêu Ma giới thiệu qua với mọi người về tình hình liên quan đến Đông Doanh.
Cáp Mô liền nhảy phốc vào chiếc ghế sô pha, châm một điếu thuốc và hỏi:
- Trong lòng chú đã có kế hoạch cụ thể gì chưa?
Cường Tử đáp lại luôn:
- Tôi đã xem một số tư liệu mà anh đưa cho rồi, có một số chuyện rất đáng để chúng ta phải để ý. Đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi nhất định phải đi Đông Doanh một chuyến.
Cừu Thiên hỏi:
- Có chuyện gì?
Cường Tử đáp lại:
- Những cao thủ Đông Doanh Ngân Bảng, bất kể là bọn họ bị thương nặng đến mức nào, thậm chí là là chúng ta đã chặt đứt cả hai cánh tay của chúng thì chúng vẫn có thể quay lại phản kích, mọi người không cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ hay sao? Đương nhiên, trong xương cốt của dân tộc Đông Doanh vốn dĩ đã có một thứ gọi là nhiệt huyết. Đây chính là một sự thật không thể nào phủ định được, nhưng chỉ với lòng nhiệt huyết này thôi thì đúng là đã vượt qua sức tưởng tượng. Điểm quan trọng nhất chính là, trong tư liệu có nhắc tới một chuyện, có một võ giả Đông Doanh sau khi bị kẻ địch đánh đứt một cánh tay, nhưng vẫn có thể dùng một cách tay khác tháo bên cánh tay bị gãy kia xuống và tiếp tục chiến đấu, mọi người không cảm thấy chuyện này có vấn đề hay sao?
Yêu Ma thở dài đáp lại:
- Bọn họ quả nhiên là vẫn tiếp tục tiến hành thí nghiệm đó và đưa vào thực tiễn. Các cơ quan trong cơ thể của những cao thủ Ngân Bảng kia đều đã được thuốc sinh hóa cải tạo qua.
Cường Tử lắc đầu mà đáp lại:
- Cái này không phải là trọng điểm.
Cáp Mô liền hỏi luôn:
- Vậy ý của cậu là gì?
Cường Tử:
- Hiện tại tôi đang nghi ngờ, những cao thủ Ngân Bảng tham chiến kia ... đều là giả!
Cừu Thiên chau mày nói:
- Ý của chú là những tên võ giả Đông Doanh trong trận chiến sinh tử với cao thủ Địa Bảng kia, căn bản không phải là những cao thủ Ngân Bảng cấp cao. Những tên quyết đấu kia chẳng qua cũng chỉ là những võ giả bình thường nhưng được thuốc sinh hóa cải tạo qua, còn những cao thủ Ngân Bảng thực sự cơ bản là vẫn chưa xuất hiện.
Cường Tử đáp lại:
- Gần như là ý này, nhưng những võ giả Đông Doanh trong trận quyết đấu kia tuyệt đối không phải là những võ giả bình thường, có lẽ họ chính là những người tương đối có thực lực của Đông Doanh, cho nên chiêu thức mới không lộ ra sơ hở.
Yêu Ma liền nói:
- Nói như vậy, nếu như những cao thủ Đông Doanh Ngân Bảng và Kim Bảng cũng uống loại thuốc sinh hóa kia ...
Cường Tử nhíu mày nói tiếp:
- Điểm này thì cũng rất khó cam đoan, thông thường thì những cao thủ Kim Bảng Ngân Bảng nếu như đã đạt đến được trình độ như vậy thì về cơ bản là sẽ không thèm để ý đến những loại thuốc kích thích cơ thể sản sinh sức mạnh như vậy, nhưng cũng không thể nào khẳng định chắc chắn vì trong số họ nhất định sẽ có một vài kẻ điên luôn muốn theo đuổi võ công cực hạn. Những chuyện ở đây thì Lão Phật gia và sư phụ của tôi sẽ nghĩ cách, mục đích chuyến đi lần này của chúng ta chính là nghĩ cách tiêu hủy toàn bộ thứ thuốc này.
Yêu Ma đáp lại:
- Những chuyện ở đây thì cậu hãy yên tâm đi, bên Lân Tổ cũng đã chuẩn bị tất cả rồi, bọn họ cũng chính vì ngăn chặn chuyện này mà đến đây, bây giờ chắc là bọn họ cũng đã bắt tay hành động rồi.
Cáp Mô bưng cốc mỳ vừa mới nở ra, định đưa lên miệng ăn thì Cường Tử đột nhiên giật lấy và nói:
- Để tôi ăn trước!
Cáp Mô đang định động thủ cướp lấy cốc mỳ thì nhìn thấy Cường tử dùng khẩu hình ra ám hiệu:
- Không được ăn!
← Ch. 190 | Ch. 192 → |