← Ch.214 | Ch.216 → |
Yêu Ma quát to một tiếng:
- Đi!
Mấy người bọn Yến Vân Thập Bát nắm lấy tài xé chiếc LandRover theo sau Yêu Ma và Kiếm Nhị lướt về phía bờ biển. Cừu Thiên ôm Cường Tử, Kiếm Thập Nhất mang theo Trầm Tuý Kim, mọi người thi triển thân pháp đến mức tận cùng, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cuộc chiến.
Vài chiếc xe quân sự còn thừa lại bên phía Nhật Bản bị đạn hoả tiễn và súng bắn tỉa cản trở văn bản là không dám làm loạn, tài xế tránh ở đằng sau chỗ ngồi ngay cả đầu cũng không dám thò lên. Không chỉ nói đạn hoả tiễn uy lực vô cùng, tất nhiên là vũ khí dành riêng cho quân đội, chỉ là một tay súng bắn tỉa ngăn chặn bọn họ ở đây cũng qua không được. Mất đi sự trợ giúp từ bầu trời, bọn họ nửa bước cũng khó đi.
Người trong xe ẩn núp thân hình chậm rãi lui ra khỏi xe từ cửa sau, ai cũng không biết đạn hoả tiễn muốn lấy mạng người kia có thể một tích tắc tiếp theo bắn vào chiếc xe của mình đang ngồi hay không. Xe quân sự của bọn họ không có bọc thép, căn bản không ngăn được đạn hoả tiễn tập kích.
Sau khi rời khỏi chiếc xe lúc tìm chỗ ẩn núp, lại có bốn năm thành viên đội tự vệ bị súng bắn tỉa bắn trúng chết thẳng cẳng. Các thành viên còn lại của đội tự vệ nằm sấp sát trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám. Dưới tình hình này, súng bắn tỉa thay mặt cho thần chết, chỉ cần hắn bóp cò súng một cái, sẽ vô tình thu lấy một mạng sống.
Thành viên đội tự vệ nằm sấp trên mặt đất không dám nhúc nhích ít nhất có đến bảy tám chục người, bọn họ nằm sấp ở trên mặt đất năm sáu phút, đạn hoả tiễn không có bắn phát nào nữa, đoán chừng đã rút khỏi. Một tiểu đội trưởng nhìn binh sĩ nằm sấp bên cạnh mình, anh ta biết rõ bây giờ phải có một người khác chỉ huy mới có thể hành động được. Mặc kệ là rút lui hay là tiếp tục truy đuổi, đều phải có người đứng ra chỉ huy hành động.
Tiểu đội trưởng một tay lau mồ hôi trên trán, rất nhanh trong nắm tay cũng đã ướt nhẹp tốc độ nhịp tim gần như gấp đôi bình thường, sắc mặt tái nhợt. Anh ta là một người con chiên tín đồ đạo Thiên Chúa, điều này ở trong đội tự vệ là rất hiếm thấy. Anh ta lấy ra cây thánh giá đặt ở bên miệng hôn hít một cái, lặng lẽ làm dấu cầu nguyện, sau đó nghiến răng quyết định cuối cùng nhổm người lên. Dùng tốc độ nhanh nhất của con người từ khi sinh ra cho đến hôm nay bổ nhào tới đằng sau một chiếc xe quân sự.
Xoạt!
Vài chục thành viên đội tự vệ nhìn soi mói, đầu của tiểu đội trưởng đó bị một viên đạn bắn vỡ xuyên từ trước ra phía sau. Ai cũng không có nhìn thấy viên đạn là từ phương hướng nào bay tới, chỉ thấy đầu của đồng đội trong lúc chạy nhanh về phía trước bị bắn vỡ, một màn huyết vụ lớn ở trên cổ bùng lên mạnh liệt.
Đây là một loại kinh sợ, nỗi kinh sợ do súng bắn tỉa phát ra.
Không ai còn dám nhúc nhích, những thành viên đội tự vệ này nằm rạp ngay ngắn trên mặt đất, hoặc là tránh ở đằng sau gò đất cao, tất cả đều cúi đầu xuống thật thấp, bởi vì bọn họ cũng không biết liệu đầu của mình có thể cũng sẽ trong tích tắc nào đó biến thành giống như của tiểu đội trưởng hay không. Cái xác không còn nửa bên đầu còn đang ở trên mặt đất co giật hai cái, cảnh tượng này khiến cho lòng người sợ hãi như thế đấy.
Súng bắn tỉa ẩn thân sau một gốc cây biết rõ một phát súng này đã có tác dụng dấy lên nổi kinh hãi, khuôn mặt trắng trẻo cong lên một nét cười tà dạ. Hắn chậm rãi thối lui về phía sau, vác súng bắn tỉa của mình lên bả vai, sải bước đi về phía sau. Bước chân của hắn rất rộng, nhưng từ từ không gấp gáp.
Hắn tin rằng trong vòng mười phút đồng hồ tất cả thành viên đội tự vệ còn lại hoàn toàn không dám nhúc nhích, cho dù là quân nhân, cũng sẽ không tuỳ tiện dùng tính mạng của mình làm trò đùa. Súng bắn tỉa của hắn to dài vô cùng, vũ khí khổng lồ nặng đến ba mươi cân khi hắn vác lên vai ngược lại nhẹ như không có gì, thân hình gầy guộc dưới ánh mặt trời kéo dài ra một hình bóng tiêu sái.
Cho đến khi súng bắn tỉa biến mất ở đường chân trời, nhưng thành viên đội tự vệ nằm sấp trên mặt đất kia vẫn không dám nhúc nhích. Lại qua năm sáu phút nữa, một tên tiểu đội trưởng can đảm bò đến bên một chiếc xe quân sự, sau đó chui vào bên trong xe dùng bộ đàm xin yêu cầu trợ giúp, anh ta phát hiện hành động của mình cũng không có khiêu khích viên đạn muốn mạng người nữa, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Đúng lúc này, vô số nhẫn giả mặc quần áo nhẫn giả màu đen xuất hiện từ phương hướng khi nãy bọn người của anh ta đến. Từng bóng người tốc độ cực kỳ nhanh, thật giống như một đàn chim bay lượn, một mảng lớn bóng người từ trên đầu những thành viên đội tự vệ bay vọt qua. Sau lưng những nhẫn giả này đều vác theo trường đao ngay cả mặt mũi cũng được che phủ ở dưới chiếc khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh như băng.
Khoảng chừng hơn hai trăm nhẫn giả mặc áo đen chạy như bay, trước vẻ mặt há mồm trợn mắt của thành viên đội tự vệ, những nhẫn giả này vọt qua rất nhanh. Những thành viên đội tự vệ này hai mặt nhìn nhau không biết nên làm cái gì vào lúc này, lại có ít nhất bốn mươi nhẫn giả mặc quần áo nhẫn giả màu trắng gào thét nhảy qua. So với nhưng nhẫn giả mặc áo đen đi qua trước đó, tuy rằng mấy chục nhẫn giả mặc áo trắng đi đằng sau này số lượng giảm đi rất nhiều, nhưng lại tạo áp lực mạnh liệt hơn cho bọn họ so với mấy trăm nhẫn giả mặc đồ đen kia!
Từ trên người những nhẫn giả mặc đồ trắng này, bọn họ cảm nhận dược một loại hơi thở lạnh như băng. Những thành viên đội tự vệ này tuy rằng cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng bọn họ cũng chưa từng trải qua cuộc chém giết đẫm máu chân chính, cho nên cũng không biết loại hơi thở làm cho bọn họ run sợ, mới là sát khí chân chính. Bọn họ chỉ bị loại hơi thở này kinh sợ nằm sát trên mặt đất, giống như sợ súng bắn tỉa mói vừa rồi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Có người vẫn đang lạnh run, tuy rằng bọn họ cũng biết rõ bây giờ vẫn còn tồn tại loại nhẫn giả sát thủ lãnh khốc vô tình. Nhưng trong cuộc sống hằng ngày không có người nào có thể thấy được những nhân vật trong truyền thuyết kia. Cho dù là ở trong quân đội, ngoại trừ những lãnh đạo cấp cao kia, ai cũng chưa từng thấy qua nhẫn giả chân chính hình dáng như thế nào.
Mấy trăm nhẫn giả đồng loạt bay qua, cảnh tượng này hoàn toàn đủ gây ra khiếp đảm.
Sau ba bốn phút khi những nhẫn giả này đã vượt qua, những thành viên đội tự vệ này mới lục tục đứng lên, bọn họ mặt người này nhìn mặt người nọ, ai cũng không dám tin rằng hình ảnh vừa mới nhìn thấy là sự thật. Loại hơi thở lạnh như băng rét đến xương tuỷ vẫn còn ép chặt trong tim bọn họ, đó là một loại cảm giác tử vong đến gần.
Bọn họ vốn cho rằng chấn động trải qua hôm nay đã rất nhiều rồi, nhưng khi trái tim bọn họ vừa mới khôi phục nhịp đập bình thường, bỗng từ phía sau truyền đến một hồi âm thanh ầm vang khiến cho trái tim bọn họ đập rộn lên lần nữa. Khi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy trăm võ sĩ mặc khôi giáp tay cầm trường đao khổng lồ trên một mét rưỡi, mang theo một luồng khí thế khó ai bì nổi xông qua.
Không giống với mấy trăm tên nhẫn giả trước đó cái loại bay bay trên trời kia, những võ sĩ này đều là sải bước chạy qua. Bọn họ bước chân rất rộng trong lúc chạy nhanh qua, rơi xuống đất vô cùng nặng nề, hoàn toàn bất đồng với nhẫn giả. Mấy trăm người chạy như bay cùng nhau khuấy động lên một mảng khói bụi dày đặc trên mặt đất, mấy trăm người bước chân giậm đạp ầm ầm xông tới.
Những thành viên đội tự vệ này sau khi trở về căn cứ được nghiêm khắc báo cho biết không cho phép nói ra sự tình nhìn thấy ngày hôm nay, bằng không chiếu theo tội phản quốc xử phạt. Một khi phát hiện có người nói ra điều thấy được nghe được hôm nay, người nhận lấy hình phạt không chỉ là cá nhân của bọn họ mà còn bao gồm người nhà của bọn họ.
Nhưng cảnh tượng rung động lòng người như vậy, rất lâu sau đó cũng chỉ xuất hiện trong mộng của bọn họ.
Bọn họ dường như trở về thời xưa, về đến niên đại chiến hoả bay tán loạn kia. Thời đại kia là thời đại thuộc về nhẫn giả và võ sĩ, là thuộc về loại thời đại vũ khí lạnh lẽo nhưng nhiệt huyết sôi trào. Ở trong thời đại đó, có vô số cao thủ xuất hiện, trở thành truyền thuyết vẫn mãi được người bây giờ say sưa kể lại.
Hai nhóm võ giả cộng lại khoảng chừng bảy tám trăm người, khoảng cách lộ trình giữa bọn họ chỉ mấy phút đồng hồ. Tuy rằng những nhẫn giả kia tốc độ tiến về phía trước trông có vẻ mau hơn nhiều so với võ sĩ đằng sau, nhưng trên thực tế khoảng cách của bọn họ chưa bao giờ kéo rộng ra hơn so với lúc đầu. Tin rằng nếu như mấy trăm võ sĩ xuất phát sau này tụ tập lại trước, nhẫn giả đi theo phía sau bọn họ cũng chỉ có thể duy trì khoảng cách như vậy mà thôi.
Súng bắn tỉa phụ trách chặn phía sau đang sải bước chạy trên đường, đằng sau sườn dốc cao cách đó không xa xe của bọn họ dừng ở chỗ này. Sau khi hắn doạ sợ những thành viên đội tự vệ kia nhất định phải rút lui nhanh chóng khỏi đây, phải biết rằng đây là trên đất nước của người ta, không có thiên thời địa lợi, thời gian ngăn cản đội tự vệ quá dài một khi đối phương sau khi tập trung quân đội đuổi tới nơi, vậy hắn chỉ có thể bị người ta làm thành cái bánh bao.
Bỗng dưng, một loại cảm giác bất an mãnh liệt từ trong nội tâm xuất hiện. Hắn chợt xoay người thuận thế quơ súng bắn tỉa trên vai của mình xuống nâng ở trước ngực. Khẩu súng dài hơn một mét rưỡi nặng vài chục kí ở vững như bàn thạch trên cánh tay hắn. Vừa quay người hắn đã nhìn thấy vô số bóng người màu đen trùng trùng điệp điệp ép tới!
Tay súng bắn tỉa này, chính là Kim Tiểu Chu!
Kim Tiểu Chu khoé miệng co giật, tuy rằng trong lòng kinh sợ nhưng ngược lại không có một chút gấp gáp. Hai chân tách ra thành hình chữ bát, hai tay nâng súng bắn tỉa mới đổi của mình ổn định, hai cánh tay di chuyển giống như máy móc, lập tức bóp cò tiếng súng vang lên!
Pằng!
Một nhẫn giả áo đen bị ngưng lại giữa không trung bắn thành hai khúc!
Một luồng huyết vụ bùng lên giữa không trung, hai khúc thân thể rơi thẳng xuống đất. Tên nhẫn giả cùng đi đầu với tên nhẫn giả này nhướn mày, gã tức giận mắng một tiếng, xoay người biến đổi phương hướng, tung người ngược lại xông về phía Kim Tiểu Chu.
Bưng súng bắn tỉa nặng nề như thế, lực cánh tay cần phải có lớn đến cỡ nào? Kim Tiểu Chu không có để ý tới nhẫn giả vọt đến bên hông của mình mà là ngắm chuẩn một nhẫn giả phía trước ngón tay bóp cò súng. Xoạt! Ngực nhẫn giả đó bị đạn bắn ra một lỗ máu khổng lồ, thân thể của tên kia co rút lại ở giữa không trung rồi rơi xuống.
Khi Kim Tiểu Chu nhận ra những nhẫn giả kia, song phương còn cách khoảng hai ba trăm mét. Ngay khhi Kim Tiểu Chu giết nhẫn giả thứ sáu, khoảng cách của hai bên đã đến trong tầm bắn của ám khí. Tốc độ những nhẫn giả này quá nhanh, Kim Tiểu Chu có thẻ trong thời gian ngắn như vậy giết sáu tên nhẫn giả, đối với một tay súng bắn tỉa đã thuộc về cảnh giới nghịch thiên.
Nhẫn giả từ bên cạnh xông lại lăng không nhảy lên, vươn tay mở rộng kéo một cái phóng ám khí ra như bàn chải, trong màn ánh sáng màu bạc lập loè, chí ít có ba bốn chục chiếc phi tiêu xoay tròn phóng thẳng về hướng Kim Tiểu Chu.
Ở trong khoảng cách này, sức sát thương của phi tiêu nhẫn giả bắn ra không kém hơn viên đạn súng bắn tỉa bắn ra.
Kim Tiểu Chu lăn một vòng trên đất, hết sức chật vật né tránh được một mảng lớn phi tiêu phóng tới này. Súng bắn tỉa của hắn nhét vào bên hông, trong lúc lăn lộn móc súng ngắn từ trong túi bên đùi ra, lúc thân thể ngừng lại hắn bằng cảm giác liên tực bắn ra ba bốn phát súng.
Nhẫn giả đánh lén Kim Tiểu Chu cảm giác trên ngực mình lạnh lẽo, lúc cúi đầu nhìn chỉ thấy ngực phía bên trái của mình không biết lúc nào đã bị bắn vỡ ra một hố máu. Gã ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kim Tiểu Chu, lập tức không cam lòng ngã nhào xuống.
Lúc này nhẫn giả ở đằng sau đã đánh tới, mấy nhẫn giả ở đằng trước đồng loạt ra tay, vô số phi tiêu phóng tới đông đen như kiến, dày như mưa rơi.
Kim Tiểu Chu thầm than một tiếng, ý niệm duy nhất trong lòng đoán chừng từ không còn gặp mặt được tiểu tử thúi kia nữa rồi. Hắn liên tục nổ súng, bắn rơi vài chiếc phi tiêu, cũng bắn chết một nhẫn giả nữa, nhưng hắn đã muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.
Lúc phi tiêu ngập trời đâm tới trước người Kim Tiểu Chu, một màn kiếm quang sáng như tuyết nhấp nhoáng!
Kiếm Nhị ngang nhiên đứng ở trước người Kim Tiểu Chu, cổ tay y vặn xoáy một cái, kiếm quang sáng như tuyết chuyển động trước người cả hai hình thành một màn ánh sáng hình chữ vạn. Âm thanh kinh loại va nhau bên tai không dứt, những chiếc phi tiêu kia đều bị màn sáng cản trở hết!
- Tôm tép nhãi nhép!
Quát lạnh một tiếng, Kiếm Nhị dẫn theo bảy người khác của Yến Vân Thập Bát nghênh đón bọn nhẫn giả áo đen đang hướng về phía này!
← Ch. 214 | Ch. 216 → |