← Ch.224 | Ch.226 → |
Tại một ngôi làng nhỏ ở dưới chân núi gần cực bắc của khu vực Hắc Long Giang, trong một góc nhỏ bị lãng quên ở trong huyện trong xã, một căn nhà cũ nát đã bị bỏ hoang.
Cửa sổ của ngôi nhà đã bị gạch đá phong kín, chỉ chừa lại một cánh cửa sắt. trên cánh cửa sắt còn khóa bằng một chiếc khóa sắt rất to và thô. Nơi đây trông giống như một nhà tù giam giữ một con đại yêu nghiệt nào đó trong truyền thuyết thần thoại, thứ thiếu duy nhất ở đây chính là những tiếng gầm gừ chói tai. Yên tĩnh, nơi đây cực kỳ yên tĩnh.
Không khí trầm lặng.
Từ khe hở của cánh cửa sắt có thể nhìn được một ánh sáng to bằng hạt đậu, đó chính là một ngọn đèn dầu đã lâu năm. Ánh đèn leo lắt, giống như đôi mắt của con yêu nghiệt bị phong ấn trong bóng tối. Nơi đây mặc dù không thể nói là âm u, ghê sợ nhưng lại mang tới cho con người một cảm giác như bị đè nén, cực kỳ khó chịu.
Một người đàn ông mặc bộ vét phẳng phiu, từ chiếc xe hơi sang trọng bước ra, y ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh và quan sát ngôi làng nhỏ đã trải qua mấy chục năm mà không có bất kỳ một chút thay đổi nào, khóe miệng của y khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười tỏ ý khinh thường. Y đứng bên cạnh cửa xe, đưa mắt nhìn xung quanh, mang theo bộ dạng ngạo nghễ với đời.
Triệu Long Tượng.
Khi đứng trước ngôi làng nhỏ ngôi nhà mà từ bé đến lớn chưa một lần nào để lại cho y một hồi ức đẹp đẽ, ngoài nhìn nơi đây bằng ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ thì Triệu Long Tượng không có hứng thú với chuyện báo thù. Hoàn toàn không phải là so sánh cấp số nhân làm những chuyện như thế này chính là một hành động không có lý trí nhất. Triệu Long Tượng thà đứng ở trên cao phóng tầm mắt ra xa, bao quát phong cảnh chứ không muốn chấp nhặt với đám điêu dân trong mắt y, những người này chỉ là đám dân đen chưa được khai hóa.
Triệu Long Tượng đã từng nói rằng "cái làng nhỏ tên là Kháo Sơn Truân, mặc dù đã sinh ra ta nhưng lại không thể nào nuôi lớn ta."
Ánh mắt mà y dùng để quan sát Kháo Sơn Truân giống như ánh mắt của một chủ thần ở trên cao cúi xuống nhìn đám kiến hôi. Trong mắt của y, cái thôn nhỏ vĩnh viên không bao giờ được xuất hiện trên bất kỳ tấm bản đồ nào thì giá trị của cả cái thôn này có lẽ còn không thể nào sánh được với một chai rượu đỏ của nước pháp mà y ngẫu hứng uống ở Trường Xuân. Mặc dù về cơ bản là y không thể nào cảm nhận được hương vị của loại rượu kia, nói thật nó chua chua chát chát, còn không ngon và thực tế bằng một ngụm Thiêu Đao Tử Lai cay nồng. Nhưng lúc nào y cũng biểu hiện ra rằng loại rượu này rất ngon, bởi vì y biết đó mới chính là cuộc sống của giới quý tộc.
Cái gì mới được gọi là quý tộc? Đã có người từng nói rằng hiện tại Trung Quốc đã không còn quý tộc rồi, còn những kẻ có tiền, đi những con siêu xe hiệu Maserati, Lamborghini, Bentley, Rolls-Royce kia chẳng qua cũng chỉ là một đám người giàu mới nổi mà thôi, người nào người nấy đều mang trong mình một sự lạc hậu, quê mùa, không một ai có được khí chất, phong cách thực sự của giới quý tộc.
Lý Bát Nhất đã từng nói rằng, những lời nói như thế này còn không có ý nghĩa bằng một quả rắm thối, nếu như Trung Quốc có tầng lớp quý tộc thì đám người ngoại quốc kia có còn mặc những chiếc váy da thú kia nữa không. Câu nói này của y cũng là câu nói duy nhất nhận được sự đồng tình, ủng hộ duy nhất mà Cường Tử. Mặc dù Lý Bát Nhất, trong người của lão ta không có được cái gọi là lòng yêu nước, lão nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn nhấn mạnh với mọi người xung quanh rằng, bản thân y chính là một quý tộc chân chính, thừa hưởng được những tinh hoa của đời trước.
Con đường mà Triệu Long Tượng muốn đi lúc này chính là con đường của giới quý tộc, để đạt được mục đích này, trên thực tế y đã không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Thậm chí cũng chỉ vì chuyện này thôi mà y đã bỏ công dày sức tìm hiểu lịch sử cận đại, cốt cũng chỉ là muốn tìm ra một vị đại quý tộc họ Triệu để y nhận là tổ tông. Nói ra thì chuyện này cũng khó mà trách được y, một con người đã nếm đủ khổ đau và nghèo hèn, cho nên lúc nào y cũng hi vọng, cũng muốn chối bỏ, trốn tránh những hồi ức đau khổ và đen tối mà bản thân không muốn nhớ lại.
Từ một thế giới này bước sang một thế giới khác, y đã leo lên rất nhanh đồng thời cũng đã quên đi nguồn gốc của mình.
Châm một điếu thuốc lá được sản xuất ở nước Anh. Giá của một điếu thuốc này là hơn một trăm Euro, nó tương đương với tiền lương của một người nông dân lao động vất vả trong nửa tháng trời. Một điếu thuốc lá có giá tương đương với tiền của mấy người nông dân tụ tập uống bia ăn thịt xiên, tương đương với thu nhập của một kỹ nữ làm việc cật lực trong nửa giờ đồng hồ.
Bước chầm chậm đến phía trước cánh cửa sắt, Triệu Long Tượng nhìn căn phòng cũ nát đã bị lãng quên từ rất lâu, sắc mặt của y rất trắng, trắng đến mức biến thái, nghe nói đây chính là sắc mặt của tầng lớp quý tộc châu Âu thời Trung Cổ.
Phất phất cánh tay, một tên thuộc hạ nhanh chóng bước tới mở ổ khóa trên chiếc cửa sắt. Khi cánh cửa vừa được mở ra thì một mùi ẩm mốc, vô cùng khó ngửi từ trong xộc thẳng ra ngoài, Triệu Long Tượng liền đưa tay lên trước mũi phe phẩy vài cái, biểu cảm tỏ ra vô cùng chán ghét nơi đây.
Nhấc chân bước vào trong căn phòng, nhìn ngọn đèn dầu leo lắt đặt trên bàn, Triệu Long Tượng lặng người đi. Từ ánh đèn sáng lập lòe mà ngọn đèn dầu này tỏa ra, một vài thứ được giấu kỹ trong sâu thẳm ký ức của y tự nhiên lại trỗi dậy và vẩn vơ trong đầu y như đang muốn true tức y. Y rất muốn cảm khái một câu gì đó nhưng sau khi tự cười chế giễu mình một cái thì Triệu Long Tượng liền chọn cách lãng quên.
Trên một chiếc giường gạch đã bị sụp đổ mất một nửa, chiếc chiếu lạnh rách nát đang cuốn quanh lấy một dáng người mà y rất quen thuộc.
Cáp Mô!
Cáp Mô của bây giờ đã không còn là một người hay cười hay nói thích tán dóc buôn chuyện phiếm của ngày xưa nữa. Lúc này đây, đầu của gã rúc vào trong ngực, ánh mắt u ám, không có thần sắc, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Triệu Long Tượng đang bước vào trong. Trong con ngươi của Cáp Mô dường như không có một chút sinh khí nào, thậm chí khi nhìn thấy Triệu Long Tượng gã còn không có một chút chấn động về mặt tình cảm. Trên khóe miệng của gã còn đọng lại vài vết máu khô và đen, những vết máu đen sì kia khiến cho người nhìn phải giật mình kinh hãi.
Ánh mắt không có chút thần thái nào khẽ lướt qua khuôn mặt của Triệu Long Tượng rồi Cáp Mô lại cúi đầu xuống tiếp tục cuộn người và nhắm mắt lại. Hai chân của gã đã bị một chiếc xích to và nặng giữ chặt lại, xương đùi đã bị đánh gãy, bộ dạng hiện tại của Cáp Mô về cơ bản là không thể nào nói là bộ dạng của một người, nó giống như một con quỷ thì đúng hơn.
Triệu Long Tượng ho khan lên hai tiếng, y đưa tay ra rồi lại khựng lại, cuối cùng thì bản thân y đã lựa chọn cách từ bỏ suy nghĩ tiến lại vỗ vỗ vài cái vào vai của Cáp Mô.
- Cáp Mô, đã khiến cậu phải chịu khổ rồi.
Triệu Long Tượng muốn tìm một chỗ và ngồi xuống, nhưng đưa mắt nhìn xung quanh nhà cũng không tìm thấy một chiếc ghế nào cả, y cắn chặt răng, rồi vẫn không nhịn được mà đành phải nhổ ra một bãi nước bọt, còn Cáp Mô thì dường như không nghe thấy câu nói vừa rồi của y, một chút phản ứng cũng không có.
- Tôi biết trong lòng cậu đang rất oán hận anh, chuyện này tôi đã giải thích với cậu rất nhiều lần rồi, bốn anh em chúng ta dù sao thì cũng đã nương tựa vào nhau mà sống suốt bao nhiêu năm qua, khó khăn lắm mới có cơ hội được nở mày nở mặt, tôi biết làm như thế này, về mặt đạo nghĩa đúng là có chút không ổn nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình đã làm sai chuyện gì.
Y móc bao thuốc lá, lòng rất muốn đưa cho Cáp Mô một điếu, thế nhưng Cáp Mô lại không có bất kỳ một phản ứng gì, khiến cho Triệu Long Tượng lại một lần nữa phải tự cười chế giễu bản thân, tự mình tự châm lấy một điếu nữa. Y hút liên tục hai điếu thuốc, sau khi hút gần hết điếu thuốc thứ nhất thì y liền châm ngay điếu thuốc thứ hai, động tác rất tự nhiêu, và y cũng không thèm để ý đến chuyện nó hoàn toàn không phải là một hành động của giới quý tộc.
- Cáp Mô, cậu đừng như vậy. Cậu có biết rằng khi tôi phải giữ cậu ở lại nơi đây trong lòng tôi đã đau khổ như thế nào không? Cậu nghĩ mà xem, bốn anh em chúng ta mà cùng chung sống với nhau thì vui vẻ và hạnh phúc biết bao nhiêu? Chỉ cần cậu đồng ý với tôi một tiếng, tôi lập tức thả cậu ra, chúng ta sẽ lại cùng nhau bôn ba khắp chốn, tự gây dựng nên một mảnh giang sơn rộng lớn của riêng chúng ta! Tiền của tôi, tất cả những thứ mà tôi có sẽ được chia thành bốn phần, cậu, Tiểu Chu, Đại Hùng bốn người chúng ta sẽ mãi mãi là anh em một nhà.
- Tôi biết rằng cậu vẫn chưa nghĩ thông chuyện đó, cho nên tôi mới cho cậu thêm chút thời gian để cậu từ từ suy nghĩ. Cậu nhìn Tiểu Chu mà coi, trong lòng cậu ấy đã nhìn rất rõ ai mới là người thân, ai mới là anh em. Cậu hãy nghĩ đến những ngày tháng mà bốn anh em chúng ta cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, nhớ đến những ngày tháng mà bốn người chúng ta phải hối hả ngược xuôi, bị người khác xem thường, ghẻ lạnh rồi hãy nghĩ đến tình cảm mà bốn người chúng ta dù cuộc sống có khổ có nghèo đến mấy đi chăng nữa cũng chưa bao giờ vì thế mà bị tan vỡ hay sứt mẻ! Còn gì quan trọng hơn tình cảm môi hở răng lạnh, máu chảy ruột già của bốn anh em chúng ta? Rồi chỉ vì tên Lâm Cường đó, vì hắn đã từng giúp đỡ chúng ta mà an hem phả trở mặt với nhau, có đáng không?
- Cáp Mô, hiện tại công ty đã hoàn toàn nằm trong tay của tôi rồi. Cậu có biết toàn bộ tài sản của công ty trị giá bao nhiêu không? Bảy tỷ rồi đó! Bảy tỷ, với một số tiền lớn như vậy thì bốn người chúng ta, thậm chí là con cháu của chúng ta sẽ không bao giờ phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc nữa!
Triệu Long Tượng vứt đầu thuốc lá ra ngoài, khuôn mặt vặn vẹo nhìn bóng lưng của Cáp Mô.
- Tôi đã bảo Tiểu Chu chuyển tài sản của công ty ra bên ngoài rồi, Đại Hùng vẫn chưa biết chuyện này, cậu ấy chỉ cần có một cuộc sống vô ưu vô tư là đủ. Trong đám thuộc hạ mà tôi mới thu nhận được cũng có vài người khá đó nhưng ngoài bốn anh em chúng ta ra, tôi chưa bao giờ tin tưởng một ai hết. Tiền giao cho Tiểu Chu chuyển ra bên ngoài, tôi rất yên tâm, còn đám người đó chẳng qua cũng chỉ là những quân cờ trong tay tôi mà thôi, chỉ có bốn anh em chúng ta mới là quan trọng nhất, mới là tri kỷ, tiền thì tôi đã bảo Tiểu Chu chia ra thành bốn phần, có cả phần của cậu.
Khó khăn lắm Cáp Mô mới phát ra được hai tiếng nhưng đó lại là hai tiếng cười nhạt.
Sắc mặt của Triệu Long Tướng chợt biến sắc, y cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình, đôi bàn tay với những vết chai dày đặc. Quý tộc, chắc chắn là không bao giờ có đôi bàn tay như thế này.
- Tôi biết rõ cậu xem thường tôi, đúng, tôi thừa nhận tôi sợ. Thực lực của Lâm Cường rất lớn mạnh, căn cơ cũng rất vững. Hắn có một sư phụ tài giỏi, còn có rất nhiều trưởng bối có tài năng hơn người, nếu như không phải bây giờ mấy người kia đều đang bị liên lụy, không thể nào tự do hành động được thì tôi thực sự vẫn không có đủ dũng khí để thôn tính công ty. Triệu Thăng Đấu đã dẫn theo người đi đến Đông Đỉnh rồi, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Lâm Cường, với tình trạnh bị trọng thương sẽ không còn thể nào chống cự lại được, hắn chết là cái chắc. Mặc dù căn cơ của hắn là ở Đông Đỉnh nhưng số người dùng được lại không nhiều.
Cáp Mô lại một lần nữa cười lạnh.
Khuôn mặt của Triệu Long Tượng đã trở nên hung hãn, dữ tợn, sau khi nghe thấy tiếng cười lạnh này thì càng hung tợn hơn. Y vội bước đến nắm lấy cổ áo của Cáp Mô, rồi nhấc gã lên khỏi chiếc giường gạch. Khuôn mặt hung dữ, đôi mắt đỏ ngầu toàn là sát khí, khiến cho người khác không rét mà run.
- Cậu không cần phải tỏ thái độ này đâu! Cái thằng Lâm Cường kia rốt cuộc đã cho cậu những gì mà cậu lại đối xử với tôi như vậy? Trong lòng cậu vẫn còn tình cảm sâu đậm của bốn anh em chúng ta hay không? Bất luận trong lòng cậu đang nghĩ gì, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng: Hách Mặc, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến nước Mỹ, tôi có thể đánh gãy chân của cậu thì cũng có thể đưa cậu cao chạy xa bay! Đến nước Mỹ, tôi sẽ tìm cho cậu những bác sĩ tài giỏi nhất, mua cho cậu những siêu xe đắt tiền nhất, tôi không tin là trong mắt của Lâm Cường cậu vẫn là người trong sạch!
Rầm một tiếng, Triệu Long Tượng ném Cáp Mô xuống chếc giường gạch, rồi căm hận trừng mắt lên nhìn Cáp Mô người anh em của y, trong suốt cuộc nói chuyện không hé răng nói với y một câu nào, rồi nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng nơi mà khiến y cảm thấy chán ghét.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng, vẫy tay và quát lên với mấy tên thuộc hạ:
- Dẫn hắn đi cùng!
Nói xong y kéo cánh cửa chiếc Mecedes- Benz, ngồi vào ghế đằng sau rồi thở hồng hộc. Ngực của y vẫn cứ phập phồng như cũ, một cảm giác căm giận đang sôi trào trong lòng y giống. Y không hiểu được, vì sao mà Cáp Mô lại có ánh mắt mất sinh lực như vậy. Những ngày tháng đói khổ họ đã cùng nhau vượt qua, bây giờ có thể sống một cuộc sống của người có tiền nhưng vì sao y lại bị anh em khiển trách.
Đại Hùng là một người đơn giản, thuần khiết, cậu ta giống như một tờ giấy trắng vậy, cho nên từ đầu đến cuối chưa bao giờ Triệu Long Tượng nói cho Đại Hùng biết y đang làm gì, nhưng y biết rằng Đại Hùng sẽ không bao giờ trách y, bởi vì trong mắt của Đại Hùng chỉ có y Triệu Long Tượng là đối tốt với cậu ta nhất. Rồi y lại nhớ đến Kim Tiểu Chu, chỉ có Kim Tiểu Chu mới là người có thể khiến y thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ đến khi bộ dạng Kim Tiểu Chu khi phải ra tay đánh gãy chân của Cáp Mô, máu điên và sự điên cuồng trong đôi mắt của Kim Tiểu Chu, rồi nhớ đến lúc Kim Tiểu Chu gào lên: Người ngoài muốn hại anh em của ta thì ta sẽ giết chết người đó, trong lòng y cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Kim Tiểu Chu là một người mình đầy nghĩa khí, trong mắt của anh ta không có bất cứ một hạt cát nào. Triệu Long Tượng tin rằng bất luận là ai muốn phá hoại tình cảm của bốn anh em thì Kim Tiểu Chu sẽ không do dự chần chừ mà ra tay giết chết kẻ đó.
Thở dài một tiếng, Triệu Long Tượng lại châm một điếu thuốc.
Y hạ cửa kính xe xuống quan sát ngôi làng bé nhỏ này một lần nữa, ánh mắt hèn mọn lại một lần nữa được bộc lộ ra ngoài rồi y nhớ đến câu nói khi mà y quyết định rời khỏi nơi đây: " Ngôi làng này đã sinh ra ta nhưng lại không thể nuôi nổi ta!"
Đúng, nơi này chính là một nơi mà trong sâu thẳm nội tâm của mình hắn luôn muốn xóa bỏ đi.
Hít thật sâu một hơi.
- Đi thôi!
Y nới với tài xế.
- Ngài muốn đi đâu? Một cây số hai đồng.
Người tài xế phía trước nói với y một câu vô cùng kỳ lạ.
Triệu Long Tướng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người lái xe kia, ánh mắt của y trợn tròn lên, trên mặt hiện rõ cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi! Y thuê chiếc xe này, chỗ đó chính là vị trí của một người tài xế nhu nhược nhưng bây giờ lại được thay thế bằng một người khác. Đó là một người đàn ông có vẻ bề ngoài tang thương, năm nay khoảng hơn ba mươi tuổi, gã khẽ khếch mép lên cười một nụ cười đầy thâm ý, đôi mắt sáng lên vẻ thần bí nhưng chuyện khiến cho Triệu Long Tượng cảm thấy kinh hãi nhất chính là vị tài xế này có cái đầu trọc xăm hình Kim Ưng vỗ cánh.
← Ch. 224 | Ch. 226 → |