← Ch.229 | Ch.231 → |
Cường Tử về đến Húc Nhật Nhất Phẩm toàn thân mệt mỏi, khoảng thời gian nghỉ ngơi ở thành phố Đông Đỉnh tuy rằng thương thế trên cơ thể được sự điều trị của Ngô lão gia tử và chăm sóc của Bùi Nhược đã tốt đến bảy tám phần, nhưng sự mất mát và bi thương sâu thẳm trong lòng vẫn khiến cho hắn cảm thấy một loại mệt nhọc khó thể kháng cự được.
Dừng xe ở trước cổng Húc Nhật Nhất Phẩm, Cường Tử đứng ở bên cửa xe nhìn tỉ mỉ ngôi nhà dễ dàng có được này. Mục đích Hách Liên Xuân Mộ tặng căn biệt thự này trước đây là để bày tỏ lòng tốt, nhưng lòng tốt này đã tan thành mây khói vào thời khắc cấu kết với Triệu Long Tượng. Cả hai dù rằng còn chưa đến mức không chết không ngừng, nhưng đã không còn loại nước sông không phạm nước giếng trong sáng trong tối kia nữa rồi.
Cường Tử không lo lắng Hách Liên Xuân Mộ tiếp tục động tay động chân gì, con người đã lộ hết ra ngoài thì không còn tạo thành uy hiếp gì nữa cả. Dù sao Lão Phật gia Đoan Mộc tú còn ở đây chủ trì đại cục, uy nghiêm của bà không thể nghi ngờ. Lần này Hách Liên Xuân Mộ phạm phải một sai lầm không nhỏ, không những không nhổ được cái đinh trong mắt cắm sâu ở trên mặt đất Đông Bắc ông ta cho rằng là địa bàn của mình này, ngược lại gieo xuống mầm tai hoạ không nhỏ cho mình.
Bên phía Hách Liên Xuân Mộ có Lão Phật gia đi giải quyết, Cường Tử cũng không có tâm tư quấy vũng nước bùn này. Mặc kệ nói thế nào Lão Phật gia đối với hắn cũng coi như rất tốt, hắn thật sự không can đảm một hơi giết đến trước mặt Hách Liên Xuân Mộ một đao cắt lấy đầu của ông ta. Để cho Lão Phật gia đi giải quyết đi, mặc kệ kết cục ra sao, Cường Tử cũng không quan tâm đến nữa.
Hít vào một hơi thật sâu, Cường Tử xua tan mây mù u ám quẩn quanh trên vầng trán của mình. Trên mặt lộ ra một nét cười giống như vầng thái dương, sải bước đi vào trong biệt thự. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng không muốn để cho phụ nữ của mình nhìn thấy bộ dạng mặt mày ủ rủ của mình. Một người đàn ông, nói chung phải có chút đảm đương.
Hắn còn chưa đi đến trước cửa nhà, cánh cửa phát ra tiếng động rồi mở ra. Ở thời khắc cánh cửa mở ra kia, trong lòng Cường Tử sinh ra một phần tình cảm rất ấm áp. Tôn Văn Văn, đang đứng ở cửa chờ hắn.
Mặc một bộ quần áo ở nhà mộc mạc, áo là một chiếc áo sơ mi rộng rãi trắng tinh, bên dưới mặc một chiếc váy dài. Bộ quần áo này ôm lấy dáng vẻ ôn như của Tôn Văn Văn vô cùng tinh tế. Một mái tóc đen lay láy thẳng dài phủ ở sau đầu của nàng. Thời khắc cánh cửa kia mở ra gió nhẹ thổi qua, mái đầu kia bị gió nhẹ nhàng thổi lên, thời khắc đó nét đẹp của Tôn Văn Văn, vô cùng tinh tế.
Nhưng sau thời khắc đó, vẻ đẹp hiện ra của nàng chính là một nét đẹp khác.
Nàng nhu hoà cười hỏi Cường tử:
- Về đến rồi sao?
Cường Tử nhẹ gật đầu lặp lại lần nữa:
- Trở về rồi.
Tôn Văn Văn mặc váy dài từ trên bậc thang nhảy xuống, chạy ba bước đến trước người Cường Tử tung người nhảy lên, thân thể mềm mại của nàng thật giống như một con bạch tuộc quấn chặt trên người Cường Tử, hai chân xinh đẹp trắng nõn thon dài kẹp trên eo Cường Tử, hai tay trắng trẻo của nàng ôm lấy cổ Cường Tử. Khoảng cách mặt cả hai còn chưa tới một phân.
Hai tay Cường Tử nâng cặp mông vô cùng đàn hồi lại không mất đi vẻ mềm mại, cảm giác ôm vào trong bàn tay thật là mê người, bờ mông phổng phao kia dường như mang theo sức hấp dẫn vô cùng, Cường Tử tinh thần rung động hít thở không thông. Cường Tử và Tôn Văn Văn ôm nhau như thế. Đôi mắt to tròn của nàng chớp chớp tình ý tương tư sau bao nhiêu ngày ly biệt.
Cường Tử vừa muốn mở miệng nói, Tôn Văn Văn cúi xuống hôn mạnh.
Cặp môi đỏ mộng nóng như lửa của nàng dán chặt trên môi của Cường Tử, một đầu lưỡi hương thơm ngọt ngào mềm mại tiến vào trong miệng Cường Tử không ngừng khuấy động. Trong đầu Cường Tử trong nháy mắt trống rỗng, lập tức cố gắng đáp lại sự nóng bỏng của Tôn Văn Văn. Lần này Tôn Văn Văn chủ động như thế, dường như muốn dung hoà cả thân thể của mình vào trong thân thể Cường Tử. Tôn Văn Văn vẫn ôm chặt lấy Cường Tử, cả hai hôn đến khi Tôn Văn Văn hít thở hết sức khó khăn mới cam chịu kết thúc.
Cường Tử nhìn gò má đỏ bừng, đôi mắt đong đầy nước mắt của Tôn Văn Văn, có một nỗi xúc động dâng lên trong lòng. Tôn Văn Văn bám lấy cổ Cường Tử, nhìn sâu vào đôi mắt Cường Tử, gương mặt của nàng nóng bừng.
Lại cúi đầu hôn lần nữa, cả hai lại dung hoà vào trong khoảng không gian chỉ có hai người người bọn họ tồn tại, không có người nào khác, không có việc phiền não nào, không có thứ gì khác cả. Chỉ có sự hoà trộn nóng bỏng của cả hai.
Nụ hôn thứ hai còn kéo dài hơn sơ với lần đầu, khi đôi môi Tôn Văn Văn rời khỏi đôi môi Cường Tử, nàng đã thở hổn hển.
- Thả em xuống, em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.
Tôn Văn Văn ghé vào bên bả vai Cường Tử nhu hoà nói.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Không.
Hắn cứ như thế ôm Tôn Văn Văn, từng bước đi vào ngôi nhà rời khỏi một khoảng thời gian này. Khi hắn bước vào trong phòng khách, hai cánh tay đặt ở dưới mông Tôn Văn Văn không yên phận còn xoa nắn. Điều này làm cho khuôn mặt Tôn Văn Văn đã đỏ càng thêm đỏ hơn, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt Cường Tử. hai loại cảm giác ngọt ngào và thẹn thùng ở trong lòng nàng đùng đẩy kịch liệt, cuối cùng dung hợp trở thành một loại cảm giác hạnh phúc.
Cường Tử vừa xoa nắn bờ mông Tôn Văn Văn cảm nhận sự mềm mại khiến cho hắn ý loạn tình mê, vừa sải bước đi vào phòng khách. Thời khắc đi vào phòng khách, gương mặt Cường Tử trong nháy mắt đỏ lên.
Trần Tử Ngư mặc một bộ váy đồng phục công sở hợp với thân thể phải nói là hoàn mỹ như ma quỷ của cô ta, ôm lấy bả vai nhìn hai kẻ dính với nhau cứ thế mà đi vào phòng khách kia. Trên mặt của cô ta không tự chủ được đỏ ửng lên. Hai kẻ này quá lắm... không thể kiêng kỵ một chút hay sao.
Nhưng, còn có một loại cảm giác, khiến cho trong lòng cô ta không được bình tĩnh cho lắm. Có lẽ chỉ có chính cô ta mới biết rõ, cô ta cũng khát khao có được đôi tay Cường Tử ôm Tôn Văn Văn kia. Một chút chua xót từ trong lòng dâng lên, chẳng qua ngay lập tức bị cô ta hung hăng đè xuống.
Cường Tử cười xẩu hổ, sau đó đặt Tôn Văn Văn xuống chào hỏi Trần Tử Ngư.
- Chào! Xem ra cô rất vui vẻ.
Trần Tử Ngư lườm hắn một cái lười trả lời, xoay người ngồi ở trên ghế sô pha cầm lấy một tờ báo lên đọc. Cô ta rõ ràng rất tức giận, bởi vì Cường Tử chào hỏi quá tuỳ tiện, thật giống như cô ta là người không đáng để ý tới.
Cường Tử nhạy bén nắm bắt được sự mất mát trong ánh mắt Trần Tử Ngư, hắn cười khẽ. Mà Tôn Văn Văn cũng phát hiện giống như vậy, nàng liếc Cường Tử, lại nhìn Trần Tử Ngư.
- Chồng à, vợ đi xả nước tắm cho chồng.
Cường Tử cười dâm đãng sờ chóp mông của Tôn Văn Văn nói:
- Láu cá, lát nữa hầu hạ chồng tắm rửa.
Tôn Văn Văn đỏ mặt liếc nhìn Trần Tử Ngư, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Cường Tử lập tức sải bước đi lên lầu. Cường Tử nhìn chăm chú bóng lưng thướt tha của Tôn Văn Văn biến mất trên lầu, hắn cười ha hả, cảm giác thoả mãn theo đó sinh ra.
Đi đến ngồi xuống đối diện Trần Tử Ngư trên ghế sô pha, Cường Tử nhìn Trần Tử Ngư cười khẽ. Khuôn mặt Trần Tử Ngư đỏ lên, lập tức xoay người tiếp tục đọc báo.
Cường Từ châm một điếu thuốc, khép hờ đôi mắt nói:
- Người đẹp à, cô cầm ngược tờ báo rồi.
Trần Tử Ngư theo đó cúi đầu nhìn xuống, nét hồng hào trên khuôn mặt càng thêm rung động lòng người. Cô ta trừng mắt liếc mắt nhìn Cường Tử đặt tờ báo thật sự đã bị cầm ngược sang một bên, cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi lên. Kết quả nhấn mấy lần ti vi cũng không có tín hiệu.
Cường Tử cười mà không phải cười nhìn cô ta, dùng giọng điệu khiêu khích nói:
- Người đẹp à, cái này cô cũng cầm ngược rồi.
Trần Tử Ngư tức giận hừ lạnh một tiếng, ném điều khiển từ xa trên ghế sô pha đứng lên muốn lên lầu. Nhưng ngay lúc đó cô ta vừa muốn đứng lên đột nhiên phát hiện, sở dĩ Cường Tử ngồi đối diện cô ta nhìn cô ta không nháy mắt một cái, góc độ kia vừa vặn có thể nhìn thấy chút ánh nắng mùa xuân lộ ra dưới bộ váy đồng phục công sở của cô ta!
- Anh đi chết đi!
Trần Tử Ngư chụp cái gối trên ghế sô pha lên ném mạnh về phía Cường Tử, Cường Tử không có né, tuỳ ý giơ một tay lên bắt lấy cái gối đặt sang một bên, thì thào nói một câu:
- Thật đẹp.
Cơn giận của Trần Tử Ngư bị hắn làm cho sôi trào, đứng phắt dậy trừng mắt nhìn Cường Tử, cô ta tức giận đến trong đôi mắt tròn trịa trong lúc bất tri bất giác nước mắt ngập ngụa, từ trên gương mặt của cô ta ràng rụa chảy xuống. Bộ dạng lúc này của cô ta đẹp đẽ, nét đẹp thê lương như vậy đấy, đó là một loại vẻ đẹp khiến người ta đau lòng.
Cường Tử vẫn giữ bộ dạng không tim không phổi, hắn nhìn dáng vẻ của Trần Tử Ngư cười rất đắc ý. Nét cười vô lại này càng khiến cho Trần Tử Ngư giận càng thêm giận, nước mắt đầy thất vọng như hạt châu đứt ra khỏi chuỗi chảy xuống không ngừng. Cô ta cũng không biết tại sao mình lại thất thố như vậy. Đây là một loại tình cảm bộc phát sau khi bị đè nén quá lâu, chính cô ta cũng trở tay không kịp.
Cô ta nhìn Cường Tử, cơn tức giận trong ánh mắt dần dần biến mất, một loại cảm giác khiến cho người ta đau lòng hiện rõ trong con mắt của cô ta, nhưng cô ta ngoan cường không thèm xoay người, chỉ là cứ như thế nhìn Cường Tử.
Cường Tử vê tắt điếu thuốc trong tay trong cái gạt tàn, đứng lên nhìn đôi mắt Trần Tử Ngư, nhẹ giọng hỏi:
- Lo lắng cho tôi à?
Trên mặt hắn mang theo vẻ mặt tà ác, nhưng trong đôi mắt có sự yêu thương Trần Tử Ngư có thể đọc hiểu.
- Không hề! Tôi hận anh chưa có chết!
Lời của cô ta còn chưa nói xong, vòng eo mảnh khảnh bị một cánh tay ôm lấy, cánh tay đó ôm lấy cô ta vào trong ngực, Trần Tử Ngư thở nhẹ một tiếng nhào vào trong ngực Cường Tử.
Trần Tử Ngư giơ tay dùng sức đẩy Cường Tử ra, nhưng sức lực cô ta làm sao có thể đẩy Cường Tử ra? Tay trái của cô ta bị Cường Tử ôm giữ chặt ở sau lưng của chính cô ta, tay phải giơ lên hung hăng đánh lên bả vai lên ngực của Cường Tử. Cường Tử vẫn không nhúc nhích, để cho Trần Tử Ngư phát tiết tình cảm trong lòng.
Khi cô ta đánh mệt rồi, Cường Tử cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô ta.
Giờ khắc này, trong đầu Trần Tử Ngư trống rỗng!
Giống như trời rung đất chuyển, toàn bộ thế giới đều trở nên mờ ảo. Cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được. Chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, tiếng tim đập loạn nhịp.
Nụ hôn này, đến bất ngờ như vậy đó, khiến cô ta không kịp chuẩn bị.
Cường Tử dùng sức ôm chặt bở eo của Trần Tử Ngư, tay của hắn nắm lấy cánh tay Trần Tử Ngư đánh hắn, đầu lưỡi tiến vào trong miệng ngọt ngào của Trần Tử Ngư. Trần Tử Ngư bắt đầu mím chặt đôi môi ngăn trở Cường Tử xâm nhập, nhưng theo như sự thăm dò càng lúc càng tăng thêm áp lực của Cường Tử phòng tuyến của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ. Ngay thời khắc đầu lưỡi Cường Tử tiến vào trong miệng cô ta, thân thể Trần Tử Ngư cũng theo đó run rẩy,
Dần dà, trong đầu Trần Tử Ngư quên hết mọi thứ, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Tay cô ta thoát ra khỏi sự trói buộc của Cường Tử, ôm chặt thân hình cứng chắc đầy đặn của Cường Tử. Cô ta bắt đầu cố gắng đáp trả Cường Tử, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau không hề cố kỵ, rất lâu, thật lâu.
Ngay khi Trần Tử Ngư không thở nổi rời khỏi đôi môi Cường Tử, cô ta nhìn thấy tình cảm yếu mềm trong ánh mắt Cường Tử.
- Lo lắng cho tôi sao?
Cường Tử lại hỏi lần nữa.
- Không hề!
Trần Tử Ngư cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng như lửa. Đôi lông mày như tơ của cô ta, cũng không dám ngẩng lên nhìn mặt Cường Tử.
- Á!
Chợt Trần Tử Ngư rên nhẹ một tiếng, thân thể cũng rung động.
Ánh mắt mê đắm của cô ta ngẩng lên nhìn Cường Tử, chỉ thấy vẻ tà ác trên mặt Cường Tử.
- Nói dối là phải nhận lấy sự trừng phạt!
Luồng ma trảo vào trong váy Trần Tử Ngư, khuấy động lần nữa.
← Ch. 229 | Ch. 231 → |