← Ch.233 | Ch.235 → |
Ở quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc, trong gian phòng riêng không sang trọng ở lầu hai.
Sau khi mang lại cho nhân viên của công ty một loạt rúng động Cường Tử hẹn trước Cáp Mô và Kim Tiểu Chu gặp nhau ở chỗ này, Cường Tử đến thì Cáp Mô và Kim Tiểu Chu đã đợi sẵn ở đấy, căn phòng này cũng rất khuất tầm mắt, không gây chú ý.
Cường Tử theo người phục vụ dẫn đường vào phòng, vừa vào cửa đã nhìn thấy Kim Tiểu Chu một hơi cạn sạch rượu trắng trong ly. Cường Tử liếc nhìn trên bàn, Ngũ Lương Dịch. Rượu này không có chỗ hay ho gì cũng không đến mức khiến cho thần sắc trên mặt Cường Tử biến đổi như bây giờ, hắn chấn động bởi vì trên mặt bàn có hai cái chai đã rỗng.
Hơi dừng lại một chút, Cường Tử ổn định cảm xúc trong lòng lại một chút nhấc chân bước vào phòng.
Ngồi xuống bên cạnh Kim Tiểu Chu, Cường Tử móc ra một hộp thuốc từ trong túi đốt một điếu, tiện tay vứt hộp thuốc lá cho Cáp Mô. Cáp Mô nhìn thoáng qua Kim Tiểu Chu, lập tức thở dài.
- Muốn uống rượu sao?
Cường Tử giọng điệu bình thản hỏi Kim Tiểu Chu.
Kim Tiểu Chu đã có chút ít men rượu ngẩng đầu híp mắt nhìn lờ đờ về phía Cường Tử, cười khằng khặc nói:
- Cuối cùng cũng đến rồi, uống rượu đi, tôi không mang tiền, kêu Cáp Mô thúc đến, kết quả chú ấy cũng không có mang tiền, cho nên chỉ có thể gọi cậu tới cứu lửa. Cậu biết đấy, bạn bè của tôi không nhiều lắm, nếu như Bát Bách thúc vẫn còn...
Kim Tiểu Chu cứ nói và nói đến lúc chính mình ngây cả người, cười giễu cợt mình, tự rót đầy rượu vào trong ly của mình, sau đó vươn tay mò mẫm cầm lấy một cái ly đưa cho Cường Tử:
- Uống với tôi một chút nhé?
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Được, Báo Tử ca bảo em uống với anh, thì em uống.
Hắn nhìn rượu trên bàn, cầm lên nhìn sơ qua nói:
- Cái này không tốt, chưa đủ mạnh!
Sau khi đặt bình rượu xuống hắn ngẩng đầu kêu phục vụ lên:
- Nhân viên phục vụ, vào đây một chút.
Nam nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ lịch sử cùng một nữ phục vụ dáng người ngất ngây cũng đủ nóng bỏng cùng nhau đẩy cửa đi vào, cả hai khom người cùng lúc hỏi Cường Tử:
- Xin hỏi ngài cần phục vụ gì không?
Cường Tử chỉ một bình rượu trên bàn nói:
- Cái này chưa đủ đô, đổi cho tôi loại mạnh hơn.
Nam phục vụ do dự một chút, vừa muốn nói chuyện, cô gái có hai má lún đồng tiền khi cười mở miệng nói trước:
- Thực xin lỗi tiên sinh, trong quầy rượu nơi này của chúng tôi chỉ có rượu đỏ, các loại rượu trắng chỉ có hạn, nồng độ lớn hơn thế này thật sự không có. Nếu như ngài muốn thay đổi khẩu vị nhấm nháp một chút rượu đỏ nơi này của chúng tôi, tôi có thể giới thiệu cho ngài vài loại.
Cáp Mô nhìn tướng mạo ngất ngây của nữ phục vụ, cô gái nhỏ người ta đã nói như vậy cũng không định nói tiếp gì nữa, anh ta xua tay nói với Cường Tử:
- Cường Tử, thế này cũng được, rất tốt.
Đôi mắt Cường Tử nhìn chằm chằm cô gái kia nhẹ giọng hỏi:
- Rượu trắng chỗ các cô nồng độ cao nhất là loại gì?
Cô gái không có suy nghĩ gì cả trả lời ngay:
- Chính là Ngũ Lương Dịch nguyên chất năm mươi hai độ ngài bây giờ đang thưởng thức, giá ở chỗ chúng tôi là một ngàn tám trăm tám đồng mỗi bình. Không có rượu trắng nào nồng độ cao hơn như thế nữa, thật sự xin lỗi ngài.
Cường Tử xua tay nói:
- Năm mươi hai độ, chưa đủ.
Nam phục vụ kia thấy Cường Tử nhằng nhì nồng độ của rượu như thế, giữa vầng trán của hắn dần hiện ra một nét chán ghét và không kiên nhẫn. Khách hàng cố ý bới móc như thế y thấy nhiều rồi, rất nhiều tên côn đồ đui mù muốn gây chuyện ồn ào ở Linh Điểm Nhất Khắc không phải từng tên từng tên đều bị ném ra ngoài đánh cho nửa sống nửa chết hay sao. Lần trước Lưu Tam Thủy tự cho rừng mình là vua ở tây thành phố Trường Xuân gầy náo loạn ở Linh Điểm Nhất Khắc, ông chủ Linh Điểm Nhất Khắc sau khi gọi một cuộc điện thoại hơn hai trăm đại hán áo đen, nắm Lưu Tam Thủy ra ngoài giống như kéo chó chết, đến bây giờ đã qua một năm cũng không hề nghe nói Lưu Tam Thủy lộ mặt lần nào nữa.
Phòng riêng ở lầu hai này cũng chỉ là chỗ giành cho bậc trung, những đại thiếu gia có thân phận chân chính hoặc nhân vật bối phận hiển hách sẽ không tiêu tiền ở chỗ này, càng sẽ không uống loại Ngũ Lương Dịch hơn một ngàn đồng này. Lần trước Lý thiếu gia đặt phòng ở lầu bốn gọi một lúc năm bình Ngũ Lương Dịch cực ngon mỗi bình có giá mười sáu vạn tám trăm đồng, đó mới gọi là khí thế ngập trời.
Trong mắt y, Cường Tử tuy rằng trông có vẻ có chút âm trầm, nhưng tuyệt đối không phải loại con cháu nhà giàu hoặc con cháu nhà có ông già nào đó theo đảng gì. Đại nhân vật chân chính, như thế nào đặt loại phòng nhỏ ở lầu hai.
Chỉ có điều tố chất làm nhân viên phục vụ khiến cho một tia chán ghét này của y chỉ là lóe lên rồi biến mất, lập tức trên mặt của y lộ ra một nét cười rất giả tạo. Thực ra không chỉ có y, cô gái tên gọi Lý Đông Yến kia cũng phán đoán như vậy. Quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc này rượu trắng nồng độ cao nhất chính là Ngũ Lương Dịch cực ngon mười sáu vạn tám trăm một bình, năm mươi bốn độ.
Tự tin xuất phát từ phán đoán của chính mình, Lý Đông Yến cũng không giới thiệu cho bọn Cường Tử loại rượu trắng cực ngon người bình thường chỉ có thể ngưỡng mộ này. Trong lòng cô ta không cho rằng Cường Tử là một đại nhân vật có tiền của như vậy, uống Ngũ Lương Dịch nguyên chất một ngàn tám trăm tám một bình này đã là mức tối đa rồi, bằng không cũng không có gây chuyện ở đây.
Còn không phải tiền đau lòng người sao?
Lý Đông Yến cười lạnh hai tiếng ở trong lòng, tuy rằng ở Linh Điểm Nhất Khắc làm việc chưa đến hai năm, nhưng ở chỗ rồng rắn lẫn lộn này, cô ta nhìn thấy nhiều đại thiếu gia kiêu ngạo ngang ngược con cháu của viên chức chính phủ có thân phận bối cảnh kinh người nhưng lại trông có vẻ rất bình thường. Làm việc hai năm cũng khiến cho cô tích lũy được kinh nghiệm nhất định, đôi mắt xinh đẹp của cô ta tuy nói không bằng hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, nhưng nhìn bối cảnh và thế lực của người nào đó vẫn có chút tự tin.
- Như vậy đi, ngài là lần đầu tiên đến Linh Điểm Nhất Khắc chúng tôi chơi phải không? Tôi giảm giá cho ngài mười phần trăm, coi như tôi trèo cao làm bạn bè với ngài được không?
Lý Đông Yến cười nói rất thản nhiên.
Biểu tình trên mặt cô rất chân thành, nhưng nét khinh thường lóe lên rồi biến mất giống như nam phục vụ kia trên khóe mắt vẫn bị cảm giác nhạy cảm của Cường Tử bắt được. Giống như vậy, Kim Tiểu Chu cũng nhìn thấy một chút biến hóa trên vẻ mặt của cô ta, anh ta thở mạnh một tiếng lạnh lùng.
Cường Tử đỡ Kim Tiểu Chu đang muốn đứng lên, giọng điệu bình thản nói với Lý Đông Yến:
- Huynh đệ chúng ta bây giờ đang muốn uống rượu mạnh, xin hỏi chỗ các người có thể đáp ứng không?
Lý Đông Yến nhíu mày một cái, cô nàng không cho rằng gã thanh niên mái tóc bạc trắng này còn sẽ dây dưa vấn đề này. Cô đã nhượng bộ, đây là quyền lợi lớn nhất ở vào chức vụ như cô cho phép.
- Thực xin lỗi, đã giải thích với ngài rồi, rượu trắng nồng độ mạnh nhất nơi này chúng tôi chính là đây rồi. Nếu như ngài còn muốn uống nồng độ cao hơn, vậy xin ngài tha thứ, Linh Điểm Nhất Khắc chúng tôi không thể cung cấp cho ngài.
Cáp Mô trừng mắt nói:
- Ngươi xem ông đây là kẻ ngốc à? Hay là cảm thấy chúng ta uống không được rượu ở nay này?
Anh ta đứng lên một tay đẩy phục vụ nam kia ra, chỉ vào bình Ngũ Lương Dịch cực ngon bày trí ở trong tủ rượu trang hoàng xa hoa ở đầu cầu hai tầng hai nói:
- Trên mặt bình rượu kia ghi là năm mươi bốn độ phải không? Phải hay không? Đúng hay không!
Cáp Mô ca không giận luôn giữ nét cười có ba phần giống quỷ bảy phần giống ma, Cáp Mô một khi nổi giận, chín phần đều phải đảo ngược lại nhưng thế nào cũng vậy thôi. Nét hung tợn trên mặt anh ta dọa Lý Đông Yến nhảy dựng, chỉ có điều lập tức cô tỉnh táo lại ngay, hừ lạnh một tiếng lạnh lùng với Cáp Mô. Loại ma cà bông có chút mánh khóe gây náo loạn này, hai năm nay cô ta tuy rằng thấy qua không nhiều, nhưng luôn có những người đui mù để cho cô tăng thêm kinh nghiệm, không nghĩ tới hôm nay chính cô đụng phải.
Tủ rượu kia ở đầu cầu thang tầng hai, trong cả tủ rượu chỉ bày một bình rượu như thế.
Lý Đông Yến vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhẫn nãi của cô đã đến mức cuối cùng. Linh Điểm Nhất Khắc là chỗ nào? Ngay cả Lưu Tam Thủy lão đại nửa thành phố như thế kia cũng phải ngoan ngoãn theo phép tắc ở nơi này, muốn gây náo loạn, đến nhầm chỗ rồi!
Nam phục vụ kia cũng nắm chặt Lý Đông Yến đang hết sức kích động, vẻ mặt vui vẻ nói với Cáp Mô:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi nhất thời quên mất, bởi vì loại Ngũ Lương Dịch cực ngon này bình thường rất ít khi có khách gọi đến, cho nên xin ngài tha thứ bỏ quá cho. Nếu như ngài muốn uống bình rượu kia, tôi lập tức lấy đưa cho ngài.
Cáp Mô ca ra vẻ dường như rất không hài lòng cũng đè nén cơn giận xuống, anh ta vươn tay ra nói:
- Năm bình!
Năm ngón tay này thật giống như năm cây đại thụ che trời sáng ngời trước mặt Lý Đông Yến và nam phục vụ kia, mặc dù hai người coi như là đã thấy qua nhiều người cũng không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh. Lý Đông Yến chấn động trong lòng, cô ta không ngừng hỏi mình, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi?
Cô ta lần nữa đánh giá cẩn thận một chút ba gã đàn ông trong căn phòng, một người đã có năm phần men say, xem quần áo trên người mặc dù là hàng đắc tiền nhưng rõ ràng là hạng tầm thường. Một người vẻ mặt hèn mọn, cách ăn mặc chẳng có một chút quan hệ nào với con người. Nhưng kia một thanh niên mái tóc bạc trắng, mặc dù có một loại khí chất khiến người ta không nắm bắt được, nhìn không thấu được, nhưng hàng hiệu mặc trên người y rõ ràng là hàng giả.... !
Ba người này, thật sự sẽ có đủ tiền trả tiển bình rượu Ngũ Lương Dịch cực ngon mười sáu vạn một bình không? Hơn nữa một hơi gọi đến năm bình?!!
Hít thật sâu một hơi, Lý Đông Yến nghiêm túc nói:
- Ngài quả thật muốn gọi năm bình Ngũ Lương Dịch cực ngon sao?
Cường Tử lạnh lùng quay đầu nhìn cô một cái:
- Khó nghe!
Nam phục vụ kia kéo tay Lý Đông Yến ra hiệu bằng ánh mắt cho cô ta. Lý Đông Yến vừa nóng vừa lạnh xoay người, cô nói hùng hồn:
- Giả vờ ở Linh Điểm Nhất Khắc! Xem các người bị thu dọn như thế nào!
Lúc đi ra ngoài mấy bước nam phục vụ bỗng nhiên quát cao giọng:
- Tầng hai, phòng hai linh năm, loại giành cho vua cực ngon!
Trong đại sảnh lầu một, người có mặt bừng lên ngọn lửa, những người dưới lầu yên lặng ngắn ngủi thoáng cái lập tức bùng lên một hoài quát tháo:
- Nhà vua! Nhà vua! Nhà vua!
Từng tiếng Nhà vua to muốn điếc cả tai.
Nam phục vụ đứng bên cạnh lan can lầu hai, duỗi ra đôi bàn tay ra hiệu hai cái sau khi đợi người phía dưới nhỏ tiếng lần nữa hô lên:
- Cho vua! Năm bình!
Sau khi mở miệng nói ra bốn chữ này, dưới lầu hoàn toàn yên lặng.
Trải qua hai phút, trong đại sảnh không một ai nói chuyện. Đến cuối cùng cũng không biết là cái ly trong tay ai rơi xuống đất, tiếng vỡ trong trẻo này thật giống như một tiếng kèn hiệu, lập tức làm cho mấy trăm người cùng lúc la lên.
- Nhà vua! Nhà vua! Nhà vua!
Cáp Mô đứng ở cửa ra vào liếc nhìn cảnh tượng điên cuồng phía dưới, anh ta đứng ở cửa phòng riêng, chợt dẫn theo chú ý của bọn người phía dưới, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay lập tức vang dội với anh ta. Anh ta xì mũi coi thường nói:
- Một đám quê mùa dốt nát, không phải chỉ có gọi năm bình Ngũ Lương Dịch một vạn sáu sao, ông đây không thể uống nổi sao.
Cường Tử đứng lên đến bên cạnh anh ta, nhẹ nhàng vỗ bả vai Cáp Mô nói:
- Cáp Mô ca thân yêu của tôi ơi, anh nhìn thiếu một số không.
Cáp Mô ngây ra một lúc, lập tức nháy mắt hai cái, chuyển động cần cổ giống như người máy muốn nhìn tủ rượu đầu cầu thang tầng hai. Sắc mặt anh ta ngốc trệ một lát nói:
- Cáp Mô ca ta cũng có lúc nhìn lầm sao? Ta chửi! Cái này không cách nào thu dọn rồi, không biết hai mươi năm rửa chén cho người ta có đủ trả nợ hay không nhỉ!
Cường Tử liếc mắt nhìn anh ta không nói gì, Kim Tiểu Chu dựa ở trên ghế sa lon lạnh lùng nói một câu:
- Chú hả? Rửa chén bát cả đời cũng không đủ đâu, chỉ có điều chú nếu như làm vài năm thần giữ cửa để cho người ta dán trên cửa, hẳn là đủ rồi.
Cường Tử lạnh lùng nhìn chăm chú cảnh tượng bùng nổ ở lầu hai, lạnh lùng nói một mình:
- Rượu này, coi như là một con số lẻ không có ý nghĩa tôi trả nợ cho anh.
← Ch. 233 | Ch. 235 → |