Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Bá - Chương 236

Ác Bá
Trọn bộ 301 chương
Chương 236: Không đáng để vào trong mắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-301)

Siêu sale Lazada


Người chỉnh nhạc lầu một phối hợp với tiếng hoan hô thay đổi một bản nhạc kích động, trong một thời gian ngắn không khí Linh Điểm Nhất Khắc đạt đến cao trào. Từ lầu hai trông xuống, thật có chút giộng như đám quần ma múa may điên cuồng. Cáp Mô rất hưởng thụ loại cảm giác được hoan hô này, anh ta đứng ở bên cạnh lan can tầng hai, chợt phát hiện mình rất giống một đức vua đứng ở trên đài cao chỉ trời vạch đất.

Kim Tiểu Chu nheo mắt nhìn bóng lưng Cáp Mô, trong lòng không khỏi chua xót.

Ngón tay chỉ vào ly rượu trước mặt, một nữ tiếp viên tướng mạo có vài phần giống như minh tinh điện ảnh nào đó lập tức hiểu ra ngay. Cô lắc lư thân hình đi tới nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xổm xuống, rót đầy một ly nhà vua cho Kim Tiểu Chu. Thực ra được gọi là nhà vua, chỉ là bọn thích chuyện của Linh Điểm Nhất Khắc bày ra cho có thôi. Nhà vua này không phải là Ngũ Lương Dịch cực ngon mười sáu vạn tám một bình, thực ra rượu chỉ là hàng loại hai thôi.

Một ngụm uống cạn rượu trong ly, một ly là hơn một vạn đồng. Kim Tiểu Chu dường như ngay cả một chút vui vẻ cũng không có, sau khi uống cạn chỉ cái chén rỗng lần nữa. Nữ tiếp viên linh hoạt rót đầy lần nữa, trong tròng mắt Kim Tiểu Chu lóe lên một loại biểu cảm khác thường. Từ chỗ Kim Tiểu Chu nhìn tới nữ tiếp viên xinh đẹp ngồi xổm trước mặt mình, chẳng những có thể thấy được cái cổ trắng nõn, càng có thể thấy được một đường khe ngực rất sâu trong cổ áo.

Kim Tiểu Chu nheo mắt nhìn lướt qua, cười ha hả nói:

- Phong cảnh phía này chỉ có đẹp chưa đủ.

Ánh mắt của anh ta lờ đờ như có như không quét qua trên khuôn mặt nữ tiếp viên kia, sắc mặt nữ tiếp viên ửng hồng, lập tức thẹn thùng tránh khỏi tầm mắt Kim Tiểu Chu, trong một lúc lâu cũng quên đứng lên. Kim Tiểu Chu lớn gan nhìn cô ta, không kiêng nể gì cả. Nữ tiếp viên đỏ mặt càng lúc càng hồng lên, đến cuối cùng đã xấu hổ vô cùng.

Thực ra cô ta thật không phải củ cải trắng trong sáng bị đàn ông nhìn chòng chọc sẽ đỏ mặt tim nhảy lên, mọng nước thuộc về mọng nước, không cùng một loại với trong sáng. Chỉ cần ra giá phù hợp hoặc là cô ta thấy thuận mắt, tất cả đều dễ dàng như nước chảy thành sông. Sở dĩ biểu hiện ra thẹn thùng mãnh liệt như vậy với Kim Tiểu Chu, nhìn thuận mắt là một nguyên nhân, đối phương nhiều tiền cũng là một nguyên nhân, hành động đáng chú ý là một nguyên nhân, nguyên nhân thứ tư chính là... nàng rối bời rồi.

Trước kia không phải là không có khách hàng nhìn cô ta với ánh mắt khiêu khích như vậy, trái lại, công việc này quyết định cô ta mỗi ngày phải chịu bị người khác quấy rối, số lần khó chịu khẳng định nhiều hơn đến ngày mỗi tháng, đừng nói bị người ta nhìn chòng chọc, lúc này cho dù Kim Tiểu Chu vươn tay vuốt ve bừa bãi bên trong cổ áo cô ta quả thật cũng không phải việc lớn lao gì. Mấu chốt ở chỗ, Kim Tiểu Chu muốn hay không thôi.

Cường Tử nhìn bộ dạng Kim Tiểu Chu hơi có vẻ say mèm, hiểu ý cười. Hắn vốn không tính toán muốn chơi bời, nhưng nếu như Kim Tiểu Chu muốn chơi, hắn sẽ theo.

Cường Tử ngoắc ngón tay, một nữ tiếp viên ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn giọng điệu nhã nhặn hỏi:

- Tiên sinh, xin hỏi, ngài cần phục vụ gì không?

Cường Tử chỉ vào Kim Tiểu Chu nói:

- Hôm nay, ở phòng này, thậm chí cả Linh Điểm Nhất Khắc này, anh ta là thượng đế. Các cô chỉ cần làm cho anh ta vui vẻ, tôi sẽ khiến cho các cô vui vẻ.

Lời nói này có chút thô bỉ, nhưng không làm sao cả.

Sắc mặt nữ tiếp viên trong nháy mắt lộ ra một vầng đỏ ửng, lập tức cúi đầu xuống có chút nhăn nhó hỏi:

- Tiên sinh... ở tại đây luôn sao?

Cường Tử cười nói:

- Thích đâu cũng được.

Hắn đứng lên chỉnh lại quần áo một chút, móc một xấp tiền dầy cộm toàn tờ một trăm đồng từ trong ví ra đặt ở trên bàn. Vừa cười vừa nói với Kim Tiểu Chu:

- Ai cũng nói sau khi say thì phải loạn, tôi xem thử anh có thể gánh nổi năm cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc này thay nhau oanh tạc hay không. Nếu như anh gánh được, tôi sẽ khâm phục anh phát ra từ tận ruột gan. Nếu như gánh không được, anh tự nhận lấy số mạng đi nha.

Ba nữ tiếp viên còn lại sắc mặt rõ ràng biến hóa một chút, sắc mặt một cô gái trong số đó trong nháy mắt trắng bệch đã khiến cho trong lòng Cường Tử máy động. Ở trong năm cô gái này, cô gái này cũng không phải xinh đẹp nhất cũng không có thân hình đẹp nhất, nhưng có một loại khí chất ra vào nước bùn mà không nhiễm bẩn. Cường Tử đi về hướng cửa ra vào căn phòng, khi đi ngang qua trước người cô gái này ra vẻ vô tình nói một câu:

- Nếu như cảm thấy tiền này bẩn, có thể rời đi.

Cường Tử không có nhìn phản ứng của cô gái kia, tự nhiên cũng không nhìn thấy sắc mặt cô ta rõ ràng như trút được gánh nặng. Cường Tử sau khi ra khỏi cửa xoay ngược tay lại muốn đóng cửa, kết quả thấy cô gái kia đang đi theo phía sau lưng hắn.

Cường Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nhàn nhạt:

- Đứng ở cửa ra vào đi nha, nhanh như thế quay về tôi sợ cô không giải thích được đâu.

- Cám ơn!

Cô gái kia chân thành nói một câu, trong lòng dâng lên một luồng hơi ấm áp từ trước tới nay chưa bao giờ có qua.

Cường Tử khoát tay, đến bên lan can châm một điếu thuốc. Nhìn đám ma quỷ trong đại sảnh múa may loạn xạ, đám đông rối loạn bên dưới và tâm trạng của hắn lúc này trái ngược nhau mãnh liệt như thế. Hắn rất bình thản, tâm trạng không có một chút gợn sóng. Thực ra đến Linh Điểm Nhất Khắc hắn không có mục đích gì, chỉ chẳng qua sau khi đến nơ này bởi vì thái độ hai phục vụ kia khiến cho hắn thay đổi suy nghĩ ban đầu.

Quán rượu này là của ai, ở trong mắt người khác có lẽ rất thần bí, nhưng đối với Cường Tử nơi này hiểu rõ như một cộng một bằng hai. Cái hôm khi Cường Tử mới đến Trường Xuân Hách Liên Xuân Mộ chủ động lấy lòng hắn, Cường Tử đã biết sớm hay muộn gì cũng sẽ có ngày đánh tiếng nói chuyện với thế lực lớn nhất Đông Bắc, nếu như muốn đánh tiếng, cũng không thể một chút cũng không hiểu được người ta.

Cường Tử mang đến năm mươi thuộc hạ của Liên minh chấp pháp Trung Hoa, cho tới cái ngày như hôm nay đã rải ra thu thập tình báo các nơi, các loại. Việc này ngay cả Triệu Long Tượng cũng không có nhún tay vào bên trong hoàn toàn là Cường Tử tự mình phụ trách trực tiếp, thời gian dài như thế, có thể nói tất cả tin tức có giá trị trong thành phố này Cường Tử đều hiểu rõ như một cộng một bằng hai.

Hắn sở dĩ không để cho nhiều hơn thuộc hạ tiến vào thành phố này, đầu tiên nhất chính là không muốn dẫn theo gió thổi cỏ lay gì cả, vừa tới bước chân chưa vững, mang theo càng nhiều thuộc hạ tạo thành thế mạnh tiến vào chỉ sợ sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại. Nhưng ngược lại, đã không còn nỗi lo kia nữa. Dù sao đã xé vỡ lớp mặt nạ, còn có gì kiêng dè?

Thực ra lúc Cường Tử trên đường trở về Húc Nhật Nhất Phẩm, hắn đã gọi điện thoại cho Chu Bách Tước.

Tất cả điều này bắt đầu từ câu nói trên bàn cơm của Lão Phật gia: Bọn con cháu các anh tranh giành lục đục lão thái thái ta không có tậm trạng để ý tới, Hách Liên Xuân Mộ chính là thằng con trai của ta, anh chẳng lẽ không phải là cháu của ta sao? Họ gì thật ra cũng không có quan hệ nhiều lắm, trong xương tủy có dòng máu lão thái thái cũng không quan hệ nhiều lắm, mấu chốt ở chỗ, ai thật xem lão thái thái này làm người thân. Ta tuổi tác đã cao rồi, dưỡng già thì không cần, chỉ ngóng trông có người có thể tiễn ta đến cuối cuộc đời.

Cường Tử lúc ấy không có hiểu những lời này là có ý gì, trên đường về Húc Nhật Nhất Phẩm Trần Tử Ngư nói với hắn:

- Đừng quan tâm bà nói thế nào, Hách Liên Xuân Mộ vẫn là con trai của bà.

Ngay lúc đó trong lòng Cường Tử chấn động, như có điều suy nghĩ.

Lúc này trên đường cao tốc cách thành phố Trường Xuân không đến một trăm cây số, một hàng xe phóng nhanh như điện chớp gào thét tiến về thành phố Trường Xuân. Đây là đoàn xe khổng lồ do hai mươi chiếc xe khach màu đen, mười chiếc Audi A6 tạo thành, khí thế đó mạnh mẽ, dẫn theo tầm mắt tài xế xe qua lại hai bên đường.

Cường Tử hít một hơi thuốc lá, Cáp Mô lựa lời cười hì hì nói:

- Nào, cho Cáp Mô ca đẹp trai phong độ thiên hạ vô địch một điếu.

Cường Tử cười đưa thuốc cho Cáp Mô, anh ta nhìn hiệu thuốc lá mắt trợn trừng nói:

- Tao chửi! Từng thấy qua người keo kiệt, nhưng chưa thấy qua ai keo kiệt thế này, ông chủ có trong tay trên mười tỷ, còn hút thứ thuốc Trung Nam Hải bốn đồng một hộp!

Cường Tử cười nói:

- Nuôi cơm cả nhà không dễ dàng, anh không biết tôi nhiều vợ hay sao?

Cáp Mô nhảy đành đạch nói:

- Cường Tử ta mắng tên đại gia như ngươi!

Cường Tử vẻ mặt chân thành nói:

- Thực xin lỗi Cáp Mô ca, đâm chọt chỗ đau nhức của anh... Chỉ có điều cũng rất hay, hiện tại tuổi như anh mà vẫn còn là trai tân cho dù không là quốc bảo, cũng là động vật bảo vệ bậc một của quốc gia.

Cáp Mô xoay đầu lại nhìn thoáng qua nữ tiếp viên đi theo Cường Tử ra ngoài, chợt mặt già đỏ lên nói:

- Trai tân à? Lão tử lúc kia còn được xưng tiểu thần tiên phong lưu không phải hạ lưu hằng đêm trên giường đầu súng giương thẳng đứng không ngã, cậu còn chưa ra đời! Trai tân! Cậu mới là trai tân! Cả dòng họ cậu đều là trai tân!

Cường Tử nhếch miệng cười không nói chuyện.

Cáp Mô theo đó mà hỏi:

- Cậu là có ý gì?

Cường Tử thấp giọng nói ra:

- Thật chỉ tốt nhất ở tài hùng biện.

Cáp Mô thở phì phì vừa xoay đầu đã nhìn thấy cặp ngươi lóng lánh xinh đẹp của nữ tiếp viên nhìn họ đầy vẻ khó hiểu. Cáp Mô lập tức thay đổi sắc mặt, cười hì hì sửa giọng nói:

- Em gái nhỏ, tại sao lại đứng ở cửa ra vào thế này.

Sắc mặt cô gái kia ửng hồng, nhìn thoáng qua căn phòng lại liếc nhìn Cường Tử, chọn cách im lặng.

- Em gái nhỏ thật xinh đẹp à, có bạn trai chưa?

Cô gái kia hận không thể đi trở lại trong phòng, giữa hai việc đối mặt với việc mình chán ghét và khuôn mặt đẹp trai phong độ của Cáp Mô ca thật là khó khăn không biết lấy gì bỏ gì.

- Chưa có...

- Không có à! Cô cảm thấy tôi thế nào? Cô xem hai ta đứng chung một chỗ quả thật chính là quần anh tụ hội, trai tài gái sắc. Tại đây không có người nào xứng đôi với cô hơn tôi, đặc biệt là ta chàng trai này gần như không có khuyết điểm, cái gì cũng tốt, bảo đảm cô sẽ hạnh phúc đến mức thành tinh.

Cáp Mô trong nháy mắt đã quên đâm chọt của Cường Tử, giọng điệu sắc bén nói với cô gái.

Cường Tử cười, nhìn đám đông càng lúc càng điên cuồng dưới lầu hút một hơi thuốc thật sâu, trong lòng lặng lẽ nói một câu, Cáp Mô ca, khổ cho anh rồi.

Cáp Mô nói không nên lời, mới thật là khổ.

Giống như Kim Tiểu Chu mượn rượu giải sầu, thực ra biểu hiện bây giờ của Cáp Mô cũng khiến cho trong lòng Cường Tử càng thêm khó chịu, sợ Kim Tiểu Chu khó chịu, cho nên mới không biểu hiện vẻ một chút khó chịu của mình, nhưng, điều này lừa gạt được ai?

Lúc này, gã đàn ông mặc vét màu trắng trong tay bưng một một ly rượu đỏ dáng vẻ mềm mại đi chầm chậm từ lầu bốn xuống, đến trước người Cường Tử nhìn hắn ánh mắt đùa cợt.

- Huynh đệ, làm quen một chút, tôi gọi là Từ Hưng Bang, rất lâu chưa từng thấy được ai có gan lớn như vậy gọi năm bình nhà vua.

Cường Tử không có quay đầu lại, cũng không có nói chuyện, vẫn nhìn xem đám đông sôi trào dưới lầu.

Trong ánh mắt Từ Hưng Bang lóe lên một tia âm lạnh, gã bưng ly rượu ra hiệu với Cường Tử nói:

- Huynh đệ, nhỏ mọn như thế sao, tôi Từ Hưng Bang ở Trường Xuân cũng được coi là có chút mặt mũi, cậu đừng rượu mời không uống.

Cường Tử vẫn không quay đầu lại, chỉ là lạnh lùng nói một chữ:

- Cút!

Sắc mặt Từ Hưng Bang biến đổi, lập tức đổi sang vẻ mặt dữ tợn. Khóe miệng của gã hết sức run rẩy, cái ly trong tay cũng run nhè nhẹ. Ở thành phố này, dám nói như vậy với gã thật đúng là chưa gặp qua.

- Tốt, rất tốt.

Tức giận đến cực điểm nhưng Từ Hưng Bang ngược lại cười lạnh hai tiếng, gã chậm rãi xoay người giống như muốn rời khỏi, đi một bước quay người lại phang ly rượu trong tay về phía trán Cường Tử!

- Ở nơi này, chưa từng có người dám nói như vậy với tao!

Sau khi Từ Hưng Bang ném ly rượu ra, xông lại một cước đạp vào hông Cường Tử. Sự việc biến đổi quá nhanh, cô gái kia chỉ kịp hô hoảng một tiếng a, ly rượu và một cước kia đã đến trước trán Cường Tử. Cường Tử giơ tay ra thoạt nhìn rất chậm, nhưng vừa đúng chỗ vừa đúng lúc đón được ly rượu kia, thân thể vụt tới một bàn tay khác nắm được cổ áo Từ Hưng Bang, chậm rãi rót ly rượu vào trong áo Từ Hưng Bang.

Một tay ném Từ Hưng Bang bay ra ngoài ba bốn thước, Cường Tử ném ly rượu xuống đất.

Cáp Mô cười lạnh nhìn Từ Hưng Bang gióng như con gà trụng lông:

-Tiểu súc sinh không đáng để vào mắt, cũng chạy đến nơi này giả làm con người.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-301)