← Ch.246 | Ch.248 → |
Hoắc Anh Cách nói:
- Ông chủ, có câu vốn không phải người như tôi đây nên nói, nhưng đã đến bước đường như hôm nay, tôi không thể không khuyển ngài một câu.
Hách Liên Xuân Mộ xua tay ngăn Hoắc Anh Cách lại.
- Hai anh đều đi theo ta vài chục năm, có thể coi như người thân cận nhất bên cạnh ta. Đối với thuộc hạ trung thành của mình, ta sẽ không bạc đãi.
Ông ta móc một hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, tay đốt thuốc run rẩy khó khống chế được.
- Ở Thụy Sĩ ta trữ một số tiền, cũng đủ hai anh hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, chi tiêu dè xẻng bớt lại chút ít, đời con cháu của các anh cũng sẽ có cuộc sống rất tốt. Đi thôi, hai anh đi cùng nhau đi.
Hoắc Anh Cách đau buồn nhìn ông già mình đi theo mấy chục năm, ngay lập tức nước mấy từ trong hốc mắt chảy ra. Vài chục năm nay, anh ta chảy mồ hôi chảy máu, cũng chưa từng chảy nước mắt.
- Ông chủ, tôi biết rõ ngài buông bỏ không được, nhưng ngài cũng nên nghĩ đến Lão Phật gia!
Nghe được câu này, thân thể Hách Liên Xuân Mộ run rẩy.
- Mẹ à?
Nói thì thào trong miệng, hai chữ này lộ ra một mùi vị khiến cho người ta chua xót trong lòng.
Tâm tình Cường Tử nặng nề đi ra khỏi Tử Khí Sơn Trang, hắn bây giờ rốt cuộc hiểu được Chu Lâm Nhã tại sao chắc chắn cho rằng Hách Liên Xuân Mộ sẽ không buông bỏ được. Khi hắn xem lại, Hách Liên Xuân Mộ cũng là một người cố chấp tận xương tủy. Ông ta cũng không phải lưu luyến thân phận địa vị, vinh hoa phú quý gì, mà là không muốn để cho dòng họ Hách Liên này rơi vào trong tay của mình!
Cố chấp tận xương, không chết không nguôi.
Cường Tử cảm thấy được nỗi đau của Hách Liên Xuân Mộ, có thể cảm nhận được cảm xúc lúc này của Hách Liên Xuân Mộ. Lúc này trong lòng Cường Tử hận ý đối với Hách Liên Xuân Mộ đã trở nên rất nhạt, trái lại còn có một loại tán thành nói không rõ hiểu không được. Hách Liên Xuân Mộ muốn giết hắn, thậm chí không tiếc có chỗ dính dấp tới người Đông Doanh, thực ta chỉ là muốn giữ vững địa vị tối cao của dòng họ Hách Liên của ông ta! Chỉ có điều, ông ta chọn một cách thức sai lầm, một thái độ cực đoan.
Cường Tử ngồi vào trong xe cũng không rời khỏi ngay lập tức, mà là đốt một điếu thuốc, trong khói thuốc lượn lờ rơi vào trong suy tư của chính mình. Hắn nghĩ đến, nếu như mình đứng vào địa vị của Hách Liên Xuân Mộ, biết phải lựa chọn như thế nào đây? Đứng ở góc độ của Hách Liên Xuân Mộ nhìn lại vấn đề, Cường Tử càng cảm nhận thấm thía một loại đau buồn khó nói nên lời.
Hách Liên Xuân Mộ, con trai duy nhất của Hách Liên Thiết Thụ kiêu ngạo vũng vùng khắp đất trời cả một đời. Có một người cha như vậy, khởi đầu cuộc sống đã đứng ở mức cao không thể với tới. Nhưng thật đáng buồn chính là, thể chất của Hách Liên Xuân Mộ vốn không thể kế thừa con đường của cha ông ta, một ít bản lãnh tung hoành thiên hạ ông ta cũng không có cách nào học được, thể chất ông ta quyết định cả đời này ông ta chỉ có thể làm một người bình thường.
Năm đó, nếu không có hai người Hách Liên Thiết Thụ và Đoan Mộc Tú đi khắp đại giang nam bắc khám hết tất cả danh y, tìm kiếm những vật quý hiếm trong trời đất cho ông ta bồi dưỡng cơ thể, chỉ sợ sống không đến hai mươi tuổi. Thân thể trời sinh yếu ớt, càng làm cho nội tâm Hách Liên Xuân Mộ vững vàng, thậm chí cố chấp.
Ông ta đã không cách nào kế thừa bản lãnh cả đời của cha, vậy chỉ đành dùng một cách khác kéo dài vinh quang của nhà Hách Liên!
Bắt đầu từ khi ông ta còn là thanh niên, ông ta từng bước đi về phía trước, cho dù là mượn uy nghi của cha ông ta, nhưng có thể đi đến bước chân hôm nay, trở thành ông trùm xã hội đen ba tỉnh Đông Bắc, gian khổ bỏ vào trong đó nghĩ cũng có thể biết. Chính trong những năm tháng khó khăn gian khổ đó, nhận được tán thành của phía nhà nước lúc đó, bao che ông ta gầy dựng thế lực chỉnh đốn hợp lại các băng đảng xã hội đen cả phương bắc, từ đó ổn định vùng Đông Bắc chống lại các thế lực nước ngoài dòm ngó.
Đi suốt một con đường dài, tâm huyết ông ta bỏ ra sao có thể nói buông bỏ dễ dàng như thế được?
Nhưng càng về sau thân thể ông ta càng lúc càng kém, trong lòng của ông ta cố chấp càng thêm thấm vào sâu hơn. Mặc kệ là ai, cũng đừng nghĩ đến chuyện thay thế vinh quang của Hách Liên gia. Cho nên cũng chính vì vậy về sau ông ta tách biệt với mẹ của mình. Mẹ của ông ta kế thừa ý chí trước lúc qua đời của cha ông ta, con trai của mình không thể thành Chấp Pháp Giả, vậy bà sẽ vô tư giúp đỡ chồng lúc sắp chết chọn lựa người kế thừa. Cũng chính là Mạc Địch, vì chút việc nào đó, bà đối đãi với Mạc Địch còn tốt hơn nhiều so với Hách Liên Xuân Mộ.
Điều này đưa tới cho Hách Liên Xuân Mộ không hài lòng và tức giận, nếu như không có Hách Liên gia, tại sao có thể có những năm thái bình trong xã hội đen như thế này? Nếu như không có người cha Hách Liên Thiết Thụ của ông ta, cho dù các thế lực trong bóng tối nước ngoài không xâm nhập vào trong nước, thì đám rắn không đầu bên trong cũng sớm loạn thành một bầy. Không thể bỏ đi công lao của Hách Liên gia ông ta, tại sao muốn đưa hai tay ra đưa địa vị này tặng cho người khác?
Nếu như nói mười năm trước khi Mạc Địch vừa mới xuất hiện, trong nội tâm Hách Liên Xuân Mộ có một loại suy nghĩ sai lệch cũng vừa mới ngóc đầu dậy. Đã như thế này, cách nghĩ đó đã bùng phát ra không thể thu hồi lại.
Mặc kệ là ai, cũng đừng nghĩ thay thế địa vị của Hách Liên gia!
Ông ta thà rằng âm thầm chống đối với mẹ của mình, thà ruồng bỏ ý chí lúc còn trẻ của mình, thà khiêu chiến mức giới hạn đất nước đặt ra cho ông ta, cũng không muốn vinh quang Hách Liên gia bị người khác xóa mờ! Chỉ là cho đến bây giờ, ông ta đã quên mình rốt cuộc là đang mình cứu lấy vinh quang cho cha của mình, hay là giữ chặt hư vinh cho mình.
Vốn là con của Hách Liên Xuân Mộ và Đoan Mộc Tú, hắn là một đứa con kiêu ngạo bằng trời. Từ khi sinh ra đã được chủ định cả đời này sẽ tầm thường không làm nên chuyện gì, bởi vì khởi đầu của ông ta rất cao đến mức quá cao. Nhưng thật đáng buồn chính là, với một thân thể như vậy ông ta không thể kế thừa sự nghiệp của cha! Điều này trong nội tâm của ông ta nhức nhói lớn đến cỡ nào!
Nhiều năm như vậy, loại nhức nhói này trông có vẻ nhạt đi, thực ra đã bóp méo tâm lý của ông ta.
Cường Tử ngồi ở trong xe, lông mày càng ngày càng xiết chặt.
Thở thật dài một hơi, hắn lui ra khỏi từ trong suy nghĩ về Hách Liên Xuân Mộ. Giờ đây đánh giá về Hách Liên Xuân Mộ, ngàn lời vạn chữ đều tóm lại thành một từ. MA!
Hách Liên Xuân Mộ, đã tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng, Cường Tử sẽ không dừng tay. Cho dù trong lòng hắn có thể tha thứ được một số chuyện tự làm tự chịu của Hách Liên Xuân Mộ, đây cũng không phải là lý do hắn dừng tay. Mặc kệ là để hoàn thành chút tâm nguyện sau cùng của Lão Phật gia Đoan Mộc Tú hay là vì bản thân hắn, hắn cũng không thể dừng tay lại được.
Cường Tử của bây giờ, đã đi lên một con đường tự hắn không thể khống chế được mình.
Không quan tâm đến phía quốc gia, hay là nhưng bạn bè người thân của mình, đều gây ra cho hắn áp lực rất lớn. Vì người thân của mình, vì anh em bạn bè của mình, hắn đã không còn đường lui.
Thay thế Hách Liên Xuân Mộ, đã là con đường không thể thay đổi.
← Ch. 246 | Ch. 248 → |