← Ch.279 | Ch.281 → |
- Có còn xa lắm không?
Cáp Mô đi theo đằng sau Bùi Đông Lai nhẹ giọng hỏi.
Sắc trời đã hoàn toàn đen lại, nếu như không phải Bùi Đông Lai đi trước dẫn đường, chỉ sợ Cáp Mô cũng đã sớm lạc mất phương hướng. Tuy nhiên nhìn bộ dạng Bùi Đông Lai không ngừng tìm kiếm phía dưới, trong lòng Cáp Mô đã dâng lên mấy phần dự cảm không hay. Ở trong vùng núi lớn thế này, trời sáng rõ thâm nhập vào đây cũng dễ dàng lạc đường, huống chi là buổi tối?
- Đừng nóng vội, rất nhanh nữa thôi.
Bùi Đông Lai trả lời rõ ràng mang theo ý nghĩa nói cho có.
Màn đêm mênh mông, rừng hoang núi sâu, cả hai ở nơi này thật giống như ném muối bỏ biển, nhỏ bé không có gì đáng kể. Việc leo núi này cũng phải nói là rất có sức hấp đẫn, bằng không cũng sẽ không có nhiều tín đồ du lịch khắp nơi Trung Quốc mò đến khiêu chiến trèo lên núi. Nhưng nếu như giống với Cáp Mô và Bùi Đông Lai hoàn toàn dựa vào trí nhớ một chút biện pháp tự cứu lấy mình cũng không chuẩn bị, không khác gì chịu chết. Thật vậy nếu như bị nhốt trên núi mười ngày nửa tháng, cho dù có thể sống được chỉ sợ kết cục còn phải thê thảm gấp nhiều lần so với chết đói.
Trên núi có đông vật ăn thịt hơn nữa không hề ăn kiêng, điểm này thật đúng đắn không cần phải nghi ngờ.
Bùi Đông Lai cẩn thận tỉ mỉ dò đường phía trước, Cáp Mô đi theo đằng sau càng chạy càng rét lạnh trong lòng. Đi tiếp như vậy, căn cứ băng đảng xã hội đen Liên Bang Nga không tìm được, còn có khi mặt trời sáng sớm ngày mai vừa ló dạng mới phát hiện mình đã đến Kazakhstan. Nhất là chênh lệch nhiệt độ ban ngày và ban đêm trong núi rất lớn, không có chuẩn bị gì Cáp Mô đã có chút lạnh run lẩy bẩy.
Anh ta nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai ở đằng trước, cơ thể đầy đặn kia khiến cho anh ta hâm mộ đố kỵ. Giờ đây Cáp Mô hận không thể cắt da trên cơ thể Bùi Đông Lai ra đắp trên người mình, mặc dù là thêm mỡ nặng thân nhưng tạm thời chống lạnh vẫn có thể được. Có mỡ đúng là tốt nha, thứ đồ kia chứa đựng trong cơ thể quả thật đúng là một chiếc áo bông.
Thực ra tư duy này của Cáp Mô là sai lầm, người béo thường thường càng sợ lạnh hơn so với người gầy.
Cả hai cứ đi như thế dừng chút đi chút khoảng chừng hơn một giờ, Cáp Mô giơ đồng hồ trên tay lên nhìn thử, dưới ánh trăng nhận ra đã hơn mười một giờ đêm rồi. Cũng không phải bọn họ từ ban ngày đi mãi đến bây giờ, gánh hết toàn bộ trách nhiệm là tên mập Bùi Đông Lai chết tiệt kia nói cái gì mà trời tối đi tiếp không dễ bị phát hiện, kết quả hiện giờ thì tốt rồi, đừng nói bị phát hiện, bọn họ có thể tìm được đường trở về đã tốt lắm rồi.
- Tên mập kia, con mẹ nó tôi đúng là mù mắt mới đi theo anh.
Cáp Mô oán hận mắng một câu.
Bùi Đông Lai đi ở đằng trước thân thể bỗng nhiên trùn xuống, ngón tay đặt ở bên môi thở dài một tiếng. Cáp Mô thấy gã như vậy hai mắt chợt vụt sáng, khom người xuống như một con mèo đi sát lại hỏi:
- Phát hiện rồi sao?
Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu, chỉ vào hai điểm sáng yếu ớt ở chỗ xa nói:
- Bản lãnh của ông đây vẫn còn tốt, lần trước để lại ở đây một bãi nước tiểu, mùi này mấy ngày cũng chưa tan đi, không dễ dàng nha.
Cáp Mô trừng mắt chán ghét liếc gã một cái, thân thể theo đó rụt về sau. Nhưng anh ta ngăn không nổi mình, mũi theo bản năng ra sức hít vào một hơi, quả nhiên trong không khí trong lành của ban đem có một mùi tanh tưởi nhàn nhạt. Cáp Mô vừa ngửi thấy mùi này đầu óc không tự chủ được xuất hiện hình ảnh một bãi nước tiểu lớn, anh ta suýt nữa ói hết trong cổ họng ra ngoài.
- Anh xác định chưa?
Cáp Mô nhịn xuống, bụm lấy mũi hỏi.
Bùi Đông Lai nói:
- Đừng có không tin tưởng năng lực của tôi vậy chứ, nếu như sai về sau tôi đổi theo họ của cậu!
Cáp Mô:
- Hay là thôi đi, thân thể tôi đây cho dù đột biến gien cũng không sinh ra được đứa con trai như anh đây, lớn như vậy còn chưa lập gia đình tôi mang không nổi.
Bùi Đông Lai giơ tay ra:
- Đưa ống nhòm cho tôi.
Cáp Mô:
- Sao anh lại biết tôi có ống nhòm.
Bùi Đông Lại:
- Bình thường mấy kẻ nhìn trộm phụ nữ tắm cho dù ra khỏi cửa không quên mang theo giấy vệ sinh, cũng không thể không mang theo ống nhòm. Không cần phải nghi ngờ, cậu là người nổi bật trong đám người này.
Cáp Mô móc ống ngòm từ đằng sau ra, hung hăng ném cho Bùi Đông Lai. Bùi Đông Lai cười khúc khích, nhận lấy nhìn qua một lượt nói:
- Thứ này bị hư hay sao, thế nào nhìn không thấy gì cả.
Cáp Mô nói:
- Anh cầm ngược!
Bùi Đông Lai cười ngượng ngùng, liếc nhìn ra vẻ xin lỗi Cáp Mô, xoay ngược ống nhòm lại, ngay sau đó khẽ đếm:
- Một. Hai. Ba. Bốn...
- Không ít người đâu nha, mười một tên, bên ngoài có bốn tên gác ngầm, trong trại còn có tám tên nữa!
Bùi Đông Lai nói như chém đinh chặt sắt.
Cáp Mô đổ một giọt mồ hôi:
- Tôi thụt ông già nhà anh, bên ngoài bốn, bên trong trại tám, thế là mười một tên ư?
Bùi Đông Lại đỏ hết cả mặt mũi, may mắn là buổi tối.
- Anh định làm như thế nào?
Cáp Mô hỏi.
Bùi Đông Lai ngẫm nghĩ nói:
- Bình thường cậu có thể đối phó được mấy tên?
Cáp Mô nghĩ ngợi nói:
- Tuy rằng không cách nào so sánh được với Cường Tử, cũng kém rất nhiều so với Báo Tử và Đại Hùng. Nhưng bốn năm gã trai tráng tầm thường cũng không phải đối thủ của tôi. Đối với mấy gã nước ngoài to như vậy, giảm xuống một chút, tôi có thể đối phó hai người chắc không có vấn đề gì.
Bùi Đông Lai ngẫm nghĩ nói:
- Bốn tên bên ngoài, cậu có thể dụ đi hai tên, hai tên khác giao cho tôi. Chỉ cần không bị phát hiện để cho tôi mò vào được, tám tên trong trại kia tôi có thể chắc chắn xử lý gọn gàng từng tên một.
Cáp Mô cười nói:
- Chút cỏn con vậy thôi sao, anh bảo tôi dụ đi hết mười hai tên đều không có vấn đề gì.
Bùi Đông Lai lườm anh ta một cái nói:
- Lát nữa cậu từ bên phải đi tới, chỉ cần có thể dụ được hai tên bên phía đó chú ý, tôi có thể hạ gục hai tên bên phải này. Việc còn lại giao cho tôi, cậu chỉ cần đừng để cho tai họa đổ lên đầu hai ta là được, tự bảo vệ mình không có vấn đề gì chứ?
Cáp Mô cười nói:
- Anh yên tâm đi, hai tên kia thật muốn chạy theo tôi, tôi nắm chắc làm cho bọn chúng mệt chết.
Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu:
- Chỉnh lại đồng hồ!
Cáp Mô và Bùi Đông Lai chỉnh đồng hồ của cả hai giống nhau, sau đó định sẵn mười lăm phút nữa cùng nhau ra tay. Sau khi bàn bạc một số chi tiết Cáp Mô nói một câu với Bùi Đông Lai:
- Tên mập kia, chúc anh mã đáo thành công!
Bùi Đông Lai ôm quyền nói:
- Chúc cậu phi nhanh bốn vó!
Cáp Mô cười ha hả, tung người xông vào trước. Thân hình của anh ta cực kỳ nhẹ nhàng, trong màn đêm thật giống như một con khỉ quen thuộc núi rừng, vài cái lên xuống đã biến mất không thấy gì nữa.
Bùi Đông Lai nhìn đầy hâm mộ bóng lưng của Cáp Mô. sau đó hít thật sâu một hơi cơ bụng rung lên bần bật, thớ thịt rung động từ trên xuống dưới rất sống động. Gã khom người xuống như một con mèo, không ngờ dùng một loại tốc độ không hề thấp hơn Cáp Mô vọt lên trước.
Bùi Đông Lai đợi đến lúc cách trạm gác ngầm hai trăm thước thả chậm tốc độ lại, thân thể gã cong lại tiếp cận từng chút một vị trí trạm gác ngầm. Mượn nhờ núi đá và cây cối che đậy, Bùi Đông Lai cẩn thận dè dặt thật giống một con báo săn mồi cần giảm béo lần mò đi tới.
Trạm gác ngầm kia là một đại hán mắt xanh tóc vàng chiều cao chừng một thước chín, tóc vàng mắt xanh đặt ở trên người phụ nữ chắc chắn là đáng được ca tụng, đặt ở trên người đàn ông thật xúc phạm mắt người nhìn. Trên bờ vai gã ngoại quốc này vác một khẩu súng tiểu liên tấn công dạng nhỏ, một đôi mắt quét nhìn bốn phía. Tay của y đặt ở trên súng, lúc nào cũng có thể nổ súng bắn ra.
Bùi Đông Lai tiếp cận yên ắng không một tiếng động đến chỗ cách năm thước tên người Nga kia thì dừng lại, gã đợi tầm mắt tên Nga này quét qua phía gã sau đó nhảy chồm nhanh nhẹn tránh ở đằng sau một tảng đá tiếp tục chờ đợi. Cứ như thế tới gần từng chút một, cuối cùng nằm sát trên mặt đất cách đại hán kia ba thước.
Vừa đúng mười lăm phút trôi qua, Bùi Đông Lai đã nghe thấy phía bên kia trại truyền ra hai tiếng la hét, lập tức có ánh đèn pin chiếu loạn xung quanh. Tên người Nga ở trước mặt gã không xa xoay ngoắt người đi chỗ khác, dùng bộ đàm hỏi cái gì đó. Bùi Đông Lai vừa nhìn đã biết cơ hội không thể để mất, nhảy dựng lên giống như một viên đạn thịt xông tới.
Gã từ đằng sau ôm cứng cổ tên Nga này, áp người sát thân thể tên đó vặn mạnh một cái!
Một âm thanh xương vỡ vang lên, đại hán người Nga này kêu rên một tiếng đã ngừng thở. Đúng lúc này Bùi Đông Lai nghe thấy một chuỗi câu hỏi liên tiếp trong máy bộ đàm truyền ra, gã tháo máy bộ đàm ra dùng tiếng Nga nói một câu:
- An toàn.
Đối phương trách cứ hai câu, Bùi Đông Lai chỉ là ừ ừ không có nói gì nữa ngay sau đó tắt máy bộ đàm.
Lau mồ hôi, Bùi Đông Lai tự nói một mình:
- Mẹ nó, biết ngoại ngữ thật sự rất quan trọng.
Gã kéo tên người Nga kia sang một bên, nhanh chóng lột sạch quần áo người nọ đổi với quần áo của mình, sau đó xách súng tiểu liên vác trên cánh tay. Gã biết rõ trạm gác ngầm thứ hai cách chỗ này năm mươi mét, tên người Nga vừa nãy nếu như phát ra tiếng rên la gã đã bị phát hiện rồi.
Quần áo tên người Nga kia mặc trên người Bùi Đông Lai, thật giống như khoác lên người áo lặn bó sát người. Bùi Đông Lai hít thở khó khăn, ngay lập tức vác súng ngông nghênh đi về hướng một trạm gác ngầm khác.
Khi đi đến cách mười mấy thước chỗ trạm gác ngầm kia, gã người Nga kia khẽ quát một câu:
- Anh muốn làm gì?
Bùi Đông Lai dùng tiếng Nga giọng điệu không rõ ràng nói:
- Tôi đi tiểu, anh giúp tôi nhìn một chút.
Người nọ cười ha ha, lập tức đi về phía gã.
Con mắt Bùi Đông Lai nhìn thật chăm chú người kia, hai người cách nhau chừng ba thước bỗng dưng người nọ rõ ràng hết sức kinh ngạc, Bùi Đông Lai nâng khẩu súng lên chĩa vào y liên tục bóp cò.
Pằng! Pằng! Pằng! Tiếng súng vang lên, tên người Nga kia ngay cả hô hoán cũng không kịp phát ra đã bị bắn thành cái sàng gạo. Bùi Đông Lai sau khi giết y hắn giọng dùng tiếng Nga bắt đầu hô to:
- Mau đến đây! Có người đánh lén!
Sau đó gã chúi người xuống, giơ tay lôi xác chết tên người Nga kia che ở trên người mình. Thời gian không bao lâu, đã có bốn năm người lao về phía gã.
Khi những người này vọt đến gần Bùi Đông Lai, gã rõ ràng cảm giác được có ánh đèn pin chiếu thẳng tới. May mắn gã che xác tên người Nga kia trước mặt mình, bằng không chắc chắn sẽ bị phát hiện. Lúc này gã nghe thấy một người ra mệnh lệnh:
- Các anh đi sang bên kia nhìn xem, Rosen anh kiểm tra cái xác.
Bùi Đông Lai nghe thấy tiếng bước chân vài người từ xa chạy tới, sau đó có người kéo xác chết che ở trên người gã lên. Đợi ánh đèn pin chiếu vào mặt Bùi Đông Lai, tên người Nga gọi là Rosen kia rõ ràng ngây người một lúc.
Bùi Đông Lai nằm ở trên mặt đất nở nụ cười như ánh nắng rực rỡ với Rosen.
- Hây, Rosen, anh khỏe không!
Tên người Nga kia ngơ ngẩn, trong lúc bất ngờ chưa kịp phản ứng! Đợi đến lúc y vừa muốn la lên, Bùi Đông Lai đã bóp cò súng khẩu tiểu liên trong tay. Tiếng súng vang lên, thân thể Rosen bị đạn xuyên qua, sau lưng y xuất hiện năm sáu lỗ thủng máu phun ra ngoài.
Bùi Đông Lai nằm ngửa một cước đạp Rosen qua một bên, sau đó nghiêng người liên tục nổ súng bắn mấy tên gần đấy! Ba tên người Nga có mặt còn chưa kịp phản ứng gì, hỏa xà phun ra nuốt vào trong khẩu súng của Bùi Đông Lai đã lấy xong tánh mạng của bọn chúng. Trong vòng vài chục giây, ba tên liên tục bị bắn nát đầu vô cùng nhanh chóng, lợi hại!
Lúc này, ba tên người Nga đi một hướng khác đã xông trở lại. Bùi Đông Lai giơ tay lên bắn, mới bắn ra hai viên súng đã hết sạch. Vứt bỏ súng tiểu liên rút ra khẩu Desert Eagle 44 ly sau lưng, Bùi Đông Lai chưa dùng đến hai giây! Liên tục bắn ra hai phát, lại một tên người Nga bị bắn chết.
Bảy viên đạn bắn sạch, ba tên người Nga kia cũng nuốt hận tại chỗ. Bùi Đông Lai nhẹ nhàng thở ra, từ đằng sau tảng đá đứng lên lau mồ hôi trên trán.
- Quét sạch!
Gã cười, giờ nên đi cứu Cáp Mô.
Bỗng nhiên một thứ đồ rất lạnh rất cứng đặt sau ót gã.
- Anh bạn, số học của anh chắc chắc không tốt, lẽ nào chưa có tính được đã giết mấy người rồi?
Một âm thanh lạnh như băng vang lên đằng sau gã.
- Bản lãnh của anh rất mạnh, nhưng đáng tiếc, anh không dùng được ở đây! Vũ lực rất mạnh mẽ, mãi mãi cũng không bằng dùng tốt trí thông mình. Thân thể anh mạnh hơn nữa, cũng tránh không khỏi tính toán của đối thủ, chỗ này, mới là quan trọng nhất.
Tên người Nga đằng sau Bùi Đông Lai chỉ ngón tay vào đầu của mình.
Bùi Đông Lai không dám nhúc nhích, gã biết rõ chỉ cần mình vừa nhúc nhích, viên đạn sẽ nổ nát đầu của mình.
Chát!
Một tiếng vang sầu thảm!
Tên người Nga đằng sau Bùi Đông Lai bị người ta một cước đá vào đầu, bay thẳng ra ngoài xa ba bốn thước té lăn trên đất. Một bóng người thon dài xuất hiện ở đằng sau Bùi Đông Lai, chỉ vào đầu của mình hỏi:
- Mày có phải nói là để cho tao đánh chỗ này của mày không?
← Ch. 279 | Ch. 281 → |