← Ch.290 | Ch.292 → |
Cáp Mô đi sang, bụm lấy cái mũi, ngồi xuổng xuống kế bên Bùi Đông Lai nói:
- Nhìn thấy rồi chứ, tôi đã bảo anh đừng xem thường Trác Thanh đế rồi còn gì. Gã kia luôn ra tay ác độc với thuộc hạ của chính mình. Anh cho rằng hắn vẫn còn là thằng bé mông nhỏ nước mũi chảy lòng thòng đi theo đằng sau mông của anh mười mấy năm trước sao? Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, hiện tại đã trưởng thành đến mức có thể một tay ám hại anh rồi.
Bùi Đông Lai buồn bã mắng:
- Mẹ nó, sóng to gió lớn cũng đã vượt qua rồi, không nghĩ đến bị ám hại lật thuyền trong khe. Cái này nếu như truyền ra ngoài về sau Bùi gia ta còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ thế nào được, một bước này, tiếng thơm đời nay của ta cơi như bị hủy rồi.
Cáp Mô che giấu thay cho gã nói:
- Không sao, đây không phải ngoại trừ mỗi mình tôi nhìn thấy thôi à.
Bùi Đông Lai vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy một âm thanh cười ha hả đằng sau:
- Bùi gia, thực sự anh phải cám ơn tôi, nếu như không phải tôi cố ý đặt chiếc bật lửa ở đó, anh thật đúng là không thể nào rơi vào bẫy được.
Tào Liên cười ha hả từ trong một căn nhà đi ra, vẻ mặt vui vẻ như gió mùa xuân. Đi theo đằng sau gã còn có Đại Hùng cười ngây ngô, khuôn mặt cười căng phồng lên giống như một đóa hoa cức chó nở rộ. Không chỉ riêng có hai người bọn họ, đi theo đằng sau bọn họ còn có thêm mấy chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ. Mấy chiến sĩ này đều cố ý phùng má lên không cười, nhưng vẻ mặt này càng khiến cho Bùi Đông Lai vô cùng xấu hổ.
- Thật sự có lỗi, quả thật... là chúng tôi cố ý.
Một chiến sĩ nhịn không được nói một câu.
Xì một tiếng, chính Bùi Đông Lai cũng nhịn không được bật cười phá lên. Gã chỉ vào Tào Liên cười mắng:
- Được, tiểu Tào, hôm nay coi như là anh ám hại tôi một lần, lần sau tôi khẳng định lấy lại danh dự.
Gã quơ một tay cầm lên cái bật lửa có bức hình vẽ cô gái khỏa thân trên mặt đất bỏ vào trong túi, hậm hực nói:
- Cái này coi như là tiền lãi, thuộc về tôi.
Tào Liên cười ha hả nói:
- Thuộc về anh, một cái bật lửa đổi được một lần xấu hổ của anh, đáng giá!
Mấy chiến sĩ đỡ Bùi Đông Lai đứng lên, tiểu đội trưởng Lý Vĩ vẻ mặt xin lỗi nói:
- Thực xin lỗi nha, việc này thật không phải do tôi làm chủ. Anh biết đấy, quân đội chúng tôi, quan lớn một cấp đề chết người a...
Bùi Đông Lai cười mắng:
- Lúc trước tiểu tử thùi Trác Thanh Đế kia lắc mông đi theo tôi, hiện tại rõ ràng vong ơn phụ nghĩa tính toán chơi tôi. Sớm biết nó tâm lang cẩu phế như vậy, lúc trước khi nó đi tiểu học bị người ta ức hiếp tôi sẽ không đi giúp nó trút giận. Lúc đó đứa bé lớp lớn hơn nó ức hiếp nó, nó cũng chỉ biết khóc nhè.
Lý Vĩ nói một câu ý vị thâm sâu:
- Con người nói chung sẽ biến thành...
Cáp Mô:
- Hiện tại biết rõ sáng suốt của Cáp Mô ca rồi chưa, nếu như nghe tôi, anh sao nhận lấy mùi thúi toàn thân thế này. Về sau học thêm chút láu cá đi, đi theo đằng sau Cáp Mô ca chói lộ vĩnh viễn là an toàn.
Bùi Đông Lai kinh ngạc nói:
- Tôi đúng là nghĩ cũng không hiểu, các cậu núp ở chỗ nào vậy? Tại sao dùng tuệ nhãn của tôi cũng không nhận ra được các cậu?
Tào Liên nói:
- Trong cái thôn này trong mỗi căn nhà đều có mật đạo, chúng tôi vừa nãy đã trốn ở bên trong xem cuộc vui. Đây cũng là lý do tại sao Mãi Mãi Đề cho rằng đây là nơi phục kích tốt nhất, vừa nãy tôi nhìn thử, nơi này quả thật không tệ, khá tốt!
Bùi Đông Lai nói:
- Trách không được, nơi này quả thật tốt. Chẳng qua tốt thì vẫn cứ tốt, các cậu dù sao cũng phải tìm một chỗ cho tôi rửa... ầy...
Mọi người cười to.
Tào Liên cười nói:
- Tiếp theo chúng ta hãy nhìn xem hai người bọn Cường Tử và Kim Tiểu Chu bị tính kế như thế nào a, tôi cũng có chút không thể chờ đợi được. Từ khi chúng tôi đến bây giờ Trác Thanh Chiến cũng chưa có xuất hiện, vẫn luôn gọi điện thoại điều khiển các anh em này ám toán chúng ta. Đoán chắc hắn đang núp ở chỗ nào đó chuẩn bị ám toán Cường Tử, có trò hay xem rồi.
Cáp Mô nói:
- Cường Tử, muốn ám toán hắn cũng thật không dễ dàng nha.
Bùi Đông Lai nói:
- Chẳng cần quan tâm nếu như Trác Thanh Đế không thành công, Bùi gia ta bắn một phát súng gãy gà con của Cường Tử trút giận!
Mọi người cười cười nói nói vào một ngôi nhà, sau đó chui vào trong đường hầm đợi chờ Cường Tử và Kim Tiểu Chu chui đầu vào lưới. Mấy chiến sĩ động tác nhanh chóng dọn dẹp dấu vết một lượt, từ động tác thành thạo của bọn họ, Bùi Đông Lai thậm chí hoài nghi đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ được huấn luyện để làm chuyện này...
Cường Tử ngồi trên chạc cây giơ ống nhòm lên, vừa nhìn vừa cười:
- Hiện tại Trác Thanh Chiến vẫn còn chưa lộ diện, khẳng định ẩn núp để chuẩn bị hãm hại hai ta.
Kim Tiểu Chu nói:
- Kế tiếp là thời gian chiến đấu của hai người các anh, tôi bỏ quyền chơi.
Cường Tử nói:
- Tại sao? Hai ta hiện tại chính là chiến hữu cừng chiến hào, anh bỏ quyền chơi thật là không có đạo đức.
Kim Tiểu Chu cười nói:
- Cậu cũng đừng quên, Trác Thanh Đế coi như là sư phụ tôi, tôi không có giúp đỡ hắn một tay ám toán cậu coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu như không phải xem lại việc cậu phát tiền lương cho tôi, tôi sớm đã chế phục cậu từ đằng sau giao cho sư phụ xử lý rồi.
Cường Tử nói:
- Biết người biết mặt khó biết lòng.
Kim Tiểu Chu nói:
- Đừng bày đặt nói đến đạo đức nữa.
Cường Tử một cước đạp Kim Tiểu Chu từ trên chạc cây xuống dưới, tự mình tung người nhảy xuống cười nói:
- Dù sao tôi biết rõ sắp chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, anh phải hợp tác với tôi bơi vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Đi thôi.
Kim Tiểu Chu cau mày nói:
- Tôi có thể từ chối không?
Cường Tử nói:
- Chắc chắn không được, tôi còn trông cậy vào anh đi phía trước che gió che mưa cho tôi. Anh không thấy phim màn ảnh rộng của Hoa Kỳ sao? Bị mìn nổ chết đều là binh lính Hoa Kỳ dò đường đằng trước, một vị quan chức cũng không có.
Kim Tiểu Chu nói:
- Sớm biết như vậy bằng không tôi vừa nãy đánh lén cậu, trói gô cậu lại mang đến sư phụ tôi đó chính là bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Cường Tử nói:
- Được rồi, chúng ta cũng nên lên đường thôi. Tôi cũng đang tò mò, anh nói Trác Thanh Đế suy nghĩ quỷ kế gì hành hạ hai ta đây?
Kim Tiểu Chu nghiêm túc nói:
- Tôi là con người, không thể lý giải suy nghĩ của những sinh vật không phải con người như các người.
Cường Tử nói:
- Nếu không thể như vậy, hai ta hiện tại quay lại đi thôi. Dù sao cũng kém hiểu biết, chúng ta đi vào hay là không đi vào cũng không có chút ý nghĩa nào.
Kim Tiểu Chu nói:
- Cậu là bàn bạc với tôi hay là bàn bạc với chính bản thân?
Cường Tử giận dữ nói:
- Đi thôi! Từ trong ra ngoài của tôi đều phục anh rồi. Lâm trận chạy trốn đây là việc không bằng Hán gian thật đúng là xuất thân cán bộ nhà nước, anh nói con người tôi sao lại quang minh chính đại như vậy được cơ chứ?
Kim Tiểu Chu:
- Quang minh chính đại sao? Vậy cậu đi đằng trước nhé!
Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi về phía trước, bàn bạc một lúc, phương án tốt nhất là dựa theo tuyến đường vào thôn vừa nãy của bọn Cáp Mô và Bùi Đông Lai, như vậy gần như không có nguy hiểm gì. Dù sao Đại Hùng cho dù chất lượng sản xuất cao đến đâu, cũng dùng hết lên người Bùi Đông Lai rồi...
Kim Tiểu Chu vừa đi vừa nói:
- Tôi thế nào cũng cảm thấy quái dị, cảm giác hình như có người nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Cường Tử cười nhạo anh ta:
- Bởi vì cái gì nữa, một đống phân lớn dọa anh sợ thần hồn nát thần tính rồi.
Kim Tiểu Chu nói:
- Cậu khoan nói trước, tôi hiện tại bước đi cũng không dám dùng sức giẫm trên mặt đất, chỉ sợ một bước không cẩn thận nối gót theo Bùi gia vĩ đại, vậy thê thảm lắm nha.
Cường Tử cười nói:
- Yên tâm đi, sư phụ anh sẽ không đối với anh như vậy, dù sao hắn cũng chỉ có một tên đồ đệ là anh thôi, thật nếu như muốn hành hạ chết anh ai chăm sóc cho hắn khi tuổi già đây.
Kim Tiểu Chu nói:
- Cậu không biết sư phụ tôi sao? Nếu như hắn muốn chơi, đừng tôi là đồ đệ hắn, tôi cho dù là sư phụ hắn cũng phải đùa tới chết...
Lúc này hai người vừa vặn đi ngang qua bên cạnh gò đất ẩn thân của Trác Thanh Đế, lời Kim Tiểu Chu anh ta nghe rõ mồn một không sót từ nào. Nghe Kim Tiểu Chu hình dung như thế về mình, Trác Thanh Đế cười giơ ngón tay cái lên. Vừa nãy anh ta gọi điện thoại chỉ huy bọn Lý Vĩ tính kế chơi Bùi Đông Lai, phải nói là hoàn mỹ đến cực điểm. Anh ta đã bảo Lý Vĩ đào ba cái hố quả thật chính là dựa theo bản lãnh của Bùi Đông Lai mà làm. Bởi vậy cũng đủ biết khả năng tính toán của Trác Thanh Đế hoàn hảo đến cỡ nào.
Không xa chỗ đằng trước Cường Tử, có một gốc cây, hai người bọn Bùi Đông Lai và Cáp Mô trước đó đã ẩn núp trong bụi cỏ bên dưới gốc cây này. Chỗ này Bùi Đông Lai và Cáp Mô đã đi qua, cho nên Cường Tử và Kim Tiểu Chu cũng không để ý nhiều cho lắm. Cả hai đều dồn hết sức tập trung chú ý vào trong thôn, dù sao người của hai nhóm trước đó đều bị Trác Thanh Đế tính kế ở trong thôn.
Bọn họ không có phát hiện ra là một sợi dây kim loại rất nhỏ bé xíu không kém hơn cọng tóc bao nhiêu treo trên hai cọng cỏ, nếu như không nhìn kỹ chắc chắn không nhìn thấy được. Đây là một loại mìn chưa được kích hoạt không phải loại mới nhất, dùng sợi tóc làm dây dẫn mìn ở trong các bộ phim chiến tranh cũ đã từng xuất hiện không chỉ một lần. Không ngờ tới được, trước đó Cường Tử nói việc binh lính Hoa Kỳ giẫm phải mìn, giờ sắp diễn ra trên người hắn và Kim Tiểu Chu.
Cường Tử đi đằng trước, hắn thật đúng là không đành lòng để cho Kim Tiểu Chu hồi hộp sợ hãi đi trước. Dù sao luận về nhanh nhẹn, hắn còn tốt hơn nhiều so với Kim Tiểu Chu. Mặc dù thấy được Bùi Đông Lai rơi vào bẫy như thế nào, Cường Tử có tự tin tuyệt đối sẽ không như Bùi Đông Lai giẫm phải một đống bự sư như vậy. Dù sao phân người không phải phân chó, giẫm cũng không được vận may...
Cường Tử không chú ý, một cước giẫm trên sợi dây kim loại nhỏ xíu. Hai người chỉ nghe thấy âm thanh vang lên răng rắc cực kỳ nhỏ, lập tức dừng lại bước chân. Ở trong gò đất Trác Thanh Đế nắm chặt bàn tay, hưng phấn tự nhủ:
- Trúng rồi, mìn bò cạp.
Sở dĩ gọi là mìn bò cạp, chính là người giẫm mìn sẽ không việc gì, người đằng sau mới gặp xui xẻo... Lúc trước vì để ứng phó mìn của du kích, quỷ Nhật Bản xua dân chúng đi đằng trước giẫm mìn. Để đối phó kẻ địch, một đội viên du kích vĩ đại đã nghĩ ra tuyệt chiêu này. Mìn bò cạp này, dân chúng đi ở đằng trước cho dù có giẫm lên cũng sẽ không có một chút nguy hiểm. Mình sẽ nổ vang ở phía sau rất xa bọn họ, lúc trước quỷ Nhật Bản chịu thiệt hại không ít vì loại mìn này.
Hiện tại người bị hại đến lượt Kim Tiểu Chu...
Mìn được Trác Thanh Chiến sửa đổi gần như không có uy lực gì, nhiều nhất cũng chỉ là nổ tung làm té Kim Tiểu Chu ngã lăn. Nhưng Trác Thanh Chiến tại sao lại là người lương thiện như vậy được, nếu như anh ta không có chút thủ đoạn vậy thực xin lỗi không cần tối công mai phục như vậy. Cường Tử và Kim Tiểu Chu vừa nghe thấy tiếng vang rất nhỏ này, chỗ không xa bên cạnh Kim Tiểu Chu mìn bỗng dưng phát nổ...
Mìn này chôn xuống sâu hơn so với bình thường, làm như vậy chủ yếu bởi vì bên trên quả mìn Trác Thanh Đế còn đặt một vật. Đây là một bình rượu nhựa tìm được trong thôn, là loại bình nhựa bình thường có thể chứa năm cân rượu. Trong cửa hàng ở nông thôn loại bình nhựa như vậy dùng để chứa rượu tự làm, dấm chua hay cái gì khác. Thứ Trác Thanh Đế chứa bên trong phải dùng hết cả một ngày của hai mươi thành viên tác chiến đặc biệt bao gồm cả anh ta, đó chính là nước tiểu...
Mìn vừa nổ, phải gọi là quả thật lợi hại.
Mưa đầy trời... mang theo một mùi hương không thể nào tươi mát hơn được.
Cho dù hành động của Kim Tiểu Chu và Cường Tử nhanh hơn nữa, hai người vẫn phải trúng chiêu. Ngẫm mà xem, một bình chứa năm cân nước tiểu nổ tan tành, đó là một cảnh tưởng hùng tráng cỡ nào... Nhất là trong ánh mặt trời sáng rõ như hôm nay, nước tiểu bay loạn trong không trung thế mà vẫn hiện ra một đường màu hồng nhàn nhạt...
Trác Thanh Đế núp ở trong gò đất cười phá lên, nụ cười đó phải gọi là rùng gợn
Cường Tử và Kim Tiểu Chu... ướt rồi.
← Ch. 290 | Ch. 292 → |