← Ch.297 | Ch.299 → |
Trác Thanh Đế ngồi máy bay trực thăng một đường đuổi đến biên giới Ngoại Mông Cổ, không ngờ quả thật là không có phát hiện tung tích Cường Tử! Cường Tử và Judas cả hai thật giống như biến mất vào trong hư không, dường như bốc hơi khỏi đại thảo nguyên Nội Mông Cổ.
Đôi mắt Trác Thanh Chiến đỏ ké không để ý tới lời phản đối của thủ trưởng quân khi, cứng rắn phái một lữ đoàn tác chiến đặc chủng từ quân khu kéo tới đây, trải qua dò xét khắp khu vực thảo nguyên này. Ngay cả Trác Thanh Chiesn sau khi nghe nói cũng từ Bắc Kinh chạy tới. Kim Tiểu Chu cũng kéo gần như toàn bộ lực lượng Liên minh chấp pháp Trung Hoa đến Đông Bắc, mấy ngàn huynh đệ tản ra tìm kiếm trên thảo nguyên.
Thủ trưởng quân khu muốn ra lệnh dừng lại hành động điên cuồng của Trác Thanh Đế, nhưng một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh tới khiến cho vị lão tướng trên vao đeo hai chiếc huân chương có chút bất đắc dĩ. Điều động quân đội quy mô lớn như thế chỉ để tìm một người, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Mà lữ đoàn tác chiến đặc biệt này, còn điều động thêm máy bay, chiến xa tiên tiến nhất, cộng thêm vô số nhân lực, hành động tìm kiếm to lớn như vậy tiêu tốn năm ngày vẫn không có một chút tiến triển. Áp lực kéo tới, quân đội vẫn phải trở về quân khu, nhưng các anh em Liên minh chấp pháp Trung Hoa không buông bỏ, mấy ngàn người kéo thành tấm lưới trên thảo nguyên mênh mông không kể thời gian thế nào tìm kiếm không ngừng.
Trác Thanh Đế chưa có về quân khu Thẩm Dương mà là ở lại, Cường Tử mất tích kỳ quặc như vậy khiến người suy nghĩ trăm đường cũng không có giải thích nổi. Cho dù thể lực Cường Tử và Judas tốt cỡ nào, cả hai không ngủ không nghỉ đuổi nhau chạy ra ngoài biên giới, thế mà một chút manh mối cũng không lưu lại. Cảm thấy kết quả này, Trách Thanh Chiến chỉ sắc mặt bình tĩnh nói một câu:
Tìm không thấy manh mối không phải là không có, chỉ có thể là mật độ tìm kiếm chưa đủ!
Những lời này dẫn theo cộng hưởng mạnh mẽ, tất cả mọi người quen thuộc Cường Tử đều không tin Cường Tử mất tích. Manh mối chắc chắn là có, chỉ là còn tìm chưa thấy mà thôi.
Bọn họ không có nói tin tức này chõ các nàng Tôn Văn Văn, Bùi Nhược ở Đông Đỉnh, lúc này nói cho các nàng biết Cường Tử mất tích là đả kích rất lớn với Tôn Văn Văn đang mang thai. Đừng nói Tôn Văn Văn, chỉ sợ các nàng Bùi Nhược, Trần Tử Ngư sẽ lập tức bay đến Đông Bắc. Hiện tại các nàng đến không có trợ giúp gì đối với việc tìm kiếm của Cường Tử, chỉ có thể khiến cho trong lòng mọi người càng thêm vội vàng gấp gáp.
Thẩm Hổ Thiền ở Tân Cương vội vàng giao mọi việc lại, dẫn theo người từ Tân Cương cũng chạy tới. Đông Bắc trước kia là thế lực của Hách Liên Thiết Thụ cũng đồng loạt phái người tới. trên mảnh đất này, đã tụ tập không dưới vạn người!
Đây là một cuộc tìm kiếm quy mô chưa từng có, thậm chí chấn động cả Nội Mông Cổ lẫn các tầng lớp cấp cao của Bắc Kinh! Trác Thanh Chiến và Triệu Phù Sinh dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa thế nên quan chức cuối cùng không có ra mặt can thiệp. Nhưng bởi như vậy, thực lực của Cường Tử lại lộ ra hoàn toàn rồi. Thế lực của cá nhân có sức ảnh hưởng lớn như vậy chỉ sợ đã chạm đến giới tuyến cuối cùng của quan chức chính phủ. Cho nên dù Cường Tử bình an trở về, chỉ sợ những ngày về sau cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Cho dù là ai làm Hoàng đế, cũng sẽ không cho phép có nhân vật xã hội đen có thực lực mạnh như vậy. Cần thiết phải nói đến trong việc này, các quan chức lãnh đạo cấp cao đến bây giờ còn giữ vững im lặng ngoại trừ cố gắng của Trác Thanh Chiến và Triệu Phù Sinh, một người khác đóng vai trò chủ chốt trong đó cũng không thể bỏ qua. Người này, chính là Chu Lâm Nhã.
Với tư cách truyền nhân đời thứ tư của người có công nuôi dưỡng một đứa con có công dựng nước, sức mạnh của Chu Lâm Nhã thậm chí còn cường đại hơn so với Trác Thanh Chiến và Triệu Phù Sinh! Dù sao vị có công lớn dựng nước kia không chỉ là được yên mến trong nước tới bây giờ chưa ai có thể sánh bằng, cho dù trên thế giới cũng có uy vọng vô cùng hiển hách!
Chu Lâm Nhã đến đây, trải qua phong ba bão táp.
Trên mặt của nàng không có mất mát và bất an, chỉ là nói với Trác Thanh Chiến ba chữ:
- Tìm được hắn!
Ba chữ kia, nặng nề như núi.
Trên vạn người tìm kiếm trên thảo nguyên rộng lớn này, gần như ngay cả mấy con chuột đồng đều mò qua. Cuối cùng, bỏ công ra không phụ lòng người, tất cả phát hiện chỗ giáp ranh giữ Nội Mông Cổ và Ngoại Mông Cổ lưu lại vết tích của Cường Tử, bởi vậy có thể suy đoán Cường Tử đã đuổi ra khỏi biên giới quốc gia!
Một mình hắn, không ngờ đuổi theo đến nước ngoài!
Sau khi phát hiện ra manh mối này, tất cả ngồi lại với nhau bàn bạc một chút, quyết định người đến từ Đông Bắc, Tân Cương và phần lớn anh em Liên minh chấp pháp Trung Hoa về, dù sao nhiều người tụ tập cùng một chỗ thật sự là khiêu khích giới hạn nhẫn mãi của nhà nước. Mặc dù Trác Thanh Chiến, Triệu Phù Sinh mánh khóe vượt cả trời, mặc dù Chu Lâm Nhã tiếng nói kinh người, trước mặt cỗ máy đất nước cũng không hề có tí sức lực chống cự.
Phần lớn người rút khỏi, cũng không có nghĩa là tất cả buông bỏ tiếp tục tìm kiếm Cường Tử. Sau khi trải qua bàn bạc kỹ lưỡng, do Cáp Mô, Trác Thanh Đế, Tào Liên, Kim Tiểu Chu, Mãi Mãi Đề, Bùi Đông Lai và Chu Hạo Nhiên chia nhau ra mang theo mỗi người một nhóm tiến vào Ngoại Mông Cổ, do Trác Thanh Chiến phụ trách tiến hành giao tiếp liên lạc với thế lực xã hội đen Ngoại Mông Cổ, phải mau chóng tìm được tung tích Cường Tử.
Cứ như vậy, bốn đội nhân mã chia nhau ra tiến vào thảo nguyên Ngoại Mông Cổ, từ dấu vết Cường Tử lưu lại tiếp tục tìm kiếm. Mà Trác Thanh Chiến thì dựa vào sức kêu gọi mạnh mẽ của chính mình, phối hợp và lấy được tin tức của phía xã hội đen Ngoại Mông Cổ. Cứ như vậy lại trôi qua mười ngày, vẫn không có tìm được Cường Tử.
Thế lực xã hội đen nào đó của Ngoại Mông Cổ nói cho Trác Thanh Chiến biết, trong cái thôn nhỏ bên trong phạm vi bọn họ khống chế dường như Cường Tử đã xuất hiện qua, nhưng bọn họ cũng không thể xác định là người Trác Thanh Chiến muốn tìm hay không, chỉ có thể cung cấp một vài manh mối như vậy. Theo như bọn họ nói, hai người đến từ bên ngoài này tiến hành đánh nhau ngoài thôi nhỏ. Bản lãnh cả hai đều cao cường đến mức khiến cho bọn họ rợn cả người, bọn họ chưa bao giờ thấy qua người có sức mạnh cường đại như vậy.
Sau khi có được tin tức này, nhóm người bọn Tào Liên, Trác Thanh Đế cách thôn nhỏ gần nhất nhanh chóng chạy tới nơi. Sau khi đến thôn bọn Trác Thanh Đế thấy, theo như lời thế lực xã hội đen Ngoại Mông Cổ chỗ này quả thật có người đánh nhau qua. Hơn nữa một phần nhà cửa trong thôn nhỏ này đã bị phá hư không ít, từ mức độ phòng ốc bị phá hư xem ra cũng không phải sức người có thể tạo ra được.
Sức chiến đấu cường đại như vậy, có thể nói tất nhiên chỉ có thể là bọn Cường Tử. Nhưng mà, phát hiện này lần nữa đưa Trác Thanh Đế vào suy nghĩ sâu xa. Truy đuổi nhiều ngày như vậy, hai người bọn họ rốt cuộc vượt qua được như thế nào? Thực lực Cường Tử không có gì phải suy nghĩ, tên Judas này có thể có thực lực chống lại chính diện với Cường Tử quả thật vượt qua dự đoán của mọi người. Đệ nhất sát thủ Châu Âu này chắc chắn không chỉ đơn giản như trong lời đồn!
Người này, cực kỳ đáng sợ!
Dựa theo manh mối lưu lại ở hiện trường, Trác Thanh Đế mang người tiếp tục đuổi theo. Có Trác Thanh Đế can thiệp vào nên thế lực xã hội đen Ngoại Mông Cổ cũng không có ngăn cản bước tiến của bọn họ.
Mà lúc này đây, Cường Tử ở nơi nào?
Trên tuyến biên giới giữa Nga và Ngoại Mông Cổ, trong một cánh rừng nhr rất bình thường. Cường Tử và Judas đứng đối mặt cách xa nhau năm thước. Trên mặt hai người đều có một chút mệt mỏi, nhưng con ngươi của cả hai vẫn bắn ánh sáng ra xung quanh!
Judas là một gã đàn ông dáng người trung bình khoảng chừng ba mươi tuổi, người này có khuôn mặt tuy rằng không điển trai nhưng tràn đầy nét tang thương khiến cho người ta yêu mến. Tròng mắt của gã màu lam, màu lam xanh thẳm, trông có vẻ mê hoặc. Dáng người của gã rất tốt, tuy rằng thấp hơn Cường Tử một chút nhưng tỷ lệ cân xứng, gần như hoàn mỹ.
Bởi vì sau nhiều ngày chiến đấu với Cường Tử, gã không có thời gian sửa sang khuôn mặt của mình. Trên mặt râu ria xồm xoàng đã lâu chưa cạo, quần áo trên người cũng không còn sạch sẽ. Đối với một người ưa thích sạch sẽ, chuyện này quả thật không thể dễ dàng tha thứ. Nhưng, hiện tại trên mặt Judas không có một chút không vui vẻ, mà là mang theo nụ cười mỉm.
- Lâm Cường, đuổi tôi nhiều ngày như vậy, lẽ nào mầy còn chưa dự định buông tha sao?
Judas đứng thẳng người, thân người của gã thật giống như một thanh dao găm sắc bén mà lạnh như băng.
Đôi mắt nhìn chăm chú Cường Tử, như muốn tìm ra từ trên người Cường Tử sơ hở gì. Nhưng gã chỉ thất vọng, Cường Tử dường như đứng tùy ý ở đó, nhưng cả người đều ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, mặc kệ Juds di chuyển hướng nào, hắn cũng sẽ phán đoán được phương hướng chuẩn xác nhất!
- Buông tha sao? Không giết mày trở về tao không có cách nào ăn nói với mọi người.
Cường Tử buông thõng tay, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
- Tại sao nhất định phải giết tao? Giữa chúng ta không có cừu hận gì!
Judas nói.
Cường Tử cười, nhưng trong ánh mắt đều là lãnh khốc.
- Cừu hận? Mày chạy đến nước tao giết người, đó chính là cừu hận! Không giết mày, tao thật xin lỗi với những người bạn đã chết của tao!
Judas nói:
- Lâm Cường, lời của mày khiến tao rất thất vọng. Mày hẳn nên hiểu rõ, phàm là chỗ chiến đấu tất nhiên có chết chóc. Đấy là một việc rất bình thường, mặc kệ đó là ai đều không thể ngăn cản. Vì những người giống như kiến hôi kia, mày vất vả truy đuổi tao như vậy có đáng giá không?
Gã không đợi Cường Tử trả lời tiếp tục nói:
- Mày không phải một kẻ ngu dốt, nên biết cho dù có đuổi theo nữa cũng sẽ không bắt được tao. Tốc độ của mày đúng là rất nhanh, nhanh đến làm tao bất ngờ. Nhưng mày cũng thấy đấy, tốc độ của tao cũng không chậm hơn mày! Mày luyện chính là võ công Phương Đông, mà tao có được là cách tu luyện của Tòa án dị giáo Châu Âu! Chúng ta cho dù đấu tiếp cũng chẳng có chỗ nào tốt cho mày!
Judas chỉ đằng sau nói:
- Sắp tới đã tiến vào Liên Bang Nga, mày nên biết, một khi tiến vào Liên Bang Nga tao sẽ có được ưu thế tuyệt đối, đến lúc đó mày rất có khả năng sẽ chết ở đó. Hiện tại, điều mày có thể lựa chọn chính xác nhất chính là quay đầu trở vềm trở lại với đồng bọn của mày.
Cường Tử khoát tay áo nói:
- Con người luôn có việc mình chắc chắn phải làm, mặc kệ đằng trước có nguy hiểm thế nào, đều không có lý do lùi bước.
Judas có chút không kiên nhẫn nói:
- Lâm Cường! Mày hẳn nên hiểu rõ, còn tiếp tục như vậy chỉ có thể lưỡng bại câu thương! Tao có thể cho mày một lời hứa, để tỏ lòng xin lỗi vì giết chết đồng bọn của mày. Tao hứa sau này sẽ không bước vào lãnh thổ Trung Quốc một bước nào nữa! Mày biết đấy, với năng lực của tao quay về nhận lấy cả thế lực Gấu Bắc Cực gần như sẽ không thất bại, tao có thể đảm bảo, dưới sự lãnh đạo của tao Gấu Bắc Cực mãi mãi là thế lực hắc ám không phải kẻ địch của Trung Quốc!
Cường Tử cười nói:
- Ừ! Điều kiện không tệ, nhưng tao từ chối.
Judas nói:
- Mày ngẫm lại đi, Lâm Cường, chỉ cần tao có được thế lực của Gấu Bắc Cực, mà mày có được thế lực ngầm lớn mạnh nhất Trung Quốc, nếu như hai ta liên thủ cả Châu Á, thậm chí toàn bộ thế giới ngầm đều thần phụ ở dưới chân tao và mày! Chỉ cần tao và mày liên thủ, sẽ sáng tạo ra một vương triều thuộc về bóng tối đầu tiên!
Cường Tử:
- Nếu như mày tiếp tục có thể làm xúc động tao, nói không chừng tao thật sự sẽ xoay người rời đi.
Judas nói:
- Tôi biết rõ mày là một người thông minh, hiện tại bày ra trước mặt chúng ta chỉ có một con đường, hòa bình thì có hai điều lợi, đánh nhau thì hai bên cùng bị thương! Nếu như mày và tao liên thủ, sẽ đạt được lợi ích khổng lồ cỡ nào, mày nghĩ tới chưa? Đó là một số tài sản có thể xoay chuyển tình hình thế giới! Là một loại quyền lực ở trên đỉnh cao
← Ch. 297 | Ch. 299 → |