← Ch.031 | Ch.033 → |
Lý Nham đi đến nói một tiếng chúc mừng với Cường Tử. Cường Tử mỉm cười nói cảm ơn, sau đó nói rất có phong độ:
- Thật xin lỗi, mình còn có việc, phải đi trước rồi.
Thái độ của Cường Tử khiến Lý Nham cảm thấy như có một miếng cao nóng dán ở trên mông đít, nhưng ngược lại anh ta cũng không lấy làm quá xấu hổ. Ở trong suy nghĩ của cậu ta, thì Cường Tử loại con trai ngoan ngoãn tràn ngập ý chí chiến đấu và nghị lực, buồn chán nhưng có niềm đam mê, khổ cực nhưng sống với tinh thần sảng khoái, là loại tự lực tự cường đánh hoài không ngã.
Đối với người có thân thế như Cường Tử mà có thể có được thành tích như hôm nay, thực sự khiến Lý Nham khâm phục từ tận đáy lòng.
Cường Tử quay người lại chạy chậm đến mái hiên che nắng cách đó không xa. Vốn lúc đang chạy nước rút, Cường Tử muốn thả cho Lý Nham một lần, dù sao cậu ta mới là học sinh giỏi thực sự dựa vào sức lực của bản thân để phấn đấu. Cường Tử vẫn cho rằng mình nhiều lần áp chế cậu ra trong kì thi tháng này là có chút tiểu nhân. Cho dù hắn có bị hiềm nghi gian lận như thế nào chăng nữa, có một số thứ trong đầu hắn đến ngay cả viện sĩ viện hàn lâm Khoa học Trung Quốc cũng sẽ cảm thấy rúng động.
Nhưng cũng vì tiếng gọi của một người trong mái che nắng này, Cường Tử đã thay đổi mong muốn ban đầu, lúc chạy hai mươi mét nước rút sau cùng đã vượt qua Lý Nham.
- Xếp thứ hai không có ý nghĩa gì!
Bùi Nhược hỏi.
Cường Tử cười khổ một tiếng, rủa thầm thực sự là một yêu tinh hại nước hại dân.
Cường Tử gãi đầu chạy đến đứng bên cạnh Bùi Nhược, hắn cười khì khì.
- Sao thế, lấy được giải nhất, có thưởng gì không?
Bùi Nhược hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái:
- Nếu tôi không hô, cậu sẽ dốc toàn lực chạy sao?
Cường Tử cười ngớ ngẩn:
- Đương nhiên, mình lại không phải loại người có ước mong trở thành kẻ khiêm tốn có phẩm chất đạo đức hoàn mỹ, mình là một tiểu nhân ngây thơ.
Bùi Nhược:
- Hừ! miệng lưỡi trơn tru, không phải người tốt!
Cường Tử:
- Đương nhiên tôi không phải người tốt, người tốt sống không được lâu lại gặp phải cả ngàn tai họa. Kẻ ngốc mới đi làm người tốt.
Bùi Nhược:
- Ngụy biện!
Cường Tử:
- Dựa theo lý lẽ mà tranh luận!
Bùi Nhược dậm chân định đi thì Cường Tử vội vàng cười hì hì vòng qua chặn cô nàng lại.
- Đặc biệt đến để cổ vũ mình!
Bùi Nhược không thèm để ý đến hắn.
- Mình chạy có đẹp trai không?
Bùi Nhược vẫn không nói câu nào.
- Mình đẹp trai hay Lý Nham đẹp trai?
Bùi Nhược nhịn.
- Nếu cậu chọn bạn trai, thì chọn người giống như tớ đây hay là người giống như Lý Nham kia?
Bùi Nhược giậm chân một cái đứng lại, giơ nắm tay lên nói:
- Có thể nhẫn không thể nhịn! Cậu còn nói hươu nói vượn nữa đứng trách tôi không khách sáo!
Cường Tử:
- Dáng vẻ cậu tức giận nhìn xinh lắm!
Bùi Nhược:
...........
Cường Tử chiếm được thế thượng phong không tiếp tục chêu trọc cô gái nhỏ nữa, nếu quá sẽ thành hỏng.
Bùi Nhược hầm hừ đi lên phía trước, Cường Tử cười xấu xa đi theo sau. Hai người một trước một sau, trên đường bạn học và giáo viên đều chú ý hai người bọn họ. Chủ yếu là nhìn dáng vẻ hai người quá mập mờ. Bùi Nhược tức giận đi phía trước, cũng không quay đầu lại. Cường Tử đi phía sau cố tình giả vờ tỏ ra khúm núm, thực sự giống như một người đàn ông rất tốt đi theo người vợ của mình.
Đợi lúc Bùi Nhược phát hiện ra những ánh mắt lạ lùng xung quanh thì đã muộn rồi!
- Nhìn kìa, có phải Bùi Nhược và Lâm Cường đang yêu nhau không?
Một học sinh nữ nói.
- Ừ, tớ thấy giống lắm, cậu xem Lâm Cường đi sau dỗ dành cô ấy, chắc chắn hai người đang giận nhau.
Một học sinh nữ nữa tiếp lời.
- Lâm Cường thật đẹp trai, tính tình rất được, thành tích lại tốt, làm bạn trai thì đúng là chọn không sai rồi.
Hai học sinh nữ đều ra vẻ háo sắc.
Cường Tử nghe thấy ba người bàn luận, cố tình cười tỏ ra thân mật với cả ba, sau đó chép miệng ở phía sau Bùi Nhược, ý bảo rằng cô nàng đang tức giận.
Cô học sinh nữ nắm tay nhỏ làm hiệu hai cái với Lâm Cường, nhỏ giọng hô "cố gắng lên"!
Cường Từ cười khì khì, ra sức gật đầu.
Bùi Nhược đứng lại quay đầu nhìn Cường Tử chằm chằm hỏi:
- Cậu đang làm gì đấy?
Cường Tử ra vẻ tội nghiệp:
- Mình có làm gì đâu, chẳng phải là đang ngoan ngoãn đi theo cậu sao?
Bùi Nhược:
- Cậu đi theo tớ làm gì?
Cường Tử:
- Không đi theo cậu tớ sẽ mất mục tiêu của cuộc đời mất, mất rồi sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Tên này từ lúc đi theo Chu Bách Tước da mặt càng ngày càng dày rồi.
Bùi Nhược lườm hắn, từ vẻ mặt của hắn nhìn ra chút gì đó dối trá. Nhưng Cường Tử là người thế nào chứ? Lúc đầu tay trói gà không chặt nhìm trộm ả mập tắm bị bắt còn chối được, huống chi bây giờ đã một chân bước vào hàng ngũ của hội lưu manh có nghệ thuật.
Vẻ mặt của hắn trịnh trọng.
Bỗng Bùi Nhược quát:
- Tại sao không đi xem trận đấu của mình?
Cường Tử nở nụ cười, rốt cuộc hắn đã hiểu cô gái nhỏ này vì sao lại giận.
- Tớ không đi là sợ cậu phân tâm!
Cường Tử nói:
- Mình dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ tao nhã tuấn tú đứng ở trên khán đài, cậu có thể đảm bảo bản thân mình toàn tâm toàn ý thi đấu không?
Bùi Nhược xì một tiếng cười.
- Cậu đúng là nhiều lý do.
Cường Tử:
- Mình nói thật với cậu nhé, sáng sớm hôm nay tớ đã chạy đi xem cậu thi đấu, kết quả chạy được nửa đường thì đột nhiên đau ngực dữ dội, đoán là chạy nhanh quá động đến vết thương. Lúc đó tớ đau nằm luôn xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi. Lúc đó tớ nghĩ, tớ mà chết thế này thì tiếc biết dường nào, không được xem Bùi Nhược thi đấu, đúng là chết không nhắm mắt.
Hắn chưa nói xong, sắc mặt của Bùi Nhược đã thay đổi vội vàng đỡ hắn nói:
- Sao có thể như vậy chứ? Bây giờ còn đau không? Đã đến phòng y tế chưa? Vết thương trong người cậu vẫn chưa khỏi sao lại đi thi đấu?
Cường Tử cố tình tỏ ra mạnh mẽ nói:
- Vì không để cho cậu thất vọng, tớ có liều cái mạng già này cũng sẽ không hối tiếc...
Bùi Nhược lấy tay che miệng hắn nói:
- Không được nói linh tinh! Cậu... bây giờ còn đau không?
Cường Tử:
- Lúc nãy đau, giờ không đau nữa rồi.
Bùi Nhược bắt được tia giảo hoạt trong mắt hắn, lập tức tỉnh lại, nắm tay nhỏ lập tức đấm lên ngực hắn hai cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, vừa nghĩ đến mới vừa rồi rồi rõ ràng mình còn giơ tay che mồm Cường Tử trước mặt bao nhiêu người, trên mặt cô nàng tỏa ra lửa nóng.
- Tại cậu lừa tớ! Tại cậu lừa tớ!
Đối với kiểu công kích thế này, Cường Tử vẫn chống đỡ được, hơn nữa còn rất thích.
Đúng lúc cô nữ sinh lúc nãy chạy trở lại dường như quên cầm theo cái gì, nhìn thấy Cường Tử thích ý khi bị Bùi Nhược đánh, lại càng thể hiện thiện cảm giơ thẳng cánh tay về phía hắn.
Thể hiện rằng bạn trai phải để bạn gái đánh mới là người chàng trai tốt.
Nếu Bùi Nhược biết cô bạn đó đang nghĩ gì thì chắc chắn là khóc không ra nước mắt.
- Cùng mình đi mua quần áo đi, tối nay cô Chu mời đi ăn cơm, mình không muốn ăn mặc nhếch nhác đi, đến lúc đó sẽ mất mặt cậu lắm!
Cường Tử thành khẩn nói.
Bùi Nhược vừa nghe Chu Lâm Nhã muốn mời Cường Tử đi ăn cơm, lông mày đã lập tức nhíu lại vẻ mặt cảnh giác.
- Sao cô Chu lại mời cậu đi ăn cơm?
Ghen tuông quá đấy!
Cường Tử rất thích cảm giác này, có chút lâng lâng.
Cường Tử:
- Ai nói giáo viên không được mời học sinh ăn cơm? Đương nhiên là vì tớ mang lại vinh quang cho lớp một - hai, tốt xấu gì tớ bây giờ cũng là quán quân chạy cự ly dài mà.
Bùi Nhược:
- Xùy xùy xùy, không biết cấu hổ, tổng cộng cậu mới thắng chín người, cũng phải khiêm tốn chứ.
Cường Tử:
- Thắng là thắng, sự thật rõ ràng. Đi thôi! Đôi mắt của cậu đặc biệt khéo, không muốn để bạn trai mặc đẹp, là sợ người khác cướp tớ đi đúng không?
Bùi Dạ vội nói;
- Nói bậy, tớ đâu có... Lâm Cường chết tiệt! Ai nói cậu là bạn trai của tớ, tớ có gả cho hòa thượng cũng không bảo cậu làm bạn trai.
Cường Tử thản nhiên nói:
- Cũng vì câu nói này của cậu sẽ có biết bao cao tăng đắc đạo chuẩn bị hoàn tục đấy. Cậu đừng có hại lục căn thanh tịnh của các đại sư. Mình lục căn không sạch sẽ nhưng cơ thể khỏe mạnh. Được cậu cho phép, coi như minh vì già trẻ của sáu bảy tỉ già trẻ lớn bé của tổ quốc mà cống hiến.
Sắc mặt của Bùi Nhược hồng như sắp chảy ra nước, cô nàng không muốn để ý đến Cường Tử cố tình gây sự nữa, đùng đùng xoay người bước đi.
- Mỹ nhân nàng đi đâu vậy?
Cường Tử mặt dày hô lên.
- Đi đường dành cho người đi bộ! Chọn quần áo cho tên lưu manh lục căn không sạch sẽ như cậu.
Cường Tử cười hì hì đuổi theo.
- Cậu mua cho tớ?
Bùi Nhược:
- Đừng có mơ!
Cường Tử:
- Tớ không mang tiền...
Bùi Nhược:
- Tên vô lại này!
Cường Tử:
- Vô lại là em trai của tớ, tớ tên là Vô Sỉ.
Bùi Nhược:
........
Hai người ra khỏi cổng chính của trường, vì trường học vẫn đang trong thời gian diễn ra đại hội thể dục thể thao toàn trường, cả hai đi ra khỏi trường cũng không tính là trốn học. Đường dành riêng cho người đi bộ cách Nhất Trung không quá xa, đi khoảng hai mươi phút là có thể đến. Trên đường dành cho người đi bộ không vó có cửa hàng nhãn hiệu độc quyền nổi tiếng thế giới nào, cũng không phải là là nơi mua bán cao cấp. Bộ quần áo hai, ba trăm tệ cũng rất đẹp. Lần trước, Cường Tử mua một bộ mất một trăm tệ.
Bùi Nhược dẫn Cường Tử vào một lối nhỏ, đi xuyên qua một khu dân cư cũ bị phá dỡ một nửa sau đó không biết vì nguyên nhân nào dừng lại không làm nữa, lại rẽ vào một ngõ nhỏ rồi đâm thẳng ra đường dành cho người đi bộ.
Lúc hai người đi đến khu vực không có ai cả, Cường Tử lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh nắm chặt tay Bùi Nhược. Sắc mặt cô gái kia chỉ ửng hồng vùng vẫy mấy cái tượng trưng đã không chống cự nữa, theo đó vẻ mặt của Cường Tử hưng phấn kéo cô nàng chậm rãi bước đi.
- Trên trời rơi xuống một Bùi muội muội...
Cường Tử hứng khởi hét lên mấy câu, giọng nói vang xa giống như con cú kêu loạn khiến người ta sởn gai ốc. Bùi Nhược che miệng cười khanh khách, dáng vẻ nhìn rất đáng yêu.
Bùi Nhược đang hưởng thụ cảm giác lạ lùng chưa từng có qua suốt mười bảy năm trong đời mình, bỗng nhiên Cường Tử giữ chặt cô nàng, bảo vệ cô nàng phía sau mình, ánh mắt nghiêm nghị nhìn phía trước.
- Nếu đã đến rồi, thì đừng có lén la lén lút nữa, mau xuất hiện đi!
Cường Tử hét lớn một tiếng!
← Ch. 031 | Ch. 033 → |