← Ch.059 | Ch.061 → |
Sở Ly Hỏa một đòn giết người, khí thế lạnh căm căm!
Sáu Đông Doanh võ giả còn lại bao vây xung quanh Sở Ly Hỏa, dù rằng bọn chúng không biểu hiện nỗi sợ hãi ra bên ngoài, nhưng trên mặt mỗi người vô cùng ngưng trọng. Bảy người bọn chúng ở Đông Doanh tiếng tăm lẫy lừng được xưng là Đồ Thần Thất Bộ Chúng, ở trong giới võ thuật Đông Doanh được người ta xưng là Tử Thần sắp tới. Mỗi một lần bảy tên xuất hiện, nơi đó nhất định máu chảy thành sông.
Tính tình bảy tên đều hung tàn, người bị bọn chúng nhìn đến căn bản đều sẽ rơi vào tình cảnh khá thê thảm, tất cả đều rơi vào cảnh muốn sống không được mà muôn chết cũng không xong. Mà bảy tên này ngang ngược giết người chỉ để làm trò tiêu khiển, hung ác vô cùng.
Thực lực bọn chúng mạnh mẽ, đây mới là bản chất hung ác, nếu bảy người bọn chúng đều là bọn khoe mẽ bề ngoài làm sao có thể ai thấy cũng sợ ở Đông Đoanh?
Nhưng, mới vừa đối mặt, hình ảnh lúc vui đùa với phụ nữ cùng lúc rời khỏi bảy tên, thì có một tên bị một quyền của Sở Ly Hỏa giết chết.
Trên mặt sáu người còn lại đều lộ ra vẻ mặt âm hiểm, từng đôi mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Sở Ly Hỏa.
Sở Ly Hỏa sau khi giết xong một người ngược lại không hề truy kích, đứng chắp tay, ngạo mạn nhìn những người còn lại.
- Chẳng qua chỉ có thể.
Sở Ly Hỏa thản nhiên nói, trong giọng nói chứa sự khinh thường rất rõ ràng.
Một hắc y nhân mắng một tiếng, giương tay ném ra một chùm ám khí cực độc, sau đó lao đến, ánh đao lập lòe nhằm thẳng vào cổ Sở Ly Hỏa. Năm người còn lại cũng cùng lúc cử động, có ba người liên tục bắn ra ám khí phối hợp cùng hắc y nhân xông tới trước, hai hắc y nhân còn lại một bọc trái một bọc phải đánh tới. Ba người ba đao che kín toàn bộ đường lui của Sở Ly Hỏa!
Bóng hình Sở Ly Hỏa vụt biến mất, hình ảnh còn sót lại từ từ tan đi. Bóng người vụt loé lên lại hiện ra trong làn ám khí như bão táp mưa rào, né tráng hết vô số ám khí bắn tới. Tu vi cao thủ đệ nhất Địa Bảng, há để cho một chùm ám khí như thế chặn được?
Cách hắc y nhân trước mặt còn không xa tới năm bước, Sở Ly Hỏa đánh ra một chưởng. Một luồng nội lực hùng hậu rống giận tống ra ngoài, giống như rồng thét! Sau một chưởng thân pháp Sở Ly Hỏa không ngừng, sau khi đuổi kịp chưởng phong trước đó của mình, chưởng thứ hai nhanh chóng đánh ra. Nội lực hai chưởng hợp lại làm một, khí thế tăng nhanh đến chóng mặt!
Một cơn bão táp dường như có thật mang theo khí thế bức người, như rồng rống giận điên cuồng gào thét mà lao đến!
Hắc y nhân trước mặt Sở Ly Hỏa chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, cả trời đất như biến sắc! Nội lực điên cuồng lao đến trước mặt, y thực sự rất muốn né nhưng không còn kịp rồi. Vốn khi Sở Ly Hỏa đánh ra chưởng đầu tiên, hắc y nhân này còn xì mũi coi thường, ở khoảng cách ngoài năm bước như thế công lực của ngươi dù có mạnh mẽ thế nào cũng không có khả năng gây tổn hại, nào ngờ Sở Ly Hỏa nhập hai chưởng lại làm một, mượn thân pháp nhanh nhẹn ép chưởng phong tới.
Hắc y nhân cũng tập trung toàn bộ nội lực vào đôi cánh tay, cắn răng quát to một tiếng sau đó tống hết toàn bộ nội lực bên trong ra ngoài!
Chạm nhau thật mạnh!
Mạnh yếu đã phân!
Nội lực hai chưởng của Sở Ly Hỏa hợp lại làm một lớn đến mức nào, hắc y nhân thực lực bản thân vốn đã thua xa Sở Ly Hoả sao có khả năng ngăn cản. Nắm tay của y vừa chạm vào chưởng của Sở Ly Hỏa, đã cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng!
Âm thanh xương vỡ răng rắc không dứt bên tai, cánh tay của hắc y nhân bắt đầu từ nắm tay đứt gãy từng khúc!
Xương tay, xương bàn tay, xương cổ tay, xương cánh tay, cẳng tay liên tục gãy nát, trong nháy mắt đã đến bả vai hắc y nhân!
Từng khúc xương dù lớn hay nhỏ đều vỡ vụn thành bột!
Hắc y nhân dường như không có cảm giác đau đớn khi bị chưởng của Sở Ly Hỏa đánh ra ngoài. Sau khi bay ngược về phía sau xa bảy tám thước mới rơi xuống đất thật mạnh. Y làm theo phản xạ muốn đứng dậy, muốn dùng hai cánh tay chống xuống đất bò dậy nhưng kết quả là hai cánh tay như sợi mì, một chút sức lực cũng không còn!
Hai cánh tay của y, thật giống như hai đống thịt nát.
- A!
Hắc y nhân không cam lòng kêu rên một tiếng, ngay tức khắc cứng đờ, ngực đau đớn khó thở lúc này mới chết hẳn.
Lúc này hai hắc y nhân sau lưng Sở Ly Hỏa xông tới, hai thanh trường như rắn độc ra khỏi hang toả ra sát khí đâm thẳng đến sau lưng Sở Ly Hỏa!
Sở Ly Hỏa ngẩng mặt lên trời cười ngạo nghễ!
Anh ta xoay người hai bàn tay cùng lúc vươn ra, kẹp cứng lấy hai lưỡi đao sắc bén có thể cắt vàng xẻ đá!
Mũi đao sắc bén của hai thanh trường đao kẹp ở trong bàn tay Sở Ly Hỏa, không thể nào tiến thêm!
Một đôi thiết thủ, có thể so với kim cương.
Trong ánh mắt hai hắc y nhân cũng dần lộ ra nét sợ hãi, bọn họ thấy ánh mắt Sở Ly Hỏa tựa như thấy ác ma đến từ địa ngục!
Một người cơ bắp cứng chắc thế nào đi nữa, sao có thể ngăn được trường đao Đông Doanh nổi tiếng sắc bén? Đây căn bản là chuyện không thể xảy ra, lại xuất hiện sờ sờ trước bọn hắc y nhân. Từ ngày bảy người bọn chúng ra ngoài đến này giết người vô số, sinh ra tính tình tàn bạo, chưa bao giờ cảm giác được cái chết đến gần. Bảy người bọn chúng tuy rằng về tu vi tại Đông Doanh thấp nhất cũng là trung đẳng, nhưng sư phụ Vũ Bộ Tàng của bọn chúng là cao thủ Kim Bảng ở Đông Doanh, là người hiện giờ giống như ngôi sao sáng trong giới võ thuật Đông Doanh.
Cho nên bảy tên này dù có làm điều tàn ác cỡ nào đi nữa, thì tại Đông Doanh cũng không có ai thật sự dám ra tay giết chết bọn chúng, do đó tạo thành tính tình kiêu ngạo tàn bạo của bảy tên. Hiện tại Sở Ly Hỏa dùng sức của một người trong nháy mắt giết liền hai người, lại dùng hai tay không ngăn được trường đao sắc bén, đây là uy thế bậc nào?
Nỗi hoảng sợ bao trọn hét trái tim hai người, không thể thu lại.
Hai người sợ tới mức đồng thời thu đao, thân thể cũng theo đó lùi về phía sau. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi hoảng sợ thật nồng đậm trong ánh mắt đối phương. Chuyện như thế này hai người chưa bao giờ gặp qua, thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng qua. Bây giờ đối mặt với nhân vật giống như thiên thần này, trong lòng sinh ra nỗi khiếp đảm vô cùng.
Sở Ly Hỏa cười ngạo nghễ một tiếng, cả người tiến lên, trong thoáng chốc đã đuổi đến trước mặt hắc y nhân. Trong ánh mắt người mặc áo đen này chỉ chợt thấy khuôn mặt của Sở Ly Hỏa đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, muốn né tránh cũng né không kịp nữa rồi.
Khóe miệng Sở Ly Hỏa nhếch lên nở một nụ cười, nhẹ nhàng thoải mái tự nhiên.
- Cút!
Sở Ly Hỏa hô nhẹ một tiếng, theo đó vang lên một âm thanh buồn thảm!
Hắc y nhân này bị một chưởng của Sở Ly Hỏa đánh vào giữa ngực, âm thanh chát chúa vang lên, sau lưng hắc y nhân bị nội lực của Sở Ly Hỏa đánh xuyên qua nát bấy, hóa thành một đàn bươm bướm bay đầy trời. Những mảnh vụn màu đen bay đầy trong không khí, nhìn vô cùng quỷ dị.
Hắc y nhân như một con diều đứt dây bay ngược về phía sau, một chưởng này uy lực cực lớn. Không giống một quyền đánh chết hắc y nhân đầu tiên của Sở Ly Hoả, đánh bay thẳng trái tim hắc y nhân ra khỏi cơ thể, bá đạo độc ác. Sức mạnh của một chưởng này vô cùng hùng hậu giống như cả ngọn núi di động đánh vào ngực hắc y nhân.
Hắc y nhân bay ra ngoài hơn mười mét, rơi xuống đất!
Y há miệng, nhổ ra một ngụm máu tươi, sau đó nhịn không được nôn mửa liên tục. Từng ngụm từng ngụm máu tươi tiếp nối nhau, sau là từng đoạn từng đoạn nội tạng bị đánh thành một đống nát bấy! Đã không còn phân biệt được tim, gan, lá lách, phổi hay thận, không phân biệt được ruột non, ruột già. Từng nhúm từng nhúm thịt nát từ miệng y cũng theo đó mà nôn ra, rất nhanh sau đó bụng của hắn teo lại!
Thảm thiết, máu tanh.
Sở Ly Hỏa sau một chưởng đánh chết người kia, cơ thể nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh một hắc y nhân khác. Hắc y nhân này sợ hãi liên thục lui về sau thật nhanh, không dám giao đấu cùng Sở Ly Hỏa.
Sở Ly Hỏa khẽ cười nói:
- Quát tháo Trên đất Trung Nguyên, vậy mà lại chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao?
Hắn nhón gót chân, tốc độ tăng lên. Cả hai một tiến một lùi, chỉ trong khoảng hai nhịp thở đã sát lại gần nhau. Hắc y nhân sợ hãi đến cực điểm! Y kêu lên một tiếng, bổ trường đao trong tay xuống, mũi đao mang theo một vòng sáng liền mạch không đứt! Một đao này là một đao uy lực nhất tích tụ của đời đến nay mới sử ra, cũng bởi vì sợ hãi mà uy lực phát ra đạt đến mức tận cùng.
Sở Ly Hỏa cười khẽ một tiếng, cong ngón tay búng ra.
Một tiếng gãy vỡ giòn tan, thanh trường đao kia vốn đã sắc bén hơn nữa còn được nhẫn già Đông Doanh sử dụng phát ra uy lực vô cùng, không ngờ lại bị một ngón tay của Sở Ly Hỏa búng bay ra ngoài!
Trường đao bị nội kình đánh trúng, bay đi ra rất xa. Sở Ly Hỏa cong ngón tay lại lần nữa, búng nhẹ một cái ngay giữa mặt hắc y nhân. Một đòn này uy lực không có gì đáng nói, nhưng lại quỷ dị vô cùng, khiến cho người ta líu lưỡi!
Ngón tay anh ta búng nhẹ trên ót người mặc áo đen, một tiếng ré giòn tan vang lên.
Xuyên thủng!
Trên trán người mặc áo đen như bị một viên đạn bắn trúng xuyên thủng!
Một luồng kiếm bằng máu bay từ sau ót hắc y nhân vẩy ra, được nội kình chỉ dẫn bắn thẳng ra giống như một thanh ám khí bằng máu bay sượt qua! Ám khí bằng máu thế như tia chớp lướt qua nhanh vô cùng, lại đánh thẳng đến ngực một hắc y nhân khác. Một đòn này ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Kiếm bằng máu đi cực nhanh, trong giây lát con mắt hắc y nhân trợn to bên trong đều là sợ hãi tột đỉnh!
Hắc y nhân chỉ kịp đưa ngang trường đao trong tay trước ngực, hai mẳt nhắm nghiền, sợ tới mưc sắc mặt trắng bệch.
Rắc!
Lại một âm thanh giòn tan vang lên, trường đao nhẫn giả Đông Doanh chế tạo bằng thép, không ngờ bị một luồng kiếm bằng máu đánh trúng gãy lìa!
Hai tên mặc áo đen đứng xa xa gan mật muốn vỡ nát, một tên trong đó bất ngờ quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa điên cuồng kêu réo:
- Sư phụ! Sư phụ! Mau tới cứu con!
Thanh âm của y run rẩy, bước chân nghiêng ngả, rõ ràng đã sợ đến cực hạn.
Bảy người bọn chúng, tiếng tăm hung ác đã nhiều, nhưng chẳng bằng được Sở Ly Hoả. Bảy người bọn chúng tàn ác, tội ác chất chồng, làm sao so được với Sở Ly Hỏa.
Như thế nào là hung ác? Há chỉ là làm nhiều việc ác gây hoạ hại một phương ít ỏi như vậy.
Một tiếng va đập, hai thứ gì đó tròn vo như hai quả dưa hấu không biết từ đâu vứt tới. Rơi đúng ngay ở trước mặt hắc y nhân đang xoay người muốn chạy, hai cái gì đó đen như mực, máu me nhày nhụa lăn tròn trên mặt đất, vừa vặn ngăn được bước chân chạy trốn của hắc y nhân đó.
Hắc y nhân cúi đầu nhìn không ngờ là hai cái đầu người!
← Ch. 059 | Ch. 061 → |