Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 053

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 053: Sư phụ của Vi Vi An
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Lazada


"Không sai, chính là ta"

Nói xong, lão ma pháp sư phảng phất giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng ngoắc mấy ngón tay, tay Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy trống không! Hắn giấu mấy cuộn ma pháp quyển trục trong tay áo không biết bằng cách nào đột nhiên xuất hiện trong tay lão ma pháp sư.

« Khán, quyển trục này do chính ta chế tác » lão ma pháp sư nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thu vào trong áo của mình: « Vật quy nguyên chủ »

« Lão.... lão đến đòi lại cho Vi Vi An gì đó à » Đỗ Duy cười khổ

« Nguyên lai mục đích của ta là như thế này..... bất quá sau khi gặp được ngươi, ta đã thay đổi chủ ý »lão ma pháp sư thoáng nở nụ cười

Đỗ Duy chợt sanh ra một tia dự cảm không ổn, đáng tiếc, ngay khi hắn từ ghế nhảy dựng lên, cảm thấy cơ thể lóe sáng...

Lão ma pháp sư không có niệm chú, quay về hướng Đỗ Duy ngoắc ngón tay, thân thể Đỗ Duy lập tức cứng ngắc. Hơn nữa, cứ như vậy lơ lững giữa không trung.

Toàn bộ thân thể, ngoại trừ đôi mắt có thể chuyển động, Đỗ Duy cảm giác bản thân như một khối thịt khô bị treo lên.

« Nghe ta nói đây, tiểu bằng hữu » lão ma pháp sư đột nhiên đưa tay sờ lên đầu Đỗ Duy một chút « Nga, xem ra ta không lầm..... trên đầu ngươi có một thứ gì rất thú vị......ngươi là dựa vào cái thứ này để sử dụng ma pháp phải không? »

Toàn bộ thân thể Đỗ Duy thậm chí đôi mắt cũng bất động.

« Lão làm sao biết? »

« Tiểu đồ đệ đáng yêu của ta xuất môn một chuyến, kết quả là bị người ta lừa đảo lấy sạch mọi thứ......lại còn thiếu chút nữa tử vong trên một cái hoang đảo gì đó, phải vứt bỏ long sủng của bản thân...... »lão ma pháp sư ngữ khí mang vẻ đùa cợt « sau khi về đến nhà, ta tình cờ phát hiện, tiểu đồ đệ đáng thương của ta, thậm chí còn bị người ta dùng thủ đoạn ma pháp xóa đi một phần ký ức! Trách nhiệm là sư phụ, ta phải đòi lại chút công bằng cho đệ tử chứ »

Lão ma pháp sư phất phất tay, lập tức Đỗ Duy có thể nói chuyện: « Lão..... lão sẽ không cho rằng là ta giở trò quỷ chứ? »

« Rất khó nói, vốn ta không có nghĩ như vậy »Trong ánh mắt của lão ma pháp sư lóe lên một tia vi diệu « nhưng mà, ngươi, một người vốn không có ma pháp bản lĩnh là một tiểu tử La Lâm gia tộc, đột nhiên có khả năng sử dụng ma pháp?Ta nghĩ tới, hòn đảo kia, nó nhất định là chìa khóa vấn đề. »

Đỗ Duy cẩn thận nhìn lão ma pháp sư này......hắn đang suy nghĩ nói gì mà lão thích, nhưng câu nói liền sau đó của lão ma pháp sư đã làm mọi ngôn từ của hắn nuốt trở về.

« Thuận tiện hỏi thêm một câu..... Khắc Lý Tư vẫn khỏe chứ? »

Đỗ Duy lần này sắc mặt thật sự thay đổi!

Khắc Lý Tư!Hắn đương nhiên là biết tên người hầu của ác ma kia, Khắc Lý Tư!

Sáng hôm sau, để cho toàn bộ người hầu của lâu đài kinh hoảng chính là....... tiểu thiếu gia của bọn họ mất tích.

Ngay trên phần còn lại của ban công đó, Đỗ Duy thiếu gia lưu lại bút tích trên mảnh giấy:

« Ta bị ma pháp sư mang đi »

Câu này trong mảnh giấy lưu lại, hắn không có ghi bị « bắt giữ » mà chỉ dùng từ ngữ hàm hồ « mang đi » này.

Hơn nữa, hiển nhiên Đỗ Duy để lại mảnh giấy này cũng là được sự cho phép của vị ma pháp sư mang Đỗ Duy đi.

Bởi vì, trong mảnh giấy không chỉ có chữ kí của Đỗ Duy .... mà còn có một ký hiệu.

Tất cả mọi người đều không ai biết ký hiệu này, cuối cùng trong lâu đài, duy nhất ma pháp sư Tác Nhĩ Tư Khắc Á là hiểu được.

« Cái này giống như ấn ký cá nhân của ma pháp sư » Tác Nhĩ Tư Khắc Á suy nghĩ trong chốc lát: « Vài lão ma pháp sư đều có thói quen dùng ấn ký loại này thay thế cho chữ ký. Chúng ta có thể qua bên ma pháp công hội tra xem ấn ký này đáo để là của vị ma pháp sư nào »

Để cho toàn bộ lâu đài khẩn trương chính là......Đỗ Duy bị một gã ma pháp sư mang đi!Hơn nữa, cách thời gian sự kiện lần đầu Đỗ Duy bị ma pháp sư bắt giữ bất quá mới hơn một tháng trước.

Chẳng lẽ chuyện lần trước, La Lâm gia tộc cùng ma pháp sư đã kết thành cừu hận gì?Nên việc ma pháp sư bắt giữ Đỗ Duy, là một loại hành động trả thù.

Chuyện khẩn cấp lần này, lập tức được báo trở về kinh đô. .

Mà để cho mọi người cảm thấy kỳ quái chính là.... cái ấn ký kia sau khi chuyển tới ma pháp công hội, đã làm ma pháp công hội sửng sốt sau đó bảo trì sự im lặng.

Thậm chí ngay cả Lôi Mông bá tước sau khi biết tin tức trưởng tử của mình lại bị ma pháp sư mang đi, trở nên tức giận cực độ!Cho dù hắn có không thích đứa con trai này như thế nào, nhưng là ma pháp sư hai lần bắt cóc nhi tử của hắn, đều là hướng về La Lâm gia tộc khiêu khích.

Tuy nhiên, sau khi thấy được cái ấn ký kia..... sự giận dữ của Lôi Mông bá tước tự nhiên lập tức biến mất, sau đó bảo trì im lặng!Đối với bên ngoài không đề cập đến một chữ.

So với sau lần đầu tiên bị ma pháp sư bắt giữ hành động lần này có sự bất đồng lớn. Đỗ Duy lần này sau khi bị mang đi, bất luận là La Lâm gia tộc, hay ma pháp công hội đều bảo trì sự im lặng kỳ quái, song phương tựa hồ có sự thỏa thuận ngầm lẫn nhau, ép chìm chuyện này xuống.

Cuối cùng Tác Nhĩ Tư Khắc Á cũng thu được tin tức từ miệng của một ma pháp sư trong ma pháp công hội. Tên này chuyên môn phụ trách quản lý tài liệu ma pháp.

« Cái ấn ký kia mang đi thiếu gia La Lâm gia tộc, là thuộc về một vị đại ma pháp sư hùng mạnh ngay cả ma pháp công hội đều không dám trêu chọc!Hắn không có tồn tại bản ghi chép cùng văn kiện gì trong ma pháp công hội......vị ma pháp sư kia, đừng nói là mang đi thiếu gia của các người, cho dù có mang đi nhi tử của hoàng đế bệ hạ, sợ rằng bệ hạ cũng chỉ có thể bảo trì im lặng. »

Đỗ Duy bây giờ rất nghi hoặc.

Đầu tiên, hắn không biết cuối cùng lão gia hỏa này đối với bản thân đã thi triển ma pháp gì......bởi vì Đỗ Duy cảm giác được cơ thể mình không còn là của chính mình nữa.

Đây là một sự kiện « bắt cóc » kỳ quái.

Tư duy, ý thức của bản thân đều làm chủ được, chỉ có thân thể là bị lão ma pháp sư khống chế.

Tỷ như bây giờ.

Lão ma pháp sư nhàn nhã ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào một gốc đại thụ, nhìn Đỗ Duy đang bốc hỏa trước mặt.

Trong lòng Đỗ Duy thầm mắng lão gia hỏa này, nhưng bản thân cũng không nghĩ ra biện pháp nào.

Bởi vì lão gia hỏa chỉ là đối với hắn nhẹ nhàng nói một câu: «Đốt lửa»

Kết quả, Đỗ Duy bất đắc dĩ đứng lên, vội vàng đi phía trước, phía sau thu nhặt những cành cây, đốt một đống lửa nhỏ, mặc cho bản thân bị ho khan, rơi lệ vì khói đen, bản thân phẫn nộ thế nào....... nhưng là hắn hoàn toàn mất đi quyền chi phối cơ thể chính mình.

Bản thân phút chốc biến thành người gỗ hoàn toàn nghe lệnh của lão ma pháp sư.

Mắt nhìn thấy lão ma pháp sư lấy từ trong áo ra một bao vải nhỏ, hiển nhiên cũng là một vật dụng ma pháp, bởi vì lão cứ như thế lấy từ bên trong ra một cái đùi dê, một bình hảo tửu, thậm chí còn có một bộ quần áo mới, và một vài cái lọ. (thiếu vài cô em xinh đẹp hô hô)

Cái bao vải này phảng phất vô cùng vô tận, cũng không biết chứa được bao nhiêu đồ vật.

Sau đó, lão ma pháp sư phát ra mệnh lệnh: « Nướng thịt »

Đỗ Duy chỉ có thể bất đắc dĩ « Nhìn » thân thể chính mình thi hành đầy đủ mệnh lệnh của lão ma pháp sư.

Đây quả thực là một loại hành hạ.

Đỗ Duy bắt đầu phẫn nộ mắng chửi.

Nhưng thủ đoạn trừng phạt của lão ma pháp sư rất đơn giản, lão chỉ nhìn Đỗ Duy một cai, khinh khỉnh nói một câu: « Vả miệng »

Sau đó Đỗ Duy trơ mắt nhìn bàn tay hắn giơ lên, vả từng cái thật mạnh vào miệng.

Sau khi liên tiếp ăn năm sáu bạt tay, Đỗ Duy chỉ có thể buồn bực cười cầu tài.... mặc dù trong bụng đem mười tám đời tổ tông lão ma pháp sư ra chửi, nhưng ngoài mặt không dám nói một câu.

Lão ma pháp sư sau khi ăn no uống say, ngồi xuống bên cạnh nhìn thoáng qua cặp mắt tráng dã của Đỗ Duy, thình lình nở nụ cười: « Tay nghề ngươi không tệ, ta đã lâu rồi không có ăn qua món thịt nướng ngon như vậy. »

Đỗ Duy trợn mắt nhìn lão.

« Bây giờ, ngủ »Lão ma pháp sư kết thúc cuộc nói chuyện, tựa thân trên vào thân cây nhắm mắt lại.

Đỗ Duy thì sao?

Hắn thật ra không muốn ngủ nhưng thân thể bị người ta khống chế!Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ, mặc cho thân thể chính mình tự động nằm xuống, nhắm mắt lại.

Cho dù hắn có cố gắng như thế nào cũng không thể mở mắt ra được, không thể ngồi dậy được.

Bởi vì lão ma pháp sư đã ra chỉ lệnh: « Ngủ »

Điều này khác gì cái máy tính?Đỗ Duy cảm thấy bản thân quay về kiếp trước biến thành một chiếc máy tính, sau khi bị lập trình, liền thi hành mệnh lệnh một cách tự động..... cho dù bản thân nguyện ý hay không muốn.

Năm ngày tiếp theo, lão ma pháp sư mang Đỗ Duy đi về phía bắc.

Ngay lúc đầu, lão ma pháp sư tối đó mang Đỗ Duy phi hành ra khỏi lâu đài trực tiếp bay về phía Bắc. Sau đó một ngày, hai người đi ngang một thị trấn nhỏ. Lão ma pháp sư để cho Đỗ Duy đi mua hai con ngựa.

Đỗ Duy không có cách nào phản kháng, hắn càng không có cách nào khác để chạy trốn. Bây giờ ngoại trừ tư tưởng được tự do, toàn bộ thân thể hắn đều bị lão ma pháp sư khống chế.

Đỗ Duy đã từng hỏi, đáo để lão đã thi triển ma pháp gì đối với hắn.

Lão không có trả lời.

Đỗ Duy cũng có hỏi qua: « Tại sao lão biết Khắc Lý Tư?Lão biết cái tên kia?Lão biết cái tiểu đảo kia? »

Lão không trả lời.

Đỗ Duy hỏi: « chúng ta đi đâu vậy? »

Lão không trả lời.

Đỗ Duy muốn phát điên.

Suốt một ngày bôn ba trên đường, đặc biệt lại cởi ngựa, đối với tố chất thân thể bình thường của Đỗ Duy mà nói, thật sự là một khảo nghiệm gian khổ bậc nhất. Hắn gầy yếu tuổi còn trẻ thân thể dần dần đã chịu không nổi, chính là lão ma pháp sư không có ý tư buông tha hắn chút nào.

« Chúng ta nhất định phải cởi ngựa à? »Đỗ Duy rốt cục nhịn không nổi: « Lão là ma pháp sư cường đại như vậy, muốn đi đâu, chẳng lẽ không thể trực tiếp bay đi sao? »

Lần này, rốt cuộc lão ma pháp sư đã trả lời câu hỏi.

« Chúng ta đi đến một nơi rất đặc biệt, khoảng cách rất xa, nếu ta bi hành sẽ hao tổn ma lực. Mà mục đích của ta tới nơi đó thì cần phải bảo trì ma lực thật nhiều. »

Đây là câu trả lời duy nhất của lão đối với câu hỏi của Đỗ Duy trong suốt dọc đường đi.

Để cho Đỗ Duy buồn bực chính là..... hắn thậm chí không có cách nào gọi Tái Mai Nhĩ xuất hiện.

Hắn biết rõ Tái Mai Nhĩ chắc chắn ở bên cạnh mình nhưng mà ma pháp sinh vật này thủy chung không có lộ diện.

Càng tiến về phía bắc, khí hậu càng trở nên rét lạnh. La Lâm bình nguyên là ở phương nam, khí hậu ấm áp, trên người Đỗ Duy chỉ mặc mỗi một cái áo mỏng. Mà sau vài ngày, Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được khí hậu trở nên rét lạnh, thân thể trở nên cứng ngắc. Trong khi cởi ngựa, bị gió thổi trúng hắn lập tức không ngừng run rẩy.

Rốt cuộc, lão ma pháp sư tựa hồ toát ra một chút tia thương hại. Lão dạy Đỗ Duy một ít tư thế kỳ quái, để cho hắn mỗi ngày trong khi nghỉ ngơi, dựa theo những tư thế này làm một lần....

Cái loại tư thế này có một chút giống một môn thể dục kiếp trước của Đỗ Duy, nhưng có một ít kỳ quái. Hơn nữa có một số tư thế, yêu cầu cơ thể uốn cong rất khó. Những động tác khó khăn như vậy làm Đỗ Duy rất khó thực hiện. Nhưng là dưới « mệnh lệnh » của lão ma pháp sư, dù đau đớn đến rơi lệ, nhưng cơ thể vẫn tự động thi hành mệnh lệnh.

Mà làm cho Đỗ Duy kỳ quái chính là hiệu quả rất rõ ràng!Sau mỗi lần làm xong trọn vẹn động tác, hắn đều cảm giác được cả trong lẫn ngoài cơ thể nóng lên!Cái loại cảm giác ấm áp này khu trừ sự rét lạnh.

Mỗi ngày đều làm một bộ động tác kỳ quái đó, ngày qua ngày, thậm chí ngay cả Đỗ Duy cũng cảm giác được thân thể của mình có một chút cường tráng hơn lúc trước.

Trong hai mươi ngày, hai người đã đi đến đại lục phía bắc, khí hậu nơi này so với phương nam lạnh hơn vài lần. Chung quanh đã không còn thấy cái gì màu xanh biếc, hết thảy đều phủ một tầng băng sương.

Gió của phương bắc thổi tới phảng phất như đao cắt trên mặt. Đường càng ngày càng khó đi.

Bọn họ gặp bão tuyết.

Nhiều tuyết làm cho đường đi bế tắc, không thể cởi ngựa vượt qua, tuyết đã ngập tới chân người.

Rốt cuộc, lão ma pháp sư cũng có một chút thiện tâm, bọn họ tìm thấy một cái trấn nhỏ, vào nghỉ tại một tửu quán, lão bảo Đỗ Duy ở lại trong phòng, rồi một mình đi khỏi.

Đỗ Duy không có cách nào chạy trốn, bởi vì lão ma pháp sư đã ra « mệnh lệnh »cho thân thể hắn: « Ngồi xuống không nhúc nhích, không được lên tiếng »

Lão ma pháp sư đến tối mịt mới trở về, lần này lão quay về với một bao quần áo rất to, sau đó đưa cho Đỗ Duy mở bao quần áo ra, bên trong là một kiện áo dày, một kiện áo giáp, còn có một mũ da cừu, một đôi giày dùng đi trên tuyết, ngoài ra còn một cây trường đao.

« Mặc vào chúng ta chuẩn bị xuất phát »lão ra chỉ lệnh rất đơn giản.

« Chúng ta....... đi đâu? »Đỗ Duy hỏi lại

Lần này lão rốt cuộc cũng trả lời: « Băng phong rừng rậm »


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-662)