← Ch.107 | Ch.109 → |
" Nghi hoặc trong lòng Clark dần dần qua đi, vội cáo từ chạy nhanh ra ngòai, sau đó tìm một ma pháp sư đi cùng, lập tức đưa một phong thư để cho ma pháp sư tức khắc động thân đi về phía nam, tìm một đại thành thị, đến một phân hội của ma pháp sư công hội dùng ma pháp trận mau chón đưa tin tức này truyền đến đế đô.
Cho dù Gandoff rốt cuộc là chết như thế nào, vấn đề này còn cần tiếp tục truy tra, dù sao Gandoff cũng đã chết, nhưng có thể tìm được một truyền nhân của hắn, lại còn trong một thời gian ngắn có thể tu luyện tới thực lực không tầm thường của "thiên tài", công lao cũng không nhỏ. Đưa tin tức này về, cũng là một đại công.
Xong xuôi, Clark thở phào một hơi, sau đó đối đãi với Đỗ Duy càng tỏ ra khách khí hơn. Năm đó suýt nữa đã trở thành đệ tử của mình, hơn nữa trong giới quý tộc ở đế đô có mỹ danh là đại thiếu gia "ngu ngốc" của nhà Rowling, thoáng sau đã biến thành đệ tử quan môn(đóng cửa- cuối cùng) của ma đạo sư đứng đầu đại lục, thiên tài thiếu niên ma pháp sư, phải dùng tốc độ nhanh nhất để đem tiểu tử này trở về đế đô.
Sáng sớm ngày hôm sau Đỗ Duy xuất phát dưới sự bảo hộ của các vị Ma pháp sư xung quanh.
Đi theo đoàn còn có thêm một người nữa, chính là gã thủ bị quan nơi đây. Hắn biết mình gây họa không nhỏ khi đắc tội với Thần thánh kị sĩ đoàn, may là còn Đỗ Duy mở lời tiếp nhận hắn.
Đường đường là một thiếu gia của vũ huân gia tộc đế quốc mở miệng muốn người. Hơn nữa chỉ là một tên tam cấp kỵ sỹ quân thủ bị nơi này chẳng nhẽ không giao người? Dù về mặt sổ sách và thủ tục phải có thời gian nhất định, nhưng đã lập tức giao người, sau này sẽ đem thủ tục ra bổ sung một chút thì tốt hơn.
Tên tam cấp kị sĩ này có thể xem như một bước lên mây, đám sĩ quan cùng doanh trại với hắn đều chúc mừng. Thậm chí cả vị đại nhân thống lĩnh quân thủ bị nơi đây cũng đối đãi hắn thân thiện hơn, chỉ hy vọng sau này hắn ở gia tộc Rowling nói tốt hộ một chút. Sau này thống suất bộ có chiếu cố về mấy việc đại loại như tiếp tế và trang bị, có thể phải nhờ vào tên tam cấp kỵ sĩ xuất thân từ thủ bị quân này.
Nói về danh tính của vị quan thủ bị quân lại có một điển cố. Lúc Đỗ duy hỏi tên gọi của tên thủ hạ mình mới nhận, tên quan quân này chỉ nói mình gọi là George. Hỏi hắn họ gì, thì hắn lại không biết. Nguyên lai theo giải thích của bản thân hắn, từ nhỏ đã là cô nhi, khi mười lăm tuổi là lúc quân doanh địa phương tuyển quân, đã khai gian tuổi để nhập ngũ. May mắn là hắn thiên phú không tồi, thân thể cường kiện, chỉ dựa vào tu luyện đấu khí vũ kỹ được dạy trong quân đội đã tu luyện đến cảnh giới tam cấp kỵ sĩ. Chỉ là không có một danh sư nên vô pháp tiến thêm một bước nữa. Tên George này là do một vị quan quân già trong quân đội đặt cho hắn.
"Thuộc hạ không có họ, từ nay về sau ta theo Đỗ Duy thiếu gia, lấy họ là Rowling cũng rất tốt." George mừng thầm. Nhưng Đỗ Duy lại lắc đầu:" Đối với ta thì không có vần đề gì, nhưng phả hệ Rowling gia tộc nghiêm mật, ngoại nhân muốn nhập tộc, không phải do ta nói là xong. Điều này không được."
George đang thất vọng, mấy tên quan quân đi đưa tiễn bên cạnh lại cười châm chọc" Tên tiểu tử này ngày thường đều ăn nhiều nên thường đánh rắm bủm bủm loạn xạ, hay gọi hắn là "George – bủm" đi!"
George giận dữ, trừng mắt nhìn đám đồng liêu mắng:"Ăn nói lăng nhăng! Trước mặt Đỗ Duy thiếu gia cũng dám hồ ngôn loạn ngữ sao!"
Gã thống lĩnh thủ bị quân cũng thầm hận mấy tên thủ hạ đi theo thô bỉ, làm cho mình xấu hổ. Trừng mắt mấy lần, sau đó chạy nhanh ra giảng hòa, nói:" Ta thấy thế này, "Bủm" tất nhiên là bất nhã, không bằng.... hay lấy một âm tiết gần giống như vậy thôi, gọi hắn là "Bush" đi." (đoạn này ta tự khâm phục mình vì dịch ra được Bush và Bủm nó đồng nghĩa- vài lời tự sướng của dịch giả)
Cuối cùng cái họ này mới làm gã kỵ sĩ đáng thương bình tĩnh.
George - Bush.
Đỗ Duy vừa nghe tên này, vô cùng kinh ngạc, cẩn thận quan sát tên thuộc hạ mới. Quả nhiên tướng mạo bất phàm, có vài phần thần thái giống như ngài George Bush. nổi tiếng ở thế giới trước kia của hắn. Đỗ Duy càng quan sát, trong long càng ngứa ngáy, ánh mắt do đó lộ ra vài tia không thích.
Gã quan quân này cũng là người cơ trí, nhìn thấy chủ chăm chú quan sát mình, ánh mắt không quá hữu hảo, trong lòng trống rỗng: " Thiếu gia thấy tên này không hay thì để thuộc hạ sẽ đổi sang tên khác cũng được."
" Không đổi, không đổi!" Đỗ Duy lập tức cười lớn nói: " Từ bây giờ, ngươi tên là George Bush. Từ nay về sau nếu người sinh con, sẽ gọi nó là Bush con!"
Đỗ Duy nghĩ thầm, kiếp trước nhìn tên Bush thật không vừa mắt, nhiều lần muốn cho hắn ăn vài cái tát, không ngờ bây giờ thuộc hạ có một tên như vậy, từ nay về sau sẽ có rất nhiều cơ hội a...
Càng nghĩ tới càng hài lòng, Đỗ Duy thân thiện vỗ vỗ vai tên thuộc hạ vài cái. George trong lòng đang trống rỗng, giờ lại thấy chủ nhân cao hứng, lòng nhẹ nhõm hơn một chút, lại được vỗ vai vài cái làm cả xương cốt cũng nhẹ hơn vài phần, mặt mày hớn hở cả lên.
Đỗ Duy nghe thêm vài lời tán tụng, sau đó lại được chỉ huy quân địa phương điều ra một chi kỵ sĩ đội hộ tống, lên đường xuống phía nam. Thậm chí để lấy lòng Đỗ Duy, thành thủ đại nhân còn biếu tặng một cỗ xe ngựa thượng hảo.
Đỗ duy tất nhiên là nhận, nhưng không ngồi xe ngựa một mình, mà con cho Hussein và Nicole (Medusa) ngồi chung xe.
Mọi người thấy vị tiểu thiếu gia nhà Rowlling này đối xử rất thân thiết với tên dong binh đi theo như vậy, bất giác cũng nhìn Hussein bằng ánh mắt khác.
Còn đối với Nicole.... Một cô giá mỹ lệ tuyệt luân như vậy, lại ôn nhu động lòng người, quá bán là nữ nhân của thiếu gia rồi. Dù Đỗ Duy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng với con cái nhà giàu quý tộc thì đại đa số khôn ra rất sớm, phần đông là mười ba, mười bốn tuổi đã có nữ nhân rồi. Việc này không có gì lạ.
Đỗ Duy mặc kệ suy nghĩ của người khác, cứ vậy dưới sự bảo hộ của vài vị Ma pháp sư công hội cùng một đội kỵ binh, hướng phía nam mà đi. :
Cứ như vậy một đường xuống phía nam, vừa đi vừa ngắm cảnh không vội vã, khác hẳn lúc đến. Vài ngày sau đã thoát khỏi cái lạnh phương bắc, nhiệt độ đã ấm áp dần. Đỗ Duy nhìn thấy xung quanh tiền hô hậu ủng, ngay cả các vị Ma pháp sư đế đô kiêu ngạo cũng đối với mình rất khách khí, hồi tưởng bộ dáng thê thảm lúc trước khi đi theo Gandoff, không khỏi trong lòng cảm khái, trong lòng có vài phần hoài niệm lão Gandoff quá cố.
Cứ như vậy đi tiếp năm ngày đường, ở phía xa xa của con đường có một đội tư binh của nhà Rowling tới.
Dẫn theo đội ngũ không phải ai khác chính là kỵ sĩ Robert. Robert tiếp nhận mệnh lệnh, dẫn ba trăm khinh kỵ binh đi lên phương bắc tiếp đón thiếu gia, rốt cuộc cũng tìm được người, tự nhiên không khỏi mừng rỡ.
Ngày qua ngày hướng đông nam mà đi, nửa tháng sau đã đến sông Emerald, lúc này mới tính là thực sự đã về tới nhà.
Đội ngũ Ma pháp sư thấy vậy cũng cáo biệt. Trước khi đi, Clark còn dặn dò, mấy ngày nữa ma pháp hội chủ tịch sẽ đến bái phỏng.
Vồn ma pháp công hội muốn mang Đỗ Duy về thẳng đế đô
Nhưng hiện tại thân phận Đỗ Duy là quan môn đệ tử của Gandoff, điều này không giống trước nữa rồi, ngay cả Chủ tịch Ma pháp công hội cũng không thể không đối với Đỗ Duy kính lễ... Nói cách khác, nếu như dám đối với Đỗ Duy vô lễ, vậy thì mấy lão đồ đệ còn sống còn lại của Gandoff sợ rằng sẽ không tha cho.
Cho nên, mệnh lệnh truyền tới lúc đó, không cần mang Đỗ Duy quay lại đế đô, chỉ cần trước tiên để Đỗ Duy trở về trước, sau này sẽ tính tính tiếp. Nhưng Ma pháp sư công hội tại Rowling(La Lâm) bình nguyên nhận được mệnh lệnh, phải ngấm ngầm chiếu cố cho vị tiểu thiếu gia này chu toàn.
Người bên cạnh toàn bộ đổi thành người của mình, Đỗ Duy lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, Hussein cuối cùng cũng đã rời khỏi xe ngựa hít thở không khí.
Robert là một người không thích nói chuyện, tuy nhiên cực kì trung thành với Đỗ Duy, nên cũng chẳng hỏi thêm gì.
Con đường qua sông Emerald (hay còn gọi là sông Rowling), tới Rowling bình nguyên, Đỗ Duy nghe thấy tiếng hoan hô các kị binh của Rowling gia bên cạnh, hồi tưởng lại dáng vẻ bản thân lúc trước khi bị phụ thân trục xuất trở về quê cũ, lúc này trong lòng tự nhiên thấy vô cùng khác nhau.
*****
Lần này trở về tới lâu đài của Rowling gia tộc, thái độ của lão quản gia Hill (Hy Nhĩ) lần này đối với Đỗ Duy khách khí hơn nhiều, khom lưng cúi đầu, cũng không dám hỏi gì nhiều. Đỗ Duy trong lòng thầm nhớ kĩ, khi trở về phòng, được mấy người hầu hầu hạ tắm rửa, lại đổi một bộ y phục mới, Cách ăn mặc thay đổi, lại có mấy phần phong thái thiếu niên tuấn tú rồi.
Sau đó lại phân phó đưa Hussein an bài trong một cái trang viện phía sau lâu đài (cũng là nơi Đỗ Duy trước đây mang người tới nghiên cứu khinh khí cầu), không cho phép ngoại nhân tùy tiện ra vào, đưa Nicole an bài trong lâu đài, còn an bài một tầng riêng chỉ dành cho nàng ta ở, đặc biệt đưa ra mệnh lệnh, người không phận sự không được phép vào, nói dại, vị Medusa tùy tiện mở mắt ra nhìn người khác, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Đỗ Duy vừa mới ra khỏi phòng, liền thấy Mã Đức cắm đầu chạy tới, đầu tiên quỳ thụp xuống một tiếng, sau đó nhào tới trước mặt Đỗ Duy, ôm chặt lấy chân của Đỗ Duy sau đó khóc to: "Thiếu gia của ta ơi, ta là Mã Đức người bộc nhân trung thành của thiếu gia đây! Cái ngày này là ngày ta luôn mong đợi, chỉ sợ ngài ở bên ngoài có chút gì ngòai ý muốn....."
Thấy dáng vẻ khóc lóc đau đớn của Mã Đức, Đỗ Duy cười mắng một tiếng, nhẹ nhàng gỡ tay của Mã Đức ra, cười nói: "Những ngày này ngươi thế nào? Thiếu gia ta tại phương bắc ăn không ít đau khổ, ngươi tại gia, tưởng rằng càng ngày phải càng tốt chứ?"
Mã Đức trông Đỗ Duy từ nhỏ tới lớn, cảm tình tự nhiên là không bình thường, cũng không che giấu, gạt nước mắt, cười nói: "Thiếu gia lưu lại sản nghiệp, ta cẩn thận trông coi, mặc dù sau khi ngài đi, tâm tình của ta buồn phiền, lo lắng, nhưng kiếm tiền lại không ít! Ngài đưa ra cái giải đấu gì đó, cái này chỉ trong vòng ngắn ngủi có 1 tháng, liền kiếm được mấy vạn kim tệ rồi. Hơn nữa, khi trước ta phụng mệnh trở về đế đô mừng thọ phu nhân, màn trình diễn pháo hoa của ngài gửi tới, quả nhiên nổi bật làm rực rỡ cả tòa thành, những lễ vật của người khác đều kém hơn ngài. Chỉ là phu nhân luôn nhớ mong ngài, sau khi thấy lễ vật của ngài, khi nghe ta nói thiếu gia đặc biệt vì phu nhân mà chuẩn bị, tiêu tốn vô số tâm huyết, phu nhân vô cùng cao hứng nhưng sau đó lại khóc rất lâu."
Đỗ Duy nghe vậy, sắc mặt thoáng buồn bã, Đỗ Duy đối với vị Bá tước phu nhân này, tròng lòng tình cảm không ít, trên cái thế giới này, người đầu tiên đối với bản thân mình tốt, đó là vị mẫu thân này, nhớ lại một chút, Đỗ Duy nói: "Được rồi, cái này không cần nói, nhưng ngày mà chúng ta ở tại nơi này không còn lâu nữa, việc ta xuất môn lần này, ầm ĩ cũng không nhỏ, sợ rằng phụ thân rất nhanh sẽ triệu hồi ta trở lại đế đô, tới lúc đó gặp mẫu thân, sẽ khiến cho bà ấy thêm vui sướng."
Nói xong, Đỗ Duy trở lại thư phòng, đang lúc muốn yêu cầu Mã Đức đem thời gian một tháng mình không ở đây, sản nghiệp trong tay báo cáo rõ ràng một lượt, nhưng lão quản gia Hill lại vội vàng chạy vào báo.
"Thiếu gia, có người tặng lễ vật tới, chỉ nói là tặng ngài!"
Đỗ Duy khẽ giật mình, lập tức dẫn người ra ngoài, liền thấy phía ngoài lâu đài, đỗ một hàng xe ngựa, bộc nhân của lâu đài đang đỡ lấy hàng hóa.
Khắc họa phía trên xe ngựa, chính là gia tộc huy chương của Listeria hầu tước phu nhân.
Một người trung niên thân mặc lễ phục nhìn thấy Đỗ Duy, liền nhanh chóng đi tới cúi người thi lễ, sau đó cung kính nói: "Vị này nhất định là Đỗ Duy thiếu gia rồi! Chúng tôi phụng mệnh Listeria hầu tước phu nhân, tới tặng đại lễ. Phu nhân nói, ân cứu mạng, sau này tất báo đáp, chút quả nhỏ này, chỉ là thấy mùa tế lễ mùa hè sắp đến rồi, tặng một chút đồ mọn, xin thiếu gia thu lấy."
Nói xong, lại đưa danh sách lễ vật tới, Đỗ Duy đưa mắt nhìn, không nhịn được kinh ngạc trong lòng.
Vị Listeria hầu tước phu nhân này quả nhiên là giàu có, cái này gọi là "chút lễ mọn", khiến cho lão quản gia bên cạnh động dung rồi.
Một trăm con chiến mã mà đều là ngựa đực, hai xe thượng đẳng da thú của băng phong sâm lâm, không ít đặc sản hải ngoại. Nhà mẹ của vị Listeria hầu tước phu nhân này là một nhà buôn trứ danh cực lớn của Roland đại lục, buôn bán ở nước ngoài mấy đời giàu có nhất thiên hạ, lần này lễ vật tặng tới, bất ngờ còn có nhiều loại dạ minh châu và san hô sản xuất ở vùng biển! Cây san hô cao gần bằng người, giá trị phải trên vạn kim tệ, lại còn là bốn đôi.
Thậm chí nghe nói Đỗ Duy thích nghiên cứu ma pháp thực vật, còn đem tặng không ít loại thực vật trân quý mà ngay cả Đỗ Duy cũng không sưu tập được.
Còn có một bộ kị sĩ khải giáp được gia trì ma pháp có giá trị rất cao, giá trị ít nhất phải năm sáu vạn kim tệ, bộ khải giáp này Đỗ Duy chỉ đưa mắt nhìn qua, rồi lập tức cho người mang tới phía sau lâu đài, coi như là tiện nghi cho Hussein rồi.
Cuối cùng là một thanh đoàn kiếm, thanh kiếm dài không quá nửa mét, nhưng nhìn chất liệu, lại là tinh cương bách luyện(luyện trăm lần), trên mũi kiếm xuất hiện ngân khí nhàn nhạt, Đỗ Duy nhìn thấy, càng biến sắc mặt, rõ ràng là thêm vào bí ngân cực kỳ khó kiếm.
Bí ngân này là tài liệu trân quý ngay cả ma pháp sư cũng rất khó kiếm được, bởi vì kim chúc đối với ma pháp có sự bài xích tự nhiên, nhưng bí ngân lại không giống thế, đó là tài liệu để gia trì ma pháp vũ khí tốt nhất! Bình thường một vũ khí được gia trì ma pháp, chỉ là trên vũ khí được khảm bảo thạch, đem ma pháp ấn tại bảo thạch, nhưng so với bí ngân chân chánh dung hợp với ma pháp, thì kém tới cả trăm lần.
Bí ngân trên thị trường càng là vô giá, cho dù có bỏ ra mười vạn kim tệ, cũng chỉ có thể mua được một mẩu lớn nhỏ không quá một quả trứng chim mà thôi.
Đoản kiếm có bí ngân này, đối với Đỗ Duy mà nói là một sự bắt đầu tuyệt vời, chỉ cần Đỗ Duy sau này học nhiều hơn về ma pháp, là có thể gia trì ma pháp trên thanh đoản kiếm này được rồi.
Phần lễ vật quý trọng này, Đỗ Duy trong lòng có chút hổ thẹn, chính lúc đang muốn nói, thì người của Listeria cười nói: "Hầu tước phu nhân nói rồi, Đỗ Duy thiếu gia ngàn vạn lần xin đừng từ chối. Nếu như từ chối trả về, tôi cũng không dễ ăn nói, mà còn khiến cho Hầu tước phu nhân thương tâm, phu nhân thân thể vừa mới khá hơn, còn không được phép đi lại, đợi thân thể tốt rồi, nhất định sẽ tự mình tới bái hội thiếu gia."
Dừng một chút, gã nói thêm: " Phu nhân còn nói Đỗ Duy thiếu gia tuổi trẻ, tất sẽ hiếu kì trước những thứ mới lạ. Dù gia tộc Listeria chúng ta không có, vẫn có thể dùng thương đội hàng hải kiếm không dừng. Sau này Đỗ Duy thiếu gia ngài có gì phân phó, chỉ cần báo cho bất kì thương hào nào của gia tộc Listeria (Listeria) ở phía nam, chỉ cần báo tên, Listeria gia tộc chúng tôi nhất định sẽ dốc lực tương trợ!"
Nói xong, gã cúi người chào, sau đó xoay người dẫn đội xe ngựa đã trống rỗng ly khai.
Lão quản gia Hill đứng bên cạnh đã thay đổi sắc mặt vài lần. Phần lễ vật của Hầu tước phu nhân Listeria này có giá trị bằng cả nửa năm lợi tức của cả gia tộc Rowling. Không biết thiếu gia làm sao quen được vị Hầu tước quả phụ nổi tiếng kia mà được nể mặt đến như vậy.
Đang định quay vào thành thì hạ nhân lại đến báo rằng quản sự phận hội của Ma pháp công hội tại bình nguyên Rowling phái người đến tặng lễ vật.
Lão quản gia cả kinh. Đây không phải chuyện đùa. Quý tộc tặng lễ không hiếm, nhưng đến cả Ma pháp sư cũng tặng lễ thì quá khác rồi.
Bình thường chỉ có chuyện đại gia, quý tộc tống lễ Ma pháp sư, dù có được nhận nhưng chưa chắc được nể mặt. Có khi nào thấy chuyện Ma pháp sư vội vã đến tống lễ vật cho quý tộc như thế này?
Phân hội của Ma pháp công hội tại bình nguyên Rowling cũng đã biết được tin từ kinh đô rằng Đỗ Duy là đệ tử quan môn của Gandoff (Cam Đa Phu) đại sư, lập tức cũng chọn ra những ma pháp tài liệu tốt nhất đến tống tặng:
.
-Mười viên Sapphire (Thủy Lan)Bảo Thạch, tối cần thiết cho phong hệ Ma pháp sư.
-Một trăm viên Ruby (Hồng Ngọc) Bảo thạch loại thượng đẳng, đạo cụ vô cùng trân quý đối với Hỏa hệ Ma pháp sư.
-Hai mươi viên Pha Lê đen.
-Một trăm viên Pha Lê thượng đẳng chứa ma lực.
-Còn lại là vô số viên Pha Lê màu khác
-Ngoài ra vẫn có rất nhiều loại ma pháp đạo cụ khác.
-Cuối cùng còn có một khối gỗ Hồ Đào thượng hảo trên trăm tuổi, được chặt xuống lúc đầu xuân trước khi cây kịp khai hoa nẩy chồi, được sơ chế qua bởi luyện kim Thuật sư của Ma Pháp công hội, là tài liệu tốt nhất để chế tạo Pháp trượng cho Ma pháp sư.
Đỗ Duy mặt mày hớn hở tiếp nhận, lập tức cho người đưa đến gian Tiểu mộc lâu mà mà mình kiến tạo lúc trước tại thành ngoại.
Gã Tứ cấp Ma pháp sư mà công hội phái đến nói vài câu khách sáo xong cũng rời đi.
Lão quản gia Hill trong lòng rung động. Không hiểu vị Thiếu gia bị coi là phế vật này rốt cuộc đã làm chuyện kinh thiên đại sự gì mà từ gia tộc giàu có Listeria (Listeria) cho đến Ma pháp công hội ánh mắt cao cao tại thượng cũng phải đến tận cửa lấy lòng.
Đỗ Duy không để ý tới hắn, chỉ dẫn theo lão Mã Đức tới sau thành tìm Hussein.
Đỗ Duy bây giờ không chỉ có nhiều tài sản, mà còn có nhiều bí mật không thể để người khác biết, như sự tồn tại của Hussein Medusa còn có lão thử Gageu) cùng chim cánh cụt QO.
Trong thành nhiều tai mắt, hỗn tạp, tốt nhất là tìm một nơi vắng vẻ, tĩnh lặng. Dù sao bình nguyên Rowling rộng lớn này cũng không thiếu chỗ. Đỗ Duy định tìm một nơi thích hợp để kiến tạo đại bản doanh cho mình, lúc đó mới có thể coi là đã có căn cơ của chính mình.
Bây giờ hắn giàu có, khác xa lúc trước mỗi tháng chỉ được lãnh ba trăm Kim tệ còm, tìm một nơi sơn minh thủy tú để kiến tạo một tòa thành hay trang viên cho mình không phải một việc dễ như chơi ư?
Tiền đồ sáng lạn, tình thế thật là tốt đẹp a......
← Ch. 107 | Ch. 109 → |