Vay nóng Tima

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 115

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 115: Cha Con
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Shopee


Đỗ Duy trong lòng hơi kinh hãi, hắn không nghĩ tới cha quả nhiên lại điều tra được trương mục tài sản cá nhân của mình rõ ràng đến vậy. Điều này chỉ có chính mình và Marde biết, Đỗ Duy tin chắc vào lòng trung thành của Marde đối với mình, tuyệt đối không lộ ra nửa điểm tin tức. Mà cha lại thản nhiên biết như vậy rõ ràng... xem ra hắn đối với việc điều tra mình tốn không ít khí lực đây!

Nếu cha đã trực tiếp giở bài, Đỗ Duy cũng không cần tiếp tục che giấu nữa, hắn chỉ cười cười: "Đây là con làm ra một chút đồ vật hồ đồ, mặc dù có thể kiếm tiền, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một phần nhỏ, gia tộc bây giờ cũng không thiếu tiền. Bản lĩnh kiếm tiền đối với gia tộc cũng không có bao nhiêu tác dụng đúng không?"

"Vậy còn chi hạm đội kia của ngươi thì sao?" Raymond bá tước mỉm cười.

Đỗ Duy một chút cũng không ngạc nhiên việc cha biết về chi hạm đội, hắn nhún nhún vai: "Cái đó, chẳng qua cũng chì là một cái ngoài ý muốn thôi. Con tình cờ gặp một trợ thủ không tầm thường, nhờ có sự trợ giúp của nàng nên con mới vô tình có được chi thuyền đội đó..."

Raymond bá tước thở dài, hắn cau mày nhìn chằm chằm Đỗ Duy thật sâu, chậm rãi nói: "Điều ta kỳ quái là .... Tại sao?"

"?" Đỗ Duy thấy cha liếc mắt một cái.

"Ngươi rất thông minh". Raymond bá tước ngữ khí thâm trầm, chậm rãi nói từng chữ một: "Thậm chí ta hiểu được, sự thông minh của ngươi nếu nhìn qua lịch sử gia tộc cũng là rất hiếm thấy! Tựu ngay cả ta trong khi hơn mười tuổi tuổi cũng tuyệt đối không có ý nghĩ và bản lãnh như ngươi. Thế nhưng tại sao khi ở đế đô ngươi lại cố ý để người ta hiểu lầm mình thành "ngu ngốc"? Hiện giờ suy nghĩ lại, người mặc dù không cố ý giả vờ nhưng lại cố ý đối với sự hiểu lầm này không muốn giải thích dường như còn rất vui khi thấy tình huống này xảy ra vậy... Cho nên ta muốn hỏi ngươi tại sao?"

"Tại sao ư?"

Đỗ Duy trầm mặc thật lâu, vấn đề này thật sự rất khó trả lời ...không, không phải rất khó mà là không cách nào trả lời!

Năm đó dù chính mình không phải cố ý, nhưng vô tình dẫn dắt mọi người hiểu lầm chính mình thành một kẻ ngu ngốc, bản thân cũng cảm thấy rất vui khi chứng kiến tình cảnh này diễn ra.

Bởi vì bản thân mình...không thuộc về thế giới này ...cái cảm giác tâm tro ý lạnh, biếng nhác, không lo không nghĩ, cái cảm giác muốn buông thả tâm tình này ...như thế nào lại muốn giải thích với người khác?

Đúng vậy, ta chỉ thầm nghĩ có được cuộc sống tự do và bình lặng ...nhưng nếu tại đế đô lại không thể làm được điều này!

Nhưng những lý do này không cách nào nói với cha được.

Nhìn Đỗ Duy im lặng không nói, Raymond bá tước không có được câu trả lời liền thở dài một hơi: "Ngươi không muốn nói ta cũng không bức ngươi nữa, dù sao ta rất rõ ràng ...ngươi từ nhỏ đã không thích ta đúng không?"

Đỗ Duy vẫn im lặng không nói.

Raymond bá tước cũng không đợi Đỗ Duy hồi đáp, ngược lại tự mình nói tiếp.

"Khi người sinh ra ta không ở bên cạnh ngươi, thân là tộc trưởng gia tộc trên lưng ta mang nặng vinh diệu của gia tộc Rowling, thân là tướng quân của đế quốc trên lưng ta mang trách nhiệm mở rộng bờ cõi cho đế quốc. Thậm chí khi ngươi lên ba tuổi ta mới nhìn thấy được ngươi lần đầu tiên... Kỳ thật trong nội tâm của ta đối với ngươi và mẫu thân của ngươi đều cảm thấy có lỗi rất nhiều."

Raymond bá tước chậm rãi uống một hớp rượu nhỏ, nở một nụ cười tự giễu: "Chỉ là, ngươi chắc có thể hiểu được thân là nam nhân rất nhiều lúc không thể biểu đạt ra tâm tư của mình được."

Đỗ Duy không nói gì.

"Ngươi không thích ta, điểm này ta đã nhận ra khi lần đầu tiên trở về nhà và ôm lấy ngươi. Từ trong ánh mắt cho đến khi ngươi không chịu mở miệng nói chuyện ta đã nhận ra điều đó, sau này nếu không có Marde ...Hắc hắc! Ngươi thậm chí không muốn cùng ta tiếp xúc, mặc dù ta không hiểu sao ngươi nhỏ như vậy đã có những ý nghĩ ấy nhưng cứ cho ngươi là thiên tài hiếm thấy của Rowling gia tộc đi... Có lẽ khi ngươi còn nhỏ bởi vì ta không ở bên cạnh mẹ con ngươi mà ngươi không thích ta. Những điều này ta đều có thể hiểu được."

Dừng trong chốc lát, Raymond bá tước đột nhiên hỏi: "Ngươi biết lúc trước tại sao ta muốn đem ngươi đuổi ra khỏi đế đô không?"

"...Biết." Đỗ Duy rốt cục mở miệng. Hắn thấp giọng nói: "Bởi vì ngày đó người đối với con thất vọng, cho rằng con không phải là một người hợp cách kế thừa gia tộc."

Raymond bá tước gật đầu: "Ngươi có hận ta không?"

Đỗ Duy lắc đầu: "Không, con chỉ muốn nói là ...con không hận ngài."

*****

Sao?" Raymond bá tước có chút ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Đỗ Duy ngồi thẳng lưng, ngữ khí rất trịnh trọng "Người là cha nhưng cũng là tộc trưởng của gia tộc, cho nên ngài không thể đối đãi với nhi tử của mình như một phụ thân bình thường. Ngài phải lo lắng cho tương lai của gia tộc, gánh trách nhiệm cho sự hưng suy của cả gia tộc trên vai. Vì thế, dưới tình huống đó buông tay đối với một người bị cho rằng là một đứa con vô năng con rất hiểu được... hành vi đó... Cho nên con cũng không ghi hận trong lòng."

"Ngươi cũng quả nhiên hiểu được." Raymond bá tước tựa hồ ngạc nhiên hơn nữa: "Chỉ là ngươi chỉ mới đoán được một nửa mà thôi."

Hắn đứng lên nhẹ nhàng cầm ly rượu đi đến và nhìn Đỗ Duy: "Một nửa nguyên nhân kia là vì ...ta bảo vệ ngươi! Nhi tử của ta ...dù sao vẫn là nhi tử của ta! Ta chỉ vì muốn bảo vệ ngươi thôi!"

Đỗ Duy không khỏi thân thể run lên.

"Đế đô là trung tâm quyền lực của Rowland đại lục, là tòa hùng thành phồn hoa nhất ... Nhưng đồng thời nơi này cũng là địa phương có thể ăn thịt người nhất đại lục. Hừ, ngươi xem xem, hoàng đế bệ hạ, tập đoàn hoàng thất, tập đoàn quý tộc, tập đoàn quân phương, thần điện thế lực, ma pháp công hội thế lực... Mấy trăm năm gần đây người ăn ta, ta cắn người... Hừ, trong mấy trăm năm này có bao nhiêu gia tộc từng vinh diệu huy hoàng giờ đây đã biến mất trong lịch sử rồi! Dù trước kia ta cho rằng ngươi là một người... Ừm, mặc dù ta đối với ngươi rất thất vọng nhưng dù sao ngươi vẫn là nhi tử của ta! Ta không thể nhìn nhi tử của mình tại đế đô địa phương có thể ăn thịt người này lớn lên, mắt nhìn ngươi bị cuốn vào vòng tròn quý tộc hỗn loạn này! Ta cho rằng lúc đó ngươi không đủ thông minh, tùy lúc đều có thể bị người khác ăn mất ngay cả xương cũng không lưu lại. Ta muốn ngươi phản hồi Rowling bình nguyên kỳ thật là muốn bảo vệ ngươi."

Raymond bá tước nhìn nhi tử của mình, tại giờ phút này trên nét mặt của hắn hoàn toàn thể hiện dáng vẻ của một người cha.

"Ý nghĩ trong đầu của ta rất đơn giản, mặc dù ngươi không kế thừa thiên phú của gia tộc, nhưng dù sao ngươi vẫn là nhi tử của ta! Để khiến cho ngươi rời xa đế đô địa phương đầy nguy hiểm và phức tạp đi đến đất phong của gia tộc, nơi ngươi có thể có một cuộc sống tự do an toàn và vui sướng. Cho dù ngươi là người bình thường ít nhất cũng có thể có cuộc sống thoải mái và an ổn hơn mười năm. Chỉ cần gia tộc tại đế đô không ngã, ngươi ít nhất có thể có cuộc sống giàu có vui sướng cả đời! Dù cho..."

"Dù cho cái gì?" Đỗ Duy nhịn không được hỏi.

"Dù cho gia tộc tại đế đô có một ngày gặp phải tai họa diệt môn giống như các gia tộc quý tộc khác bị xóa mầt trên lịch sử ... Dù tại đế đô tất cả mọi người đều bị chết, ngươi ở xa tại Rowling bình nguyên vẫn còn có thời gian chạy trốn! Đến lúc đó mai danh ẩn tính còn có thể để lại cho Rowling gia một quả mầm móng!" Vị đế quốc quyền thần chậm rãi nói: "Mỗi quý tộc thế gia đều làm như vậy cả! Người vĩ đại nhất ở lại đế đô hết sức vì gia tộc, nhưng cũng để lại một ít mầm móng rời xa đế đô nhằm đề phòng vạn nhất."

Đỗ Duy sắc mặt nghiêm nghị.

"Ngươi là nhi tử của ta." Raymond bá tước nghiêm túc nói: "Mặc dù ngày trước ta cho rằng ngươi không được như đệ đệ Garbi của ngươi thông minh như thế, nhưng trong lòng của ta vẫn như cũ rất thương ngươi."

Đỗ Duy có chút cảm động, mặc dù tâm tư của hắn cứng cỏi nhưng lúc này cảm động tâm tình không cách nào khống chế dâng trào từ nội tâm.

"Hôm nay ta và ngươi nói chuyện này không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì cha con chúng ta đã hiểu lầm quá lâu! Mà bây giờ ta hiểu được ngươi so với tưởng tượng còn thông minh hơn nhiều lắm! Cho nên ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian cất giữ những lời nói trong lòng này, ta đều đã nói cho ngươi cả rồi với trí thông minh của ngươi nhất định có thể hiểu được. Đồng thời ta còn muốn nói cho ngươi một việc..."

"Việc gì?"

"Ngươi nhất định thấy rất kỳ quái..." Raymond bá tước sắc mặt âm trầm: "Theo lý thuyết, hai tháng trước sau khi nhận được tin tức ngươi được thừa nhận là đệ tử của Gandalf ta nên lập tức triệu ngươi về đế đô rồi, nhưng ta lại chần chờ lâu như thế ngươi không thấy kỳ quái sao?"

Đỗ Duy cười khổ: "Con ...chỉ cho rằng cha không thích con."

Raymond bá tước thoáng giật mình, lập tức lắc đầu: "Không, bây giờ ta muốn nói cho ngươi biết là ta rất không muốn gọi ngươi trở về đế đô, ta đã cố gắng chần chờ, trì hoãn nhưng áp lực từ nhiều mặt khiến ta không cách nào có thể tiếp tục trì hoãn nữa. Bất đắc dĩ mới phải triệu ngươi về đế đô.... Việc ngươi trở về căn bản không phải là ý của ta."

Đỗ Duy nhíu mày: "Dù ta có thân phận là đệ tử của Gandalf nhưng thân phận này quan trọng như vậy sao? Tại sao lại khiến cho xảy ra nhiều chuyện như thế?? Đồ đệ của Gandof đến bây giờ vẫn còn sống mấy người, thiếu ta một người cũng không ít, thêm ta một người cũng không nhiều lắm... Tại sao hết lần này này tới lần khác ta lại gặp phiền toái lớn như vậy?"

Raymond bá tước đột nhiên cười lạnh một tiếng chỉ vào bộ ma pháp sư trường bào mà Đỗ Duy đang mặc: "Chỉ là vì bộ áo choàng mà ngươi đang mặc trên người!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-662)