Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 130

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 130: Đỗ Duy thu hạ đích ma pháp học đồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Warning: Cấm trẻ em dưới 18 tuổi và người yếu tim, đọc xong rất dễ sốc vì vật thuốc...

Đón lấy ánh mắt cảnh giác của Đỗ Duy, hoàng tử Thần cười thần bí.

Một lát sau, hai người đều không nói chuyện, xe ngựa cũng đã rẽ vào một ngã ba, sau đó theo con đường nhỏ hẹp này càng đi càng xa.

Theo một loạt hàng cây khoác màu áo xanh chỉnh tề đứng thành hàng ở hai bên đường. Những cây này rõ ràng là đã được người làm vườn cắt tỉa tỉ mỉ. Mà trên mặt đất không ngờ là những tảng đá xanh được lát xuống, xem ra cũng tốn hao không ít tiền của.

"Ngài xem phía trước kìa."

Theo hướng ngón tay Hoàng tử Thần, Đỗ Duy nhìn thấy ở phía trước, khoảng cách dưới một đỉnh núi không cao, xuất hiện một kiến trúc trang viên u tĩnh. Từ hình thức của kiến trúc nhìn vào, thoáng mang theo một chút phong cách kiến trúc phương bắc của Roland đại lục. Tường cao bằng đá sẫm màu bao thành một vòng khép kín, phía trên được vây bởi hàng rào sắt. Một tòa chủ thể kiến trúc của trang viên này, nhìn qua tựa hồ giống hệt hình dáng trang viên biệt viện riêng của một quí tộc. Toàn bộ do những tảng đá khổng lồ liên kết kiến tạo thành, từ bộ dáng bên ngoài nhìn qua có chút cảm giác cục mịch. Tuy nhiên trên vách tường hiện đầy những dây leo uốn quanh, trung hòa với vẻ cục mịch, sinh ra nét mềm mại. Đây là một tòa nhà xa hoa cao ba tầng, đơn thuần nhìn từ thể tích, chỉ sợ so với không nhỏ hơn tòa thành tổ trạch của gia tộc Rowling tại Rowling bình nguyên là mấy.

Con đường dẫn tới cửa chính của tòa nhà là một khu vườn hoa. Lúc này đang cuối mùa hè, hoa hồng Bavaria nở rộ trong vườn đã được người làm vườn vun trồng công phu. Sự kiều diễm của hoa hồng đang nở rộ dưới ánh hoàng hôn khiến cho tòa nhà lớn nhìn vốn u ám này lại xuất hiện một tia ấm áp.

Toàn bộ bố cục này rất hoàn hảo, có thể khiến nội tâm người ta cảm thấy phi thường tò mò. Đỗ Duy mơ hồ đoán ra được một chút. Hắn cũng đã loáng thoáng nghe nói xung quanh đế đô có một nơi như thế này.

Quả nhiên, xe ngựa vừa đi tới phía dưới tòa nhà. Lập tức xuất hiện một đội người hầu ăn mặc chỉnh tề đi tới. Làm cho Đỗ Duy có chút kinh ngạc chính là, mỗi người hầu đều là cao lớn khỏe mạnh, mặc dù cử chỉ nhất mực có lễ tiết, nhưng từ vóc người mà nhìn, đều là những nam tử cường tráng có sức khỏe phi thường. Hơn nữa, trong mỗi động tác đều mang theo khí tức của quân đội nồng hậu khó có thể che dấu.

Kế tiếp vườn hoa là một cái sân lớn đã đỗ đầy các loại xe ngựa hào hoa. Trên những xe ngựa này có đủ các loại huy chương gia tộc, cho dù là Đỗ Duy tinh thông huy chương học, nhưng nhìn vào cũng có chút hoa mắt. Trong thời gian ngắn ngủi đi xuống xe ngựa, hắn ít nhất đã thấy được ba cái huy chương của thế gia giàu sang có lịch sử cực kỳ xa xưa, còn có năm cái gia huy đều là những gia tộc nhất lưu trên Roland đại lục.

Trang sức trên những cỗ xe ngựa này có cái hào hoa, có cái ưu nhã, có cái đẹp mắt, có cái xa hoa...... Trong đó Đỗ Duy thấy một cỗ xe ngựa, đó là chiếc duy nhất trong toàn bộ " bãi đỗ xe" này có tài sản tạo ra gần như có thể sánh được với cỗ xe ngựa của vương tử Thần.

Đó là một cỗ xe ngựa đặc chế nhìn qua có thể thấy lớn hơn nhiều so với với toàn bộ số xe ngựa xung quanh. Không ngờ trên thân xe chỉ dùng kim tuyến để dát! Đỗ Duy biết đó là một loại phương pháp luyện kim cực kỳ tốn kém, dùng một lượng lớn hoàng kim tại nhiệt độ cao nóng chảy thành thể lỏng. Lại bổ sung thêm một loại dung dịch hòa tan đặc thù, cuối cùng biến thành trạng thái nửa cô đặc, sau đó dùng loại dung dịch này thay thế cho loại vật phẩm vốn dùng để sơn xe! Bởi vì sắc màu nhìn như dòng sông màu vàng đang trôi. Cho nên được gọi là vàng trôi.

Mà trên phần đèn của xe ngựa, không ngờ đều dùng thủy tinh được đánh bóng, bên trong dùng một loại dùi lửa cực phẩm vô cùng hiếm thấy trên Roland đại lục (một loại đá quý tự phát sáng. Đồng thời cũng là tài liệu ma pháp hỏa hệ thượng hảo), để làm bấc đèn.

Xa xỉ! Không phải xa xỉ bình thường!

Đỗ Duy thở dài. Tuy chỉ là một cỗ xe ngựa bắt mắt nhất trong cả bãi đỗ xe này, vừa nhìn là có thể thấy được khí tức của kẻ mới phất, thiếu đi một chút khí độ cùng ưu nhã của loại thế gia giàu có.

Đỗ Duy theo Hoàng tử Thần xuống xe ngựa, một tòa nhà lớn huy hoàng xa xa mơ hồ có thể thấy được từ chỗ này, còn có âm nhạc tiếng vui cười truyền đến.

"Điện hạ Thần." Một người hầu đầu lĩnh cúc cung thi lễ thật sâu với Hoàng tử Thần, sau đó vô cùng cẩn thận theo sát hai người. Một mặt thấp giọng nói: " Không biết ngài đêm nay chuẩn bị an bài như thế nào?"

Hoàng tử Thần cười, tùy ý chỉ vào trong đại sảnh: " Hôm nay trông rất náo nhiệt a."

" Vâng. Là bá tước Billiat đại nhân ở chỗ này cử hành một tràng yến tiệc." Người hầu cười nói: " Ngài có hay không muốn ta đi thông báo một tiếng về sự tới nơi của ngài chứ? Điện hạ tôn quí đến, đối với bá tước đại nhân Billiat sẽ rất cao hứng."

(Billiat là một thị trấn ở tỉnh Ain, vùng Rhône-Alpes thuộc miền đông nước Pháp. )

Hoàng tử Thần chiếm vị trí đầu. Người hầu này lập tức nháy mắt với thủ hạ một cái. Đỗ Duy nhìn ra, tiếng bước chân của những người hầu này, hiển nhiên cả đám này đều có thân thủ tương đối tốt.

" Đỗ Duy thân ái, bây giờ ngài đã biết đây là nơi nào chưa?"

Tiến vào tòa nhà phía trước, Hoàng tử Thần đột nhiên ngừng bước, vẻ mặt vui vẻ nhìn Đỗ Duy.

Đỗ Duy gật đầu: " Đại khái hiểu rõ một chút rồi."

" Ừm, nơi này chính là mỏ khai thác vàng nổi tiếng nhất đế quốc, được coi là thiên đường của nam nhân, là nơi du hí tốt nhất của xã hội thượng lưu." Hoàng tử Thần thở dài. Cách cửa lớn của đại sảnh, hai người đã có thể nhìn thấy bên trong đại sảnh hào khí yến hội đang nồng hậu. Những người hầu vội vã lui tới, trong tay bưng những cái đĩa bạc nguyên chất......

" Xung quanh cả đế đô, đều ẩn tàng không ít những nơi như vậy. Tuy nhiên nơi này là một chỗ nổi danh nhất trong đó, xa hoa nhất, cao quý nhất, có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu cùng dục vọng của khách chơi...... Chỉ cần ngài có tiền thôi!" Hoàng tử Thần thản nhiên cười nói: " Nhưng mà, nơi này mặc dù đúng là chỗ vui chơi của xã hội thượng lưu, nhưng đồng thời nơi này cũng là chỗ có thể chứng kiến những trò hề của giới quý tộc! Hừ...... Cho nên, nơi như vậy, tự nhiên không thể bố trí trong thành của đế đô. Đi thôi, bằng hữu của ta, ta nghĩ ngài lớn như vậy rồi, chỉ sợ còn chưa bao giờ tới những nơi như thế này."

Đỗ Duy không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.

Rất nhanh, không đợi hai người đi vào, cửa lớn bên trong đã được đẩy ra. Theo sau là mấy tên người hầu, mấy quí tộc mặc hoa phục từ bên trong đi nhanh ra, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ưu nhã, ở chính giữa là một ông già tóc bạc đầy đầu, thân hình gầy gò. Ánh mắt đã có chút mờ đục, nhưng một thân có một chút mùi rượu lẫn với mùi nước hoa trên người đàn bà, trên mặt có ánh hồng. Nghênh đónHoàng tử Thần đi tới. Mấy quí tộc bên cạnh đều là những kẻ trung niên, nhìn qua tuổi còn trẻ nhất cũng chỉ sợ đã hơn ba mươi, tuy nhiên vẻ tươi cười trên mặt lại mang theo mấy phần cung kính.

"Ô, tiểu điện hạ thân ái của ta tới rồi." Lão quí tộc kia hiển nhiên có thân phận cao nhất trong những người này, chỉ có hắn mới không ngần ngại chút nào. Thậm chí còn có chút đĩnh đạc đi tới, một tay kéo Hoàng tử Thần lại, cười nói: " Ngài xem, ta đoán được đêm nay nhất định sẽ có vị khách thần bí, dự cảm của ta chính là rất chính xác, còn chuẩn xác hơn những chiêm tinh thuật sư vô dụng kia."

"Hầu tước đại nhân Solomon, trông ngài hôm nay tâm tình không tệ đâu!" Vẻ tươi cười trên mặt Hoàng tử Thần cũng rất thân thiết: " Xem ra yến tiệc này của bá tước Billiat làm ngài rất hài lòng phải không? Để ta đoán xem, hắn nhất định là chuẩn bị cho ngài một đồ vật đặc thù nào chứ? Là "Xà Nữ" vùng biên giới phía Nam? Hay công chúa của một bộ tộc suy tàn trên sa mạc? Ha ha ha ha......"

(Solomon là một vị vua của người do thái vi. wikipedia/wiki/V%C4%83... 3%A0_Palestine)

Solomon cũng là một đảo quốc của người Melanesia, nằm ở phía Đông Papua New Guinea, bao gồm gần một ngàn đảo nhỏ trải dài trên một diện tích khoảng 28. 400 km² (10. 965 dặm vuông). Thủ đô của nơi đây là Honiara, tọa lạc trên đảo Guadalcanal. )

Lão già gọi là hầu tước Solomon này, vẻ mặt lại vui vẻ không quan tâm trước sự trêu chọc của Hoàng tử Thần, thấp giọng nói: " Ngươi đoán không sai. Thằng nhóc Billiat kia, không ngờ chuẩn bị tới hai nàng Xà Nữ thượng đẳng! Vốn lúc đầu ta còn lo lắng cái khớp xương già này. Ban đêm chỉ sợ một mình không đương nổi hai nàng Xà Nữ, tuy nhiên may mà bây giờ ngươi đã đến rồi ....... Ha ha!"

Hầu tước Solomon? Đỗ Duy thấy nao nao. Lập tức nghĩ tới ý nghĩa đại biểu cho cái tên này! Solomon là một dòng họ tại Roland đại lục phi thường hiển hách! Lịch sử gia tộc này đã lâu. Thậm chí còn dài hơn Roland đế quốc! Vào thời điểm Roland đế quốc còn chưa có thành lập, gia tộc Solomon đã là một gia tộc giàu có trên đại lục. Tuy nhiên duy nhất có chút cổ quái chính là, hình thế của gia tộc Solomon này rất lỏng lẻo, bên trong gia tộc bọn họ không có tộc trưởng gì đó, mà đều tự phân tán phát triển. Mỗi một hệ trong gia tộc mặc dù có quan hệ với nhau, nhưng cho tới bây giờ chưa từng chính thức đoàn kết đứng lên.

Gia tộc này theo ý nghĩa nào đó, giống như là cây bồ công anh, đem hạt giống phân tán ra ngoài, càng phân tán càng nhiều...... Đó chính là nguyên nhân gia tộc này có thể trên đại lục sinh tồn hơn ngàn năm, đã trải qua nhiều lần rung chuyển đại lục nhưng vẫn đứng vững không đổ. Đỗ Duy từ trí nhớ tìm tòi một chút, lập tức nhớ ra, lai lịch của vị hầu tước này hoàn toàn không nhỏ! Lão già này lúc tuổi còn trẻ từng tại quân đội phục vụ ........ Lúc ấy cùng hoàng đế Augustine VI lúc ấy mới chỉ là hoàng tử thừa kế, có quan hệ rất tốt. Sau khi Augustine VI lên ngôi, đối xử rất là tử tế với người em tuổi còn trẻ theo gót mình. Hơn nữa bên trong nội bộ gia tộc Solomon, lão già này bây giờ chính là một gã "Quan buôn bán" điển hình, hắn chịu trách nhiệm trông coi không ít sản nghiệp của hoàng thất, còn đồng thời khống chế một ít buôn bán bên ngoài hải ngoại.

Theo lý thuyết, loại cuộc sống sinh hoạt tách biệt của Đỗ Duy đúng là sẽ không hiểu rõ loại bối cảnh quí tộc này, nhưng biết được Solomon gia tộc này, hoàn toàn bởi vì lúc trước học tập huy chương học, đối với tình thế phân tán gia tộc này sinh ra một chút hiếu kỳ đặc biệt.

Bên cạnh Hoàng tử Thần cũng lão già Solomon này thấp giọng cười trong chốc lát, đó là một loại vui cười ăn ý của nam nhân. Một vài tên trung niên quý tộc theo sau bên cạnh cũng chạy tới chỗ hoàng tử Thần làm lễ, trong đó một người có vóc người cao nhất, chính là người tổ chức yến tiệc ngày hôm nay, vị bá tước Billiat kia – Tuy nhiên Đỗ Duy lại không biết bá tước đại nhân này có lai lich ra sao.

Billiat.... Nghe cái tên này, hình như tới từ một dòng họ quý tộc ở tây nam đế quốc. Đỗ Duy thầm đoán.

Lúc này, mọi người đã đem ánh mắt tập trung trên người Đỗ Duy. Dù sao, Đỗ Duy còn đang mặc áo choàng của ma pháp học sĩ. Một gã ma pháp sư, loại còn là ma pháp sư tuổi còn trẻ như thế, đi tới ổ tiêu hồn này của giới quý tộc, thật sự là một chuyện hiếm thấy. Hơn nữa trông hắn cùng hoàng tử Thần lại có thể sánh vai bước đi. Thái độ ung dung, cử chỉ nghiêm cẩn, mang theo vẻ phong phạm quý tộc, không giống thủ hạ của hoàng tử Thần chút nào.

Hơn nữa, một gã ma pháp sư mang theo khí độ của quý tộc? Những quý tộc này đều là những lão thành tinh, ánh mắt đều rất nham hiểm, lập tức trong lòng thầm đoán thân phận của Đỗ Duy!

" Để ta giới thiệu một chút." Hoàng tử Thần khẽ mỉm cười, sau đó thân thiết kéo Đỗ Duy qua.

Thái độ tựa như bạn bè thân mật, dùng sức vỗ vỗ bả vai Đỗ Duy: " Vị này là Đỗ Duy Rowling ..... Con trai trưởng của Raymond bá tước. Các ngươi thấy đó. Chú nhóc này tuổi còn trẻ nhưng chính là một nhân vật đặc biệt đó! Nhìn xem, hắn mặc dù là một quý tộc, nhưng đồng thời cũng là một ma pháp sư xuất sắc đấy! Áo bào ma pháp sư trên ngươi hắn, còn có huy chương ...... Chính là thân phận của ma pháp học sĩ đấy!"

Gia tộc Rowling ư? Con trai trưởng của Raymond bá tước sao?

Mấy người ở đây lập tức hồi tưởng đến vô số những truyền thuyết về Đỗ Duy....... Nhất là cái tin đồn "ngu ngốc" nổi tiếng nhất vài năm trước kia.

Nhưng mà bây giờ. Mọi người sẽ không cho rằng Đỗ Duy đúng là khờ khạo. Dù sao, nếu nói một người ngu ngốc đều có thể trở thành ma pháp sư, như vậy tất cả ma pháp sư trên đại lục đều ngu ngốc ư?

Đỗ Duy trên mặt hàm chứa vẻ cười, vừa muốn làm lễ, Hoàng tử Thần lại kéo hắn, sau đó cười to nói: "Được rồi bằng hữu của ta, không cần phải làm lễ ở đây. Phải biết rằng, bên trong đều là quý tộc. Hơn nữa tuổi mỗi người đều lớn hơn ngài. Bây giờ ngài còn chưa có tước vị, nếu như thật muốn làm lễ, chỉ sợ ngài cả một buổi tối hôm nay chẳng có thời gian làm các việc khác nữa. Ở chỗ này, mọi người đều tới tìm kiếm một chút tâm tình vui vẻ, mấy thứ lặt vặt đó, ở trong trang viên này, tạm thời bỏ đi."

Dưới sự vây quanh của mọi người, hoàng tử Thần kéo Đỗ Duy bước vào bên trong yến hội. Trên mặt đất trải trải những tấm thảm dày mà mềm mại, trên vách tường là một cái chén đèn thủy tinh sáng ngời. Trên trần nhà là tác phẩm điêu khắc của đại sư nghệ thuật thủ công. Thậm chí ngay cả một cái bình hoa tùy tiện bài trí, cũng đều là những tác phẩm nghệ thuật có giá trị.

(chén đèn: thường thấy ở các ngôi nhà theo lối tây phương, ở bên ngòai có hình bán nguyệt, úp thẳng vào tường, bên trong có nến- đang miêu tả cái đèn ở nhà mình, hehe)

Theo hoàng tử Thần đi vào bên trong yến hội, lập tức gây nên một trận ồn ào. Hiển nhiên vị điện hạ tuổi còn trẻ này là khách thường xuyên. Hơn nữa, Đỗ Duy phát hiện, từ khi đi vào yến hội này, không còn thấy dáng vẻ hoàng tử ưu nhã nữa, vẻ ưu nhã cùng tươi cười trên mặt hắn lập tức biến thành một loại như tay chơi lão luyện "sói cười", mặt mày chuyển biến, cái kiểu tươi cười mập mờ này, đúng là nét đặc thù nam nhân đều có tại những nơi như thế này.

(Sói cười: không hiểu nghĩa lắm, có thể là từ lóng dân mạng Trung Quốc, theo cách đoán của tại hạ thì có thể là từ "Dê già" củ

Cả trong đại sảnh. Kỳ thật chỉ có hai mươi tên quý tộc, nhưng lại chí ít có hơn một trăm người đàn bà. Đỗ Duy vừa tiến vào, liền có cảm giác hương khí xung quanh phiêu tán. Các loại mùi nước hoa quý giá, làm cho Đỗ Duy thậm chí không nhìn được ắch xì một cái.

Ngày thường trong giới quý tộc ăn mặc thanh khiết giống nhau, lúc này cũng đã quên mất bộ dáng của chính mình, Đỗ Duy đã nhìn thấy có mấy gã trái ôm phái ấp những cô gái mỹ lệ.

Cả đại sảnh được thiết kế thành một cái vòng tròn. Mà ở cái vòng tròn trong đại sảnh, xung quanh mặt khác bố trí một nơi giống như một cái hộp hình tròn nho nhỏ, chỉ là cái hộp này không có nắp, đơn giản chỉ dùng trân châu thượng đẳng xuyên thành một cái rèm treo. Đỗ Duy tùy ý đi vài bước, thậm chí giật mình nhìn thấy, tại mặt sau tấm rèm che, đã có nam nữ quần áo nửa cởi ở cùng một chỗ, lúc ẩn lúc hiện, còn mơ hồ truyến tới những hơi thở hổn hển rất nhỏ .......

Hoàng tử Thần đã hoàn toàn không còn chút vẻ "hoàng tử điện hạ" nữa. Hắn rất tự nhiên xuyên qua đám người, bắt chuyện với một ít bằng hữu quen thuộc, thậm chí tùy ý một cô gái nhìn qua rất mềm mại ôm trong lòng, sau đó lớn tiếng cười nói: " Đỗ Duy thân ái, bằng hữu của ta, tại sao ngài vẫn còn một mình chứ? Lão thiên của ta, ở chỗ này nếu như ngài vẫn còn một mình, chính là sẽ bị mọi người chê cười đó!"

Đỗ Duy cười khổ.

Xung quanh vô số ánh mắt đều đảo quanh trên người hắn. Dù sao bộ áo bào ma pháp sư chấm đất của hắn thật sự quá bắt mắt.

Ở nơi này, đàn bà chiếm đại đa số. Đỗ Duy ngày thường khó có thể thấy các dạng mỹ nữ như vậy ..... Hắn thậm chí hoài nghi, chỉ sợ rằng phần lớn mỹ nữ cả đế đô đều trong một đêm tập trung tại nơi này! Những mỹ nữ này vẻ phong tình khác nhau, hắn thấy bên trái mình có vài tên cười khúc khích ngồi đó đổ nước lên người những cô gái, đều là thân mặc một tầng lụa mỏng manh, thân thể mềm mại dưới tầng lụa mỏng như ẩn như hiện. Mà thậm chí có một cô gái cố ý quay về phía Đỗ Duy chậm rãi uốn éo thân thể. Mấy bộ vị mẫn cảm trên người, dưới lớp lụa mỏng mơ hồ lại càng lộ ra những đường nét rõ ràng .....

Phía bên phải, thậm chí còn hé ra đôi chân dài cao cao nõn nà mềm mại. Mỹ nữ không ngờ cứ như vậy khỏa thân một nửa nằm ở đằng kia, da thịt nàng thoáng có màu tiểu mạch nhàn nhạt, trông qua lại càng khỏe mạnh quyến rũ người ta, bờ ngực tròn như quả bóng. Eo lưng tinh tế, cặp đùi thon dài thẳng tắp, cả thân thể uốn éo một chút, hai ngón tay nhẹ nhàng nắn một quả bồ đào đặt trên bờ môi đỏ tươi khe khẽ liếm một cái, ánh mắt lại cố ý mang theo nhiệt hỏa khiêu khích nhìn Đỗ Duy.

(tiểu mạch: lúa mì- dùng để nấu bia hoặc làm bánh mì ở phương tây)

Làm cho Đỗ Duy cảm thấy dở khóc dở cười chính là......... toàn thân cô gái xích lõa này, lại hết lần này tới lần khác mang theo trê mặt một tấm lụa che nhàn nhạt, bao phủ hơn phân nửa khuôn mặt nàng...... loại toàn thân xích lõa này đều phơi bày ra, nhưng lại hết lần này tới lần khác che đi bộ dáng khuôn mặt, hơn nữa vóc người nàng gần như hoàn mỹ, như vậy càng có khả năng kích thích dục vọng nam nhân! "Nhìn xem! Các nàng thích ngươi, bằng hữu của ta." Hoàng tử Thần thân thiết ôm chầm lấy bả vai Đỗ Duy, ghé vào lỗ tai hắn cười nói: " Đi thôi, bằng hữu của ta, ta tin rằng người như ngươi, sẽ vô cùng được hoan nghênh ở chỗ này!"

Rất nhanh, có mấy cánh tay mềm mại bám chặt trên người Đỗ Duy, một người phụ nữ vóc người bốc lửa, mặc một bộ trường bào màu đỏ vô cùng lộ liễu, vạt áo trước ngực xẻ ra rất dài, thậm chí còn kéo tới rốn. Mà hai bên trường bào mở ra cũng rất lớn, tới tận cặp đùi lớn..... Đỗ Duy lơ đãng liếc nhìn nàng một cái, lập tức từ mấy góc độ trên người đều rõ ràng thêm một chút ......... Dưới áo người phụ nữ này, không mặc thứ gì cả!

" Ồ, một vị tiểu ma pháp sư thật dễ nhìn a." Người phụ nữ bốc lửa này có một đôi mắt hấp dẫn, nhẹ nhàng đem đôi môi lớn mật dán vào lỗ tai Đỗ Duy, sau đó thậm chí dùng đầu lưỡi liếm trên lỗ tai của hắn một chút, thấp giọng cười nói: " Ta cho tới bây giờ còn chưa thấy qua ma pháp sư tới nơi này đó. Ngài là quý tộc nhà ai vậy? Ô, lại có thể mang bộ dáng ma pháp sư tới nơi này vui đùa......Yeah. Đây quả là một chủ ý rất thiên tài a."

Dứt lời. Một đôi tay mềm mại đã đặt trên cổ Đỗ Duy, đôi tay nhỏ bé đã theo áo báo ma pháp sư nhẹ nhàng mơn trớn trong ngực Đỗ Duy. Đồng thời Đỗ Duy có thể cảm giác được có một thứ lồi lõm phía sau thân thể mình khe khẽ cọ xát......

*****

-Đến đây nào, tiểu ma pháp sư của ta ......

Người đàn bà phóng đãng này cười, dùng đôi mắt hấp dẫn quét một chút qua bên cạnh một bức rèm che cách đó không xa – Phía sau bức rèm che kia đúng là không có một bóng người. Người phụ nữ này nhẹ nhàng thổi khẽ vào tai Đỗ Duy:

-Tiểu ma pháp sư của ta, chúng ta đi tới nơi nào đi ....... Ta nghĩ ta có thể làm cho ngài sung sướng đấy! Ưm ..... Cho tới bây giờ ta chưa cùng ma pháp sư làm ....... Ha ha ha....

Đỗ Duy cảm thấy người đàn bà này rất có thủ đoạn, ít nhất khả năng tán tính rất xuất sắc. Hắn đã cảm giác rõ ràng được sinh lý của mình xảy ra chút biến hóa..... Nhưng, cũng chỉ là sinh lý thuần túy mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng cười đẩy mụ đàn bà phóng đãng hấp dẫn này ra, thản nhiên cười nói:

-Không cần đâu. Ngươi không phải loại người ta thích.

Gặp quỷ đi ....... Ta không muốn đem một thân xử nam kết thúc ở cái nơi này, trong đầu Đỗ Duy ác ý nghĩ. Người phụ nữ kia không thèm để ý nữa, hì hì cười, buông lỏng Đỗ Duy ra, sau đó tới bám chặt lấy một quý ông bên cạnh không xa.

Cả yến hội như một thiên đường vui chơi phóng đãng. Trong không khí, mùi rượu càng ngày càng đậm, Đỗ Duy thậm chí cũng cảm giác có chút choáng váng đầu, hắn đột nhiên giật mình. Tiện tay cầm lấy một chén thủy tinh từ cái đĩa trong tay một người hầu đi qua, nhấp một ngụm rượu màu hổ phách nhạt ..... Rượu ngon thượng đẳng nhất, Đỗ Duy lập tức phán đoán ra. Nhưng hắn nhạy cảm phát hiện mùi rượu này có một vị khác thường ...... 'Đúng là quả băng tương rồi!'

Đỗ Duy thở dài trong lòng. Quả băng tương là một loại quả có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác, cùng loại với ma pháp thực vật Mê Ảo dược. Lúc trong rừng rậm Băng Phong, Đỗ Duy đã từng dùng loại quả này cho Hussein ngừng đau đớn khi bị thương, hắn đương nhiên quen thuộc với loại quả này.

-Được rồi, anh bạn của ta, xem ra tầm mắt của ngài rất cao đó.

Hoàng tử Thần cười lớn bước tới, lần này cô gái hầu hạ bên cạnh hắn đã đổi thành một cô gái mặc quần áo dị tộc sa mạc. Làn da tòan thân ngăm đen, nhưng lại óng mượt giống như lụa, toàn thân như được bôi lên một lớp dầu trơn nhẵn. Cô gái này có cặp mắt màu hoa phong lan, eo lưng mảnh khảnh đến nỗi, thậm chí làm cho Đỗ Duy lo lắng, chỉ sợ khẽ nắm lấy là đã có thể khiến nàng bị gãy– Cô gái như vậy, không nghi ngờ gì, chính là dạng đồ chơi ái ân(sextoy??) của nam nhân.

-Thưa các vị!

Đột nhiên, trong đại sảnh, truyền đến một âm thanh khó chịu như tiếng sét đánh. Theo hướng âm thanh, Đỗ Duy nhìn thấy ở phía bên trái đại sảnh có một lão to béo mập mạp đang ngồi đó, tuổi ước chừng khoảng hơn năm mươi, áo trên người đã phanh ra một nửa. Trên chiếc đùi phốp pháp của lão là một cô gái nhỏ nhắn, cả thân người có khi chỉ bằng một phần tư của lão ta mà thôi. Trên phần đùi tráng kiện giống như ma thú, ngồi một cô gái nhỏ nhắn có thể tích nhiều nhất bằng một phần tư thân thể hắn, cánh tay nhỏ bé của cô gái kia nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống thân tên mập mạp to lớn này, đầu lưỡi mềm mại khe khẽ liếm tới liếm lui trên ngực tên béo. .

Tuy nhiên, trong ánh mắt tên béo lộ ra vẻ không chịu nổi nữa. Hắn hét lớn một tiếng, lập tức cắt đứt hào khí bên trong đại sảnh. Giọng nói thật lớn – Đỗ Duy giật mình. Sau đó, người này đột nhiên đẩy cô nương bé nhỏ kia ra khỏi người rồi đứng lên, nửa trên áo bị phanh lộ ra một đám lông ngực màu đen, lớn tiếng kêu lên:

-Các vị hãy nghe ta nói đây!

Hắn hét lớn lần nữa, lần này rốt cuộc đã hấp dẫn sự chú ý của toàn trường. Theo tiếng quát của hắn, ngay cả mấy người đang ở bên trong rèm che bằng trân châu đều cũng dừng vui thú của mình lại. Thậm chí có người đi ra, lớn tiếng cười nói:

-Ô. Xem kìa. E rằng "ma thú Dransa" của chúng ta lại có chủ ý thú vị gì rồi đây!

Khi khung cảnh đã lặng xuống, hoàng tử Thần đi tới bên cạnh Đỗ Duy thấp giọng hỏi:

-Ngài biết người kia là ai không?

Nhìn Đỗ Duy lắc đầu, Hoàng tử Thần cười nói:

-Vừa rồi mới ở bên ngoài, có nhìn thấy cỗ xe ngựa xa hoa nhất không? Đó chính là của người này. Ngài không biết hắn, cũng không phải là kỳ quái, bởi vì hắn có tước vị thấp nhất trong nơi này. Hắn chỉ là một nam tước nho nhỏ, hơn nữa hắn cũng là quý tộc đầu tiên trong lịch gia tộc hắn ............... Tuy nhiên cũng là kẻ giàu có nhất, đơn giản mà nói, đúng là một kẻ mới phất ......Tuy là một kẻ mới phất nhưng nếu nói tới tài sản, chỉ sợ một nửa số người ở đây đứng lên, cũng không chắc có nhiều tiền như một mình hắn.

-Hả?

Hai mắt Đỗ Duy sáng ngời.

-Người này cũng không đơn giản đâu. Hắn là thương nhân vũ khí lớn nhất trong đế quốc. Trong tất cả các thành thị trên Roland đại lục đều có cửa hàng vũ khí của hắn, đồng thời chế tạo vũ khí bán cho quân đội ...... Hừ hừ, ngài nói hắn có thể không có tiền không? Hơn nữa người này mặc dù quê mùa, nhưng trong giới quý tộc lại rất nổi tiếng. Ngài đã nghe thấy ngoại hiệu của hắn rồi chứ? Ma thú Dransa, đó là mọi người giễu cợt hình thể của hắn. Gia tộc của hắn hưng thịnh nhờ Dransa, mà hình thể khổng lồ của hắn cực kỳ giống một loại ma thú Dransa trong truyền thuyết. Cho nên mới có cái ngoại hiệu này.

Đang nói, tên béo kia đã bất mãn kêu lên:

-Ta nói cho bá tước Billy Eble nghe, yến hội này của ngài thật quá nhàm chán..... Mỗi lần đều là đàn hát, mà chẳng có tiết mục mới nào cả ......

Bá tước Billy Eble mỉm cười:

-Nghe ta nói Dransa, không nên gấp gáp. Ta biết ngài cũng đã chơi đùa hết mọi tiết mục, tuy nhiên hôm nay ta còn chuẩn bị một tiết mục mới, có lẽ ngài sẽ có hứng thú!

Nói xong, hắn quay sang thấp giọng nói một câu với người hầu bên cạnh, người kia lập tức chạy ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, đột nhiên cửa lớn của đại sảnh yến hội được từ từ đẩy ra. Lập tức một cái bục có gắn bánh xe lăn bên dưới chậm rãi tiến vào. Trên bục, mơ hồ tản ra một tầng ánh sáng ma pháp! Làm cho Đỗ Duy giật mình chính là, không ngờ ma pháp này là thật!

Trên bề mặt bục dùng một lượng nhỏ ma lực thủy tinh khắc họa ra một cái ma pháp trận chiếu sáng. Ánh sáng màu trắng thánh khiết kia bao phủ cả bục di động! Làm cho người ta giật mình chính là trên bục có bốn người mặc áo choàng ma pháp sư sóng vai đứng thẳng! Áo choàng ma pháp sư màu trắng, mũ ma pháp sư cao và nhọn, thậm chí trong tay mỗi ma pháp sư đều cầm một thanh ma trượng màu đen – Đương nhiên, Đỗ Duy liếc mắt nhìn ra, ma trượng kia là giả. Bốn người mặc áo bào Đại ma pháp sư này, đều có vóc người cao cao, toàn thân đều bao phủ bên trong áo choàng, không lộ ra ngoài chút da thịt nào. Bỗng nhiên từ trong đại sảnh truyền đến một bản nhạc nhẹ nhàng ......

Làm cho Đỗ Duy kinh ngạc chính là, bản nhạc này là một khúc đồng ca vô cùng hay! Trong tiếng nhạc, bốn người mặc trường bào ma pháp sư chậm rãi hạ xuống chiếc mũ cao và nhọn của mình, lộ ra khuôn mặt vốn có, nhưng không ngờ lại là bốn cô gái sắc đẹp tuyệt vời! Bốn cô gái này chính là bốn chị em sinh bốn hiếm có, bốn khuôn mặt tuyệt sắc giống nhau như đúc, lại mang theo nụ cười cơ hồ thánh khiết, ngay cả sự thánh khiết bên trong ánh mắt, đều làm cho Đỗ Duy nhìn không khỏi cảm thấy một tia hứng thú.

Nhưng kế tiếp ...... Bốn cô gái này nhìn qua tuổi nhiều nhất chỉ mới mười tám. Đột nhiên chậm rãi giơ tay mình lên, trong tiếng nhạc, chậm rãi uốn éo thân thể mình, nhẹ nhàng từ ngực áo choàng ma pháp sư kéo một chút. Dây đai áo giật xuống, vạt áo choàng ma pháp sư lập tức mở ra hơn phân nửa, lộ ra một nửa bộ ngực lớn mềm mại đầy đặn, những đường viền cao vút này, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hiện ra, nhưng những đường viền kia, đã đủ để làm cho người ta động tâm!

Tiếp theo, bốn cô gái lại kéo giãn phần eo áo choàng của mình. Cứ như vậy, rõ ràng là bố trí đặc biệt của đáy áo choàng ma pháp sư, lập tức lộ ra một bên, thấy được một bộ đùi dưới đáy áo choàng, theo thân hình uốn éo nhẹ nhàng nhấc lên, lộ ra chính là bắp đùi trắng tuyết mà mượt mà! Bốn thân mình này thản nhiên uốn éo, mặc áo choàng ma pháp sư thánh khiết, đứng trên đài ma pháp, cánh tay nhỏ bé kia cố ý khám phá trong ngực chính mình, nhẹ nhàng vuốt ve, thậm chí còn có thân thể đang run rẩy, hiện ra một bộ dáng không chịu nổi ....................

Nhưng kỳ diệu nhất chính là, trên mặt bốn cô gái, lại vẫn mang theo nụ cười rất thánh khiết! Loại tương phản mãnh liệt này, ngược lại càng có thể kích thích nội tâm hưng phấn của đàn ông!

Ma thú Dransa kia, hai mắt lập tức rực sáng. Sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên vỗ tay cười to nói:

-Hay hay hay! Bá tước Billy! Không ngờ nghĩ tới tiết mục này! Ha ha, lão tử đã gặp qua bao nhiêu cô gái, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa gặp qua ma pháp sư! Ha ha ha ha......."

Đỗ Duy đành thở dài...... Cái này...... Cái này con mẹ nó không phải chính là cái loại đồng phục hấp dẫn kiếp trước của mình đã gặp qua nhiều chứ? Chỉ đúng là, người ở nơi này không mặc trang phục y tá hoặc trang phục tiếp viên hàng không gì cả, mà là thành trang phục bộ dáng nữ ma pháp sư. Cái này, thật là có chút con mẹ nó!

(Quần áo đồng phục này xuất hiện nhiều trong phim adult video của Nhật)

Vẻ mặt bá tước Billy Eble tràn đầy kiêu ngạo, hắn lớn tiếng cười nói:

-Bốn vị "nữ ma pháp sư" này do ta phái người dạy dỗ tỉ mỉ, bên trong có có sự huyền ảo, sau khi tự mình thể nghiệm tự nhiên sẽ biết. Ta tiết lộ một chút. Bốn cô gái này cũng đều đã học xong một chút ma pháp sơ cấp thực sự đó! Mặc dù không thể sánh cùng với ma pháp sư chính thức, nhưng ít nhất cũng không thua gì trình độ của một ma pháp học đồ! Mọi người thử nghĩ xem, lúc các ngươi hưởng thụ nàng, nàng còn có thể thi triển một hai cái ma pháp gia trì thể lực cho ngươi, đồng thời lúc ngươi hành động, các nàng tại phía dưới thấp giọng ngâm xướng chú ngữ ....... Đó là loại cảm giác gì vậy? Ha ha..... Ta có thể chứng minh rằng, Billiat ta cũng chưa từng chạm qua các nàng, đó chính là các xử nữ thuần khiết...... Ngày hôm nay đây ....

Hắn đột nhiên ha ha cười, nói:

-Ở chỗ này, hoàng tử Thần tất nhiên phải hưởng thụ một người, hầu tước Solomon cũng muốn một người ..... Về phần ngươi, ma thú Dransa, nếu ngài muốn thì có thể trích một chút máu không!

Dransa ha ha cười to:

-Như thế nào. Vẫn quy củ cũ phải không? Người ra giá cao nhất sao? Nói hay nói hay!

Hắn vừa nói dứt lời, lập tức có một quý tộc lầm bầm nói:

-Hừm, như vậy chắc chắn phải tặng cho cái tên béo ú này một người rồi!

Đang nói, đột nhiên đã có người bắt đầu lớn tiếng nói:

-Dransa, ngài không nên tranh đoạt với ta, ta cũng muốn một người! Ưm ..... Một vạn kim tệ!

Dransa liếc nhìn cái tên vừa mở miệng kia một cái:

-Một vạn sao? Thật là một người thú vị, một vạn nào có đủ! Ta ra mười vạn! Cả hai người còn lại ta đều muốn!

Lời này vừa phát ra, trong trường nhất thời mọi người đều bất mãn đứng lên, có nhiều quý tộc tự tin lập tức kêu lên:

-Hai mươi vạn! Hai người ta đều muốn!

-Ba mươi vạn!"

-Ba mươi lăm vạn!

Giá rất nhanh lên tới năm mươi vạn kim tệ. Dransa kia ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người, đột nhiên ho khan một tiếng:

-Một trăm vạn kim tệ! Ông mày muốn!

Thốt ra lời này, giới quý tộc đều trầm mặc ...... Dẫu mọi người mặc dù có tiền, nhưng kim tệ không phải từ trên trời rơi xuống. Những mỹ nữ ma pháp sư hiếm có này mặc dù làm cho người ta cảm thấy khó mà chịu nổi ..... Nhưng hao phí một trăm vạn kim tệ chỉ để chơi đùa cùng một người đàn bà? Tựa hồ cũng không có cái điều kiện đốt tiền kiểu này.

Thấy Dransa đã thành công, Billiat cười mắng:

-Hay cho cái tên béo nhà ngươi. Lần này thành công, một trăm vạn kim tệ, hai người còn lại đều thuộc về ngươi!

Dransa kia lại ha ha cười to, sau đó từ trong tay áo tùy ý lấy ra từng viên đá lửa tròn trĩnh, đưa cho một tên người hầu bên cạnh, cười nói:

-Ngươi hãy cầm lấy, ngày mai dùng cái này, theo ta tới nơi lấy tiền cho bá tước đại nhân của các ngươi, vật này coi như thưởng cho ngươi!

Người hầu kia gật đầu, nhưng lại không lộ ra vẻ vui mừng chút nào, mà rất trầm ổn tiếp nhận. Trong lúc Dransa đắc ý cười to, đột nhiên hoàng tử Thần mở miệng. Hắn đi lên hai bước, nhìn Dransa, mỉm cười nói:

-Hãy nghe ta nói, hỡi ma thú đại nhân thân ái của ta .......

Cách xưng hô của hắn, làm cho mọi người đồng thời cười, Dransa lại vội vàng khách khí với vị điện hạ này một chút:

-Điện hạ, ngài có điều gì phân phó sao?

-Phân phó thì không có. Tuy nhiên chỉ là muốn xin ngài nhân tình.

Hoàng tử Thần đột nhiên kéo Đỗ Duy qua, chỉ vào Đỗ Duy cười nói:

-Ngài xem, bạn tốt này của ta, hắn chính là một ma pháp sư chính thức, nhưng đêm nay, ngài cũng nhìn thấy, bên cạnh hắn còn chưa kiếm được một người đàn bà thích hợp. Ưm, ta xem bốn bảo bối được bá tước Billy Eble dạy dỗ này, lập tức cảm giác được, bốn mỹ nữ này rất thích hợp với bằng hữu của ta. Cho nên, Dransa, ta xin một lần ngài, ngài mua được hai mỹ nữ này, tặng cho bằng hữu của ta một người, thế nào?

Dransa liếc nhìn Đỗ Duy một cái, đột nhiên cười to ba tiếng, nói:

-Điện hạ, ngài lại nói đùa rồi! Ngài đã mở miệng, ta Dransa nào có thể cự tuyệt yêu cầu của ngài? Như vậy, không chỉ tặng một người! Ta mua được hai người, đều tặng cho anh bạn nhỏ của gia tộc Rowling này! Ha ha, ma pháp sư xứng với ma pháp sư, đây mới là tiết mục thú vị a!

Hoàng tử Thần cười cười:

-Tốt! Nếu ngươi đã hào phóng như vậy, ta cũng không thể hẹp hòi....... Cô gái kia của ta, cũng tặng cho Đỗ Duy!

Lão hầu tước Solomon một bên cũng nở nụ cười:

-Nếu đã tham gia náo nhiệt, như thế nào có thể không cho ta một chỗ! Ta già rồi, thể lực chỉ sợ cũng ăn không tiêu, đêm nay Xà Nữ kia của Billiat ta đã nhức đầu rồi, nữ ma pháp sư này, ta cũng tặng cho anh bạn nhỏ Đỗ Duy!

Hoàng tử Thần cười, nháy mắt với Đỗ Duy, thấp giọng nói:

-Bạn của ta, an bài như vậy, ngài hài lòng chứ?"

Đỗ Duy vừa muốn nói, lại thấy Hoàng tử Thần âm thầm nhéo mình một cái, biết đối phương có thâm ý, chỉ có thể mỉm cười gật đầu, sau đó cười nói:

-Chính xác. Ta thân là ma pháp sư, bên cạnh còn chưa có một ma pháp học đồ, phần lễ vật này, ta xin nhận! Lời cám ơn ta không nói nhiều, sau này ..... ha ha.

Trong một trận cười mập mờ, Đỗ Duy thoải mái đi tới bục phía trước. Hắn nhìn thoáng qua cái ma pháp trận bên trên, trong nháy mắt hiểu rõ mấu chốt của cái ma pháp trận thô thiển này, tiện tay đặt trên một quả thủy tinh cầu, ma lực rót vào, ánh sáng ma pháp trận này lập tức thu liễm mất.

Bá tước Billy Eble bên cạnh tươi cười, đi tới bên cạnh Đỗ Duy:

-Trên lầu có một phòng dành cho khách quý của ta, ta để các nàng bên trên đợi ngài.

Đỗ Duy biết không thể cự tuyệt, đành gật đầu. Yến tiệc tiếp tục trong chốc lát, Hoàng tử Thần tựa hồ đêm nay không có ý để Đỗ Duy rời đi, Đỗ Duy cũng không nóng nảy rời đi. Mà tên Dransa ma thú kia, đã sớm ôm bốn cô nương nhỏ bé cười to đi mất. Đỗ Duy rất nhanh đã bị hoàng tử Thần kéo qua một bên, thấp giọng nói:

-Đỗ Duy, ngài thấy ta an bài cho ngài đã hài lòng chưa?

Đỗ Duy cười nói:

-Đương nhiên hài lòng ..... Tuy nhiên chỉ là, phần lễ vật này quá quý giá thôi.

-Ôi.....

Ánh mắt Hoàng tử Thần đột nhiên hiện lên một tia thất vọng:

-Nếu ngài nói như vậy, xem ra ngài kỳ thật không thích bốn cô gái kia. Ưm, tầm mắt ngài xem ra thật sự rất cao a..... Nếu đã như vậy, đêm nay Billiat tặng ta Xà Nữ kia, ta cũng tặng nốt cho ngài.

Đỗ Duy lắc đầu, nghiêm mặt nói:

-Điện hạ, hứng thú của ta đối với đàn bà cũng không lớn...... Tuy nhiên ngài đêm nay đối với ta tốt như vậy, chúng ta mới chỉ lần đầu gặp mặt. Ta nghĩ, ngài nhất định có chuyện trọng yếu muốn nói với ta chứ? Ngài và ta trong lòng đều hiểu rõ ràng..... Không bằng khỏi cần phải vòng vo nữa.

Hoàng tử Thần mỉm cười:

-Tốt lắm, ngài không bị nữ sắc mê hoặc, làm cho ta càng yêu quí ngài hơn. Nếu vậy, chúng ta hai người tới ban công trò chuyện đi. Nơi đó an tĩnh một chút.

Dứt lời, hai người chậm rãi đi tới một bên yến tiệc, bên cạnh lập tức có một gã người hầu đi nhanh tới, đưa tay giúp hai người mở cửa ban công...... Nhưng lúc này, ánh mắt Đỗ Duy lơ đãng đảo qua tay tên người hầu này Rồi đột nhiên đồng tử co rút lại!!!! Bàn tay này, khuyết mất một ngón cái!!! Người hầu mạnh mẽ mang theo khí quân đội........ Tay chân không trọn vẹn....... Đỗ Duy trên mặt hiện lên một tia sát khí, đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn về phía tên người hầu này, đồng thời một tay mình đã chìm vào trong tay áo.........

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)